"Lâu rồi tôi mới được ăn no đến thế, chuyện này không dễ đâu. Là thứ thịt này! Tôi chưa từng ăn loại thịt nào ngon như vậy, nó giống như tan ra trong miệng. Anh cho tôi ăn thịt quái vật, phải không?"
Mặc dù ăn nói hơi thô lỗ, cô đang xoa bụng với vẻ mặt hài lòng. Dù đã nấu rất nhiều, món súp tôi làm đã hết sạch trước khi tôi nhận ra, thậm chí cái nồi còn bị vét sạch luôn ấy.
"Là thịt Grateful Boar."
"Ngu ngốc, anh định trêu đấy tôi à? Grateful Boar là thứ thịt thấp kém, nhạt nhẽo, và cứng nhất! Dám nói điều hiển nhiên như thế, anh nghĩ tôi không biết thứ gì về thịt hết à?"
"Oh? Thế thì xin lỗi cô."
Tôi nở nụ cười ngờ nghệch và nhún vai nhẹ, làm cô cau mày trong bực bội. Không hẳn là tôi đang nói dối cô nàng, chỉ là tôi không muốn để lộ bí mật đằng sau thứ thịt ấy mà thôi.
Một ông già ở thủ đô đã dạy tôi một công thức cổ của tộc người lùn: Thịt Grateful Boar phải được nấu trong loại rượu ngâm từ những trái ricol được thu hoạch trong vụ mùa đầu tiên. Không có lý do chính đáng nào để giữ kín công thức này nhưng tôi đã tốn cực nhiều thời gian mới thuyết phục được ông già đó chịu dạy. Thế nên, không công bằng chút nào khi cô ấy lại biết được công thức dễ dàng đến thế.
"Giờ tôi hỏi được chứ?"
"Oh yeah, chúng ta đã đồng ý chuyện đó. Anh muốn hỏi chuyện gì?"
"Tôi muốn biết về bộ trang phục mà cô đang mặc."
Tôi chỉ vào bộ kimono. Và cô xua tay, làm cho vạt áo tung bay.
"Thật luôn? Anh muốn biết về điều gì? Anh không muốn hỏi cô gái xinh đẹp trước mặt đây là ai? hay hỏi về hầm ngục này?"
"Đó là thứ kế tiếp mà tôi tò mò, nhưng tôi có thể hỏi sau. Hơn nữa, tự gọi mình là cô gái xinh đẹp, hài hước đấy. Cô nên ngừng lại trước khi tôi cười đến chết."
Ngay cả khi tôi phải gọi cô ta「xinh đẹp」, tôi phải thêm chữ「không may」trong đầu.
"Hmm? Tất cả những gì tôi nghe được là một thằng nhỏ nhen đang đùa vô nghĩa. Dù sao thì, bộ trang phục này được gọi là kimono. Nó đẹp phải không? Nó được yểm vô số phép: tự điều chỉnh kích thước, tự mặc lên người, giữ ấm, và—"
"Dừng lại, tôi không muốn nghe khả năng của nó. Với cả, tôi muốn biết nó đến từ đâu, và ai làm ra nó."
Nếu ai đó trong thế giới này may được một bộ kimono, có lẽ một người Nhật giống như tôi đã đến dị giới này và dạy họ cách may chúng. Trong số tiểu thuyết mà tôi đã đọc, ngoài nhân vật chính ra, luôn có khả năng những kẻ được triệu hồi hoặc chuyển sinh có tồn tại.
Dù sao đi nữa, vì không biết hoàn cảnh của tôi, dường như tâm trí con mắm đầu đỏ trước mặt tôi đang hỗn loạn theo hướng khác.
"Nhưng đây là trang phục phụ nữ! Chẳng lẽ anh muốn thứ này? Wow, anh không chỉ là tên ngốc, mà còn có ham muốn kì lạ! Chắc hẳn anh đã làm thứ gì đó cực kỳ tồi tệ trong kiếp trước nên mới bị như thế."
"Hey! Ai cho phép cô gọi tôi là tên ngốc? Quan trọng hơn, tôi không phải là kẻ muốn mang quần áo phụ nữ!"
Đôi mắt cô ấy nhìn xa xăm khi tôi hoảng loạn và cố chối bỏ.
"Tôi chỉ quan tâm đến cái người đã làm ra bộ đồ đó. Tôi không muốn bộ của cô, và cũng không muốn kiếm cho mình một bộ, nên đừng có nhìn tôi như một thằng quái dị!"
"Không... Không cần phải giấu đâu! Tôi không nói là anh phải nói ra dù không muốn..."
"Thứ mà cô đang nói đã đi quá xa rồi đấy, không vui chút nào đâu. Nếu cô không dừng lại thì đừng hòng tôi nấu cho cô nữa."
Đáp lại lời hăm dọa, cô nàng đầu đỏ chỉ trưng ra ánh mắt đã hiểu và gật đầu. Yep, tôi rất muốn đấm thẳng mặt con ả. Khi tâm trí đang đấu tranh xem tôi có nên triệu hồi ra một cây búa hay không, thì cô đột nhiên nói như thể chưa từng có gì xảy ra vậy.
"Đủ rồi. Anh muốn biết nguồn gốc bộ kimono này? Không may thay, tôi không biết ai đã làm ra. Tôi chỉ ngẫu nhiên lôi bộ này ra từ một trong các tủ quần áo thôi."
"Hiểu rồi..."
"Thế nhưng, tôi đã từng thấy ai đó bán mấy bộ như thế này. Tại một nơi ở Thú Quốc có các thú nhân khéo tay may chúng. Bọn họ là chủng thú nhân nào nhỉ..."
Thú nhân sao. Thế là loại đi khả năng triệu hồi, nhưng vẫn có khả năng đó là người chuyển sinh.
Tôi không nên đánh mất hy vọng. Cũng có khả năng vị anh hùng tóc và mắt đen 200 năm trước đã truyền dạy thiết kế của bộ kimono. Nếu thế thì đáng trang phục này phải phổ biến ở Vương Quốc thay vì Thú Quốc chứ.
Ngẫm về chuyện đó, tôi đột nhiên nhận ra mình không biết nhiều về thế giới này. Sau khi đến đây, tôi dành toàn bộ thời gian để luyện tập, làm anh hùng, cứu người dân, nên không có cơ hội biết nhiều về dị giới. Tôi đã sốc khi nghĩ rằng dù mới đến đây hơn một năm, tôi chẳng biết tí gì ngoài đánh nhau với quái vật.
Nếu thế, tôi nên hỏi Yumis về chuyện này khi rời khỏi đây. Ai đó đã từng đi khắp thế giới như Đội trưởng Hiệp sĩ Guidott có lẽ biết về mấy chuyện này.
"Biết chừng này vẫn tốt hơn là không có gì. Hmm... Thú Quốc..."
Tôi nghe đồn ở Thú Quốc Gilmus, thú nhân được xem là loài thượng đẳng. Nhớ lại lúc tôi được triệu hồi, Alesia kể tôi rằng vì có sự khác biệt trong hệ tư tưởng, Vương Quốc Aurelia và Thú Quốc Gilmus luôn thù địch lẫn nhau. Cho dù phe trung lập như Đế Quốc có cố thế nào đi nữa thì xung đột giữa hai bên vẫn không dừng lại.
Hơn nữa, mặc dù là anh hùng, tôi có thể nghĩ ra được hàng đống vấn đề chỉ vì tôi là nhân tộc. Với tư cách là công chúa, Alesia muốn dùng tầm ảnh hưởng của mình để làm gì đó trong chuyện này. Song giới quý tộc và những vấn đề nội bộ khác đã gây ra vô vàn khó khăn. Chưa kể, bởi ham muốn chính phục các hầm ngục của mình, Thú Quốc đưa ra chính sách chiếm đóng bất kỳ hầm ngục nào dù cho nó nằm ở gần biên giới với Đế Chế đi chăng nữa. Chính sách đã gây nên nhiều tranh cãi lớn. Cũng vì điều đó, rốt cuộc Alesia quyết định tập trung vào các vấn đề nội bộ trước.
Kết cục, Alesia phải lên đường thoát khỏi các hành động leo thang từ phe chống đối Hoàng gia trong thủ đô. Cô nghĩ rằng đi chung với Đội trưởng Hiệp sĩ, người mạnh hơn bất kỳ ai trong quân đội Aurelia về mặt chiến đấu, và vị Anh Hùng sẽ an toàn hơn so với ở lại. Làm công chúa khổ thật...
"Giờ thì tôi đoán mình sẽ rời hầm ngục."
Vì đã rơi xuống hố bẫy nên tất cả những gì cần làm là trèo lên trên. Vấn đề duy nhất chỉ là tôi không biết gì về hầm ngục này. Không những chưa có quốc gia nào đóng quân tại đây, mà thậm chí chưa có ai từng chinh phục nó.
"Anh nói rời hầm ngục sao? Ôi trời, tự tin thật."
"Tự tin không có liên quan gì hết. Tôi không có thời gian cưỡi ngựa xem hoa ở đây."
Nếu không quay lại tổ đội kịp lúc, cuộc huấn luyện của tôi sẽ bị chậm trễ. Nói cách khác, thời gian cần để trở về thế giới cũ sẽ bị kéo dài.
Tôi đứng lên và nhìn quanh căn phòng lần nữa. Nếu phải mô tả kích thước, căn phòng này rộng ngang ngửa hai căn phòng học ở Trái Đất. Nếu quay mặt về phía bức tường có thác nước trên đó, nó có một hành lang ở bên phải và cầu thang ở đằng sau. Tôi cũng muốn thử chinh phục hầm ngục này, nhưng tập trung tổ đội đang đợi bên ngoài quan trọng hơn.
"Cứ làm những gì anh muốn. Cuối hành lang là căn phòng đầy rẫy quái vật ăn được. Nếu anh đến đó, tôi mong anh nấu thêm mấy món khác. Dù sao thì giờ tôi đang khá no nên sẽ ngủ một lúc vậy. Tôi khuyên anh nên làm giống tôi. Dòng chảy thời gian trong đây khá kỳ quặc đấy."
Nói rồi nhỏ đầu đỏ ngáp một tiếng lớn, lôi ra chăn gối từ túi, nằm phịch xuống sàn một cách bất lịch sự. Tôi chỉ có thể vỗ mặt chán nản khi thấy vậy.
"Hey, chờ đã! Cô định ngủ khi tôi chuẩn bị rời đi đấy à? Xin lỗi chứ, tôi không có thời gian chờ ở đây chờ cô tỉnh lại đâu, nên nếu cô định nhờ tôi canh chừng..."
Tôi đã nghĩ cô nàng sẽ đi theo mình vì tôi có thể nấu ăn, nhưng trái ngược với kỳ vọng, chẳng có dấu hiệu gì cô ấy sẽ di chuyển. Với cả, tôi không định cõng theo nhỏ đầu đỏ đó đâu.
"Không cần canh chừng bởi đây là vùng an toàn. Bên cạnh đó, nếu thứ gì đó toả ra sát khí, tôi sẽ tỉnh giấc ngay."
Đáp lại những lời cố thuyết phục đánh thức của tôi, nhỏ chỉ suỵt một tiếng và lười biếng bảo tôi rời khỏi.
Tôi tìm quanh căn phòng lần nữa và tìm thấy một vật phẩm đặc biệt chỉ có trong hầm ngục. Nó được gọi là Đuốc An toàn và đang nằm ở chính giữa căn phòng. Tôi không biết nó đến từ đâu hay lý thuyết đằng sau nó, nhưng nếu cây đuốc nằm ở một căn phòng bên trong hầm ngục, quái vật sẽ không thể sinh sôi trong phòng và quái vật từ nơi khác cũng không thể tiến vào. Kết hợp với nguồn nước, nơi này được gọi là vùng an toàn.
"Hơn nữa, rồi anh sẽ phải quay lại căn phòng này thôi. Hành lang đó là ngõ cụt, nên lựa chọn duy nhất là cầu thang. Đến lúc đó, anh sẽ quay lại đây."
"Cô đang nói gì thế? Cô nghĩ vài con quái là đủ để ép tôi quay lại đây sao?"
Tôi tự tin rằng mình không dễ bị lũ quái vật nơi đây giết chết. Một năm từ khi đến thế giới này không được bình yên cho lắm. Dạo gần đây, những cuộc chiến với quái vật đã mang lại vài thành quả, song đó cũng là lý do mà tôi phải dốc sức cày EXP nhiều nhất có thể, bất kể ngày hay đêm.
Và một lần nữa, chính tâm thế đó đã đẩy tôi vào mớ hỗn loạn này.
Bỏ qua mọi gian truân trong suốt một năm cày cuốc của tôi, cô ta dám mỉa mai tôi kìa! Trước sự thiếu hiểu biết kia về hoàn cảnh của tôi khiến tôi hơi bối rối. Nhưng cô không đáp lại câu hỏi trước đó.
"Hey, đừng khóc. Tôi hiểu mà."
"Heh, cô không hiểu gì hết sao? Tôi đang rời đi và sẽ không quay lại đây. Tôi cũng không còn là đầu bếp riêng của cô nữa."
"Cứ đi nếu anh muốn. Khi trở lại, mong anh nấu gấp đôi số đồ ăn so với lúc trước."
"Tôi vừa nói tôi sẽ không quay lại cơ mà!"
Tôi chưa từng hỏi về cấp độ hay chỉ số của cô ấy, nhưng với sức mạnh của mình, chắc chắn cô nàng sẽ không dính nguy hiểm nào đâu.
Vẫn còn bực mình trước lời mỉa mai ấy, tôi đi đến chỗ cầu thang và bước lên. Cầu thang dần dần xoắn lại, làm tôi không thể thấy được con đường trước mặt. Tôi đoán mình đã trèo khoảng 200 tầng nhưng không thấy lối ra đâu cả.
Ít nhật thì sự đơn điệu đã làm vơi đi sự tức giận trong tôi.
"Mình làm rối tung mọi chuyện rồi. Mình là ai chứ, một thằng nhóc à?"
Ở một mình, tôi bắt đầu bình tĩnh lại và suy ngẫm mình đã hành động nông nổi thế nào. Dù cho cô nàng ấy có mạnh thế nào đi nữa, tôi là loại người sẽ bỏ mặc một thiếu nữ bên trong hầm ngục sao? Ngay cả khi cô ấy mỉa mai kế hoạch của mình, tôi vẫn đang làm quá mọi chuyện.
Trong khi tâm trí đang hiện lên những khung cảnh đầy hối hận về những gì sẽ xảy ra nếu tôi quay trở lại, tôi tiếp tục bước lên.
*Click*
"Huh?"
Trong khoảnh khắc, nhưng bậc thang mà tôi đang đứng bắt đầu chuyển động từng cái một, và trước khi kịp nhận ra, tôi đang đứng trên một con dốc.
Hoảng sợ, tôi cố đứng yên, như bậc thang rất nhẵn và loại dầu trơi gì đó bắt đầu chảy ra từ những vết nứt.
Tất nhiên, không có cách nào để tôi thăng bằng trên một mặt phẳng trơn nhẵn như thế. Không ngạc nhiên lắm khi tôi bị rơi xuống.
"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaagh!!!"
Tôi với tay ra hòng bám lấy thứ gì đó, nhưng không có tay cầm nào cả. Tôi cố dùng dao tạo ra điểm tựa nhưng nó trượt đi trên lớp dầu mà không để lại vệt nào. Với tốc độ khủng khiếp, tôi trượt xuống cầu thang mà mình vừa trèo lên.
"Koumei!" (Koumei = Khổng Minh Gia Cát Lượng)
Tôi chẳng thể nghĩ ra câu nào tốt hơn để hét, tất cả những gì tôi có thể làm là chửi bới một vĩ nhân hoàn toàn không liên quan.
Đó là cách mà tôi, kẻ không biết tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy, trượt trong chất lỏng giống dầu và trở lại căn phòng mà tôi đã đi khỏi vào năm phút trước.
"Ugh!"
Lưng tôi đập mạnh vào tấm thảm, thứ không tồn tại ở đó lúc khi tôi rời đi. Trong lúc đang trấn tĩnh lại từ cơn choáng và nhìn quanh, tôi thấy một túi lớn mở ra trên đầu mình. Từng làn cánh hoa muôn sắc màu đổ xuống đầu tôi. Một tiếng két vang lên, tôi quay người lại và thấy một tấm băng rôn mở ra. Trên đó là những chữ cái vui nhộn "Chào mừng đến với Đại Mê Cung Toakokuroi!"
Rõ ràng là tôi đang bị trêu đùa.
"Huh? Chờ đã! Cái?"
"Anh đi xa hơn tôi nghĩ đấy, có vẻ anh khá may mắn!"
Đó là những lời ghim thẳng vào tâm trí còn đang choáng váng của tôi.
"Lúc nãy anh vừa nói gì về việc mình không quay lại nhỉ?"
Tôi cạn lời và quay người lại. Ở đó là con mắm đầu đỏ đang cười toe toét.
"Không phải là tôi vội đến đây sau khi anh rời đi bởi vì tôi thích anh hay gì đâu nhé. Nah, tôi không thể gây ấn tượng tốt cho anh được, nhưng!"
Cuối cùng, như thể không nhịn được nữa, cô che miệng lại và bắt đầu cười.
Tính cách tồi tệ thật, cô ta là ác quỷ à? Không, lần đầu gặp nhau, cô ta còn độc ác hơn cả ác quỷ rồi còn gì.
"Cô... Cô biết mọi chuyện sẽ thành thế này."
"Thế nên tôi mới khuyên anh. Giờ thì chuyện quan trọng hơn, như anh đã hứa, tôi mong anh nấu gấp đôi khẩu phần khi tôi tỉnh lại, đầu bếp riêng của tôi ạ."
Với lời đó, đầu đỏ quay lại chỗ ngủ như thể mọi chuyện đã kết thúc.
"Nhưng... Cô! Cái này!"
Mặt tôi đỏ bừng lên. Tôi không thể giữ im lặng. Nhưng đồng thời, la hét cũng chẳng làm được gì, nên tôi quyết định khóa chặt cơn giận vô cớ vào trái tim mình và thề.
"Koumei, chuyện này chưa xong đâu!"
Cố nghĩ về những thứ ngu ngốc và trút lên đầu vĩ nhân không chút liên quan, tôi rửa sạch chất lỏng kỳ lạ bằng nước.
"Khi cơ hội đến, mình sẽ trả đủ chuyện này."
Tôi cố ngừng nghĩ về những điều nhỏ nhen ấy, nhưng cũng không đúng chút nào khi phải kiềm chế bản thân trước ai đó độc ác đến thế.
Nếu có cơ hội, tôi sẽ mỉa mai cô ta tàn nhẫn nhất có thể.