“Này Marcos. Tui đến để chào tạm biệt cậu đây.”
“Yugo . . . Cậu quả nhiên là một tên kì lạ mà. Đâu cần phải lết xác đến đây để làm vậy đâu chứ.”
“Cậu chả thật lòng tí nào cả, Marcos. Miệng thì nói vậy, chứ trong lòng cậu thì lại đang vui đúng không?”
Yugo hiện đang đứng trước cổng chính tại học viện Luminous.
Trong khi Marcos và những người tùy tùng của cậu chuẩn bị rời đi, cậu nghe Yugo đang tiến đến và gọi cậu ta, vậy nên cậu quyết định dừng lại một chút và nói chuyện một chút với tâm thế vui vẻ.
“Mọi thứ sao rồi? Cậu bị thương khá nặng mà, không phải sao?”
“Cũng không có gì nghiêm trọng lắm đâu. Nếu phải nói, tình trạng của Giga Scissor lúc này còn tệ hơn tôi nhiều. Giờ bọn này dự định sẽ về nhà tịnh dưỡng một thời gian, và sẽ quay trở lại ngay khi bình phục và quá trình sửa chữa nó hoàn tất.”
“. . . Bọn này sẽ nhớ cậu lắm đấy. Sau từng ấy chuyện, chúng ta cuối cùng cũng trở nên thân thiết hơn mà.”
“Fuh . . .! Cậu làm như đây là lời vĩnh biệt không bằng vậy. Chả phải tôi vừa mới nói rằng sẽ quay lại trường khi Giga Scissor được sửa xong hay sao? À mà có khi chỉnh nó lại thành một bộ giáp toàn thân như của cậu cũng đâu phải là ý tồi đâu ha.”
“Thế thì tuyệt quá! Nếu được vậy thì hãy cùng nhau tạo dáng biến hình nhe!”
Marcos, người bị thương nặng nhất sau
trận chiến với Rush vài ngày trước, quyết định rời học viện một thời gian và quay về nhà để sửa lại ma cụ của bản thân.
Hôm nay là ngày mà cậu xuất phát, trong khi cả hay đang trò chuyện với nhau trước khi chuyến đi bắt đầu, biểu cảm của Yugo có phần cô đơn dù cho bản thân cậu vẫn cố tán dóc bằng tông giọng thoải mái như mọi khi của mình.
Mặc dù vẫn độc mồm độc miệng với cậu ta, Marcos vẫn vui mừng vì Yugo đã đến để tạm biệt cậu.
Phải chi cuộc hội thoại giữa hai người vẫn tiếp tục mới bầu không khi vui vẻ như vậy thì tốt, thế nhưng không biết từ lúc nào, chủ đề của cuộc nói chuyện đột ngột bị lái sáng kết cục của thảm kịch vài ngày trước.
“. . . Người ta đã tìm thấy thứ có vẻ như là những gì còn sót lại của Rush. Có vẻ như ai đó đã lợi dụng cậu ta và gây nên vụ này.”
Marcos nói như vậy.
“Mình cũng đoán vậy. Chắc chắn tên quái cua dạo trước cũng như thế. Mọi chuyện chưa thể nào kết thúc như vậy đâu. Có kẻ nào đó ngoài kia đang giật dây và gây nên những vụ này.”
Cũng như lần trước, sự thật, bao gồm việc Rush đã biến hình thành Ma giáp thú, đã được giữ bí mật trước công chúng.
Chỉ có một số ít người biết được điều đó, bao gồm những nạn nhân, lính gác mà Yugo đã nói chuyện, và những người có chức vụ cao trong nhà trường, người được cảnh vệ báo tin.
Về phía công chúng, họ chỉ biết rằng vụ này là do một con Ma giáp thú làm loạn gây ra mà thôi.
Người ta hiện đang điều tra trong bí mật về danh tính cũng như mục đích của kẻ chủ mưu, và Yugo cũng những người khác thì đang bị ép không được phép hé răng bất cứ lời nào về vụ thảm kịch đó.
“Chán thật đấy. Chính cậu là người đã giải quyết vụ này, thế nhưng cậu lại không thể kể cho người khác nghe được. Một vài học sinh khác được tôn lên làm người hùng vì đã bảo vệ được các học viên, thế nhưng công lao của cậu lớn hơn thế rất nhiều cơ mà.”
“Điều đó không quan trọng. Hai người chúng ta chiến đấu để bảo vệ người khác, và những người quan trong đối với chính mình. Mình không cần người khác ca ngợi hay gì đâu. Bảo vệ được nụ cười của những đứa trẻ ấy, đó mới là điều quan trọng . . . đúng không nào, quý ngài người hùng?”
“Hừm . . . Nếu cậu nghĩ như thế thì đành chịu vậy.”
Trong khi nhìn lên bầu trời trong xanh, Marcos đồng tình với những lời của Yugo với một nụ cười lớn hiện lên trên mặt.
Chỉ có những nhân viên tại nhà trẻ và những đứa trẻ khi ấy biết được những gì mà họ đã làm. Trong khi những học viên khác tại Luminous cùng với cư dân của thị trấn không hề biết người hùng thật sự của họ là ai.
Nhưng như vậy cũng không sao. Marcos lúc này đã hiểu rằng, âm thầm bảo vệ sự yên bình và tự do của những người khác cũng là nhiệm vụ của một người anh hùng.
“ . . . Yugo.
Mặc dù chỉ có thể nói chuyện với cậu như thế này dạo gần đây, thế nhưng . . . cậu đã dạy tôi nhiều điều lắm đấy. Tôi thật lòng biết ơn vì điều đó.”
“Mình cũng vậy. Nếu không nhờ có cậu đã đẩy giới hạn của bản thân mình lên và chiến đấu, mình mới có thể đến kịp được. Mình rất vui vì đã gặp được cậu, Marcos.”
Thời điểm nói lời tạm biệt đang đến gần. Trong khi quan sát người của mình đưa xe ngựa đến, Marcos hỏi Yugo một câu cuối cùng.
“Yugo . . . Sau khi tôi hoàn toàn bình phục, sửa xong ma cụ và quay lại trường . . . Liệu tôi có thể gọi cậu là bạn được không? Liệu cậu có thể tha thứ cho tôi vì đã làm tổn thương em trai và bạn cậu được không?”
“Hả . . . ?”
Yugo ngớ người ra một lúc khi nghe câu hỏi đó.
Nhưng rồi cậu phá lên cười, và trong khi Marcos đang lo lắng tự hỏi cái phản ứng đó là sao vậy, thì Yugo đã đáp lời cậu với một nụ cười.
“Cậu nói cái quái gì vậy? Chả phải cả hai đã là bạn rồi hay sao, đúng chứ?”
“. . . Đúng rồi ha. Cảm ơn cậu, Yugo . . .!”
Yugo và Marcos bắt tay nhau trong khi cười đùa như vậy.
Ngay trước khi lên xe, Marcos nói những lời cuối cùng.
“Yugo, có thứ gì đó xấu xa đang đặt chân vào thành phố này. Trong khi mình không có mặt ở đây, mọi chuyện trông cậy hết vào cậu đấy. Mình tin chắc cậu sẽ bảo vệ được mọi người mà.”
“Tất nhiên rồi, cứ giao mọi chuyện cho mình! Vậy nên hãy tịnh dưỡng đi, Marcos!”
Marcos gật đầu mạnh mẽ để đáp lại rồi bước vào trong xe ngựa.
Sau khi giao mọi chuyện tại đây lại cho bạn mình, cậu lẩm bẩm với những người tùy tùng theo cậu về nhà.
“ . . . Ta sẽ không để cậu ấy bỏ lại phía sau được. Ta sẽ tiếp tục luyện tập trong khi Giga Scissor được sửa chữa. Hãy chuẩn bị mọi thứ cần thiết cho ta. Ngay sau khi bình phục, ta sẽ bắt tay vào rèn luyện bản thân ngay lập tức.”
Những người hầu mỉm cười ngai ngùng, trong khi nhìn Marcos nói những lời trên với một bầu không khí đầy nhiệt quyết giống như một ai đó.
Trong khi họ quan sát cậu chủ của mình, người đã trưởng thành gấp đôi so với trước chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, chuyến xe trở về nhà của họ bắt đầu xuất phát.