[note24126] [note24133]
"Vậy thì ......, đánh thôi~?
Vào khoảng khắc Emilvà thốt ra lời nói như vậy tựa như đang thì thầm và nheo mắt như tính nhắm lấy con mồi, thì ánh sáng trong căn phòng đã biến mất.
Trước tầm nhìn đột nhiên bị cướp đoạt đi mất, Renya vẫn không tỏ ra hấp tấp mà rung lưỡi một tiếng "tặc" lớn.
Trong không gian tối om như chẳng thể thấy gì ngay trước mũi, Renya liền vung một nhát thanh katana trong tay.
Tay cầm chuôi kiếm của cậu có chút phản ứng.
Và cũng ngay lúc cảm nhận được điều đó, Renya kéo thanh katana lại, rồi nhanh chóng rời ra khỏi chỗ ấy.
Một âm thanh như thể tiếng roi quật xuống sàn, trễ hơn một chút xíu.
Khi vung ngang thanh kiếm vào nơi phát ra âm thanh, mũi kiếm của cậu có một chút cảm giác phản ứng đã chạm vô thứ gì đó.
"Dù tôi đã nghĩ là không lẽ nào. Nhưng cậu đang thấy à hen~?"
Cậu lao về phía phát ra âm thanh, nhưng đấy là một cú chém vô không khí, mà chẳng chạm vào được thứ gì.
Renya vừa thay đổi vị trí của bản thân bằng những bước chân nhỏ, vừa hướng về vào bóng tối và trả lời.
"Mắt của con người, làm sao nhìn thấy được trong tình cảnh chẳng có bất cứ ánh sáng nào cơ chứ"
"So với điều đó thì"
Khi nhẹ nghiêng người, cậu thấy cái gì đó đang lao qua như tính sượt qua người cậu.
Cậu liền vung thanh kiếm như thể vẩy lên, nhanh hơn cả việc thứ ấy bị kéo trở lại, thì lần này phản ứng chắc nịch đã hồi đáp lại.
Một tiếng đau đớn khẽ vang lên.
Chắc chỉ là một thương tích cỡ như gọt được chút móng ngón tay út thôi, Renya phán đoán với một tâm trạng u ám.
"Dù cho tấn công, hay phản đòn cậu lại đều chính xác một cách kinh khủng hen~"
"Do hành động thường ngày vốn đã tốt sẵn ha. Mặt khác, phản xạ thường ngày của ngươi có vẻ lại vô cùng tệ hại"
Là do nghĩ cậu không nhìn thấy, hay do nghĩ chẳng có chuyện cậu nhìn thấy được, đòn tấn công của y lại cực kì đơn giản, chỉ là một đòn đánh thẳng.
Renya dậm chân và đôi lúc vang lên những tiếng tặc lưỡi nhỏ, trong khi né tránh thứ ấy, thứ mà cậu vốn không nhìn thấy được.
"Âm thanh à"
Renya lỡ vô thức vang lên tiếng tặc lưỡi khác biệt với tiếng "tặc"[note34182], trước lời nói mà Emil lẩm bẩm sau vài lần tấn công.
Cậu tiến về hướng phát ra âm thanh và chém, nhưng k có phản ứng gì.
Renya nhận ra mình lại kết thúc đòn tấn công với cú chém vào không khí lần nữa, nhưng vào lúc nhanh chóng thu kiếm lại, trần nhà đã lấy lại thứ ánh sáng dịu dàng và tầm nhìn của cậu đã quay trở lại.
Ở nơi Renya nhìn tới, là Emil đang đứng với biểu cảm trông như thể đang khơi gợi sự hứng thú một cách lạ thường.
Trên cơ thể ấy là vài vết thương nông nhỏ ở khắp nơi.
"Tiếng tặc cưỡi, tiếng dậm chân, đó là kĩ thuật để điều tra xung quanh à. Cậu có thứ kĩ thuật thú vị hen~"
"Quả nhiên, đây là điểm để gọi ngươi là nhà nghiên cứu à. Việc lộ tẩy các lá bài trong tay thật là nhanh chóng "
Renya nói với vẻ ấm ức, nhưng cậu vốn đã dự tính trước chuyện mình sẽ bị bại lộ điều bản thân đang làm sẵn rồi.
Có điều, khoảng thời gian cho tới lúc bị lộ đã ngắn hơn rất nhiều so với dự tính của cậu.
"Trong bóng tối mà có thể phản ứng chỉ với từng đó, thì việc đánh cắp tầm nhìn của cậu sẽ chẳng có gì nghĩa gì hen~"
"Ý ngươi bảo: bởi thế mới thắp đèn lên?"
"Bởi tôi đã quyết định nếu quan sát, thì đánh trong không gian sáng sủa cũng tốt hơn hen~"
Hai cánh tay đã hóa thành xúc tu của Emil, giữa chừng còn phân ra làm đôi thêm lần nữa.
Vừa ngheo ngẩy những cái xúc tu đã nâng lên thành bốn cái, Emil vừa cười một cách vô cùng vui vẻ.
"Lần tới là thực nghiệm về tốc độ phản ứng đó. Cậu có thể theo kịp mức nào hen~?"
Những cái roi trắng liền bay đến.
Renya dùng katana đánh vào thứ ấy, thứ vốn mang cảm giác nhanh tới dị thường, do khác biệt với loại mà con người sử dụng, nó không có tác động ban đầu kiểu như vung vẩy.
Hành động đập thứ ấy, vốn là một phần của cơ thể sống, vào thanh katana, dù có nói kiểu gì, kết quả sẽ thành ra phần xúc tu va chạm đánh vào của Emil nhận lấy các thương tích, nhưng lại không hề có dấu hiệu những đòn tấn công tung ra đang giảm sút đi.
Vừa chống chịu trong một cuộc chiến phòng ngự đơn phương trước những đòn tấn công liên tiếp pha trộn bởi bốn chiếc roi, Renya vừa thu hẹp lại khoảng cách[note34183] với Emil, dù là từng chút một.
Nếu tiến về phía trước, thì sự dữ dội của các đòn đánh hẳn sẽ tăng lên, nhưng dù sao đi nữa nếu không tiến lại gần tới cự li mà cậu có thể tung ra đòn tấn công thì đâu có nên chuyện.
Xem ra Emil cũng nhận ra chuyện ấy, y cũng lùi bước lại phía sau, cùng với lúc Renya tiến lên phía trước.
Renya nghiến răng trước tình thế không thể thu hẹp được vùng tấn công, nhưng cậu biết rõ được việc nếu tiến tới một cách hấp tấp, bên chịu đau đớn sẽ là bản thân.
"Siêu ghê~, nếu có thể đảm bảo được tầm nhìn, đòn tấn công cỡ này sẽ chẳng thể xử trí được cậu hen~"
Dù ban nẫy đánh trúng được vậy mà, Emil cười.
"Lảm nhảm lắm quá, mau để ta chém coi"
Đừng hấp tấp, đừng vội vàng, Renya đang tự nhủ với bản thân vậy, nhưng dẫu cho có tự nhủ bao nhiêu chăng nữa, cậu cũng lỡ trở nên gấp rút.
Cậu không tránh khỏi việc để tâm tới tình trạng cơ thể của bốn người đang giao tranh với những tảng thịt nọ ở căn phòng bên cạnh, cũng như ba người đã đột ngột bị vô hiệu hóa ở trong căn phòng này.
Đặc biệt là Azu đã bị thổi bay một cách dữ dội, còn Lorna bị nắm chân và ném bay đi, mà chắc chắn xương chân cô đã bị gẫy rồi.
Ở mức độ nào đó, Cion đã phòng vệ thành công, thanh kiếm được dùng như khiên chắn đã tiếp nhận đòn tấn công tới mức độ bị nghiền nát.
Renya muốn đưa họ cho bác sĩ, dù là nhanh hơn một khắc, nhưng dẫu cho ngay bây giờ có chui được ra ngoài đi chăng nữa, vẫn sẽ tốn tận một ngày đi xe ngựa về tới thị trấn lận.
Trên hết, việc lí giải được bản thân chẳng có nhiều thời gian lắm, đang hối thúc cậu phải nhanh lên.
Vừa tiếp tục xử lí những cái roi đang lao tới, Renya vừa nghiến răng và tự nhủ với chính mình: Bình tĩnh lại đê.
Dù bảo mắt đã trở nên quen với nó, nếu không mổ xẻ nổi, cả cậu cũng sẽ bị vô hiệu hóa.
Bởi nếu bản thân bị vô hiệu hóa, thế có nghĩa là bọn họ bị hủy diệt hoàn toàn.
Nếu hủy diệt hoàn toàn, sẽ chẳng có ai đến cứu giúp cả.
Sau đó thì chỉ còn mỗi việc cầu nguyện cho việc tất cả mọi thành viên có thể chết một cách nhanh chóng mà thôi.
"Sức chống chịu cũng chẳng chê vào đâu được. Thứ sức mạnh có thể tiếp tục duy trì việc phân tách ở tộc độ này thật siêu hen~"
Emil cười một cách đen tối như thể chợt nhớ ra thứ gì đó thú vị trước Renya, người im lặng, mà chẳng dư hơi đáp lại.
"Thế nhưng ấy~. Trong tình huống này ấy"
"......"
"Nếu lại cướp mất tầm nhìn của cậu thì sẽ thế nào ha~?"
Bốn cái xúc tu đang đánh lung tung cho tới giờ, liền tập hợp lại và tấn công Renya.
Vào thời điểm[note34184] ấy, Emil lại tắt đi nguồn ánh sáng.
"Ế?"
Renya trượt người trước đòn tấn công tập hợp của bốn cái xúc tụ và dẫm lên chúng.
Emil chóng váng nhìn nhìn cảnh thanh kiếm đã bổ xuống đứt cái đầu của Emil một cách sắc bén được vung lên.
Dẫu cho thế, chắc do bản năng sinh tồn, hay do chưa mất đi ý thức, cơ thế ấy đang chuyển sang hành động né tránh.
Thanh kiếm sượt qua dù chỉ là một chút đã ăn vào bả vai trái của Emil, rồi cắt đứt phần thân thể từ gốc cánh tay trái ấy và lưỡi kiếm trở lại sau khi cắt nông qua eo trái của Emil.
Chắc đang kiềm chế lại cơn đau, Emil đã không cất lên tiếng nói, y đang vung vẩy các xúc tu bên phải như thể để tránh phải nhận thêm đòn công kích nào hơn thế, trong khi tính lăn người và tránh xa khỏi Renya.
Renya, người tính truy đuổi hắn[note34185], liền hết cách, đành phải nhảy lên để né tránh những cái xúc tu đang nghoe ngẩy.
"Cái này là ......"
Từ gốc cánh tay trái, một dòng máu đen đỏ đang chảy ra, trong khi Emil ngẩng lên nhìn trần nhà.
Nguồn sáng đáng ra phải tắt ngúm lại không hề bị tắt, mà vẫn đang tiếp tục chiếu sáng căn phòng.
Quang cảnh ấy là kết quả của việc Emil bỏ lỡ thời điểm, dù chỉ là một xíu và nhận lấy đòn tấn công dùng cả cơ thể của Renya.
"Bởi ta đã nghĩ ngươi sẽ lại coi thời điểm[note34184] và nguồn sáng lại bị tắt đi mất ha"
Renya đá bay các cái xúc tu đang vặn vẹo uốn éo trên sàn nhà tựa như những cái đuôi bị đứt của thằn lằn, và đập, rồi đốt cháy bằng những quả không niệm chú với số lượng cứ như thể thế hãy còn chưa đủ, trong khi nhìn Emil đang dựa dẫm vào xúc tu bên phải để đứng lên.
"Ta đã viết đè lên. Quả là kĩ năng tiện lợi ha, thứ không niệm chú"
Khuôn mặt từng mỉm cười của Emil bị bóp méo trong sự kinh ngạc.
Renya không hiểu được nguyên do cho việc ấy, nhưng trước khi cậu suy nghĩ về chuyện ấy, Emil đã cất tiếng hỏi với chất giọng run rẩy.
"Cậu là ai? Rốt cuộc là tên nào vậy?"
"Renya=Kunugi. Một người đi lạc, kiêm nhà mạo hiểm thông thường. Dù chỉ là mối quan hệ ngắn ngủi, nhưng ma~ hân hạnh"[note34186]
Trước Renya nói thẳng thừng vậy, như tính trả thù, và đang lao tới, thì lần này tới Emil bị dồn vào thế phòng ngự.
Bộ dạng thì không mang cảm giác về nỗi đau từ cánh tay bị mất, nhưng hơi thở của y rõ ràng đang bắt đầu trở nên hỗn loạn.
"Không thể tin nổi. Cớ sao một ma tộc như tôi lại hụt hơi trước chứ?"
"Chịu hen, ngươi là nhà nghiên cứu còn gì? Tự mình suy nghĩ đê"
Những xúc tu với cử động trở nên yếu ớt đã không thể phòng ngự hết các đòn công kích của Renya.
Đầu mút của xúc tu đã bị chém rơi, đòn tấn công lách qua được các kẽ hở ấy, đã bắt đầu gây ra vài vết thương lên bản thân Emil, rồi khi cả cánh tay phải cũng bị chém bay khỏi bờ vai y, thì quả nhiên chắc là do đã kiệt sức, Emil đã hắn ngồi phịch xuống sàn, như thể hông đổ sụp xuống.
Trước Renya, người đang vung kiếm như thể tính đâm dứt điểm mình, Emil đã thốt lên như thế này với khuôn mặt xanh lét.
"Hãy giao dịch thôi"
Trước mắt, Renya định vung thanh kiếm xuống, nhưng cậu liền dừng tay lại khi nghe thấy câu nói kế tiếp.
"Về ba người đồng bọn của cậu, cứ thế này sẽ có một người, hai người chết đó?"
"Ngươi bảo gì?"
"Dù là một ma tộc như thế này, ban nẫy cũng đã nói rồi, tôi là kẻ đang nghiên cứu về sinh mạng. Cũng có am hiểu về y thuật. Tôi nắm được thương tích mà bản thân gây ra nằm ở mức độ nào"
Renya vẫn im lặng, hối thúc y tiếp tục.
Emil, người đã mất hai tay, ngồi vắt chéo chân tại đó và ngước lên nhìn Renya, rồi tiếp tục nói.
"Đứa kiếm sĩ đầu óc có vẻ tệ hại thì không có vấn đề gì. Mà vấn đề là tên ma thuật sư u ám và chị gái khiêu gợi[note34187] ......"
"Cẩn thận ngôn từ đê chớ?"
Cậu cảnh cáo cho có, trong khi suy nghĩ chút ít xem: cớ sao họ lại bị định hình rõ rành tới mức vậy, chắc bởi chuyện ấy khá dễ hiểu tới mức vậy chăng.
Và đồng thời, cậu lỡ cảm thấy chút thương hại cho Lorna, người đã bị thậm chí cả ma tộc gọi là khiêu gợi.
"Nếu lỡ chạm lòng thì cho tôi xin lỗi, nhưng ma thuật sư và chị gái khá nguy hiểm. Nếu không nhanh chóng đưa cho bác sĩ xem, thì sẽ bị dư chấn nặng liên quan đến tính mạng"
"Do đó?"
"Ở đây có bác sĩ"
Bởi không có tay, nên y không thể chỉ trỏ, nhưng từ lời nói, xem ra ý đang nhắc tới bản thân.
Renya bật cười bằng mũi trước lời nói ấy.
"Cứ giả định là bác sĩ, một kẻ không có tay như ngươi thì có thể làm gì chứ?"
"Nếu cậu chờ đợi một chút là tôi sẽ có thể tái sinh được. Nếu cậu bỏ qua cho, thì tôi sẽ chữa trị hai người đó"
Renya không biết việc bỏ qua cho ma tộc mang ý nghĩa như thế nào đối với thế giới này.
Có lẽ nào, nó tương tự với hành động để bỏ qua cho tội phạm ở thế giới cũ cũng nên.
Tuy nhiên, nếu tạm không suy nghĩ về mặt đạo đức, việc bảo có thể cứu chữa cho hai người đang bị thương nặng rõ ràng là một lời đề nghị mang sức mê hoặc.
"Ta chẳng thể tin tưởng ngươi"
Dẫu có lời đề xuất mê hoặc đi chăng nữa, không thể nào có chuyện cậu lại tin tưởng được lời của đối thủ, người đã , mà mình giao tranh bằng mạng sống cho tới tận bây giờ.
Renya chĩa thanh katana và nói vậy, nhưng trong lòng vẫn đang khá dao động.
Bởi ngay cả với Renya, người không có am hiểu về y thuật, việc bảo Azu, người nhận hoàn toàn đòn tấn công, và Lorna,người bị đập mà không thể chọn thế té ngã, là điều mà cậu có thể đồng tình.
Cậu cũng cảm thấy lo lắng cho tình trạng của Cion, nhưng cậu cũng có thể lí giải được chuyện do đã kịp phòng ngự ở mức độ nhất định, nên cô không bị nguy hiểm đến tính mạng.
Dẫu cho có để hai người trong tình huống nguy hiểm lên xe ngữa và chạy hết tốc lực cuộc hành trình tốn một ngày đường, vẫn còn câu hỏi rằng liệu rốt cuộc có thể cứu hai người họ không.
Renya không có câu trả lời rõ ràng chính xác cho chuyện ấy.
"Tôi đã bảo, đây là giao dịch đó thôi. Ma tộc khác thì tôi chẳng rõ như thế nào. Là một nhà nghiên cứu, tôi vốn luôn đặt điều đó lên hàng đầu, nhưng về các mặt khác, tôi luôn thành thức ở mức độ nào đó. Nhân tiện, tôi sẽ ngay lập tức giải phóng bốn người đang chiến đấu ở căn phòng trước"
Bởi nếu họ chết mất thì chẳng thể tiếp tục nghiên cứu hen, Emil cười.
"Họ vẫn còn sống?"
Dẫu cho có trao trả bốn người đã bị loại bỏ thì chẳng có ý nghĩ gì.
Emil đã gật đầu với Renya người đang đợi lời xác nhận.
"Ờờ[note34188], tôi đảm bảo"
"...... Tuy nhiên, ngươi đã cướp sinh mạng của 11 người khác ......"
"Mấy mạng sống ấy có quan trọng với cậu hay sao hả?"
Lời nói đó vang đến tai Renya một cách rõ ràng khủng khiếp.
Chìm vào im lặng cho một chút xíu, Renya liền cất tiếng nói.
"Ta không thấy tính cần thiết phải trả lời nó"
"Thế à. Vậy, cậu tính sao hen?"
Hai cánh tay bị cắt của Emil đang mọc ra từ mặt cắt ở bả vai một cách trơn tru.
Trước Renya đang nâng cao sự cảnh giác, Emil liền vung tay vội vàng.
"Đây là cánh tay bình thường thôi. Để sử dụng cho tấn công sẽ cần nhiều thời gian hồi phục hơn"
"...... khả năng cứu được hai người họ là?"
"Ngay bây giờ thì đảm bảo mười phần vẹn mười. Vậy tôi chữa lành mà chẳng để lại bất cứ di chứng nào cho cậu xem chứ?"
Renya âm thầm thu lại thanh kiếm đã chĩa vào mặt của Emil, người mới hỏi: câu trả lời của cậu là thế nào, và từ từ cho vào trong vỏ.
Nhìn hành động ấy, Emil đứng lên, và kêu hây dô[note34189].
Renya không tính kiểu soát chuyện ấy.
"Tôi xem là giao dịch đã thành công được chứ ha?"
"Dù trong tương lai xa, ta sẽ thấy hối hận hen. Điều trị xong, thì hãy mau chóng biến khỏi đây đê. Về đồng bọn của ta, ta tính giải thích rằng: đã chạy trốn một cách suýt soát"
"Tôi sẽ không để cậu hối hận đâu. Tôi ấy, cũng khá có ý thức nghĩa vụ đó"
Emil lại nở nụ cười trên khuôn mặt, trong khi vỗ ngực bản thân một tiếng pôn.
Nói ý thức nghĩa vụ của ma tộc là ở mức độ nào cơ chứ, Renya ngẩng đầu lên trần nhà một mình và thoát ra một tiếng thở dài.