Con tàu này thật lạ.
Chẳng có biển quảng cáo nào, thành tàu hay ghế ngồi đều phủ một màu xanh da trời. Tôi là hành khách duy nhất ở đây. Cảm giác dễ chịu và ấm áp đế lạ. Âm thanh duy nhất lọt vào tai là tiếng lạch cạch của đoàn tàu.
Thay vì lo lắng khi thấy chỉ có mỗi mình, tôi lại thấy đoàn tàu này thật thoải mái, như một chiếc nôi êm ái vậy.
Tôi thầm nghĩ ‘Có khi mình ngủ quên luôn mất.’
“Xem chúng ta có gì ở đây này. Một vị khách nhỏ dễ thương.”
Một giọng nói vui vẻ gọi tôi.
Tôi ngước lên, trước mắt là một người đàn ông lạ.
Ông ta trông như một doanh nhân bình thường, mặc một bộ đồ tồi tàn, không có cà vạt cùng một ciếc túi đeo vai trông không hợp cho lắm. Người đó giống một lão già có thể bắt gặp ở bất cứ đâu.
Ngoại trừ mái tóc quăn tít khiế đầu ông ta trông to hơn một chút.
Có gì đó đang chuyển động trong mái tóc xù xì kia. Nó có màu trắng và từ từ xuất hiện trước mắt tôi.
“Oohashi Yuuma-kun đúng không?”
Tôi gật đầu ngạc nhiên khi bị gọi tên.
Tôi lúc ấy tự hỏi rằng sao ông ta lại biết tên mình. Mẹ luôn dặn tôi không được nói chuyện với người lạ.
“Cậu có biết giờ mình đang ở đâu không?”
Giọng nói ấy thật dịu dàng, nên tôi lắc đầu nhẹ nhõm. Ông ấy chỉ ra ngoài cửa sổ.
“Thấy con sông đằng kia chứ? Đó là sông Sanzu đấy. Cậu biết sông Sanzu là gì không?”
“…Cháu không biết.”
“Ra vậy. Cậu còn quá nhỏ để biết việc này nhỉ?”
Người đàn ông ngồi xuống cạnh tôi, dang rộng chân rồi ngả lưng vào ghế.
“Nói một cách đơn giản thì, cậu sắp chết. Nhìn vào thứ trên đầu ta đi, đó là linh hồn của cậu. Để dễ hiểu hơn thì đó là mạng sống của cậu. Nhìn nó trên đầu ta trông cứ như gà con trong tổ ấy nhỉ?”
“Cháu đã chết rồi sao?”
“Vào chuyện chính thôi nhỉ? Như ta đã nói, cậu chỉ sắp chết thôi.”
“Nhưng cháu sẽ sớm chết nhỉ?”
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông ấy khi hỏi. Ông cũng nhìn lại tôi.
“Không, cậu vẫn có thể sống tiếp… Cậu cũng không muốn chết trẻ đâu nhỉ?”
“Chẳng sao cả, giờ cháu chết đi cũng được.”
Tôi lắc đầu khiến người đàn ông mở to mắt.
“Tại sao?”
“Vì chẳng bao giờ có điều gì tốt đẹp xảy đến cả.”
Tôi yêu mẹ, nhưng không muốn bị đánh nữa. Nếu tôi ở lại đây thì sẽ chẳng còn ai đụng vào tôi được nữa.
“…Thật khó tin khi một đứa trẻ bảy tuổi lại nói điều đó đấy. Thật tình là ta cũng khá sốc.”
Người đàn ông cúi mặt một lúc, rồi ngẩng đầu lên nói với giọng vui vẻ.
“Được rồi, vậy làm thế này đi. Ta sẽ đặt một lời nguyền lên cậu!”
“Lời nguyền?”
“Đó là một loại phép thuật xấu xa thôi ~”
Dưới mái đầu đó là đôi mắt đang tỏ vẻ thích thú.
“Ta sẽ cho cậu một định mệnh mới, tràn ngập những điều tốt đẹp, vì cậu đã nói rằng chẳng có chuyện gì tốt xảy đến với mình cả.”
“Định mệnh?”
“Cậu còn quá nhỏ để hiểu… Dù sao đi nữa, cứ coi như đây là cách để cậu đạt được hạnh phúc đi.”
Người đàn ông đặt tay lên đầu tôi khi tôi gật đầu trước những câu từ khó hiểu.
“Một ngày nào đó, cậu sẽ gặp được ‘người con gái định mệnh’ của mình. Cô ấy sẽ trở nên đặc biệt với cậu, là tình yêu của đời cậu, và đem lại hạnh phúc cho cậu.”
‘Cô gái sẽ trở thành tình yêu của đời mình.’ Nghe tuyệt thật đấy.
Tôi yêu mẹ, nhưng tôi biết rằng những cảm xúc đó chẳng phải hạnh phúc thật sự.
“Nhưng hạnh phúc của cậu sẽ không kéo dài lâu. Hãy cố gắng trân trọng khoảng thời gian bên nhau nhé?”
“Tại sao lại không kéo dài lâu?”
“Vì cô gái ấy có thọ mệnh rất ngắn. Nói cách khác thì, cô ấy sẽ chết sớm thôi.”
Cô gái trong định mệnh của tôi sẽ chết sớm.
“Tội nghiệp” tôi lẩm bẩm.
“Cháu thấy tội cô ấy lắm… Ông có giúp được không?”
Ông ta mở to mắt.
“Cậu dễ dàng vứt bỏ đi mạng sống của mình như vậy, nhưng lại thấy tội nghiệp cho một cô gái còn chẳng biết mặt ư?”
Ừ thì, tôi chẳng quan tâm mình có chết hay không, vì đã phải nếm trải quá nhiều rồi. Nhưng cô gái kia khác với tôi.
“Được thôi, ta nghĩ mình sẽ giúp cô gái đó một chút.”
Người đàn ông đứng dậy, thọc tay vào mái tóc bù xù của mình.
“Vì cậu đã muố ta giúp cô gái định mệnh của cậu, nên ta sẽ trả lại mạng sống cho cậu. Hãy dành cả cuộc đời cậu cho cô ấy.”
“…Nếu cháu làm thế thì cô ấy sẽ không chết chứ?”
Người đàn ông gật đầu, lôi ra một hạt ánh sáng từ trong tóc.
“Lại đây, ta sẽ trả mạng sống cho cậu”
Ông ấy ấn hạt ánh sáng vào ngực tôi, khiến cơ thể tôi càng lúc càng nóng hơn.
“Hãy dành hết mạng sống này của cậu cho cô gái ấy.”
Cánh cửa gần tôi mở ra, người đàn ông kia hối tôi đứng đó.
Trước khi nhận ra thì tàu đã dừng trước một ga nhỏ. Bên kia sân ga là cổng soát vé. Tôi quay đầu lại nhìn.
“Ừm, ông là ai thế ạ? Tại sao ông lại biết được tương lai? Ông là Shinigami (Tử Thần) sao?”
Khi tôi hỏi ông ấy cái tên học được từ những bộ anime, ông ấy cười lớn.
“Ồ, cho là vậy cũng được. Haha, đúng đúng, ta là Shinigami, đại loại thế.”
‘Biết mà!’ Khi đang tự nhủ trong đầu, thì ông ấy đẩy sau lưng tôi. Lực đẩy đủ mạnh khiến tôi đổ xuống sàn.
“Cố hết sức mình nhé. Nhớ phải hoàn thành sứ mệnh của mình đấy.”
Cánh cửa đóng lại và chuyến tàu khởi hành ngay sao đó. Bóng dáng người đàn ông cũng mờ dần về phía xa.
“Ừm, cháu hiểu rồi! Cháu chắc chắn sẽ giúp được cô ấy!”
Tôi nghe thấy nhiều giọng nói từ bên kia cửa soát vé nên đã đi về hướng đó.
Dù cảm giác có gì đó nặng trĩu trên lưng, nhưng những bước chân lại thật nhẹ nhàng.
Cái đêm mà mẹ sát hại tôi.
Một Shinigami đã cho tôi cuộc đời mới.