Niềm Hạnh Phúc Của Tổng Giám Đốc Hắc Ám

chương 39-40

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng sớm trời còn chút sương vương trên ô kính, tại căn hộ chung cư, có cô gái đang ngồi trên bàn uống rượu. Có lẽ cô ta đã thức cả đêm, vì cô ta bơ phờ, còn có nguyên chai rượu ngoại chỉ còn ít. Rót thêm vào ly, rượu đã hết, Dương Linh loạng choạng uống hơi rồi nằm gục trên bàn.

Hôm qua cô đi khám sức khỏe, lúc nhớ ra cô quên chiếc giỏ ở ngoài xe, cô đi ra ngoài. Nhưng cô thấy Minh Diệp chở Thanh Ngọc đi làm nên vội vàng trốn sau cánh cửa.

Tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của Thanh Ngân và Thanh Ngọc cô điếng người. Cô ta có thai sao? Là con của anh? Nghe đến đó thôi, tim cô tan nát, tai cô không thể nghe bất cứ gì hơn! Không thể tiếp tục khám sức khỏe nữa, cô về nhà ngay.

Trằn trọc ở nhà cả ngày, cô không thể tìm đươc lối thoát, tai cô ù ù như mọi thứ vẫn đang xảy ra xung quanh cô. Cô đau đớn đến tận cùng. Nhờ rượu để say, quên đi mọi thứ nhưng dường như chưa bao giờ đủ.

Bước vào toa lét cô vục mặt vào làn nước lạnh. Nước làm cô có vẻ tỉnh táo hơn, rất nhiều.

Bỗng nhiên cô ngây ngẩn nhìn mình trong gương, một nụ cười nở trên môi. Cô bước ra ngoài, thay bộ đồ chỉn chu, lịch sự nhưng không kém phần gợi cảm đi ra ngoài. Cô tự lẩm bẩm: “Mình phải tự tạo cơ hội cho mình!”.

Chiếc taxi dừng lại, chở cô đi, hòa vào làn xe thành phố động đúc.

Chiếc xe dừng lại trước cổng tòa nhà Trần thị! Cô bước nhanh vào quầy tiếp tân!

-Chào quý khách! Chúng tôi có thể giúp gì cho quý khách ạ? – tiếng cô tiếp tân nhẹ nhàng vang lên.

-Cho tôi gặp Trần Minh Diệp, tổng giám đốc của các người!

-Xin hỏi, quý khách có hẹn trước không ạ?

-Không nhưng cứ nói với anh ta là Dương Linh, bạn cũ từ năm trước muốn gặp!

-Quý khách chờ cho lát, tôi thông báo với Trần tổng.

Sau khi cô tiếp tân thông báo, cô được nam tiếp tân đưa lên trên. Thang máy mở, cô bước đến phòng thư ký. Sau đó, cánh cửa phòng mở ra, từ từ nhưng làm cô rất hồi hộp, vui mừng.

Đã năm rồi, sau năm đây là lần đầu tiên cô chính thức gặp anh. Nỗi nhớ của cô chất cao như ngọn núi, đang dần dần đổ sập làm cô vui mừng hạnh phúc đến ngạt thở. Cô chờ đợi từng ngày từng ngày. Tuy có thể anh quên cô nhưng cô biết, cô chắc chắn sẽ làm anh nhớ lại được những tháng ngày hai người ở bên nhau trước đây.

Cánh cửa mở ra, bóng hình quen thuộc hiện lên trước mắt cô. Anh vẫn vậy, tư thế ấy, kiểu trầm tư lạnh lùng ấy chưa bao giờ thay đổi, cô thả hồn nhìn anh, liền bị tiếng nói của thư ký Lương kéo về:

-Mời tiểu thư ngồi!

-Cảm ơn anh!

-…………………..

Cô im lặng nhìn anh, căn phòng lớn chỉ nghe tiếng máy điều hòa chạy và cả tiếng lật giấy tờ soành soạch. Khoảng phút sau, anh ngẩng đầu nhìn ra bàn tiếp khách, thấy cô gái đó.

Cứ nghĩ mãi xem có chút ấn tượng nào về cô ta ngoài hình ảnh mà Phong đưa cho anh lần trước thì hình như chẳng có chút kí ức nào.

Đứng dậy, anh lịch sự chào:

-Cô là Dương Linh??

-Đúng vậy! Diệp, anh còn nhớ em sao? – cô xúc động hỏi.

-Thật ra thì cũng lâu rồi, tôi không nhớ cho lắm! – anh cũng có chút áy náy.

-Không sao! Chính em cũng nghĩ mình đã quên rồi. Nhưng tiếc là gặp lại anh, em nhận ra rằng mình vẫn còn nhớ! Thật kì lạ phải không? – cô cười.

-Vậy cô đến tìm tôi có việc gì? – anh vẫn như xa như gần hỏi lại.

-Thật ra, em về nước lần này cũng không tính đi nữa. Em cũng tốt nghiệp lâu rồi, giờ chưa có việc làm, mong là nhờ quen biết, anh tìm cho em một công việc để em ổn định cuộc sống!

-Vậy sao? – anh nhìn xa xăm hỏi.

-Đúng vậy! em chỉ muốn tìm một công việc thôi! – cô gật đầu.

-Vậy được. Cô cứ đem hồ sơ đến phòng nhân sự đi, sau đó sẽ có người sắp xếp!

-Cảm ơn anh! Vậy em về trước.

-Ừ cô đi đi.

Cô bước ra từ từ.

Bây giờ, cô rất muốn ôm chầm lấy anh, nói cô rất nhớ anh, chưa giây phút nào quên cả. Nhưng vì kế hoạch lâu dài, cô đành ngậm ngùi đóng cửa.

Căn phòng rộng lớn, Minh Diệp ngồi trầm tư suy nghĩ. Cô ta đã điều tra anh và Thanh Ngọc, cô ta hẳn là cố tình tiếp cận anh! Không sao! Chỉ cần không tiếp cận Thanh Ngọc, anh thử xem cô ta có ba đầu sáu tay gì! Đừng hòng nghĩ làm hại được anh. Hoặc là do anh nghĩ nhiều, dù sao cũng là bản thân anh nợ cô ta cả đời người con gái! Anh sẽ trả.

Quay về bàn làm việc, anh tiếp tục công việc còn dang dở. Nhưng nghĩ gì đó, anh soạn đoạn thông báo, gửi đến cho ai đó.

Dương Linh ở trong thang máy, nhận điện thoại của Cao Vinh. Trong lòng đầy ấm ức nhưng cô không dám làm gì, chỉ đành đến nơi Cao Vinh hẹn gặp.

Bây giờ, cô chưa thể trở mặt với anh ta được. Bắt chiếc taxi, cô đi đến nơi Cao Vinh hẹn. Chỉ cần thời gian nữa thôi, khi cô thành công làm vợ của Minh Diệp, lúc đó cô sẽ từ từ hành hạ Cao Vinh sau. Nghĩ đến đó thôi, cô cười đắc chí.

Chiếc xe taxi dừng trước khách sạn, cô đi vào, thẳng lên tầng , mở cửa bước vào trong. Sàn nhà hỗn độn quần áo nam nữ, vào trong chút nữa, cô thấy cô gái trẻ bị cột trói tay chân, như đang bị bức cung. Quần áo cô ta chỉ vương vài mảnh, cứ như hỗn chiến xảy ra. Chính xác hơn là cô ta đang bị cường bạo.

Nhìn cảnh này quá quen, không muốn mình trở thành đối tượng bị Cao Vinh trút giận, cô ngồi xuống ghế sofa, mặc kệ hắn ta làm gì thì làm. Cao Vinh thấy Dương Linh đã đến, màn dạo đầu đầy khoái trá đã xong, hắn liền để người nude đi lại gần cô. Vuốt cằm cô, hắn đặt nụ hôn lướt nhẹ, sau đó vươn lấy bao cao su đeo vào vật nam tính của hắn, quay lại bắt đầu động thân, đưa vật đó vào trong.

Căn phòng xa hoa toàn hơi thở của người đàn ông, tiếng thét đầy đau đớn nhưng không kém phần thèm muốn của người đàn bà. Lạ thay, người đàn bà còn lại thờ ơ nhìn cảnh đó, im lặng uống ly rượu vang đỏ để sẵn trên bàn.

Nửa giờ sau, cánh cửa bật mở, vệ sỹ đi vào, lôi người đàn bà kia sang phòng bên cạnh. Dương Linh thừa biết rằng, hai người đó sẽ làm gì cô gái kia. Bao năm rồi, Cao Vinh và họ vẫn vậy. Lúc nào người sử dụng đầu tiên là Cao Vinh, sau khi hắn ta dùng xong, hai người đàn ông kia sẽ thi nhau hành hạ người phụ nữ đó. Kí ức ngày xưa, hiện lên trong tâm trí cô.

Năm đó, cô tuổi. Thật ra mà nói, lúc đó, cô chưa hề biết sau này mình sẽ bị Cao Vinh làm nhục. Có lần về ngủ cùng với Cao Hân Hân, cô đi xuống lầu lấy nước uống. Cô mơ ngủ, đi lạc đến phòng của Cao Vinh.

Lúc đó cô thấy mờ mờ Cao Vinh rong ruổi trên thân người phụ nữ đó. Hắn làm xong, liền đứng dậy đi vào phòng tắm, hai người vệ sỹ kia lại cũng bắt đầu hoạt động. Hai người họ, thi nhau sử dụng người phụ nữ, cho tới khi người phụ nữ đó ngất đi, đồng thời Cao Vinh cũng bước ra từ phòng tắm lúc đó.

Hoảng sợ, cô đi nhanh về trong phòng, tự nhủ bản thân là mình chưa thấy gì, rồi đi ngủ. Đến sau này khi cô bị Cao Vinh động tới, cô lại nhớ đến hai vệ sỹ kia, sợ rằng mình sẽ bị như những người phụ nữ trước đây. Chỉ là, cô không hề thấy mình bị hai người vệ sỹ ấy đụng tới.

Bây giờ, tình hình ấy vẫn cứ tiếp tục, có lẽ không biết bao nhiêu người phụ nữ đã nằm dưới thân của mấy người đàn ông này. Mỗi lần gặp, cô đều thấy là những người phụ nữ khác nhau.

Cô không hiểu nổi, tại sao họ như vậy lại có thể tình nguyện nằm dưới thân người ta mà mua vui, trong khi cô không tình nguyện nhưng lúc nào cũng bị gượng ép. Cô luôn mong có một ngày cô sẽ được Cao Vinh bỏ qua, hoặc ít ra cô mong hắn biến mất, đừng làm phiền đến cuộc sống của cô nhưng đó cũng chỉ là ước muốn.

Mải thả hồn theo suy nghĩ, cô không biết Cao Vinh đã tắm xong. Hắn quấn chiếc khăn tắm trắng, đi lại phía cô, bế bổng cô đưa vào phòng tắm Thừa biết hắn sẽ ném cô vào bồn nước, sau đó động dục trên thân cô, cô cũng chẳng giãy dụa nữa.

Sau đó, sự việc vẫn cứ như những lần trước diễn ra, bàn tay hắn đi khắp cơ thể cô, lưỡi hắn đi khắp thân cô, rồi vật nam tính trướng căng của hắn đi vào trong. Từ phòng tắm đến phòng ngoài, từ sàn nhà đến thảm lông, dủ mọi tư thế, tuy cô chán ghét việc hắn ở trên người cô rong ruổi nhưng cũng không phủ nhận, ở dưới thân hắn, cô lên tới đỉnh sung sướng mà hét lên.

Chỉ là cô ngạc nhiên, tại sao hôm nay Cao Vinh lại có vẻ nhẹ nhàng quan tâm đến cô. Cô thật không hiểu nổi nhưng cô cũng không muốn hiểu.

Trái tim cô đã dành cho người đàn ông đó, cô sẽ không bao giờ chấp nhận thêm ai, cô cũng không tin hắn ta sẽ có tình cảm với cô. Không phải chính trước đây, cô từng hỏi hắn rồi sao:

-Cao Vinh! Anh đã thành người đàn ông của tôi, đời con gái cứ như vậy bị anh cướp đoạt, sau này anh có chịu trách nhiệm không?

-Không bao giờ! Đối với tôi, em chỉ như búp bê, chỉ được để một mình tôi sử dụng! Ai đụng đến em tôi sẽ giết kẻ đó, và em, tôi sẽ vứt em đi không thương tiếc!

Lời nói đầy lạnh lùng ngày đó, đã chặt đút bao mơ ước của người con gái tuổi như cô. Mất đi trinh tiết, cô không màng; nhưng cô từng mơ ước người lấy đi lần đầu của cô sẽ là người chồng của cô trong tương lai. Mọi thứ sụp đổ, cô dần lạnh lùng đối diện với mọi thứ.

Lần Cao Vinh mat tich, cô đến với Minh Diệp có lẽ hắn không biết, nếu không cô tin chắc, hắn sẽ vứt bỏ cô không thương tiếc. Suy nghĩ mơ màng, cô dần chìm đắm trong giấc ngủ, mặc kệ Cao Vinh hắn vẫn còn trong thân cô mà vui vẻ.

Chỉ cô không biết là, lúc cô thiếp đi, Cao Vinh dùng anh mắt nhu hòa, vuốt ve cô thì thầm: “ Khi nào tôi an toàn, khi nào tôi làm chúa tể thế giới ngầm, lúc đó em sẽ là phu nhân của tôi. Tôi sẽ tha thứ cho em và cái tên đã từng ở trong cơ thể em trước kia, vì ít nhất hắn từng giúp đỡ em lúc tôi không có ở đây! Nhưng sau này nếu tôi biết em còn ở dưới thân kẻ khác mà rên rỉ, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua! Ngủ đi, cô gái của tôi!”

Hắn hôn lên trán cô, động thân cho tới khi hắn hét lên sung sướng, rồi cũng nằm xuống ngủ thiếp đi!

Mọi thứ dường như đang tiếp diễn chẳng ai ngờ.

- Siro -

Truyện Chữ Hay