Vũ tò mò bước đến cạnh lão nhân, ngó xuống mặt hồ, thấy nước hồ đen như mực, sợi dây câu của lão phất phơ như không có buộc chì thì lấy làm lạ định hỏi lão xem câu rượu ở đâu, bỗng thấy giữa hồ có một mảng hào quang ngũ sắc thì giật nảy mình.
Hắn định thần nhìn lại, thì ra là ánh trăng soi xuống nước hồ, lại bị hơi sương ở trên mặt nước làm cho tán xạ thành ngũ sắc hào quang.
Vũ thưởng thức cảnh đẹp ấy, thần thức mở rộng khắp không gian, hồi lâu mới nói với Thái Minh:
- Tôi nghe nói Dịch Thôn này do một tay Thái cô xây dựng nên, quả thật là kì công. Nhất là Bát Quái Hồ này lại càng là xảo đoạt thiên công. Hèn nào Dịch Thôn lại có nhiều người tu luyện được thuật tiên như vậy.
Thái Minh nhiều tuổi thành tinh, đã quá quen với mấy lời khen tặng thế này, nhưng vẫn hỏi:
- Hồ này có sẵn ở đây, tôi chỉ sửa đổi một chút mà thôi. Ông Vũ thấy có hứng thú với nó chăng?
- Hồ này ứng với Bát Quái đồ hình, nước hồ lạnh ngắt có chứa khí âm hàn.. Nước suối từ trên đồi chảy vào theo cửa phía đông nam rồi theo mạch nước chảy về cửa tây tạo thành sinh mạch.
Sinh mạch này tụ ở trong lòng hồ nuôi dưỡng hàn khí tạo thành thái âm chi khí. Lẽ ra mỗi ngày mặt trời chiếu xuống sẽ làm tan bớt khí thái âm đi, nhưng Thái cô xây dựng Điếu Ngư Đài này vừa khéo ở ngay trên âm cực của hồ. bóng râm của nó liền trở thành nơi che chở cho khí Thái Âm, cũng do đó nó thành nơi thu hút thái âm chi khí trong hồ. Nếu người nào có công pháp tu luyện phù hợp, ngồi trên Điếu Ngư Đài này nạp khí luyện công, hiển nhiên sẽ được thái âm chi khi bồi bổ không dứt, công phu thăng tiến ngày đi ngàn dặm cũng là điều dễ hiểu.
Thái Minh thấy hắn kiến giải không sai một li, trong lòng liền sinh nể phục.
" Hahaha, không ngờ sư đệ của ta lại cũng tinh thông phong thủy. Đệ nói đúng lắm, Mỗi ngày ở Điếu Ngư Đài này đều có cả chục kẻ tu luyện công pháp âm nhu kiểu như tiểu Bạch này ngồi vòng quanh, chen chúc cả lên nhau, náo loạn vô cùng. Ngươi mới lần đầu đến đây nên không biết đó thôi. " - Bất Giời cười ha hả nói
Bạch Phong Hàn bị lấy ra làm ví dụ, vừa bực vừa xấu hổ. Tức giận đáp:- Thời đại ngày nay linh khí ít ỏi, động thiên phúc địa cũng đã không còn.Việc tuy luyện quan trọng nhất là hấp thu linh khí. Là người tu hành ai chẳng mong có được một mảnh linh mạch để mà luyện công. Tiếc là linh khí ngày càng tiêu loãng. May có Thái cô tụ tập linh khí thiên địa lại cho mọi người hưởng chung nên mới cứu giữ được mấy mạch tông môn. Lão chớ có trâu buộc ghét trâu ăn.
Bất Giới tính tình sảng khoái, cũng quen với cách nói năng của Bạch Phong Hàn nên không thấy giận, chỉ buồn rầu nói
" Tiểu Bạch ngươi nói đúng lắm. Người tu luyện nếu có một nơi phong thủy phù hợp, có thể nuôi dưỡng linh mạch chi khí để bồi bổ bản thân thì còn gì hơn được.
Khi xưa chùa của lão phu ở trên núi Giáp Quy cũng có một đường linh khí nên sơn môn mới tồn tại được đến ngày nay. Nhưng mấy chục năm trước chính quyền địa phương cho phá núi mở đường, khai thác khoáng sản. Mặc dù không dám phạm tới núi của ta nhưng do địa thế thay đổi, phong thủy khác đi, linh mạch dần tiêu tán mất. Cũng chẳng biết giận ai. Sông núi là của thiên hạ nhân dân. Nhân dân mở đường khai khoáng cũng là việc tốt. Không lẽ cấm họ kiếm ăn. Linh mạch tan rồi, đệ tử bổn tự cũng không còn nơi tu luyện, lưu lạc khắp nơi.
Nói ra đệ đừng cười, Tiếc là công pháp tu luyện của sư huynh trọng ở dương cương, không phù hợp với thái âm chi khí. Chứ nếu không cũng sẽ mặt dày chiếm một chỗ trên đài này, mọc rễ ở đây "
Vũ không biết lai lịch Bất Giới trước đây, nhưng qua ngữ khí tang thương cũng phần nào hiểu được.
Bất Giới buồn bã thoáng qua rồi lại cười ha hả, vỗ vai hắn nói:
" Nhưng bây giờ có đệ ở đây, còn lo gì nữa. Ta mấy chục năm nay đi khắp nam bắc đại giang kiếm chỗ dựng chùa, cũng thấy có vài nơi thanh sơn thủy tú, linh khí dồi dào.Chẳng qua sư huynh không rành phong thủy nên chưa có chỗ dừng chân. Bây giờ chỉ cần đệ chịu ra tay, ta liền dẫn đệ đi kiếm một vài chỗ tốt, cải tạo linh mạch xây dựng một cái luyện công đường không kém chỗ này. "
Hòa Thượng nghe vậy cũng hứng chí kêu lên: : " Nhớ xây lớn chút, cho ta một phần "
Vũ cười cười đáp:
- Nếu quả thực có thể mở được tiên môn, thì sư huynh còn lo gì thiếu linh khí cho sư huynh phục dụng.
Bất Giới vốn không có lòng tin vào chuyện phi thăng. Dù sao đó chỉ là mộng tưởng mà thôi, thấy hắn lại nhắc đến chuyện tiên môn thì vội gạt đi:
- Hầy da, con đường tu đạo dài dằng dặc không có điểm dừng. Dù đệ có mở được Tiên môn cũng là chuyện mấy chục năm sau, lúc đó sư huynh đã chết già rồi. Bây giờ cứ lo kiếm một mảnh linh mạch, tu luyện tới kì đắc đạo rồi mọi việc tính sau.
Vũ lại nói:
- Cần gì đi kiếm đâu xa, ngay tại đây cũng có.
Bất Giới xoa đầu nói:
- Ở đây là chân khí thái âm, không thích hợp với ta, nếu không thì ta cũng đã tranh ngay một chỗ.
Vũ cười, chỉ xuống mặt hồ nói:
" Nơi này tuy có mạch khí âm hàn, lại tích lũy lâu năm nên sinh ra thái âm chi khí. Nhưng huynh để ý mà xem. Hồ này có hình bát quái đồ, đình này trấn ngay điểm thái âm. Nhìn sang phía bên kia sẽ thấy trăng soi xuống nước trùng ngay với điểm thái dương.
Ngày rằm hàng tháng là khi âm khí thịnh vượng, ánh trăng cũng là sáng nhất.Khí thái âm kết hợp với ánh trăng rằm cũng là thái âm chi quang, âm cực sinh dương ắt lại sinh ra một tia dương khí.
Tia dương khí này không chí nhiệt chí cường nhưng lại hàm chứa sinh cơ, tiểu đệ tạm gọi là Chuyển Dương chi khí.. Đối với người tu luyện có tác dụng cố thể bồi nguyên vô cùng ích lợi. Dù là người tu luyện pháp quyết dương cương như sư huynh cũng là rất tốt. "
Bất Giới và Hòa Thượng nghe vậy liền lập tức lướt đến lan can dõi mắt nhìn qua.
Quả thật nếu coi hồ này là một bát quái đồ hình thì khi đứng ở trên đài sẽ thấy ánh trăng chiếu xuống mặt hồ nằm ngay ở điểm Thái Dương, hơn nữa trên mặt hồ về đêm phủ một lớp sương mờ nên ánh trăng tạo thành một mảng hào quang tụ mà không tán. Hào quang này do ánh trăng chiếu ở trên hồ nhưng không có cảm giác âm hàn mà lại có chút khí tức ấm áp ôn hòa.
Hòa Thượng bản tính hiếu kì, tức khắc đề khí phóng thẳng xuống hồ.
Vũ thấy lão lao mình xuống hoảng hốt vung tay định kéo áo về nhưng Bất Giới đã ngăn hắn lại.
Chỉ thấy Hòa Thượng mũi chân điểm khẽ, thân hình nhẹ như chim ém phóng tới giữa hồ. Tới lúc sắp chạm vào mặt nước thì dưới mũi chân phát ra một mảnh hào quang màu tía, Hào quang này giống như một đóa hoa sen vô cùng rực rỡ. Có hoa sen đỡ lấy gót chân, Hòa Thượng lại nhún mình lướt đi, thần thái vô cùng phiêu dật.
Vũ từ khi tiếp xúc với người Dịch Thôn đã thấy nhiều dị năng hoành tráng. Tỉ như Hỏa Tường Thuật của Ly Muội, hay Hỏa Phụng Liêu Nguyên của Hồng phu nhân, mỗi một kĩ năng đó đều hoành tráng tinh mĩ, so với kĩ xảo điện ảnh còn có phần hơn, đều là những điều người thường không bao giờ thấy được. Nhưng khi thấy Hòa Thượng chân dẫm đài sen đi dạo trên hồ thì hắn mới triệt để cảm nhận thế nào là tu chân đạo pháp.
Hòa Thượng cước đạp liên hoa, bước ba bước đã vượt qua khoảng cách hơn năm mươi mét tới chỗ ánh trăng, khẽ hít một hơi. Tức thì một luồng nguyệt khí cuồn cuộn như suối tràn vào khoang miệng. Chẳng biết việc trong làn khói sương ấy có Chuyển Dương chi khí như lời Vũ nói hay không nhưng vẻ mặt vô cùng khoan khoái. Bất Giới thấy vậy cũng chẳng chịu đứng nhìn, thân hình xoay mạnh, tức thì một làn gió mạnh thổi khắp mặt hồ, hơi sương cũng theo gió ầm ầm cuốn về phía lão. Bất giới há mồm hút mạnh một hơi, không ngờ hút gần hết cả hơi sương trên mặt hồ vào bụng.
Đoạn lão hé môi thở ra một hơi, một luồng khí mỏng như sợi chỉ từ khóe miệng phóng ra, luồng khí này trông nhỏ bé vô hại nhưng lại áp súc vô cùng, thổi ra khỏi miệng tới mười mấy mét mới tán ra thành một trận cuồng phong.
Trận cuồng phong thổi thẳng tới Hòa Thượng đang đạp liên hoa đứng giữa hồ khiến áo sống lão bị cuốn bay phần phật.
Hòa Thượng giận dữ kêu lên " Thối quá. thối quá " rồi xoay người bước đi, chân đạp hoa sen chỉ ba bước là lại về tới Điếu Ngư Đài.