[note24436]
Liệu có ủy thác nào đó ngon lành không nhỉ.
Vừa suy nghĩ chuyện như vậy, vừa mò đến Hội, Renya đã dừng chân lại, khi thấy đám đống người tụ tập ở một góc trong Hội.
Hiện giờ Renya đang gần như cạn túi.
Số tiền kiếm ra hầu hết được sử dụng cho phí tổn mua nhà và mua sắm các thực phẩm yêu thích.
Có bảo hợp đồng không thúc ép việc hoàn trả, vấn đề là mình phải nhanh chóng xóa bỏ cái hiện trạng gánh vác tiền nợ trên này, Renya suy nghĩ vậy.
Giờ chẳng phải lúc để cảm nhận gặp rắc rối khó nhọc với sự nghèo nàn đột ngột này.
Việc Cion và Lorna đã chia nhỏ số tiền tiết kiệm tương đối từ trước khi gặp Renya cho mới là nguyên do to lớn nhất, nhưng lúc nào cũng ỉ lại vào nó thì trước khi xưng là kiếm sĩ, Renya sẽ phải nhận mình là kẻ ăn bám.
Chỉ chuyện đó là Renya muốn né tránh.
Tuy Cion và Lorna bảo cứ coi nó như tiền thuê nhà nên đừng có để ý, nhưng việc suy nghĩ bản thân đâu thể nói: rồi, vậy sao chính có lẽ là điểm phiền phức của đàn ông.
Dù sao, cũng cần phải đi kiếm tiền.
Cậu cũng nghĩ đến việc mở cửa tiệm, nhưng bởi phần không gian cửa tiệm được thiết kế trong ngôi nhà đã không được sử dụng trong thời gian dài nên chỗ này chỗ kia bị luốm bẩn hay hư hỏng, hiện tại Frau đang tiến hành dọn dẹp, tư sửa với năng suất cấp tốc.
Tạm bỏ qua chuyện dọn dẹp, vẫn để sửa chữa sẽ cần có nguyên liệu .
Frau đã bất thình lình được cung cấp chúng, nhưng khi dò hỏi, xem ra Frau có luồng cung ứng tiền bạc mang chất Frau.
"Frau đã lên cấp, và có thể chế tạo được ma thạch ạ"
Tuy còn nghi vấn: cấp là cái gì?, nhưng có vẻ trong lúc lặp đi lặp lại quá trình nén và tích trữ ma lực được Renya cung cấp cho, Frau đã nhận được năng lực kết tinh hóa chúng.
Do độ lớn còn khá nhỏ và độ thuần khiến không đến nổi, nên hình như chẳng bán được giá cao, nhưng xem ra cô bán sạch ma thạch sử dụng năng lực đó và kiếm tiền vặt.
Nếu nghĩ một cách kĩ càng, nguồn cung cấp ma lực vốn là Renya, nên có lỡ bảo cậu đang kiếm được cũng được, nhưng Renya nghĩ: phải là Frau lại suy nghĩ: bởi số ma thạch đó được tạo nên bằng năng lực của Frau nên đó là Frau kiếm ra còn gì.
"Thất thoát khi kết tinh khá lớn, nên tôi không hay làm ạ"
Frau không rõ sao nói với vẻ có lỗi.
Có thể nói là hành động bán ma lực ra chợ đen, hay hành động kiểu như biển thủ, nên xem ra Renya có chút suy nghĩ e ngại.
"Vậy à. Mà~ Do ta cũng chẳng cho Frau được tiền ăn vặt, nên cứ đều đặn làm nó ở mức độc không ảnh hưởng đến cuộc sống cũng được thôi?"
"Ma lực nhận được từ master vừa là bữa cơm của Frau, là còn là liên kết với master nữa ạ. Cho nên chỉ lúc thực sự khó khăn mới sử dụng chút thôi ạ"
Renya xoa đầu Frau đang cười khúc khích: ngoan ngoan, rồi liền thử hỏi một chuyện vô tình nhớ ra.
"Nhắc mới nhớ, sau khi nhốt bọn ta trong phòng, nhóc đã làm gì? Dù bảo ngôi nhà bị bao vây, ta lại có cảm giác chẳng có bất cứ ai tới cả?"
"Có khách đến ạ"
Bày ra dáng vẻ suy nghĩ chút xíu, Frau đã tiếp tục.
"Nhưng họ đã về ngay cho ạ"
Tuy Renya cảm thấy có gì đó sai sai, nhưng khi nhìn khuôn mặt đang cười của Frau, cậu quyết định không để ý tới nó: chắc chẳng phải chuyện gì to tát.
Cậu nghĩ: bởi đây là thế giới khác, nên chắc cũng có sự khác biệt mơ hồ về sắc thái của từ ngữ.
Được cô nhóc thuyết phục và trở về tức khắc, nên có khi họ không phải người xấu tới thế cũng nên.
Vừa nghĩ chuyện như vậy, Renya vừa tiến lại gần đám người.
Đó là một bảng thông tin có dán các tờ ủy thác từ Hội.
Khi thử dòm qua kẻ hở giữa đám người, thì xem ra sự tập trung của mấy người xung quanh là ở ủy thác chinh phục được Hội đưa ra.
Địa điểm là khu rừng cách nửa ngày đi bộ, ở phía Đông Bắc thị trấn Kukljica.
Đó là khu rừng có lối vào của mê cung kết nối tới tận Rừng chướng khí, được gọi là "Mê cung thụ lâm", một khu rừng khá là ton lớn gấp vài lần thị trấn Kukljica nếu xét về độ lớn của nó.
Đấy là một ủy thác chinh phục không chỉ định chủng loại ma vật sinh sống trong đó, nói chung là ủy thác thực sự mơ hồ rằng sẽ trả phần thưởng tương ứng nếu đánh bại ma vật và thu hồi ma thạch.
"Hiếm nha, loại
ủy thác chinh phục không có chỉ định"
Một ai đó đã nói vậy giữa đám đông.
Nếu là ủy thác chinh phục vô thời hạn không chỉ định dối với mấy loại ma vật được chỉ là nhóm nguy hiểm, chúng vốn được thiết lập lâu dài.
Bởi chúng toàn là loại mang năng lực sinh sôi quá cao, hay mang độ nguy hiểm cao và khả năng cao gây nguy hiểm cho con người, nên dẫu cho có không tiếp ủy thác, nếu có thể trưng bày ra bằng chứng đánh bại chúng, sẽ nhận được phần thưởng cho hành động ấy.
Nếu nói ngược lại, với những ma vật khác, dẫu cho có chủng loại nguy hiểm, hay việc phát hiện có gian nan bao nhiêu chăng nữa, thử đánh bại thì hành động ấy cũng chẳng nhận được phần thưởng.
Còn về ủy thác lần này, nó nói rằng: nếu sinh sống trong khu rừng được chỉ định, miễn săn ma vật bất kể chủng loại, là họ sẽ trả phần thưởng chinh phục.
Đám mạo hiểm giả xung quanh đang nói rằng: đó nội dung yêu cầu này không thể suy nghĩ là bình thường nổi.
Dù có điều, từ phía Renya, bởi vốn chẳng rõ thế nào là bình thường, nên cậu chỉ có đưa ra cảm tưởng ở cỡ: aa, là thứ như vậy hay sao.
"Có khi nào sắp tới lúc quái vật Mê cung thụ lâm tràn lan rồi?"
"Chẳng nhẽ nào. Tỉ lệ phát sinh ma vật so với độ lớn của ma cung ở nơi đó khá thấp. Theo các ghi chép, hẳn chưa từng xảy ra vụ lan tràn quái nào ở mê cung đó"
"Mấy thứ ghi chép trên giấy có thể tham khảo được chắc"
"Khu rừng đó, chắc hẳn chẳng có loại ma vật nào ghê gớm đâu ha?"
"Kiếm thêm tiền tiêu vặt thì vừa đủ cũng nên đấy? Lại cứ săn bắn dựa trên sự ngẫu nhiên là được nữa chứ"
Đám nhà mạo hiểm đang lần lượt mở miệng nói chuyện với nhau.
Đối với Renya cảm thấy đánh hơi chuyện gì đó không ổn, nó không hấp dẫn lắm và tính tìm kiếm ủy thác khác, thì liền đừng cử động trước những từ ngữ ấy lọt vào tai cậu.
"Nhắc mới nhớ, cũng sắp đến mùa forest octopus nữa, cùng thử đi săn cững được~ ha"
Người sờ cằm và nói vậy trong khi cười toe toét là một nhà mạo hiểm trung niên, mang cảm giác là một tay khá kỳ cựu.
"Này~, chú đằng đó ơi"
Người mạo hiểm giả bị gọi tên liền đáp với vẻ khó chịu lại Renya, người đang nắm chặt vai ông cùng khuôn mặt nghiêm túc.
"Ơ, ờ[note24437]?"
"Anh bảo là mùa ha? Chúng không lẽ nào là thực phẩm à?"
"Gì cơ cậu trai, hem biết sao"
Người mạo hiểm giả ấy đã tận tình giải thích cho Renya về forest octopus.
Khi nói chuyện, ông bảo rằng forest octopus là một loài nhuyễn thể tám chân sống ở trong rừng, là một á chủng của loài octopus sinh sống ở biển.
Trước hết, Renya thấy bất ngờ về việc có bạch tuộc ở thế giới khác, rồi hơn nữa càng bất ngờ về việc bạch tuộc trên cạn sống bên trong rừng.
Forest octopus đứng bằng tám chân và di chuyển, chủ yếu ăn các loài động vật nhỏ; khác với bạch tuộc sống ở biển, thịt chúng khá rắn chắc và ít nước để sinh sống được trên mặt đất.
"Là bạch tuộc nhưng lại sống trên mặt đất ...... dùng phổi để hít thở đó, loài này ......?"
"Ta ờ không thích mấy con dưới biển, nhưng bọn ở trên cạn lại cực yêu thích. Nếu hơ lửa loại đã rắc muối và đem phơi khô chút, là món nhắm rượu tuyệt nhất ha"
"Hừm hừm[note37137]"
"Phơi khô đến khi khô khốc, rồi cứ để vậy mà nhai cũng ngon đấy. Có điều, ăn sống thì miễn đê. Cứng quá, răng hem nhai nổi. Nướng thẳng một con còn sống cũng không được. Bởi nó sẽ cứng tựa như cái đế giầy, làm đồ ăn thế quái nào được"
E rằng nếu phơi khô, dẫu chỉ là một chút, nó sẽ trở nên mềm nhờ chuyển động của vài loại en-zim và có thể ăn được chăng.
Thịt động vật chẳng thể bảo loại tươi sống sẽ tuyệt đối ngon lành.
Bởi tùy theo loài, có thứ ngon nhất là khi gần mốc bị mục rữa, nên Renya hiểu rằng việc chuyện không thể ăn sống cũng chẳng sao, dẫu cho nó là điều kì bí cá biệt.
"Việc khá là vất vả để tìm chúng, và thi thoảng chạm trán con vô cùng to lớn nên cẩn thận đấy nha. Con mà người quen của ta bắt gặp hình như còn to hơn 5m đấy. Bởi lớn đến cỡ ấy, bình thường chúng sẽ ăn con người ha"
"Độ ngon và độ lớn có liên quan đến nhau à?"
Trước Renya mới bảo: chuyện ăn thịt người sao mà chẳng được, nhà thám hiểm vừa cười gượng vừa trả lời.
"To quá thì hem ngon ha. Hình như loại ngon nhất quả nhiên là mấy con mới sinh đã sấy khô. Ta chửa ăn bao giờ, nhưng cả trứng hơ lửa cũng khá là được ha"
"Vậy à ...... Một câu chuyện khá thú vị. Cám ơn, xin hãy nhân thứ này mà đi uống một cốc đê"
Renya nói lời cám ơn một cách lịch sự với tay nhà thám hiểm đã kể chuyện cho và dúi vài đồng bạc vào tay ông ta.
Đó là số tiền ít ỏi còn lại, nhưng với thông tin hữu ích, Renya cho rằng mình phải trả giả hợp lí.
"Ờ[note37138], tệ quá ha. Nếu săn forest octopus, thì nên cậu nêm băm nhỏ goblin thay vì động vật nhỏ rồi rải quanh đó ấy. Bởi bọn chúng ngửi thấy mùi là mò đến thôi ha"
Cậu thoáng nghĩ: đến goblin cũng ăn cơ à, nhưng vốn chẳng hề có loại cảm giác như thấy khó chịu.
Để ý chuyện như thế, chắc không thể ăn được bạch tuộc hay tôm tít ở thế giới cũ còn gì.
"Vậy à, từ đầu tới cuối toàn chuyện có ích. Xin cám ơn"
Cúi đầu một cái và lại cám ơn thêm lần nữa, Renya liền quay gót trở về nhà.
Trong đầu cậu đã đang suy nghĩ về cách săn forest octopus.
"Chuyện là như thế, nên tôi quyết định hoàn thành ủy thác của Hội, trong khi săn bắt forest octopus"
Về đến nhà, Renya tuyên bố với Cion và Lorna: đi thu thập thôi.
Trước hai người đang yêu cầu lời giải thích từ câu chuyện quá đường đột của Renya, cậu đã tóm tắt lại câu chuyện ở Hội.
"Aa, thứ đó à. Thứ đó rõ ràng là cao lương mỹ vị ha"
Cion vừa gật đầu, vừa nói vậy, và Lorna cũng đồng tình với điều đó.
"Bởi so sánh với độ rộng của khu rừng, số lượng sinh sống cũng không nhiều tới vậy, do cũng là nơi có ma vật chui ra, nên chẳng hề có trên thị trường, có thể nói việc các nhà mạo hiểm bán buôn trực tiếp cho những quán rượu hay quán ăn là lộ trình cung cấp chúng duy nhất. Giá cả cũng khá là leo thang, thứ ấy"
Bởi chắc cũng kiếm được lợi nhuận với tư cách thương mại nếu có thể bắt được số lượng lớn, nên chắc có thể trở thành nhà bán buôn, nhưng Cion đang nói như thể càu nhàu rằng: do số lượng xuất hiện ít lắm, nên đám thương nhân không kiểm soát nổi thị trường.
"Tôi cũng ăn tới độ đếm được thôi, nhưng rõ ràng là một món ngon. Thái mỏng loại phơi khô chưa hoàn toàn, rồi làm sa-lát, hay ngâm dấm, mà loại thái nhuyễn rồi trộn với cây trồng gọi là Arroz ở phương tây và nấu cũng ngon nữa"
"Arroz?"[note37139]
"Eettô ...... đấy là một nguyên liệu để chế rượu hay dấm hen. Một loại ngũ cốc có hạt màu nhỏ màu trắng"
Lorna chạm ngón tay vô cằm như thể đang đào bới kí ức lên.
Renya đã dốc toàn bộ sức mạnh tinh thần, để không bộc lộ cú sốc tiếp nhận trong lòng ra mặt.
Bởi cậu đã nghĩ rằng: thứ ấy chẳng có khi nào là "gạo" hay sao.
Dẫu có bảo đang mất kí ức, Renya vốn là người Nhật Bản, dù là đã từng.
Bánh mì hay pasta cũng làm phồng bụng, nhưng nếu có thể ăn, cậu là người muốn ăn gạo.
Bởi đang ở thế giới khác, cậu đã chấp nhận rằng: mình không thể ăn nó được nữa, nhưng nếu nghĩ kĩ, bởi thông thường cũng có bột mì, bản thân dấm được bán trên trong chợ, nên việc có gạo, thứ tạo ra nó nếu bảo là đương nhiên thì hẳn là đương nhiên rồi.
Vừa hơi cảm thấy thất vọng về sự sơ ý của bản thân, Renya vừa đơn thuần cố gắng nhấn mạnh nghiêm túc rằng đó là câu chuyện mang lại lợi nhuận, dẫu cho là hoàn thành với tư cách một công việc.
"Dẫu cho giả sử có không tóm được chăng nữa, vẫn có phần thưởng từ hội nhờ thảo phạt ma vật, nên ít nhất đây vẫn là công việc ra tiền nếu cứ dọn dẹp lần lượt"
"Không tệ đâu"
Khi Cion trả lời vậy, cũng chẳng có người phản đối và họ quyết định nhanh chóng rằng sẽ xuất phát sau hai ngày nữa.
---
Chú thích dịch giả: Các món ăn được Cion nhắc đến có sử dụng bạch tuộc
Sa-lát bạch tuộc
Bạch tuộc ngâm dấm
Cơm bạch tuộc