Nidome no Yuusha wa Fukushuu no Michi wo Warai Ayumu ~Maou yo, Sekai no Hanbun wo Yaru Kara Ore to Fukushuu wo Shiyou~

chương 59: người anh hùng mạt sát chiến thuật gia vĩ đại không chút liên quan (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Cuminh

Editor: Loli666

======================================================

Giết, giết, giết.

“Gyarrah?!”

”Boguh?!”

“GueEE?!”

“Tch, triệu hoán, hỡi màu xanh tươi tốt [Lục phục hồi]”

Đang xông qua bầy quái vật bằng thanh linh kiếm, số lượng vết thương đã quá nhiều để lơ đi, tôi cố hồi phục bằng thanh [Thảo Lục Ngọc Kiếm] giắt bên hông.

Vẫn quá chậm…không được…cần phải nhanh hơn nữa.

*pant, pant, pant*

Chặt, đâm, chém hết quái vật này quái vật khác.

Nơi này giống như một trò chơi, giết kẻ địch để nhận về điểm EXP là khái niệm thông thường.

Nó không khác gì những tựa game tôi chơi cùng đám bạn sau giờ học cả.

Tôi sẽ chỉ cần cày level và cơ thể Anh Hùng sẽ tự khắc mạnh lên vô cùng khủng khiếp.

Chính vì vậy, dù là từng điểm EXP thì tôi phải cố thu thập càng nhiều càng tốt.

Chỉ vì đường kiếm của tôi còn quá chậm, vì tôi còn quá yếu, vì bước di chuyển còn quá non nớt nên tôi mới không thể trở về thế giới của mình.

“Garuu!”

“Ghaa?!Guh,RaAh!!!”

…Tôi lại nghĩ đến chuyện không đâu nữa rồi.

Cơn đau bên vai trái dẹp tan những suy nghĩ đó và tôi lại cố tập trung vào trận chiến trước mắt.

Tôi vung tay ra sau và cắt vào một con quái đang bám sau lưng. Sau khi phần vai được giải phóng, tôi đá bay nó đi.

“Garuuuuuu!”

“Gyaurah!”

“Gargaah!!!”

“Ha~ Vẫn chưa được. Nếu không mạnh lên thì mình không thể quay về. Với phước lành từ rừng rậm, ta triệu hồi ngươi, ánh sáng lục bảo [Lục phục hồi]”

Một đàn quái vật găm ánh mắt vào tôi trong khi dần dần cố bao vây lấy kẻ địch. Trong khi đó, tôi dồn ma lực lại với niệm chú thuật dài để hồi phục lại vết cắn bằng [Thảo Lục Ngọc Kiếm]

“Cha, mẹ, Mai. Con nhất định sẽ trở về. Xin hãy đợi con.”

Tôi lấy lọ hồi MP ra từ túi và uống sạch nó. Lượng MP của tôi theo đó chậm rãi tăng lên kèm cả thể lực cũng hồi phục theo.

Tôi ném chiếc lọ rỗng đi rồi lại lao vào chém giết bầy quái vật ngay trước mặt.

***

Sau khi triệt hạ hàng tá Beogarm và lau sạch chỗ máu dính trên áo choàng bằng phép [Làm sạch], tôi xác nhận lại chỉ số của bản thân.

“Vẫn Lv 125, huh?”

Sau khi thăng cấp thì một số đòn tấn công nhất định sẽ không còn làm tổn hại được đến tôi nữa.

Trên hết, HP tối đa và tốc độ hồi phục cũng tăng lên theo. Nhờ thế mà dù tôi có đi săn quái vật mỗi đêm thì cơ thể này vẫn không hề mệt mỏi.

Chỉ số HP rắc rối hơn nhiều so với những gì tôi nghĩ lúc đầu. Nó không chỉ biến động vì bị thương hay nhiễm độc mà còn cả khi cố quá sức hay bị ốm.

Nói cách khác, điểm HP không biểu hiện cho việc ‘Bạn còn có thể nhận bao nhiêu sát thương’ mà giống như con số biểu hiện cho sức sống hiện tại của người đó.

‘Tốc độ hồi phục lại tăng lên nên chắc mình có thể săn quái vật thêm chút nữa.’

Uống chút trà ‘cỏ ẩn thân’, tôi kiểm tra chỉ số và nhận ra điều đó.

Hiệu ứng từ dược phẩm hồi phục rất chậm và không có nghĩa uống càng nhiều thì hiệu ứng càng mạnh. Chính vì thế, chuyện nghỉ giữa quãng là rất cần thiết để hiệu ứng hồi phục phát huy hiệu quả. Nhưng nhờ tốc độ hồi phục tự nhiên đã tăng nên giảm chút thời gian nghỉ cũng không sao.

Hơn nữa, dược phẩm vẫn sẽ có tác dụng dù đang ở giữa trận chiến.

Khi có được túi không gian thì tôi đã có thể mang theo dược phẩm với số lượng lớn. Tất nhiên là vừa đủ để không ảnh hưởng tới thị trường của Vương quốc.

(Mình thấy hơi mệt rồi.)

Lv của tôi đã thuộc vào top đầu trong thế giới này. Tuy nhiên, dù có những người đạt tới sức mạnh tầm cỡ như tôi thì vẫn không thể đánh bại Quỷ Vuơng. Đó cũng là lý do tôi được triệu hồi.

Tôi đứng dậy và thở dài để vứt hết những suy nghĩ rằng bọn họ sẽ cứ mãi tiếp tục làm vậy.

Chẳng có thời gian đâu mà suy nghĩ vẩn vơ. Trở nên mạnh hơn là mục tiêu duy nhất hiện tại của tôi.

“Mình phải nhanh lên và tìm bọn quái vật khá…Whoa?!”

Ngay lúc đó…mặt đất bỗng nứt ra. Giống như diễn tả, một cái hố lớn tự dưng xuất hiện ngay dưới chân tôi.

Tay tôi với lên như cố giữ bản thân không rơi xuống nhưng chiếc hố quá lớn. Tôi còn chẳng chạm được ngón tay nào lên phần rìa hố.

“Whoa, AAAAAAAAAAA!!!”

Tôi cảm giác thời gian như dừng trôi và kéo dài đến vô tận. Tôi không thể kiềm chế cái dạ dày như trào ngược lên khi mắc kẹt giữa không gian tối đen.

(CHẾT TIỆT! CHẾT TIỆT! CHẾT TIỆT!)

Âm thanh huýt gió vang lên bên tai. Với tâm trí còn rối bời, tôi nhận ra mình đang rớt xuống nên cố điều chỉnh lại tư thế ngay trên không trung.

Từ một khoảng xa từ điểm rơi, tôi đã nhìn thấy được mặt đất. Tuy nhiên, đầu tôi đang quay cuồng nên chẳng thể nghĩ ra được giải pháp nào. Rốt cuộc, tôi đáp đất với một tốc độ khủng khiếp.

“GUAAAAAAAA!!”

BODOOM!!!

Cùng với âm thanh đó, cả cơ thể tôi tê cứng vì cơn sốc chấn động.

Từ bên dưới chiếc hố vừa rơi xuống, tôi theo bản năng ngước lên nhìn và trông thấy miệng hố đang ở rất rất xa.

Độ sâu lớn đến mức có thể đặt vừa cả toà nhà cao tầng trong thế giới cũ vào.

Bên cạnh đó, chiếc hố như một sinh vật sống mà từ từ co lại... và cuối cùng biến mất như thể nó chưa từng tồn tại.

"Whoooa, mình phải làm sao đây."

Một chuỗi các sự kiện ngoài dự tính làm tôi đứng hình, nhưng tình thế không cho phép tôi chỉ đứng im.

"GyaRRR!!!" "Muooo”

"Cái!?"

Tiếng gầm từ bầy quái vật lọt vào tai tôi.

Xé xác những con quái lao về phía mình, tôi lùi lại để tạo ít khoảng cách và xác nhận lại tình hình.

Tôi đã rơi vào cái hố hình hộp bao quanh bởi bức tường cứng như đá.

Dường như bức tường này đang phát ra ánh sáng khiến nơi đây sáng như ban ngày.

Hơn nữa, bên trong đây còn tràn ngập lũ Garm và Orc. Tất cả bọn chúng đều hướng sát khí về phía tôi.

"Không thể nào, một hầm ngục sao?"

*Ực*

Chỉ dùng thanh linh kiếm, tôi đỡ lấy cây rìu được con Orc dùng toàn lực bổ xuống khiến dư chấn lan ra khắp cánh tay tôi.

Bị khoá chặt tại chỗ khi phải dùng kiếm chặn đòn, tôi trượt qua một bên, thay đổi góc tiếp xúc để gạt đòn đánh sang chỗ khác và mở ra kẽ hở để cắt cổ con quái vật.

"Brrraaa...!!!"

Tiếng uỵch nặng nề vang lên, con orc có lẽ là orc chiến binh đó ngã xuống. Sau khi xác minh nó đã chết, tôi nhanh chóng kiểm tra xung quanh.

Không ngoài dự liệu, sự thù ghét của lũ orc và garm vẫn hướng về tôi như một chất xúc tác để chúng đoàn kết với nhau.

Dù mỗi loài có vài cá thể vượt trội riêng, nhưng dường như chúng không tài nào thao túng toàn thể đàn quái được.

Có vẻ đây đúng là hầm ngục rồi.

Khi đến Đế Quốc, Hoàng đế đã kể tôi về tất cả hầm ngục phù hợp cho việc rèn luyện tập ở các vùng lân cận. Và đáng lý ra không nên có hầm ngục nào quanh đây cả. Cái gần nhất cũng phải nằm ở Thành phố Mê cung, và chúng tôi đang trên đường đến đó.

Nói cách khác, đây chính là một hầm ngục chưa từng được khám phá.

"GARRRAAA!!!" "GRRR!!!"

"...!Nhiều quá..."

Từng con quái đều không quá mạnh. Dù chúng có mạnh hơn một chút so với lũ tôi đã giết trong khu rừng lúc nãy, nhưng chẳng có quá nhiều khác biệt so với lũ quái trong các hầm ngục mà tôi đã vào.

Tuy nhiên, đối phó với chừng này quái vật trong không gian chật hẹp không hề dễ chút nào.

Vừa đánh trả với lũ quái lao đến không ngừng, tôi vừa cố tìm đường thoát. Nơi này có ba lối vào, một cái ở sau, một cái phía trước và một cái bên phải tôi.

“Nếu anh bị lạc hãy cứ đi về bên phải nhé!"

Nghe theo những lời mà em gái tôi thường nói, tôi quyết định đột phá qua lũ quái vật bên phải.

"Braaa?!" "Gyar!!" "Grrra!!!"

"Chó chết, mày đang ngáng đường tao đấy, cút!"

Tận dụng cơ thể to lớn của con orc vừa chết, tôi lao xuyên qua vòng bao vây và nhảy thẳng vào lối đi bên phải đồng thời hứng chịu vài vết thương.

Lúc này, tôi không thể chần chừ nữa.

"Với phước lành từ rừng rậm, ta triệu hồi ngươi, hỡi ánh sáng xanh tươi「Lục Trị liệu」"

Vừa cố tiết kiệm ma lực bằng thần chú, tôi vừa quay người lại giết lũ quái vật khiến xác chúng chất thành đống.

Tôi phải làm thế bởi... nếu tôi cố bỏ chạy thì khi gặp phải bầy quái khác, tôi sẽ bị tấn công từ cả hai phía. Chắc chắn chuyện đó không vui vẻ gì.

Tôi tiếp tục chiến đấu thêm một lúc. Mùi máu tươi làm tôi tạm thời mất đi khứu giác và rồi tôi đã giết sạch lũ quái.

*Thở nặng nhọc*

"Mình xui thật..."

Sau khi xác nhận rằng không còn con nào sống sót, tôi cất Linh kiếm đi và nghỉ ngơi một lúc trước khi đi tiếp.

Tôi định thu thập vài nguyên liệu từ mấy cái xác. Nhưng xử lý hết số quái vật này rất phiền phức và cực nhọc.

"Nhưng quả thật cơ thể mình đã mạnh lên nhiều."

Tôi tiếp tục bước đi trong khi xoay cổ tay và xác nhận lại không có vấn đề gì với cơ thể.

Dù gì thì tôi đã rơi xuống từ độ cao lớn... Theo lẽ thường ở thế giới cũ, tôi sẽ ngay lập tức biến thành đống thịt vụn sau cú rơi.

Nhưng dường như tôi không có bất kỳ vết rạn hay bong gân nào.

"Ừ thì lúc chiến với lũ quái, mình đã biết rồi. Thậm chí còn chẳng có cảm nhận được cái chết đang cận kề. Có vẻ là do những trận chiến đầu tiên của tôi toàn phải đánh với Boss hầm ngục."

Nhưng trước khi đánh với con boss, tôi có ít thời gian để chuẩn bị và bình tĩnh lại.

Ngoài việc hoàn toàn bị bất ngờ, sự nguy hiểm từ việc rơi ở độ cao lớn còn đáng sợ hơn việc phải đánh với lũ quái giả tưởng này.

Gần đây, những con quái yếu hoặc có level thấp không còn đủ sức đả thương tôi. Thâm chí tôi đủ mạnh để kéo bật gốc cây cổ thụ nếu muốn. Thế nhưng, thường thức từ thế giới cũ vẫn làm trái tim tôi sợ hãi.

"Khi trở về thế giới cũ, khả năng cao mình sẽ trở nên quái dị... Phải cẩn thận mới được."

Nếu điều đó thành sự thật, tôi vẫn sẽ giữ sức mạnh này. Nếu để lộ một phần ra thôi thì chắc chắn sẽ gây ra náo loạn lớn. Tôi chẳng muốn thế đâu, tha cho tôi đi.

"Ha?! WHA?!"

Một tiếng tách vang lên, sàn nhà lại tách ra như một cánh cửa, để lộ ra một hố sâu ở bên dưới.

Song vì đang trong một hầm ngục lạ lẫm nên tôi đã cảnh giác và kịp thời nhảy tránh khỏi nó.

"Sai đường, huh."

Liếc nhìn hố bẫy đóng lại ngay khi tôi nhảy lùi về phía sau, tôi quay người và tiếp tục bước đi.

Tôi trở lại căn phòng ban đầu. Lần này, tôi tiến vào hành lang phía trước.

"Tch, không phải cái này sao."

Một hố bẫy khác xuất hiện trong hành lang. Và một lần nữa, tôi suýt soát nhảy lui, nên không gặp nguy hiểm gì cả. Lại lần nữa, chiếc hố tự đóng lại ngay khi tôi rời đi.

Không còn cách nào khác, tôi đành quay lại và bước vào lối đi cuối cùng kia. Khi đang bước đi trong hành lang, tôi không thể rũ bỏ dự cảm không lành của mình được...

"Chuyện quái gì thế này?"

Hoá ra linh cảm đã đúng.

Khi vừa nhảy lui, một cái hố lớn lại xuất hiện tại nơi tôi vừa đứng một giây trước.

Bước vào căn phòng đầy rẫy quái vật, mỗi lối đi đều có hố bẫy khổng lồ... Thiết kế trò chơi này thật tệ hại.

"Cơ mà, mình bây giờ có thể vượt qua nó trong một cú nhảy mà."

Chiếc hố rộng tầm mười mét, nhảy qua được đồng nghĩa với việc tôi bỏ xa kỷ lục thế giớ cũi. Nhưng lúc này đây không phải là vấn đề.

"Ngươi nghĩ ta lại rơi vào hố sao? Hây-hô!!"

Duh!!! Với gia tốc khủng khiếp, tôi bật nhảy ngay tại mép hố. Và khi đang chắc mẩm mình sẽ vượt qua, tôi đụng phải thứ gì đó giữa không trung.

"Gah?!"

"Tường?! Đừng nói đây chỉ là tranh vẽ nhé?!"

Một lần nữa, một tình huống bất ngờ đánh bay sự bình tĩnh của tôi.

(Chả sao, mình chỉ việc phá bức tường và thoát khỏi đây!..."

"C...Cái?!"

Nhưng như thể đọc được suy nghĩ của tôi, thứ gì đó tương tự vỉ đập muỗi xuất hiện trước mắt và chặn tôi lại.

"Ko..."

Dù có nhìn thế nào đi nữa, cái lưới đập muỗi đó lại căn giờ xuất hiện làm tôi không thể nào tránh được. Tức giận và bực mình, tôi không thể làm gì ngoài hét lên.

"KOUMEI!!!" (Koumei = Khổng Minh Gia Cát Lượng)

Với tiếng thét vô lễ với vĩ nhân chẳng liên quan gì đến chuyện này, một lần nữa, tôi rơi vào cái hố khác.

Truyện Chữ Hay