Nidome no Jinsei wo Isekai de

chương 047: có vẻ như là đấu trường của trường học

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[note24423]

Trường giáo dục mạo hiểm giả quốc lập của Kukljica nằm ở phía ngoài cùng của khu cư trú.

Với tòa nhà nằm bên trong thành phố, nó có khuôn viên rộng lớn ngay kế sau khu quân đội quốc gia nằm ở quận trung tâm và không rõ sao lại được bao quanh bởi tường rào cao vào hão lũy sâu, để tiến vào khuôn viên, không có phương pháp nào khác ngoài việc chui qua cổng chính.

Được Azu hướng dẫn, cảm tưởng của Renya lúc nhìn thấy ngôi trường từ bên ngoài, vì lí do nào đó cứ bám lấy hình ảnh về một trại giam, nhưng khi thử vào bên trong thì lại nhận được ấn tượng nhe thể đi vào trong một pháo đài.

Lúc khi truyền tải điều đó tới Azu, cậu được trả lời rằng: Trường học mạo hiểm giả được xây dựng đóng vai trò pháo đài đơn giản với tư cách cơ sở quân sử, trong trường hợp xảy ra tình huống khẩn cấp bên trong thị trấn.

"Việc cho học sinh làm quân sĩ, chẳng~ phải một hành vi đứng đắn nha"

Trước Renya thốt ra lời lẩm bẩm, Azu quay sang với vẻ mặt có chút ngạc nhiên.

Renya nghĩ liệu mình đã nói gì kỳ lạ chăng, nhưng khi nghe lời nói của Azu, bằng cách nào đó cậu đã bị thuyết phục.

"Không, bởi Renya. Toàn bảo: nếu là người có thể dùng được, thì mọi người dùng đê"

"A~, mà~ Cơ bản là như vậy, nhưng ...... nên tại sao ha? Quả nhiên tôi cũng có thường thức rằng: với học sinh học tập là bổn phận hen?"

"Nghe Renya mở miệng nói thường thức, lại làm tôi thấy bất an ha"

"Dù trong nhóm tôi, tạm bỏ qua vấn đề kiến thức sang một bên, thì tôi cho mình là người có thường thức nhất ha~"

Đó là là thế, nên mới có vấn đề ha, ở bên cạnh Renya đang càu nhàu vậy là Frau trong bộ hầu gái vang lên tiếng cười nhỏ khúc khích .

Trước khi làm công việc lần này, vào thời điểm Azu ngỏ lời, Renya ít ra đã thử hỏi qua Cion và Lorna, nhưng lúc nghe điểm đến là trường học giáo dục mạo hiểm giả, hai người họ đã khăng khăng rằng: về công việc lần này họ không muốn cùng đồng hành với cậu.

Dẫu có thử hỏi nguyên nhân, họ cũng chẳng trả lời rõ ràng, chỉ bảo đơn giản là không muốn đi, khiến Renya lỡ nghĩ: rốt cuộc có cái gì ở ngôi trường đó vậy, nhưng sau đó cậu đã được Lorna lén lút chỉ có nguyên do.

Cô bảo: Về ngôi trường mà con cái quý tộc đang học tập này, việc chắc có người biết được thân thế của Cion và Lorna chính là lí do họ cự tuyệt hành động cùng cậu.

Khi được nói như vậy, Renya đã nhớ rằng rõ ràng đã từng nghe trước đó khá lâu về chuyện Cion là một tiểu thư ở chỗ cao quý nào đó không biết rõ, còn Lorna là kị sĩ đi theo bảo vệ.

"Đừng có quên chứ. Bởi nó là chuyện khá quan trọng"

Trước bộ dạng nhớ ra chuyện khi được bảo của Renya, Lorna lộ ra biểu cảm cực kỳ bất mãn.

Tuy nhiên, cậu lại nói thẳng ra như thế này.

"Dẫu có nhớ chăng nữa, cũng chẳng có lợi gì cả ha~"

Dù là quý tộc hay không, bởi đã là đồng bọn trong nhóm với nhau rồi ha, khi Renya nói vậy, Lorna chuyển từ biểu cảm mất mãn sang biểu cảm trông thật hạnh phúc, và nổi lên vẻ mặt phức tạp.

"Đó là những lời nói tốt đẹp, nhưng ...... quả nhiên, xin anh hãy nhớ chúng một cách nghiêm túc đi?"

"Tôi sẽ cố hết sức"

Số lượng kí ức mà bộ não ghi nhớ được vốn cố định và không phải vô tận.

Chính vì thế, bởi thứ được gọi là não bộ con người, vốn quên đi những kiến thức sao chẳng được, lại được tạo ra như thế, thành ra tôi không thể cam kết được, khi Renya nói thế thì Lorna đã cười gượng gạo.

Vào lúc Renya nghĩ: được thôi được thôi, mình đi tới trường học một mình chăng, bởi đã bị hai người đồng bọn từ chối đi cùng, thì việc Frau, người đã nghe câu chuyện, ngỏ lời được đi theo đã khiến tất cả bọn họ đều ngạc nhiên.

Họ nghĩ một yêu tinh đang ám lấy ngôi nhà như Frau chẳng thể đi ra ngoài, nhưng Frau giải thích: nếu cô đi cùng với chủ nhà thì cô có khả năng ra ngoài.

Nếu vậy có thể cho Frau, người đã liên tục bảo vệ căn nhà suốt cho tới giờ, ngắm nhìn các con phố, nên Renya đã ưng thuận việc đồng hành của Frau bằng hai câu trả lời, và dẫn tới chuyện hiện giờ.

Frau từ ngày sinh ra đời chưa từng rời khỏi khu đất của ngôi nhà đó mang biểu cảm vô cùng sung sướng trước các con phố mà bản thân lần đầu nhìn thấy.

Nhìn cảnh đó, Renya và cả Azu cũng tự nhiên mỉm cười, nhưng tạm bỏ qua mấy người có liên quan, khi nhìn từ bên ngoài, trước cái quang cảnh một cô bé khoảng 10 tuổi trong bộ đồ hầu gái đang được hai người đàn ông ở lứa tuổi vừa phải dắt đi, họ đã bị bao vây bởi những người xung quanh, trong khi vài người, không chỉ dõi theo với cảm giác hơi ghê tởm, mà xem ra đã thông báo tới nơi trú ngụ tạm thời của vệ binh thị trấn.

Về chuyện Lorna không hiểu sao dự đoán trước việc đám Renya bị giáo huấn bởi vệ binh và đã âm thầm hành động từ trước thì phải mãi đến sau này Renya và Azu mới biết đến.

Renya đã phẫn uất rằng việc phán đoán người khác bằng vẻ ngoài thật sự là chuyện đáng buồn, nhưng việc cậu có cảm giác quả nhiên mình sẽ bị báo cáo nếu bản thân nhìn thấy quang cảnh tương tự là một bí mật chẳng thể nói ra với bất cứ ai.

"Dẫn ông đi xem trường cũng được thôi, nhưng lần này hơi không có thời gian, nên ta hướng thẳng đến trường đấu nào"

Cậu bảo rằng vừa hay ở đó giờ lớp học mà Azu đảm nhiệm sẽ diễn ra tiết huấn luyện kỹ năng chiến đấu.

Đấu trường mà Azu nhắc đến là một tòa kiến trúc có hình dạng tòa nhà mái tròn, bên trong thực tế có kết câu đơn giản với chỉ gồm phòng chờ, nhà khoa và đấu trường, nơi đóng vai trò chính yếu.

Đấu trường là hình tròn với đường kính đại khái 25m, tám cái cột được xây quanh nó, những cái cột này có đặc điểm là những thứ tựa như văn tự nhỏ được chôn sau dày đặc, và ở khắp nơi trên cây cột là là những viên ma thạch được gắn vào trong trạng thái có thể tháo rời.

Tám cây cột này dựng lên kết giới bên trong sân đấu, bên trong kết giới này dẫu cho có tiến hành hành động chiến đấu thế nào chăng nữa, trong trường hợp nhận phải thương tích tới mức chết chóc, nó sẽ vô hiệu hóa thương tích đó tới độ không chết và ngoài ra, mang chức năng thổi tay người bị thương ra ngoài đấu trường.

Renya được hướng dẫn về đầu trường trước khi giờ học bắt đầu và đang điều tra một cách chăm chú các cây cột, trong khi nói.

"Có một thứ tiện lợi như thế này, nếu có thể sử dụng trong chiến tranh, chẳng phải sẽ không có người chết sao?"

"Không phải thứ thuận lợi như vậy đâu.đại để ông nghĩ mất bao nhiêu năm để tạo ra một cây này chứ?"

Azu đấm cộp cộp[note24424] vào cái cột mà Renya đang nhìn, rồi để tay lên hông và cất một tiếng thở dài.

"Chỉ làm một cây thôi đã tốn 10 năm ròng, cùng với 5 đồng bạch kim đó"

"Một cái á?"

"Aa,chưa kể để tạo nên kết giới, cần 8 cây cột. Nói cách khác, là một kết giới tiêu tốn 40 đồng bạch kim chỉ để tạo nên đó, thứ này"

Xét về mặt tốn chi phí vậy chỉ để chế tạo, độ lớn của kết giới được giăng ra đấu trường nhưng nó hầu như đã chạm mốc giới hạn, Azu nói.

Nói cách khác, xem ra đó là kết giới được tạo ra cho mục đích huấn luyện và triển lãm, tính thực dụng để dùng cho mấy thứ như chiến tranh thực tế là một con số không.

Thế gian chẳng có mấy chuyện ngon ăn ha, Renya vừa nghĩ vậy, vừa sờ cái cột, thì vang lên tiếng ồn quanh lối vào đấu trường, rồi 20 thiếu niên nam nữ mang trang bị vũ trang đã tiến vào.

Dẫu có gọi là vũ trang, đó là những thứ đơn giản như giáp tay và giáp che ngực chắc được làm bằng thép và cầm thanh kiếm đã bị phá hủy lưỡi.

Sau khi đám thiếu niên đi vào hết, người cuối cùng bước vào là một cô gái mà nếu bàn về tuổi tác thì trông có vẻ lơn hơn Renya chút.

Cô ta cũng mang bộ vũ trang phục giống đám học sinh trên bộ đồ từ trên xuống dưới bằng vải lanh.

Với mái tóc nâu cắt ngắn một cách táo bạo và cặp mắt hơi to chút có màu lông chim đại bàng[note36224].

Có thể nghĩ rằng cô là một cô gái khá là quyến rũ nếu tươi cười, nhưng khuôn mặt hiện giờ của cô ấy đang u ám tối tăm, mà chẳng có chút tươi sáng nào.

Cậu ngay lập tức hiểu ra lí do ấy.

Trước mắt của đám Renya đang tránh ra phía góc để không làm phiền tới giờ học, cô gái đó cất giọng lên.

"Bắt đầu giờ học! Mọi người, trước hết, hãy xếp thành 4 hàng đi!"

Dù là giọng nói khá lớn, nhưng chẳng có một ai phản ứng trước lời của cô ấy cả.

Từng đứa đang tùy lượn lờ trong sân đấu trường trong khi nói chuyện, và chỉ thi thoảng vung vũ khí dùng cho luyện tập, hay nhìn cảnh đó rồi lại nói chuyện gì đó, mà không tính nhìn về phía cô gái.

"Mọi người! Đang trong giờ học đó! Xin hãy nghe theo chỉ đạo của giáo viên đi!"

"Giáo viên? Thật ngu xuẩn. Một kẻ không có năng lực đã thua học sinh, thì đừng có gọi là giáo viên chứ"

Người đứng trước cô gái đang cất giọng mà chẳng hề nản lòng, và cố gắng nỗ lực tạo nên bầu không khí học hành là một học sinh nam mang kết cấu cơ thể chắc nịch, trong mắt Renya.

"Giáo viên nữ đó là Realis. Học sinh nam đứng trước là Orlan=Schmeisser. Đó là trưởng nam nhà tướng quân Schmeisser thuộc Công Quốc Trauden, một trong những học sinh đã đánh bại cô Realis"

"Một trong những người đã đánh bại ......? Cách nói đó, nghĩa là số nhiều hả?"

"Aa, đứa đằng kia ......"

Azu chỉ tay vào một góc khác của đấu trường.

Ở đó có thiếu nữ với lọn tóc vàng dài đứng ở trung tâm giữa đám học sinh đang đi lang thang.

"Cái tóc lọn kia là Natalia=Fatale. Trưởng nữ nhà hầu tước Fatale ha. Hai đứa này là những học sinh đã đánh bại cô Realis"

"Hừm[note36225]? Nhân tiện độ tuổi là?"

"Cả hai đều 15 tuổi"

"Quả là xấc xược ha"

Không chỉ là quý tộc chướng mắt, mà chúng còn ở cái tuổi muốn thử thách thức người lớn điều gì đó nữa.

Chưa kể cái thực tế rằng chúng đã thắng được đối thủ là giáo viên đằng kia chắc đã nẩy sinh ra tình thế chẳng thể ngang cản, Renya phỏng đoán.

Ngay cả trong lúc đám Renya nói chuyện như vậy, Rialis cố gắng xoay sở tập trung đám học sinh trong lớp lại, nhưng bị bao vây bởi Orlan và đám tùy tùng đứng quanh, cô cuối cùng chẳng thể cất lên tiếng nữa.

"Này~, giáo viên nữ gọi là Realis kia đã đạt tới hạng nào trong hội mạo hiểm giả?"

"Chắc là ...... tôi từng nghe trước khi trở thành giáo viên, cô đã leo lên hạng D"

"Ra vậy hen. Vậy bắt đầu công việc thôi chứ. Frau cố đứng đợi ở gần Azu, được chứ?"

"Về mặt khoản cách là suýt xoát đó. Cho nên, mong ngài hãy nhanh tay kết thúc"

Có vẻ Frau, người đang dính lấy chủ nhà, không thể rời xa quá khỏi Renya khi ở bên ngoài khu đất của căn nhà.

Renya gật đầu một cái trước lời nói của Frau bằng khuôn mặt cười, rồi rút thanh kiếm dùng cho huấn luyện đã mượn của Azu và vung hết mình.

"Nà~y[note36226]. Cái đám đông to xác đằng kia~"

Renya lên tiếng gọi tới đám Orlan đang bao vây Rialis bằng giọng nói không to lắm.

Dẫu thế, chắc do ít ra nghe thấy, Orlan đã hướng tầm mắt sang phía Renya, nhưng chẳng xác nhận chuyện đó, Renya lấy đám Orlan làm mục tiêu và ném thanh kiếm mới vung ra.

"Ng~uy hiểm đấy~"

"Há~?"

Đám người vốn nhận ra hành động của Renya đã dư sức chuyển sang né tránh.

Tuy nhiên, thật không may mắn, một học sinh đã không nhận ra hành động của Renya và cứ tiếp tục cản trở Rialis như mọi khi, đã ăn một cú đâu điếng vào phần đầu bởi thanh kiếm bay tới, rồi hạ gục mà không cất tiếng nào.

Cũng không có ai lên tiếng trước mớ hỗn độn bất ngờ ấy.

Giữa sự yên lặng ấy, hoàn toàn không để ý tới nó, Renya đi tới chỗ Rialis, nhặt thanh kiếm của bản thân lên mà không để mắt tới người học sinh đang nằm lăn ra, rồi hơi cúi đầu trước Rialis, người vẫn chưa nuốt trôi hình thế hiện tại.

"Hạng F Renya=Kunugi, thuộc Hội mạo hiểm giả. Tôi mới nghe từ Azu rằng đàn chị hạng D đang gặp rắc rối ha. Tôi nghĩ dẫu là ít ỏi, nếu có thể giúp đỡ được thì ... và đã tới đây"

"Ế? Azu-kun đã?"

Renya hướng ánh mắt để coi Azu sẽ lộ ra vẻ mặt như thế nào trước việc bị gọi tên một cách ngoài dự kiến, nhưng Azu đã ngoảnh mặt đi với động lực gây sửng sốt.

Nhận ra cái tai đỏ tới mức dẫu nhìn từ xa chăng nữa cũng hiểu ấy, khuôn mặt Renya nổi lên nụ cười mãn nguyện, Frau đang chời đợi ở bên cạnh Azu, vì lí do nào đó cũng chuyển sang khuôn mặt cười tuyệt vời dẫu có làm cử chỉ giơ ngón tay cái lên[note36227] đi chăng nữa.

"Này[note36228], anh là người quen biết thế nào vơi Azu-kun?"

"Tôi mang ơn trong công việc. Tôi đã hành động cùng cậu ấy trong công việc, thứ vốn là nguyên nhân dẫn tới chuyện cậu ta làm việc tại ngôi trường này"

Dẫu có trả lời câu hỏi của Rialis, ánh mắt Renya vẫn không rời khỏi khuôn mặt của Azu.

Như thấu hiểu mình đang bị nhìn, Azu cũng nhất quyết không chịu giao ánh mắt với Renya.

Đành truy vấn đầy đủ sau chăng, Renya quyết định thế, rồi giải phóng Azu khỏi sự trói buộc bằng ánh mắt, dù là tạm thời.

"Này[note36605], thằng kia"

Trước tiếng gọi như thể đang chờ đợi việc ấy, Renya nở một nụ cười khác hẳn với lúc hướng vào Azu.

Đó không phải khuôn mặt cười trước chuyện tình yêu của bạn thân, mà là nụ cười của người thợ săn nhận ra con mồi đã dính bẫy.

"Có chuyện gì cần sao? Tên to xác?"

Đặt thanh kiếm dùng cho luyện tập lên vai và quay người về phía đó, thì Orlan với khuôn mặt tức giận dắt theo đám bám đít, đang lườm Renya.

Thấy bộ dạng đó, nụ cười của Renya lại càng trở nên sâu đậm hơn.

Nếu như Orlan có kĩ năng cảm nhận nguy hiểm ngang với Rialis, chắc chắn đã rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

Trên thực tế, cảm nhận được dấu hiệu bất an, Rialis đang ngay lập tức rời khỏi nơi đó khi được Azu vẫy tay.

Chào mừng Rialis, Azu và Frau cứ vậy rời khỏi khu vực đấu trường và lánh nạn tới nơi kiểu như ghé quan sát nằm ở ngoài kết giới.

Những người còn lại trên sân đấu trường là Renya và Orlan, cùng đám tùy tùng.

Ngoài ra, chỉ đám học sinh đang bao vây, trong khi quan sát những chuyện đó.

"Quả là một tên vô lễ ha. Trông có vẻ ngươi không biết đến lễ nghĩa với người cao quí sao?"

Đám nịnh hót cất tiếng cười như thể tính a dua lời nói của Orlan.

Tuy nhiên, tiếng cười đó đã ngay lập tức bị thay thể bởi một tiếng cười lớn hơn và biến mất.

Hiển nhiên, chủ nhân của giọng cười là Renya.

"Cao quý? Đừng có làm ta cười~! Tối thiểu, đối với lũ trẻ vênh váo bởi chiến thắng ăn may, đó chẳng phải lời các ngươi sử dụng được đâu nha"

"Nhà ngươi ......"

Ánh mắt của đám Orlan đã bắt đầu tràn ngập thứ ánh sáng nguy hiểm.

Chuyện xảy ra tương tự với Natalia và những nữ sinh xung quanh, người người đã nghe lọt lời của Renya.

"Nếu bảo sai thì chứng minh coi. So với nhà mạo hiểm hạng D mà mấy đứa đánh bại, ta còn thấp hơn nhiều đó?"

Dù nghe thấy Azu đang hét lên gì đó từ phía xa, Renya ưỡn ngực rằng bản thân chẳng hề nói dối.

Sau đó, với thanh kiếm vẫn ở trên vai, cậu giở lòng bàn tay trái ra và vẫy tay gọi đám học sinh với ý khiêu khích.

[note36606]

Truyện Chữ Hay