Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám

chương 6

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Màn đêm nhẹ nhàng buông xuống, mọi người đều trở về tổ ấm của mình. Có tòa nhà của công ty vẫn còn nhân viên tăng ca, đèn phòng nào phòng nấy vẫn sáng trưng, tiến độ làm việc để có thể hoàn thành trước cuối tháng. Lương được trả không phải là ít, tìm công việc như vậy cũng không phải dễ, ai cũng nâng cao trách nhiệm của mình.

Bước vào cầu thang chuyên dụng, Trần Minh Diệp với bộ đồ vest đen lịch lãm, cra – vat đen trên nền sơ mi trắng làm anh càng trở nên huyền bí hơn. Anh bước xuống cổng với chiếc BMW đã chờ sẵn. Chiếc xe vun vút đi về phía trước, hướng tới nơi chủ nhân của nó muốn dừng.

Ở bên này, Thanh Ngọc mặc chiếc đầm xanh nhạt, có bông hoa lớn cài vào bên ngực làm cô trở nên hấp dẫn. Da cùng đầm hỗ trợ nhau làm cô trở nên tỏa sáng.Mái tóc dài đen nhánh được cô vuốt nhẹ sang bên và cố định bởi chiếc nơ. Cô trang điểm nhẹ chút phấn, bôi xíu son hồng càng làm cô trở nên xinh đẹp.

Thanh Ngân thì mặc chiếc đầm xòe màu hồng nhạt tới đầu gối, cổ trằng được cô đeo sợi dây chuyền bạc có mặt đá đen. Chân đi đôi hài búp bê, mái tóc xoăn nhẹ cô thả xuống làm cô như tiểu tinh linh.

Hai cô bước ra, bắt chiếc taxi rồi đi tới chỗ hẹn.

Chiếc xe BMW vừa dừng tại sân của căn biệt thự nhà họ Vũ đã thấy Vũ cha tươi cười ra đón. Chẳng là lúc chiều nghe thư kí nói Trần tổng cũng tham gia làm ông sửng sốt. Công ty ông vốn đang gặp chút khó khăn, hôm nay Trần tổng đến ông muốn còn không được đã ra đón từ sớm. Chỉ là ông không ngờ cả Triệu tổng cùng Trần tổng đến tham dự bữa tiệc sinh nhật của đứa con trai thứ Vũ Huy làm ông không khỏi bất ngờ.

Vũ Huy đứa nhỏ thứ từ nhỏ đã thông minh nhưng chỉ muốn làm bác sĩ nên ông đành để đứa con lớn của ông nối nghiệp. Mặc dù không tệ nhưng đứa con lớn này rất không nghe lời, nhiều khi khiến ông muốn đột quỵ mà chết. Chính vì sự cứng đầu đó mà lần này nó quyết tâm đầu tư vào dự án ở bên Trung Quốc, ai ngờ chết trong trứng nước. Vốn đã không thể thu hồi, lại còn làm công ty có nguy cơ bị lung lay. Lại không ngờ vì nể mặt sinh nhật đứa thứ Vũ Huy mà cả vị Tổng giám đốc danh tiếng đều có mặt làm ông càng phấn khởi.

- Xin chào Trần tổng, Triệu tổng! Rất hân hạnh! – Vũ cha tay bắt mặt mừng với người họ.

- Xin chào Vũ tổng/ Chào ông – Triệu Hướng Thiên tươi cười bắt tay với Vũ cha. Còn Trần Minh Diệp thì vẫn lạnh lùng khí phái như vậy gật đầu, con mắt nhìn vào bên trong như tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

- A…- Vũ cha nghe nói Trấn tổng này sinh ra đã lạnh lùng nhưng không ngờ lạnh lùng đến vậy. Phải thôi! Ông mới cần tới người ta à!

- Vũ tổng đừng để ý đến thái độ cậu ta! Trước giờ cậu ta như tảng băng di động rồi- Triệu Hướng Thiên lườm Trần Minh Diệp rồi giải thích với Vũ cha. “Hừ! Ai mới là người nói muốn mình tới dự cùng chứ. Giờ lại còn tỏ ra thái độ đấy! thật càng ngày càng không hiểu nổi cậu ta nữa” – Hướng thiên nghĩ.

- Không sao! Tôi không để ý! Nào mời người – Vũ cha đưa tay mời hai người vào trong.

Thật đúng là gia đình có điều kiện. Trong sảnh được trang hoàng rất lộng lẫy, đèn chùm tỏa sáng lung linh. Có cái bánh kem lớn nằm trên chiếc bàn trung tâm, chồng ly xếp tầng nằm bên cạnh, hoa dọc đường vào cũng thơm ngát phương.

Hai người đàn ông bước vào, không khí bỗng trở nên im lặng. Mang tiếng là bữa tiệc sinh nhật của con trai thứ Vũ gia nhưng thực tế là bữa tiệc làm ăn của giới thương nhân. Ấy vậy và hôm nay họ mời được đại Boss của thành phố tới dự, không phải càng chứng minh công ty họ sắp được đại Boss trợ giúp sao? Ai cũng có suy nghĩ của riêng mình ánh mắt đổ dồn về người đàn ông mới bước vào!

Những người đàn ông thì dùng ánh mắt mưu lợi, nịnh nọt nhìn mong được đại boss để ý đến, như vậy công ty của họ sẽ không lo nữa. Phụ nữ thì ngưỡng mộ, không biết là ai, chỉ biết rằng họ được Vũ gia tiếp đón như vậy lại không đơn giản. Các danh viện khuê nữ đều cứ nhìn mãi, mong được người đàn ông này để ý tơi, nhưng càng hy vọng càng làm họ thất vọng. Hai người đàn ông này bước tới ngồi vào bàn lớn phía trên cùng, không mảy may ban cho họ cái liếc mắt.

Cùng lúc đó, chiếc taxi vừa mới qua được bảo vệ cổng, chở cô gái xinh đẹp tiến vào biệt thự. Vừa thấy chiếc taxi dừng lại, Vũ Huy nhìn chằm chằm xem có phải Thanh Ngọc hay không? Không làm anh thất vọng, Thanh Ngọc mở cửa, bước ra như thiên sứ làm cho anh tim muốn ngừng dập, cùng lúc đo tiểu tinh linh Thanh Ngân lại trước mặt anh khua khua chào hỏi, kéo thần trí anh trở về:

- Vũ Huy! Sao anh lại đứng ở đây? – Thanh Ngân hỏi.

- Tôi chờ người! Cảm ơn đã tới- Anh nói rồi ý nhị nhìn Thanh Ngọc.

- À chúng tôi hứa thì sẽ đến chứ - Thanh Ngân trả lời thay Thanh Ngọc. Cô biết Thanh Ngọc sợ từ chối Vũ Huy quá nhiều sẽ làm cho mọi người nói cô kiêu kỳ khinh người nên mới đồng ý, có lẽ không có lần sau.

- Vậy..chúng ta vào thôi – Vũ Huy nói, ánh mắt cụp xuống.

Vũ Huy dẫn cô bước vào. Thanh Ngọc cứ bình thản bước qua bậc thang, qua cổng hoa vào trong. Thanh Ngân thì lại há hốc mắt chữ A miệng chữ O ngạc nhiên hết thảy. Cô suýt xoa nghĩ “ đúng là nhà giàu có khác” rồi theo nhanh Vũ Huy và Thanh Ngọc bước vào trong. Đại sảnh lại được phen tò mò nữa.

Hai cô gái xinh đẹp bước vào, thu hút ánh mắt của mọi người. Đàn ông thì thèm muốn không biết đó là ai, phụ nữ thì ghen ghét vẻ đẹp kia, ai nấy quay sang nhéo hông chồng mình, làm họ khóc không ra nước mắt. Kể cả Trần Minh Diệp và Triệu Hướng Thiên cũng không ngoại trừ bị cô thu hút.

Ban đầu người nhận ra trước chính là Trần Minh Diệp. Vì cô đã đi quá sâu vào trái tim anh, chỉ cần nhìn từ xa anh cũng biết là cô. Hom nay cô thật đẹp, như thiên sứ ăn cắp lấy trái tim anh. Con mắt linh động của cô làm anh như muốn đắm chìm vào đó. Anh trở nên nhu hòa hơn, làm Triệu Hướng Thiên bên cạnh cũng giật mình, nhìn theo ánh mắt của anh. “Thì ra là thiên sứ xinh đẹp, lấy đi trái tim của Diệp” anh nghĩ vậy. Nhưng khi thấy có bóng dáng nhỏ nhắn bước nhanh theo sau thiên sứ, làm anh nghĩ tới tiểu tinh linh xinh đẹp. “Đúng là tiểu tinh linh, linh động vui vẻ như vậy” anh cũng tự mình đắm chìm vào bóng dáng nhỏ nhắn phía sau. Cho đến khi nhận ra chủ nhân của bữa tiệc, Vũ Huy dẫn cô đi tới cái bàn lớn anh đang ngồi.

Thật trùng hợp làm sao? Họ ngồi đối diện nhau!

Trần Minh Diệp từ nhu hòa bỗng trở nên lạnh lẽo, kéo không khí dần trầm xuống. Từ giây phút cô bước vào, anh thấy bao con mắt thèm thuồng của những gã đàn ông có mặt ở đây, hận không thể móc mắt họ, hận không thể ôm lấy cô, tuyên bố cho mọi người đó là người anh thương, không được nhìn ngắm cô với ánh mắt như vậy. Nhưng đó chỉ là suy nghĩ và suy nghĩ đó thôi thúc anh quyết định phải nắm lấy con người cô, trái tim cô, tất cả của cô. Chỉ có như vậy anh mới không lo được lo mất.

Thanh Ngọc nháy mắt thấy người đàn ông ngồi đồi diện mình làm cho cô giật mình, tim dập loạn nhịp. Không ngờ đã lâu rồi chỉ nghe người ta nói về anh, không ngờ lần thứ gặp lại, anh lại trở nên hút hồn như vậy! Bữa tiệc thân sĩ kết giao này anh cũng có mặt, chẳng lẽ anh muốn kết giao với danh viện nhà nào sao? Suy nghĩ đó khiến cô thấy tim như dao cắt, hít thở không thông, không dám nhìn anh.

Thanh Ngân thì ưa náo nhiệt, ngồi xuống nhìn tới ngó lui tìm tòi mọi thứ, không biết tới sự biến hóa đầy sủng nịnh của người đàn ông trước mặt. Càng không biết rằng cô như con nai vàng đang trở thành món mồi ngon cho con sói đội lốt cừu kia.

Bữa tiệc cứ như thế bắt đầu!

Truyện Chữ Hay