Nidome no Jinsei wo Isekai de

chương 069: có vẻ như là kết thúc trận chiến

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[note39550]

Quang cảnh một người đàn ông với tầm vóc hơn 2m bị bám dính vào mặt đất, sau khi bị thanh kiếm đâm xuyên từ sau lưng, trong trạng thái mất một chân một tay là một cảnh tượng khá dị dạng.

Nếu từ góc độ tên nhân tộc, trước quang cảnh không thể tin tưởng ấy, Renya lại chẳng mang một cảm xúc gì, với quang cảnh khiến người ta nghi ngờ liệu đó là hiện thực, hay là thứ tưởng tượng trong đầu bản thân.

Nhìn xuống tên ma vật nói chung đang cố gắng không dừng vặn vẹo, chắc do đau đớn, hoặc đang tính chạy trốn, trong khi chảy máu đầm đìa, Renya dẫm lên chuôi thanh đại kiếm đâm sâu một cách vững chắc, để nó không bị rút ra, và thậm chí còn nhấn lưỡi kiếm vào sâu hơn nữa.

Chẳng hứng tai nghe tiếng la hét lại vang lên lần nữa, Renya đưa mắt nhìn tình trạng xung quanh.

Dù bảo Renya đã cố gắng hết sức và đám elf tiếp quản cuộc tấn công, rồi nỗ lực hết sức, thì quả nhiên con số 2 vạn chẳng phải một con số có thể dễ dàng nhanh chóng bị sụp đổ.

Xác chết phơi trên chiến trường với số lượng làm không khí khu rừng nhiễm mùi dẫm máu, hơn thế nữa, cuộc tấn công của đám ma vật vẫn đang tiếp tục.

Tuy nhiên, dẫu thế, tuy chỉ là từng chút một, cuộc tấn công đang diễn ra mạnh mẽ hơn.

Có lẽ nào thông tin rằng tên ma tộc, người chỉ huy đội quân, đã bị đánh bại đang lan tỏa giữ đám ma vật, Renya suy đoán.

Nếu mất đầu, dẫu cho có bao nhiêu quân số, việc đội quân trở thành một bầy quạ hỗn loạn rồi tan tác là chuyện bình thường.

Chưa kể, nếu là một tập thể các ma vật mang trí tuệ không cao lắm, thì khi kẻ mạnh bị đánh bại mât rồi, sẽ thật khó khăn để kẻ yếu hơn hắn tiếp tục duy trì cuộc chiến.

"Dẫu thế, cuộc chiến vẫn tiếp tục. Thật là hoàn toàn phiền phức ha"

Tiếng la hét của tên ma tộc, kẻ đang không thể nặn ra từ ngữ nào, trong khi vặn vẹo xung quanh chuôi thanh kiếm lớn vẫn đang bị dẫm lên, lại vang lên.

Y đang tha thiết muốn nói một điều gì đó, nhưng Renya lại chẳng rõ hắn đang nói gì.

Những từ đơn lọt vào tai, nhưng kiểu gì thì cậu cũng chả thấy hứng thú lí giải chúng.

Nếu bắt buộc miễn cưỡng phải lí giải, cậu hiểu được xem ra y đang lặp đi lặp lại không ngừng mấy từ nhất định như "Dừng lại đi", "Cứu tôi với", "Làm chuyện như thế này".

Ý nghĩ hoàn toàn không rõ ràng, Renya nhún vai.

Giả sử nếu đây là thứ mà tướng quân đối xử tử tế với các binh sĩ và những elf làm việc tại pháo đài trấn giữ nói ra, thì còn có thể hiểu được.

Bởi đó là yêu cầu vô cùng thích hợp, kiểu nếu bọn ta đã đối xử với các người đâu ra đấy, thì bọn ta mong được cách đối xử theo cách tương tự cách bọn ta đã làm.

Nhưng mà, tuy Renya không nhìn thấy hiện trường, hẳn tên ma tộc và đám ma vật đã chà đạp pháo đài phòng thủ một cách thỏa thích.

Tuy là tưởng tượng, nhưng hẳn chúng đã tiến hành những hành động kinh khủng với binh sĩ và các phụ nữ làm việc trong pháo đài mà chẳng hề do dự, ở cấp độ chẳng còn sót lại xác sống.

Cái ngữ ấy, giờ vị thế bị đảo ngược lại thốt ra: xem lại cách ứng xử cho đến giờ của bản thân đê, thực sự là lố bịch, Renya suy nghĩ.

Bởi đã dựng lên cuộc chiến chà đạp, nên dẫu cho có bị tiêu diệt ngược hoàn toàn chăng nữa, hẳn y chẳng ở vị trí có thể cất tiếng phàn nàn.

Lúc bắt đầu suy nghĩ như thế, Renya cảm thấy vô cùng khó chịu với tên ma tộc đang la hét dưới chân, và chẳng ngần ngại dẫm chân lên chuôi thanh đại kiếm mạnh hơn nữa.

"Nhà ngươi ấy~, hãy nhìn lại một chút hành động của bản thân coi?"

Vừa lắng nghe tiếng la hét được năng lên một nấc, Renya vừa bắt chuyện với tên ma tộc ở dưới chân.

Âm thanh ấy thực tế khá hiền hòa, nhưng sự hiền hòa đó trái lại lại đang truyền đi sự kinh hãi tới tên ma tộc.

"Coi lại đi những việc bản thân các ngươi đã làm, rồi nghĩ sẽ được cứu giúp hay sao, dù là một chút xíu? Dù nếu có thể nghĩ được, thì ta thấy tương đối thán phục: đầu óc lạc quan gớm"

Renya đã nói như vậy, nhưng còn có một lí do khác khiến cậu không tính để tên ma tộc dưới chân chạy thoát.

Tên ma vật này sau khi nhìn thấy mấy thứ như vũ khí của Renya đã thốt ra rằng: sẽ trở về nước.

Chuyên đó có lẽ là bởi tên ma tộc này đã nhận thức được Renya là mối đe doạ, hoặc là nhân tố nguy hiểm rồi, Renya suy nghĩ.

Nói cách khác, nếu tên ma vật này sống sót trở về nước, thông tin về "ở Nhân tộc có một nhân vật nguy hiểm được gọi là Renya=Kunugi" giữa ma tộc mất.

Renya hoàn toàn không nghĩ tới việc bản thân là một tồn tại nguy hiểm như vậy, nhưng vấn đề chỉ là liệu đối phương nghĩ như thế nào, một khi đã bị dán nhã như vậy thì chắc lũ ma tộc sẽ tính làm gì đó với Renya bất kể lúc nào cho xem.

Renya cảm giác đó chẳng phải vấn đề to tát, nhưng quả nhiên nếu có thể, tốt nhất là nên giảm bớt vấn đề đi.

Cho đến khi tuổi thọ kết thúc, nếu có thể sống trong khi ăn các đồ ngon tương xứng, sống trong một căn nhà tiện nghi, và phục vụ một nhân vật dư giả trong chừng mực nào đó, thế là đại thành công.

Cậu muốn xua tan đi những tàn lửa đang tàn lụi hoặc sắp tàn lụi, chứ chẳng nghĩ tới việc tăng thêm các thảm họa trong vô thức khi còn sống. [note39551]

Đôi khi Renya suy nghĩ: chẳng phải mình lại đang lao mình vào các nguy hiểm đổ tới như trút nước hay sao.

Cứ mẫu thuân với chuyện đó thì cũng chịu thôi, cậu chẳng còn cách nào khác ngoài bỏ cuộc.

Bởi đó chẳng phải thứ có thể hi vọng, kiểu như một lối sống thống nhất, mà chẳng hề lung lay bất kể khi nào.

"Tạm gác chuyện đó sang một bên ......"

Renya xác định danh tính của giọng nói đã nghe thấy trong cuộc chiến và tập trung ý thức lại.

Về kĨ thuật thần giao cách cảm[note39552], Frau cũng thi thoảng sử dụng, nên dù bằng cách nào đó, nhưng chẳng phải là Renya không thể sử dụng được nó.Câu đáp trả lập tức văng trở lại.

Tam bỏ qua chút ngạc nhiên rằng, Renya tiếp tục cuộc hội thoại. Renya tiếp tục cuộc trò chuyện, bỏ qua một bên sự ngạc nhiên nhẹ rằng: mặc dù ít ra thì cngx có chỗ mềm, chỗ nở sao.

c

Truyện Chữ Hay