Nichiasa Reincarnation – Về chuyện một Otaku cuồng siêu anh hùng bị chuyển sinh thành nhân vật phản diện.

chương 64 : bí ẩn về làng sương đỏ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Obaa-chan, thật may vì bà vẫn ổn.”

“Bà cũng vậy. Dù vậy, bà tự hỏi rằng chuyện gì đang diễn ra vậy? Tại sao những người dân trong làng lại đột nhiên trở nên như vậy chứ . . .”

Yugo cảm thấy yên lòng khi thấy bà lão vẫn an toàn, và bà ấy cũng hạnh phúc khi thấy cậu vẫn ổn bất chấp những chuyện đang xảy ra bên ngoài.

Lúc này tại chỗ đó có khoảng mười học sinh đã chạy đến để trú ẩn, cùng với một vài người dân trong làng đã kịp thời trốn thoát. Sau khi nhìn xung quanh một lúc, Melt tiến đến và mở lời với hai bà cháu.

“Những người trốn thoát được chỉ còn lại nhiêu đây thôi sao vậy bà? Nếu vậy những người khác thì. . .”

“Chỉ vì để bảo vệ những người già và lũ trẻ như bọn ta, bọn họ đã . . .”

Những người được cứu ở đây tất thảy đều là người già hoặc trẻ nhỏ cả thôi.

Nghe thấy rằng hững người còn lại đã hi sinh bản thân mình để bảo vệ bọn họ, biểu cảm của Yugo dần trở nên tối sầm lại trong khi cậu lắc đầu liên tục.

Vẻ mặt của Melt cũng trở nên u tối đi, trong khi tự hỏi rằng liệu những người đó có nằm trong số các nạn nhân của Zenon trước đó hay không. Trong khi đó, bà lão lớn tuổi, nhìn ra bên ngoài cửa sổ trong khi lẩm bẩm một cách nhẹ nhàng.

“Là do làn sương mù đỏ thẫm đó. Đám người hóa rồ kìa xuất hiện từ bên trong làn sương ấy, và những người bị ném vào bên trong đó đều sẽ bị hóa rồ lên. Rốt cuộc thì cái thứ chết tiệt đó là gì vậy?”

“Obaa-chan, bà cũng không biết gì về nó sao? Bà chưa từng nhìn thấy thứ như vậy trước đây sao?”

“Không . . . Bà đã sống tại cái làng này nhiều năm rồi, thế nhưng bà chưa từng nhìn thấy hay nghe thấy gì về cái sương mù kì lạ này. Bà cũng đã hỏi nhưng người tị nạn ở đây rồi, thế nhưng câu trả lời cũng vậy thôi.”

Sau khi nghe câu chuyện của bà lão, Yugo và Melt cũng nhìn ra bên ngoài.

Nhìn thấy đám người vô hồn kia đang từ từ tiến đến chỗ bọn họ, vời làn sương đỏ thẫm hậu thuẫn phía sau, cả hai quay mặt lại với nhau và bắt đầu thảo luận.

“Melt nè, cậu có biết cái làn sương đó là gì không? Giống như lời bà ấy nói, có vẻ như những người bị làn sương đỏ thẫm kia nuốt chửng sẽ trong nên hóa rồ như thế kia.”

“Không, mình cũng như cậu thôi, chả biết gì về nó cả . . .

Mình đoán làn sương bị đổi màu sang sắc đỏ kia chắc hẳn là do ảnh hưởng từ ma lực rồi, thế nhưng mình không biết tại sao chuyện đó lại xảy ra nữa . . .”

Mặc dù biết chắc rằng bên trong làn sương đỏ thẫm kia có gì đó bất thường, thế nhưng cả hai lại không thể nào biết được tại sao nó lại xảy ra.

Điều duy nhất mà họ có thể chắc chắn là không được để bản thân bị làn sương đó nuốt chửng, nếu không thì bản thân sẽ trở nên hóa rồ rồi nhập bọn với đám xác sống vô hồn kia.

“ . . . Những người bị làn sương nuốt chửng chắc chắn cố tình nhắm vào những người vẫn còn bình thường. Như thể đang kiếm thêm đồng minh cho mình vậy.”

“Nếu vậy thì, chẳng lẽ làn sương này do ai đó điều khiển sao? Làn sương này là do một kẻ nào đó tạo ra sao? . . . Amou, tức quá đi mất . . . .! Càng nghĩ càng thấy rồi thiệt chứ . . . !”

Mặc dù cả hai đã có thể đưa ra được một vài suy đoán dựa trên lượng thông tin ít ỏi hiện tại, thế nhưng vẫn chưa có cái nào là chính xác hoàn toàn cả.

Phải chi có Phi bên cạnh ngay lúc này thì tốt quá . . . Yugo thầm nghĩ như vậy, nhưng rồi cậu lắc đầu liên tục và nghĩ lại xem nên làm gì tiếp theo.

( Lúc này có cố suy đoán thế nào cũng vô ích thôi. Ngay bây giờ phải ưa tiên việc sơ tán mọi người đến nơi an toàn lên hàng đầu mới được . . .!)

Cái gì đã gây nên tai nạn này vậy? Đó là câu hỏi mà ai cũng muốn biết.

Thế nhưng, thứ quan trong hơn hết trong lúc này là phải hộ tống dân làng và những người khác đến nơi an toàn trước đã, rồi có thể đi điều tra về việc đó sau.

Điều tốt nhất có thể làm trong lúc này là sơ tán bọn họ đến một ngôi làng lân cận rồi gọi cứu viện đến.

Điều tệ nhất có thể xảy đến là việc mọi người đều bị quét sạch hết do ưa tiên việc điều tra hơn, khiến cho không ai có thể báo cáo lại về thảm kịch này.

“Bà ơi, bà có thể yêu cầu bọn họ chuẩn bị để sơ tán được không bà? Cháu biết mọi chuyện sẽ rất là khó khăn, thế nhưng đoàn người vô hồn kia sẽ tràn đến đây bất kì lúc nào đấy ạ. Chúng ta cần phải rời khỏi ngôi làng này ngay lập tức.”

“Bà hiểu rồi . . . Ông nó à, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ phải sử dụng kỷ vật của ông như thế này cả. Hãy phù hộ cho bọn tôi và lũ trẻ nhé . . .!”

Nghe những yêu cầu của Yugo, bà lão gật đầu đồng tình, rồi tiến đến một chiếc kệ và lấy ra một con dao rựa, rồi nói những lời trên trong khi nheo mắt lại.

Mặc dù rất buồn khi phải dùng đến con dao đó, vốn là món kỉ vật mà

chồng mình để lại trước khi qua đời, để có thể tự vệ thay vì dùng cho chuyện đồng án như chồng của bà trước đây, thế nhưng vì để có thể bảo vệ được những đứa trẻ, bà lão sẵn lòng làm mọi chuyện.

Trong khi Yugo và Melt đang dõi theo bà, thì Zenon đột ngột xuất hiện trước mặt họ.

“Hai người có thể cho tôi xin ít phút được không? Tôi nghĩ chúng ta nên rời khỏi làng này ngay và di tản đến nơi khác càng sớm càng tốt. Cũng cần phải báo cáo tình hình cho lực lượng an ninh nữa. Hai người nghĩ sao?”

“Tôi đồng ý. Nếu cứ bị kẹt lại ở đây mãi thì sẽ không thể giải quyết được bất cứ vấn đề gì.”

“Mình cũng nghĩ vậy. Nếu như chúng ta có thể thoát khỏi chỗ này và xuống núi, chúng ta sẽ có thể đến được một ngôi làng khác . . .”

Làn sương mù nguy hiểm này vẫn đang tràn xuống chỗ bọn họ từ trên đỉnh núi, đồng nghĩa với việc di tản đến hướng ngược lại, ở đây là xa khỏi chân núi, sẽ là lựa chọn an toàn hơn trong lúc này.

Nếu cứ tiếp tục ở lại đây, thì kiểu gì cả đám cũng sẽ bị áp đảo về quân số thôi, và sẽ bị quét sạch nếu như không thể thoát khỏi chỗ này kịp lúc.

Cũng giống như Zenon, Melt và Yugo cũng nghĩ rằng thoát khỏi ngôi làng này là phương án tốt nhất, vậy nên cả hai đồng ý với lời đề nghị của Zenon. Rồi cậu ta tiếp tục.

“Thật tốt vì cả hai đã hiểu. Thế nhưng, chúng ta có một vấn đề. Đa số những người cần di tản ở đây hầu hết là người già và trẻ em, vậy nên ta sẽ không thể trông đợi việc họ có thể làm vậy một cách nhanh chóng được. Quá nguy hiểm để đưa họ ra ngoài trong thời khắc sinh tử này.”

“Cậu đang nói cái quái gì vậy? Đừng nói là cậu định bỏ mặt họ lại ở đây nhé? Tôi kiên quyết phản đối điều đó đấy. Nếu vậy thì, tôi sẵn lòng làm mồi nhử câu thời gian và hộ vệ để cậu và những người khác có thể sơ tán họ một cách an toàn.”

“Nếu vậy thì, mình cũng sẽ ở lại với cậu. MÌnh tin chắc hai đứa sẽ có thể dễ dàng vượt qua chuyện này thôi.”

“ . . . Bình tĩnh lại nào. Tôi đã nói rằng sẽ để mặc họ lại đây đâu chứ. Ý mà tôi muốn nói, là việc chúng ta sẽ chia thành hai nhóm. Một nhóm sẽ ở lại và cầm chân đám người đang bạo loạn kia, trong khi nhóm còn lại sẽ đi xuống núi cùng với những người dân làng di tản. Giờ chúng ta cần phaori chia đội hình trước đã.”

Trong khi lén nhìn Melt, người vừa nói rằng sẽ ở lại để cầm chân cùng với Yugo, Zenon nói ra kế hoạch của cậu ta.

Cho rằng đó là phương án tốt nhất để có thể cứu lấy tất cả mọi người, Yugo gật đầu đồng ý trước kế hoạch của cậu ta.

“Hãy làm như vậy đi. Trong tình hiện tại thì đó là điều tốt nhất rồi. À, và như vừa mới nói ban nãy, tôi sẽ ở lại câu thời gian cho.”

“Mình cũng vậy. Còn những người khác thì sao?”

“Tôi và những thành viên khác do tôi lựa chọn sẽ ở lại để câu giờ. Những người còn lại sẽ hỗ trợ sơ tán dân làng xuống núi trước. Phải chi có thể bàn thêm một chút nữa thì tốt . . . Thế nhưng tôi không nghĩ chúng ta có thời gian cho việc đó đâu.”

“Ừ, có vẻ là như vậy.”

Những kẻ hóa rồ đã tiếp cận được chỗ của họ. Đã hết thời gian cho việc bàn kế hoạch rồi.

Zenon liền quay mặt lại với những học sinh khác và những người dân làng, rồi đưa ra chỉ thị cho từng người.

“Mọi người, hãy ưa tiên việc sơ tán trước. Xuống núi và tìm cách thông báo về tình trạng khẩn cấp lúc này! Bọn tôi sẽ ở lại đây và câu chút thời gian cho mọi người! Hãy nhanh chân lên, không còn thời gian nữa đâu, đi thôi!”

Trong khi những học sinh khác, nhận được chỉ thị của Zenon, bắt tay vào làm việc, Yugo nhìn về phía đoàn người vô hồn đang tiến đến chỗ bọn họ trong khi siết chặt tay lại.

Làn sương đỏ thẫm kia vẫn còn ở rất xa. Quyết định rằng mình sẽ ở lại để câu giờ cho mọi người, Yugo hít một hơi thật sâu, rồi nói với chính mình trong khi ánh trăng đang được phản chiếu bên trong đôi mắt cậu.

“Một cuộc rút lui sao? Tụi mình hiện đang trong tình huống bất lợi đấy, thế nhưng đó chính là lúc năng lực của một người hùng sẽ được lên cán cân phán xét. Để có thể ngăn chặn mất mát xảy ra thêm một lần nữa . . . Let’s go!”

Cậu siết chặt hai tay đang đặt ngang mặt của mình lại, chặt đến mức tường chừng như có thế nghe thấy âm thanh.

Rồi cậu ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào làn sương đỏ thẫm đang tiếp cận, để rồi triển khai Blaster với những câu từ quen thuộc.

“Hen, shin!!”

Truyện Chữ Hay