Trans: Định bụng trưa mai mới dịch rồi đăng chương này lên, nhưng do lịch trình thay đổi nên quyết định đăng luôn tối nay. Đổi lại tới tối mai mới có chương mới nha.
Thêm chút máu me cho buổi tối cũng đâu phải ý tồi đâu ha.“Hộc, hộc, . . . ! Th-Thứ đó rốt cuộc là gì vậy . . .!?”
Cùng lúc đó, có một chàng trai đang chạy thục mạng vào bên trong khu rừng gần với khu nhà trẻ.
Cậu ta dừng lại ở một cái cây gần đó, và trong khi đang kiểm tra xung quanh, cậu nhớ lại những gì bản thân vừa được chứng kiến.
“Một con người biến hình thành Ma giáp thú sao? Hay là nó là quái vật cải trang làm con người? Rốt cuộc nó là gì mới được chứ . . .?”
Cậu trai đó . . . Rush Winhelm, đang run rẩy hoảng loạn khi hồi tưởng lại cảnh tượng khó tin ban nãy.
Cậu ta đang theo dõi Yugo theo chỉ thị của Zenon, nhưng bản thân cậu đâu thể ngờ rằng chuyện như thế lại có thể xảy ra được . . . Mặc dù cũng bị sốc khi chứng kiến cảnh đó, điều khiến cậu ta ngạc nhiên không phải chỉ có vậy.
Đó là cái cách mà Yugo chiến đấu với tên quái vật kia.
“Không những không bỏ chạy khỏi con quái vật, mà hắn ta còn ở lại chiến đấu và thậm chí còn thắng được nó nữa chứ . . .! Tên rác rưởi Yugo đó, hắn ta thật sự mạnh đến thế sao . . .!!”
Mặc dù tự cho mình là một con người gan dạ và dũng cảm, nhưng Rush lại cực kì hoảng sợ con quái vật. Còn Yugo thì sao? Cậu ta dũng cảm bước lên phía trước để chiến đấu và hạ gục được nó mà không hề sợ hãi hay quan tâm đến việc bản thân có bị thương hay không.
Chứng kiến cảnh Yugo chiến đấu và giành được thắng lợi một cách mĩ mãn, hai cánh tay của Rush hai tay đang run lên bần bật khi cậu buộc phải thừa nhận sức mạnh thật sự của Yugo, kẻ mà từ trước đến giờ cậu vẫn tin rằng hắn ta đã mạnh lên nhờ vào việc gian lận.
Yugo rất mạnh, mạnh hơn cậu ta rất nhiều.
Dù được tận mắt chứng kiến sức mạnh kinh khủng ấy, đến mức mà Rush còn phải tự hỏi rằng làm thế nào mà Zenon lại có thể đánh bại hắn ta được vậy, thế nhưng lòng kiêu hãnh của cậu ta không cho phép bản thân cậu chấp nhận điều đó.
“Mình . . . Không lý nào mình thua hắn . . .! Tên khốn đó chắc chắn đã ăn gian! Nếu như đấu lại thêm một lần nữa, thì mình . . . mình . . .!”
Cậu đáng lẽ ra phải khám phá ra được cách mà Yugo gian lận để mạnh hơn, tuy nhiên trước màn phô diễn sức mạnh thuần túy của Yugo ban nãy, Rush chỉ còn có thể rên rĩ khi bản thân buộc phải công nhận năng lực của cậu chàng.
Những lời mà Zenon nói với Rush đang quay cuồng bên trong đầu cậu ta. Cậu đáng ra phải mạnh hơn Yugo rất nhiều. Trong một trận đấu công bằng, cậu chắc chắn sẽ thắng.
Thế nhưng, kết quả thì sao? Bản thân đã để thua trước kẻ mà mình đáng ra phải đánh bại một cách dễ dàng. Khi trái tim của Rush tan nát vì nỗi hổ thẹn và sự nhục nhã, cậu đã cố bám víu vào khả năng rằng Yugo đã chơi xấu để thắng mình, cốt là để tự khích lệ bản thân, nhưng giờ thì điều đó đã phản tác dụng.
“Mình đáng ra phải mạnh hơn hắn chứ. Mình không thể nào để thua tên cặn bã đó như thế được . . .”
. . . Số phận như muốn trêu ngươi Rush khi khiến cậu ta dính phải hào quang nhân vật chính của Zenon. Chính vì vậy mà cậu ta không thể nào có thể đánh giá được sức mạnh thật sự của ‘tên phản diện’ Yugo.
Nếu không làm theo lời chỉ dẫn của Zenon và bám đuôi Yugo, thì Rush đã không thể nào xem được trận chiến ban nãy rồi.
Tuy nhiên cũng chính vì được chứng kiến cảnh đó, kể cả khi Zenon có nói rằng tên Yugo cặn bã đó có ăn gian và Rush mạnh hơn Yugo đi nữa, thì những lời nói đó của gã cũng sẽ không tài nào chui vào đầu Rush được, và điều duy nhất mà cậu ta có thể làm là công nhận năng lực thật sự của Yugo mà thôi.
Marcos và Rush giống nhau ở nhiều điểm. Cả hai đều đã để thua Yugo, để rồi khiến bản thân mình lạc lối.
Tuy vậy, ở đây có sự khác biệt rất lớn, đó là điều mà họ cảm nhận được sau trận đấu, và người đã bắt chuyện với họ sau đó.
Ít nhất thì, Marcos không trốn chạy khỏi sự thật. Đó là lý do vì sao, dù có phải đau khổ và gặp khó khăn khi phải đối diện khoảng cách thực lực giữa bản thân mình và Yugo, Marcos vẫn có thể từ từ công nhận điều đó. Và sự kiện ban nãy chính là mồi lửa để cậu hoàn toàn chấp nhận điểm yếu của bản thân mình.
Nhưng Rush thì lại không thể làm như vậy được.
Thay vì ghen tị, thì một thứ cảm xúc tiêu cực đang chiếm lấy trái tim của gã khi buộc lòng phải công nhận Yugo, để rồi thứ còn lại lúc này là sự thù hận đến tận xương tủy nhắm đến Yugo khi cậu không tài nào chấp nhận việc cậu ta mạnh hơn bản thân mình.
Tuy nhiên, sự thật vẫn hoàn sự thật. Thực tế trước mặt cậu không cho phép Rush chối bỏ điều đó.
Rush không tài nào chấp nhận điều đó, và cậu cũng không có thời gian để chuẩn bị cho việc đó. Cậu ta cảm thấy như bản thân mình đang phải chịu đựng vô vàng sự công kích khi những ảo vọng mà mình cố bám víu vào đang vỡ tan thành từng mảnh vụn.
Cậu không tài nào chấp nhận điều đó. Cậu không phải là một kẻ thua cuộc. Yugo chỉ là một tên rác rưởi yếu đuối mà thôi. Chính Zenon đã nói với cậu như thế mà.
Không đời nào cậu ta lại yếu hơn tên rác rưởi đó được . . . Và trong khi những cảm xúc tiêu cực đấy đang gặm nhấm trái tim cậu . . .
“Tuyệt vời. Cậu thật sự rất tuyệt vời đấy.”
“Ể . . .!?”
. . . Bất thình lình, một giọng nói đột nhiên vang lên mà không hề báo trước.
Bị bất ngờ, Rush nhìn xung quanh mình, và hét lớn lên khi thấy có một tên khả nghi trùm kín người đang đứng bên cạnh cậu.
Khuôn mặt người đó ẩn đi dưới lớp áo trùm, và dù cho có dựa vào cả giọng nói lẫn dáng vẻ của kẻ đó đi nữa thì cũng không tài nào đoán được rằng đây là đàn ông hay đàn bà.
Dù đang không thể nói nên lời vì quá ngạc nhiên, cậu lại hết lên thêm một lần nữa khi thấy một người khác ngay bên cạnh hắn ta.
“L-là ai . . .!?”
“K-khoan, xin ngài tha tội . . .! Lần tới nhất định tôi sẽ thành công mà . . .! Thế nên làm ơn . . .!!”
Nhìn thấy vẻ mặt đang khóc lóc cầu xin kia, Rush cuối cùng cũng nhận ra gã đó là ai.
Hắn ta chính là kẻ vừa mới biến hình thành quái vật và chiến đấu với Yugo và Marcos ban nãy . . . Kẻ đã tự hóa thân thành Ma giáp thú.
Dù hắn mất vài cái răng đi nữa, có thể do dính chiêu của Yugo ban nãy, nhưng Rush chắc chắn rằng hắn ta là tên ban nãy.
Rush cảm thấy bối rối, tự hỏi rằng tại sao tên trùm đầu lại lôi hắn đến đây, trong khi lặng lẽ nhìn từ kẻ này sang kẻ kia. Sau một lúc, gã trùm đầu lên tiếng.
“Ngươi thật sự rất tốt đấy. Ngươi chính là người mà ta đang tìm kiếm. Trong khi ta đang tự hỏi rằng phải làm thế nào đây khi tên đầu tiên mà ta để mắt đến đã được thanh tẩy rồi, nhưng ta chưa bao giờ ngờ được rằng sẽ có thể gặp được một kẻ còn phù hợp hơn nữa sớm đến thế. Ta thật sự may mắn làm sao.”
“Ý- Ý ngươi là gì hả? Ngươi là ai . . .?”
Rush thật sự rất muôn biết ý của tên trùm đầu là sao, nhưng thay vì một lời giải thích, hắn ta lại đưa cho cậu một thứ.
Rush nhận được một thứ trông giống như một cái càng cua khổng lồ đen tuyền, tỏa ra một luồng khí đáng ngại mà bất cứ ai cũng có thể dễ dàng nhận ra. Rush bối rối một lúc, nhưng rồi gã trùm đầu lạ mặt kia đột nhiên đứng ngay bên cạnh cậu, rồi đặt cái càng cua lên tay phải Rush, trong khi mở nó và để gã đang cầu xin kia vào giữa nó.
“Ngươi cũng thấy mà, đúng không? Gã này là một tên đốn mạt có ý định tấn công những đứa trẻ con đấy. Ta đang có hơi bực mình một tẹo vì mẫu thử nghiệm của ta đã bị hắn phá hoại. Thế nên là, cậu biết phải làm gì mà, đúng chứ?”
“Khoan! Xin ngài hãy tha thứ!!”
Rush biết rằng chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
Tuy nhiên, cơ thể của cậu lại không chịu nghe lời mình, thay vào đó lại làm theo những lời chỉ dẫn của tên trùm đầu và cứ thế giơ tay cậu lên cao hơn.
Gã trùm đầu sau đó phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, rồi chạm vào cái càng, và . . .
“Vâng, tuân lệnh ngài.”
“Ahhh . . .!?”
. . . Như thể bắt đầu một cảnh quay phim, cái càng đóng lại như thể là một tấm bảng quay phim.
Ngay tức khắc, gã đàn ông bị kẹp giữa cái càng hét lên đầy đau đớn, và khi nó mở ra như cũ, thì hắn ta đã biến mất.
. . . Thứ duy nhất còn lại là một vũng máu màu nâu đỏ nằm lại tại đó.
“ . . . Ta sẽ giao nó lại cho ngươi. Có lẽ ngươi sẽ phải nuôi dưỡng nó lại từ đầu, nhưng tiềm năng của nó khá là hứa hẹn đấy . . . Và nếu cho nó ăn như cách ta làm vừa nãy, nó sẽ càng ngày càng mạnh lên nữa đấy.”
“Ch- Chuyện gì đã xảy ra với hắn ta khi nãy . . .?!”
“Ta vừa mới nói xong. Nó đã ăn thịt hắn ta rồi . . . Mà, nói chung là ngươi chỉ cần hiểu như vậy là được. Dù sao thì hắn cũng chỉ là một tên rác rưởi thôi mà đúng chứ? Mất một hai tên cũng có làm sao đâu.”
Gã trùm đầu nói như thể chuyện đó không đáng để bận tâm, trước khi từ từ giữ khoảng cách với Rush.
Và khi gã đứng trước mặt cậu, hắn ta tiếp lời như thể nhìn thấu tâm cang của Rush.
“Ngươi rất mạnh. Vậy nên ta mới giao nó cho ngươi, để ngươi có thể trình diễn sức mạnh thật sự của mình. Đừng sợ gì cả, hãy nhận lấy nó.”
“Nh-nhưng, con mồi của thứ này là con người mà . . .!”
“Đúng vậy, là con người. Rồi sao? Để đạt được một thứ gì đó, thì việc hi sinh là điều cần thiết mà, không phải sao? Vả lại, không phải chính ngươi vừa mới làm điều đó hay sao . . . nếu thế thì mười hay hai mươi người cũng có khác gì đâu, đúng không?”
“Không đời nào. . . ! Thứ nguy hiểm như thế này . . .!!”
“Ta biết, ta biết. Nhưng nghĩ thử mà coi. Kẻ mà ngươi đang muốn đánh bại chả phải cũng đang xài mánh khóe nào đó sao? Nếu vậy thì, ngươi cũng cần phải có một thứ tương tự như thế . . . Như vậy mới công bằng. Ta nói không sai chứ?”
“ . . .!”
. . . Gã trùm đầu này, hắn ta như thể đang đọc tâm trí của Rush vậy.
Nói chính xác hơn thì, hắn ta có khả năng nhìn vào mảng tối bên trong trái tim của một con người. Hắn biết chính xác những gì mà họ muốn nghe, và lợi dụng nó để thao túng phần cảm xúc tiêu cực bên trong họ.
Đó là lý do vì sao. . . Rush lại dễ dàng bị hắn thao túng đến vậy.
“Mà, sử dụng nó hay không là tùy vào ngươi thôi. Nếu không thể tự mình quyết định được, sao ngươi không hỏi người hùng mà mình tin tưởng đi? Rồi từ đó quyết định xem có dùng đến nó hay không. Mà thôi, tới lúc rồi. Ta đi đây.”
“Ah . . . . . !?”
Nói xong, hắn ta biến mất trong một cái chớp mắt.
Rush bị bỏ lại phía sau, cậu nhìn chằm chằm vào cái càng cua đen tuyền trên tay mình trong khi nuốt nước bọt.
“Sức mạnh . . .! Với thứ này, mình sẽ có thể đánh bại tên rác rưởi Yugo đó . . .!!”
Trong khi thì thầm như vậy, ánh mắt Rush từ từ chìm trong sự điên loạn.