Vũ theo Casta tới kho ngầm dưới lòng đất - Nơi hắn lần đầu tiên nhìn thấy chiếc đĩa bay. Nơi đây đã khác trước rất nhiều. Những cánh tay máy được dọn gọn vào góc, trần thép cũng được nâng lên cao tạo thành một không gian cực lớn. Chiếc đĩa bay vẫn nằm im lìm trên một bệ đá.
Những khoang bị mở lúc trước đã hoàn toàn đóng lại càng khiến chiếc đĩa bay giống như một cơ thể sống hoàn hảo.
Càng tiến lại gần, Vũ càng kinh ngạc với chiếc đĩa bay.
Chiếc đĩa bay được làm bằng một loại chất liệu vô cùng đặc biệt. Vừa sáng bạc như kim loại mà lại không giống bất kì thứ kim loại nào trên trái đất. Vừa mịn như ngà voi mà lại không đục như ngà.
Bên dưới bề mặt của nó ẩn hiện những đường vân li ti như mạch máu biến ảo không ngừng.
Chiếc đĩa bay vẫn như con rùa khổng lồ đang nằm ngủ nhưng Vũ cảm thấy như cặp mắt vô hình của nó đang dõi theo từng bước chân của mình.
Một cảm giác mãnh liệt thúc giục hắn chạm tay vào nó.
" Chú cũng cảm nhận được nó à "
Một giọng nói vang lên trong đầu khiến Vũ giật nảy mình, hắn xoay đầu tìm người vừa nói nhưng không thấy Bỗng hắn trợn mắt nhìn chiếc đĩa bay.
Chiếc đĩa bay vẫn nằm im lìm không hề phát ra tiếng động nhưng giọng nói ấy một lần nữa lại vang lên trong đầu hắn:
"- Chú chính là Người Mở Cửa mà " bà ấy " đã nói đến. Chú hãy đánh thức nó đi"
Vũ giật mình lùi lại. Chiếc đĩa bay khẽ rung động nhè nhẹ, một cánh cửa xịch mở ra ngay trước mặt hắn. Một cô bé mảnh mai với mái tóc vàng óng từ trong đĩa bay bước ra.
Jessica đưa đôi mắt màu xanh dương nhìn Vũ một hồi rồi chìa hai tay về phía Vũ. Trên tay cô bé là một khối lập phương với vô số hoa văn kì lạ, mặt trên của khối lập phương khắc rõ những con số --.
Vũ cùng Casta và Keller theo chân Jessica tiến vào bên trong đĩa bay.
Cửa vào được điều khiển bằng một hệ thống thiết bị đặt ngay trên hành lang tiến vào. Hành lang từ cửa vào khá rộng rãi nhưng khoang lái lại khá thấp. Khoang chỉ cao khoảng , mét nhưng lại khá rộng rãi, đủ cho cả người hoạt động khá thoải mái.
Khoang lái khá sơ sài với Một bức tường cong hình bán nguyệt có vẻ là mặt phông của khoang lái, bên dưới là một bục thấp cùng một cây trụ lớn ở chính giữa.
Điều làm hắn ngạc nhiên là trong khoang có chiếc ghế được thiết kế chắc chắn và thoải mái, trông có vẻ là sản phẩm của nhân loại.
Casta giải thích:
"- Những chiếc ghế này được làm cho chúng ta "
Thì ra khi người Mĩ có được chiếc đĩa bay, khoang lái này hoàn toàn không có vật gì bên trong. chiếc ghế được đặt vào nhằm phục vụ những người vận hành và đây là lần đầu tiên trong đời chúng được sử dụng.
Vũ thì thào hỏi :
- Chúng ta sẽ điều khiển cái này bằng cách nào?
- Chưa thể được, vì nó còn thiếu năng lượng. - Casta trả lời
- Nó chạy bằng phản lực hay là điện năng thế?
- Nó cần từ trường cực mạnh trong các khoang để kích hoạt và cần một nguồn năng lượng. Năng lượng cần cho nó rất giống với năng lượng trong người anh. Đó chính là lí do chỉ có anh mới có thể đánh thức nó.
Vũ trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
"- Chúng ta cần phải thử. Đưa Độ Kiếp cho tôi "
Vũ đem khối lập phương mà Jessica vừa trả cho hắn nhẹ nhàng đặt lên chiếc bục trước mặt. Khối lập phương bỗng nhiên phát ra thứ ánh sáng dịu nhẹ. Một luồng sáng li ti như hàng trăm con phù du tràn ra từ khối lập phương rồi ngấm thẳng xuống bục. Chiếc đĩa bay khẽ rùng mình một cái, những đường vân phía bên ngoài biến đổi không ngừng, tựa như một đàn cá bơi loạn.
Con rùa khổng lồ như đang thức giấc, nó khẽ cựa mình xoay tít.
Bức tường cong trước mặt bỗng biến thành một màn hình khổng lồ. Vô số hình ảnh, thông số tràn ngập trên màn hình.
Chiếc đĩa bay lại rùng mình một cái nữa rồi nhẹ nhàng nâng mình khỏi mặt đất.
Giọng Casta tràn ngập hưng phấn, cô rưng rưng như sắp khóc:
- Cuối cùng chúng ta cũng đã đánh thức được nó.