Quá khứ của Melt sao . . . Nói theo kiểu đó thì nó có hơi ghê rợn, thế nhưng cơ bản thì Yugo chỉ muốn biết về cuộc sống thường nhật của Melt lúc ở quê nhà mà thôi, vậy nên Melt gật đầu một lần nữa khi cô nghe câu hỏi của Yugo.
Sau khi nghĩ ngợi một lúc, cô nàng bắt đầu:
“Nói sao ta, cuộc sống của mình trước kia hả, nó . . . bình thường, mình đoán vậy? Mình chủ yếu dành thời gian luyện tập để có thể trở thành một ma pháp hiệp sĩ, thi thoảng thì giúp mấy anh lính gác . . . Hơi ngại khi nói điều này, nhưng mọi người hay nói mình rất có tài hoặc kiểu vậy á. Nhưng mà ở học viện có vô số người nổi trội hơn mình nhiều, vậy nên nó cũng không phải điều gì lớn lao lắm đâu . . .!”
“Sao cậu lại nói thế? Cậu chẳng phải là ngôi sao hi vọng của cả làng hay sao! Mình tin rằng gia đình cậu cũng ủng hộ cậu như họ, đúng không?”
“Ừ! Gia đình mình tuy không túng thiếu thứ gì, thế nhưng cũng cả giàu có lắm đâu . . . Dù vậy, họ vẫn gửi mình đến học viện Luminous danh giá này. Cha mẹ đã bảo mình rằng, bản thân rất có tài năng vì đã có thể sử dụng sức mạnh của Sward Ring, vậy nên
mình phải cố gắng hết sức để không phụ lòng họ mới được.”
Melt nheo mắt lại trong khi hồi tưởng về những ngày tháng ở quê nhà. Mặc dù rời quê chưa được bao lâu, cô vẫn cảm thấy hoài niệm phần nào trong khi kể chuyện với Yugo.
“ . . . Cậu biết không, mình ước rằng sau này sẽ trở thành một ma pháp hiệp sĩ hoạt động trực tiếp tại thủ đô hoàng gia đấy. Cậu có thể cho rằng mình đang mơ mộng viễn vông, rằng một đứa con gái quê mùa như mình sao lại mơ mộng như thế . . . Nhưng mà, mình muốn tin vào bản thân mình. Chưa thử thì làm sao mà biết được, đúng không? Việc một đứa như mình có thể nhập học tại Luminous đã là một kì tích rồi, vậy nên nếu xảy ra thêm hai ba cái kì tích khác cũng đâu có gì lạ đâu, đúng chứ?”
“Chuyện đó không phải là kì tích hay gì đâu Melt! Chính nhờ nỗ lực của bản thân mà cậu mới có thể đậu vào học viện Luminous đấy. Mình không rõ mọi chuyện ở quê cậu như thế nào, nhưng mình có hình dung ra cảnh gia đình của cậu đang ủng hộ cậu với tất cả những gì họ có đấy. Mình cũng sẽ ủng hộ cậu như vậy, Melt à. Mình hi vọng rằng giấc mơ của cậu sẽ có thể thành sự thật!”
“Cảm ơn cậu, Yugo! . . . Như mình vừa mới nói khi nãy, mình có hơi tự ti khi đối diện với những người mạnh mẽ hơn bản thân rất nhiều. Thế nhưng từ khi quen biết cậu, từ khi mình chứng kiến cảnh cậu luôn dốc hết sức mình như thế kia, mình dần cảm thấy rằng bản thân cũng không muốn bị cậu bỏ lại phía sau một chút nào cả! Vậy nên là . . . Cảm ơn cậu, Yugo! Mình rất vui vì đã có thể gặp mặt và trở thành bạn với cậu.”
Với vẻ mặt đang hơi ửng đỏ của mình, Melt thật lòng cảm ơn Yugo.
Và trong khi Yugo đang cúi mặt xuống một chút để dấu đi vẻ mặt đang xấu hổ của mình, Melt hỏi cậu.
“Yugo nè, còn cậu thì sao? Cậu có mơ ước nào không? Mình cũng muốn ủng hộ ước mơ của cậu nữa. Vậy nên cậu có thể kể mình nghe được chứ?”
“Hừm . . . ước mơ của mình sao . . . Mình cũng không biết nữa. Nếu phải chọn ra một thứ, thì chắc hẳn là trở thành một người hùng vĩ đại, như những gì mà mình đã hứa với Phi nhỉ? Có lẽ trước khi mất kí ức, mình đã có một ước mơ khác. Vậy nên mình sẽ cố gắng tìm lại nó trong khi tìm ta mong ước thật sự của chính mình nữa.”
“Mình hiểu rồi . . . Như vậy cũng không sao cả. Tụi mình chỉ vừa mới nhập học thôi mà, vậy nên không cần phải gấp gáp làm gì đâu! Tụi mình vẫn còn một con đường dài phía trước mà, đúng hông?”
“Đúng vậy ha!” , Yugo gật đầu đáp lại, và cô nàng mỉm cười hướng về phía cậu.
Rồi trong khi thầm biết ơn tính cách vui vẻ bất tận của Melt, nhờ có cô và Phi mà cậu mới có thể quên đi hoàn cảnh khó khăn hiện tại của bản thân, cậu tiếp tục với một nụ cười ngượng ngùng trên môi.
“Nhưng mà ha, riêng chuyện tìm chỗ ở mới thì mình phải gấp rút mới được! Mình không thể ngủ ngoài trời mãi được. Gặp mấy bữa trời mưa cũng gian nan lắm đấy . . .!”
“Hahaha, cũng đúng ha! Nè, chả phải cậu có công lớn trong việc giải quyết vụ của Rush sao, nếu vậy sao cậu không thử hỏi nhà trường xem? Biết đâu họ sẽ giúp cho cậu đấy.”
“Cũng có thế, nhưng trường hiện tại đang rối ren đủ điều mà. Mà mình cũng không thích đem thành tựu của bản thân ra để kiếm lợi cho lắm. Tự mình đối mặt với khó khăn, điều đó mới ra dáng một người hùng mà, đúng không?”
“Đúng vậy ha. Mặt cậu hiện rõ rành rành thế kia mà. Phải giữ lời hứa với Phi, và đồng thời cải thiện cuộc sống của chính mình. Cậu có nhiều điều cần phải làm lắm đấy!”
Mơ ước sau này thì cũng quan trọng đấy, thế nhưng suy nghĩ cho hoàn cảnh hiện tại cũng quan trọng không kém đâu.
Sau khi cười phá lên khi nghe Yugo nói rằng cậu muốn kiếm một mái nhà để ở càng sớm càng tốt, Melt, trong khi đang lau nước mắt vì cười quá nhiều, mở lời.
“ . . . Yugo nè. Chỉ là giả thuyết thôi nhé, nếu như
. . .”
“Hử . . .?”
Với một vẻ mặt bối rối không biết cô nàng đang muốn hỏi điều gì, Yugo quay mặt về phía Melt, rồi chờ cô tiếp lời.
Sau khi nhìn cậu chàng một lúc, Melt lắc đầu lên tục rồi với một nụ cười trên mặt, cô nói.
“ . . . Xin lỗi, không có gì đâu, mình chỉ vu vơ một chút thôi. Bỏ nó qua một bên đi. Mà dù sao thì, mình phải trở về sớm và tắm rửa đây. Mai tụi mình sẽ phải dậy sớm mà đúng không, vậy nên cậu cũng nên làm vậy đi.”
“Ô? À ừ nhỉ, cậu nói đúng ha . . . Nếu vậy thì mình sẽ làm vậy.”
Mặc dù đang tò mò rằng tại sao Melt lại phản ứng như vậy, thế nhưng Yugo quyết định rằng ép buộc cô ấy nói ra không phải là ý hay ho gì cho cam, vậy nên cậu đồng tình với Melt trong khi cô nàng rút lại câu hỏi dang dở ban nãy.
Melt chạy trước Yugo một đoạn trước, và trong khi mái tóc hồng của cô đang tỏa sáng dưới ánh trăng, Melt nói với cậu:
“Hẹn gặp lại vào ngày mai! Chúc cậu ngủ ngon, Yugo!”
“Ồ, chúc cậu ngủ ngon. Hãy cùng nhau cố gắng hết sức vào ngày mai nhé.”
Sau khi nghe thấy phản hồi từ Yugo, Melt phóng một mạch về phía ngôi nhà mà cô đang tá túc lại đêm nay.
Thế nhưng khi đi được nửa đường, Melt dừng lại ở một chỗ mà Yugo không thể thấy được, hít một hơi thật sâu, đặt hai tay lên đôi má đang ửng hồng của mình, cô mở miệng.
“. . . Xém nữa thì tiêu rồi . . .! Suýt một chút nữa thì mình đã đi quá xa rồi . . .!”
Nếu như cậu không còn chỗ nào để dung thân nữa sau khi tốt nghiệp, vậy sao hai đứa không kết hôn và sống cạnh nhau nhỉ . . . đó là câu hỏi mà cô nàng định hỏi Yugo.
Rồi trong khi nghĩ rằng, câu đó chả phải là một lời cầu hôn ngược hay sao, nói câu đó lúc này sẽ chỉ khiến hai đứa chìm trong rắc rối mà thôi, Melt nhìn lên bầu trời đầy sao kia và thở dài.
“ . . . Hãy bình tĩnh lại một chút rồi quay lại naog. Mình không muốn gây ra bất cứ hiểu lầm nào hết . . .”
Vì có những nữ sinh khác hiện cũng đang ở cùng một chỗ với cô nàng, vậy nên Melt không muốn để họ nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa bản thân và Yugo cả, và thêm nữa, cô không hề muốn đem rắc rối đến cho cậu.
Melt quyết định sẽ giết thời gian một chút trước khi quay lại để làm nguội khuôn mặt đỏ bừng của mình ngay lúc này, để rồi trong khi đặt tay lên trái tim đang đập liên hồi trong ngực mình, cô nàng buông ra một tiếng thở dài đầy nóng bỏng.