Nịch Ái

chương 47: không ngờ tới

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tá Dịch mắt thấy một đứa nhỏ còn đang khóc nháo trong vòng tay của bà đỡ kia liền không kìm được mà nở một nụ cười hạnh phúc, chỉ có điều y hiện tại cảm thấy phía dưới đau quá, bụng của y càng lúc càng đau hơn. Mới chỉ trong giây phút ngắn ngủi y liền cảm thấy cơn đau càng ngày càng tăng tiến hơn trước, Lâm Nhất Phàm ở bên cạnh giúp y vuốt lại mái tóc hỗn loạn của mình, hắn ôn nhu nói với y:

"Dịch Nhi, tiểu công chúa của chúng ta sinh ra rất khỏe mạnh, ngươi cũng phải nhanh một chút khỏe lại có biết không?"

Tá Dịch nhíu mày cố gắng nhịn đau, bà đỡ phía dưới đột nhiên thét lớn:

"Vẫn còn một hài tử, vẫn còn một hài tử nữa"

Lời này càng khiến cho cả Lâm Nhất Phàm và Tá Dịch thêm căng thẳng hơn, Lâm Nhất Phàm trực tiếp ném khăn sang một bên rồi nắm lấy tay của Tá Dịch trấn an:

"Dịch Nhi, ngươi cố gắng, hoàng nhi rất nhanh sẽ lại ra ngoài"

Tá Dịch sớm đã dốc hết sức lực cho lần sinh tiểu công chúa vừa mới rồi, lúc này lại phát hiện bên trong bụng mình vẫn còn một hài tử nữa khiến cho y cũng phải gắng sức hơn nữa:

"A..."

Mang song thai là điềm lành trong hoàng thất, từ trước đến giờ vẫn rất ít người mang song thai, Tá Dịch bản thân là một song nhi thế nhưng lại có thể liền một lúc mang thai hai đứa nhỏ, việc này chính là việc không ai có thể ngờ tới:

"Hoàng thượng, người cố gắng một chút, hoàng tử rất nhanh sẽ đi ra"

Tá Dịch nắm chặt tay của Lâm Nhất Phàm, y rất muốn nhanh nhanh một chút để đứa nhỏ đi ra ngoài, nếu như cứ duy trì mãi như vậy rất dễ khiến cho đứa nhỏ kia ngạt thở mà chết:

"A... đau quá"

Đứa nhỏ thứ hai coi như đi ra rất nhanh, chỉ một lúc liền nghe thấy được tiếng khóc lớn vang vọng trong cung Đoan Thuần, bà đỡ vui vẻ bế đứa nhỏ lên nói:

"Hoàng thượng, hoàng hậu, là một hoàng tử, là một hoàng tử"

Tá Dịch cảm thấy vui mừng không thôi, song thai long phụng chính là điều mà y không thể nào ngờ tới được.

"Hoàng hậu vẫn còn, bên trong vẫn còn..."

Tá Dịch cả kinh hả một tiếng, như thế nào lại vẫn còn chưa đi ra hết. Lâm Nhất Phàm cũng căng thẳng không kém, hắn nhìn một loạt khăn thấm máu đỏ thẫm vứt ở dưới sàn cũng phải lo lắng không thôi, cứ như vậy chỉ sợ Tá Dịch sẽ mất máu mà nguy hiểm đến tính mạng mất.

Cơn đau liên tục truyền tới khiến cho Tá Dịch như muốn ngất đi, lúc y mơ màng muốn nhắm lại hai mắt liền nghe thấy được tiếng gọi của Lâm Nhất Phàm:

"Dịch Nhi... Dịch Nhi không được ngủ... Dịch Nhi..."

Tá Dịch thều thào:

"Hoàng thượng..."

Bà đỡ liên tục đẩy bụng của Tá Dịch:

"Hoàng hậu, người cố lên một chút sắp được rồi..."

Tá Dịch đưa mắt nhìn xung quanh thấy mọi người đều bận rộn, nhưng lại không nhìn thấy hai hài tử của mình vừa mới sinh đâu, y rất muốn nhìn thấy hài tử của mình vào lúc này, y sợ mình sẽ không còn cơ hội nữa:

"Hoàng thượng, hoàng nhi đang ở đâu?"

Lâm Nhất Phàm nhanh chóng quay sang nói với nô tài trong cung:

"Mau mang hoàng nhi của trẫm lại đây"

Hai cung nữ vừa mới lau rửa cho tiểu công chúa và tiểu hoàng tử xong liền lập tức ôm hai đứa nhỏ vào trong. Tá Dịch đưa mắt nhìn về phía hai đứa nhỏ vẫn đang khóc lớn kia liền mỉm cười mãn nguyện:

"Hoàng thượng, là một nam một nữ có phải hay không?"

Lâm Nhất Phàm gật đầu:

"Đúng vậy Dịch Nhi, là một đôi long phượng thai"

Tá Dịch nắm chặt tay của Lâm Nhất Phàm, y dùng hết sức lực còn lại của mình muốn nhanh chóng đưa đứa nhỏ trong bụng ra ngoài, rất nhanh sau đó y liền cảm thấy có thứ gì đó được kéo ra từ phía dưới của mình nhưng lại không hề nghe thấy tiếng khóc giống như hai hài tử lúc trước của y. Bà đỡ bế đứa nhỏ trên tay e ngại nhìn về phía Lâm Nhất Phàm, Tá Dịch cảm thấy có dự cảm không lành liền thều thào hỏi:

"Hoàng nhi của ta sao rồi?"

Bà đỡ do dự không dám bước đến gần chỉ đáp:

"Hoàng hậu... là một song nhi..."

Tá Dịch hơi nhíu mày một chút, biểu hiện kia của bà đỡ có phải là coi thường tiểu song nhi của y hay không:

"Mau đến để ta nhìn thử"

Lâm Nhất Phàm nhìn về phía bà đỡ, đứa nhỏ trong lòng không có khóc cũng không cử động ắt hẳn có gì đó không phải. Tá Dịch thấy bà đỡ không chịu tiến lại gần phía mình thì càng gấp gáp hơn:

"Mau đến, ta muốn nhìn hoàng nhi"

Bà đỡ chậm rãi bước đến, sắc mặt cũng có phần trắng bệch:

"Hoàng hậu, hoàng tử e rằng là... ở trong bụng người quá lâu cho nên..."

Tá Dịch lúc nhìn thấy đứa nhỏ nhắm nghiền hai mắt liền giật mình, tại sao nó không khóc nháo cũng không cử động, xem da thịt cũng có phần tím tái trắng bệch:

"Hoàng nhi của ta..."

Lâm Nhất Phàm đỡ Tá Dịch, hắn hiện tại cũng rõ ràng đứa nhỏ còn lại này xảy ra vấn đề gì:

"Dịch Nhi, ngươi đừng quá đau lòng, coi như hoàng nhi này đối với chúng ta vô duyên đi"

Tá Dịch thương tâm đỏ hoe cả mắt, y đưa hai tay về phía trước muốn tiếp nhận lấy tiểu song nhi này. Tiểu song nhi mềm mại bé nhỏ, bé hơn hẳn so với hoàng tỷ và hoàng huynh của nó, đứa nhỏ này khẳng định là vì y không cố sức cho nên mới bị ở bên trong mà ngạt, nếu như y cố gắng một chút thì sẽ không thành thế này:

"Hoàng nhi của ta, hoàng nhi của ta... hoàng thượng người mau tìm cách cứu hoàng nhi"

Tá Dịch ôm đứa nhỏ trong lòng mà hoảng loạn khóc, Lâm Nhất Phàm cũng không biết làm như thế nào chỉ có thể ở một bên ôm lấy Tá Dịch vỗ về trấn an y:

"Dịch Nhi, ngươi vừa mới sinh xong đừng nên kích động..."

Người trong cung Đoan Thuần nãy giờ vẫn duy trì trầm mặc, chỉ có tiếng khóc đau lòng của Tá Dịch vang vọng, rất nhanh sau đó sinh mệnh bé nhỏ trong vòng tay của Tá Dịch khẽ cử động khiến cho y cũng phải giật mình nhìn xuống, phát hiện ra đứa nhỏ trong tay y bắt đầu nhăn mặt khó chịu khóc lớn liền vừa mừng vừa lo:

"Hoàng thượng, người xem... người mau xem"

Một thái y vẫn luôn túc trực nãy giờ vội vã đi đến xem thử:

"Hoàng thượng, hoàng hậu, tiểu hoàng tử đã không còn nguy hiểm nữa rồi"

Tá Dịch nghe vậy liền ngẩng đầu nhìn Lâm Nhất Phàm:

"Hoàng thượng, hoàng nhi không sao"

Lâm Nhất Phàm cũng vui mừng không kém, hắn cúi đầu hôn lên mái tóc của Tá Dịch:

"Vất vả cho ngươi rồi"

Tá Dịch lắc đầu, y vỗ vỗ tiểu song nhi của mình trong tay, đứa nhỏ này suýt chút nữa bỏ mạng cho nên y càng thêm quan tâm tới đứa nhỏ này hơn, quả thật y vẫn chưa yên tâm để đứa nhỏ này rời xa mình.

"Dịch Nhi, mau đưa hoàng nhi cho bà đỡ chăm sóc, ngươi nghỉ ngơi đi"

Tá Dịch tuy rằng mệt mỏi đến mức hai mắt cũng muốn nhắm chặt lại, nhưng mà y vẫn không muốn để đứa nhỏ này rời xa mình cho nên liền đáp thế này:

"Hoàng thượng, ta muốn chăm sóc hoàng nhi"

Lâm Nhất Phàm nhíu mày đau lòng, cuối cùng đành phải đưa ra chủ ý khác:

"Ngươi đưa hoàng nhi cho trẫm, trẫm sẽ đích thân chăm sóc hoàng nhi, ngươi nghỉ ngơi đi"

Tá Dịch nghe Lâm Nhất Phàm nói như vậy mới an tâm đưa lại tiểu song nhi cho hắn, bản thân y cứ như vậy rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ, dù sao thì hiện tại y cũng vô cùng mệt mỏi rồi. Lâm Nhất Phàm bế tiểu song nhi đứng ở bên cạnh nhìn Tá Dịch lâu thật lâu rồi mới nhỏ giọng nhắc nhở người xung quanh:

"Hầu hạ hoàng hậu cho thật tốt"

Lâm Nhất Phàm giao lại tiểu song nhi cho bà đỡ, hắn vẫn còn có chuyện chưa giải quyết xong, hiện tại phải nhanh chóng truyền chỉ bắt lấy Lăng Đức.

Trong một ngày tin tức Lăng thái úy cùng thập nhị hoàng tử cấu kết tạo phản gây kinh động hoàng thất vẫn còn chưa kịp dịu xuống, thì chuyện hoàng hậu một lúc sinh ra ba hài tử đã truyền khắp cả Kinh Thành Thuận Thiên quốc. Thái hậu kích động ngay lập tức đi đến thăm hoàng tôn, nhìn ba hoàng tôn nằm trong nôi an ổn ngủ vẫn không khỏi vui sướng, công chúa có, hoàng tử có, ngay cả một tiểu song nhi cũng có, chuyện mang thai tam nhi là chuyện hiếm có trong dân gian, hoàng thất trước nay chưa từng xảy ra chuyện này, bây giờ Tá Dịch bản thân là một song nhi lại có thể hạ sinh liền một lúc ba hài tử càng khiến cho thái hậu thêm phần yêu quý y, lập tức hạ lệnh mang kỳ trân dị thảo ban thưởng cho Tá Dịch.

Lăng Đức trốn thoát khỏi Kinh Thành chạy đến Thương Châu, Thương Châu sớm đã có mai phục từ trước, thập nhị hoàng tử cùng bè lũ muốn tạo phản như cá nằm trong rọ, Lăng Đức chạy đến đó cũng không thể sống sót được. Không đợi Lâm Nhất Phàm phải hạ lệnh ban chết cho Lăng Ngọc Giai thì thái hậu đã trực tiếp sai người ban rượu độc cho nàng ta, từ đó ở trong cung lại thiếu đi một Đức phi, tứ phi trong cung hiện tại chỉ còn hai người.

Lý do thái hậu không do dự ban chết cho Lăng Ngọc Giai chính là vì phụ thân của nàng ta muốn tạo phản, hơn nữa đợt tuyển tú này sớm có người được thái hậu nhắm trúng cho nên bà muốn để người đó thay thế vị trí Đức phi, thế cho nên thái hậu mới đối với việc loại bỏ Lăng Ngọc Giai nhanh chóng đến như vậy.

Tá Dịch ngủ thẳng đến tận buổi chiều ngày hôm sau mới tỉnh lại, lúc tỉnh lại y phục trên người sớm đã được thay đổi sạch sẽ, cả người cũng không còn cảm giác dính máu nữa, tuy rằng phía dưới vẫn còn đau rát không thôi nhưng mà y vẫn là bị vui mừng che lấp, y thế nhưng lại có thể một lúc sinh hạ cho Lâm Nhất Phàm ba hoàng nhi khỏe mạnh:

"Tiểu Phúc Tử đã là giờ nào rồi?"

Tiểu Phúc Tử thấy Tá Dịch tỉnh dậy liền vội vã cúi người:

"Hoàng hậu đã là giờ dậu rồi"

Tá Dịch cảm thấy có điểm đói nhưng y vẫn là muốn nhìn thấy các hoàng nhi của mình trước tiên:

"Tiểu Phúc Tử, các hoàng nhi của ta đâu rồi?"

Tiểu Phúc Tử đáp lời:

"Các hoàng tử và công chúa với mới ăn xong, hiện tại đã ngủ, có cần nô tài nói người đưa tới cho hoàng hậu nhìn hay không?"

Tá Dịch gật đầu còn thật cẩn thận dặn dò:

"Nói bọn họ cẩn thận một chút, đừng làm chúng thức giấc"

Ba vú nuôi nhanh chóng mang theo ba đứa nhỏ đi vào trong cung Đoan Thuần, Tá Dịch ngồi tựa lưng vào thành giường có điểm kích động không thôi:

"Đến, đặt chúng nằm cạnh ta đi"

Tá Dịch lúc này mới có thể quan sát thật kỹ ba hoàng nhi của mình, đại công chúa ra đầu cho nên có vẻ lớn hơn hẳn so với hai hoàng đệ của mình, ngũ quan thanh thoát, tương lai khẳng định sẽ trở thành một đại mỹ nhân. Nhị hoàng tử rất giống với Lâm Nhất Phàm, cái miệng rất giống, mũi cũng giống. Còn có tiểu song nhi suýt chút nữa bị ngạt chết của y thì nhỏ nhất, bên khóe mắt trái có một lệ chí giống hệt với y. Lâm Nhất Phàm bước vào trong vừa vặn nhìn thấy cảnh này liền ấm lòng, đời trước hắn thế nhưng lại ngu ngốc bỏ qua sự hạnh phúc này, may mắn ông trời cho hắn một cơ hội sửa sai:

"Dịch Nhi, ngươi tỉnh rồi..."

Người xung quanh thấy hoàng đế bước vào liền hành lễ sau đó thì thức thời lui hết ra ngoài, Tá Dịch ngẩng đầu, gương mặt của y hiện tại vẫn có điểm nhợt nhạt thiếu huyết sắc, nhưng nụ cười trên môi vẫn luôn duy trì ở trạng thái cong cong:

"Hoàng thượng, người mau tới nhìn xem... các hoàng nhi đều rất khỏe mạnh"

Lâm Nhất Phàm bước tới ngồi ở bên cạnh mép giường, tiểu công chúa nằm ở ngay bên cạnh Tá Dịch, tiểu hoàng tử nằm ở giữa, tiểu song nhi nhỏ bé thì nằm bên ngoài. Lâm Nhất Phàm cực kỳ yêu thích tiểu song nhi, bởi vì tiểu song nhi này giống như phiên bản thu nhỏ của Tá Dịch, có lẽ rằng lúc còn nhỏ Tá Dịch cũng giống như nó, ngay cả lệ chí bên khóe mắt trái cũng đặt ở vị trí giống y hệt nhau không một chút sai lệch nào cả:

"Dịch Nhi, cực khổ ngươi rồi"

Tá Dịch lắc đầu:

"Hoàng thượng, công chúa gọi là Phượng Nhan, hoàng tử gọi là Nhất Cẩn, tiểu song nhi đặt là Bình An được hay không?"

Lần trước ở Cảm Nghiệp Tự Lâm Nhất Phàm có nói nếu như Tá Dịch sinh ra một song nhi sẽ đặt là Bảo Nhi, nhưng vì đứa nhỏ này vừa sinh ra đã suýt chút nữa chết ngạt trong bụng y, cho nên y muốn cả đời của nó sau này được bình an. Lâm Nhất Phàm cưng chiều Tá Dịch, cũng không hề có suy nghĩ gì liền gật đầu đồng ý:

"Được, vậy gọi là An Nhi đi"

Lâm Nhất Phàm càng nhìn bốn người càng thêm yêu thích không thôi, thật sự hắn cũng không nghĩ tới chỉ trong một chớp mắt liền có ba sinh mệnh quan trọng xuất hiện trong cuộc đời hắn, ông trời quả thật ưu ái hắn rất nhiều, trọng sinh lại một lần nữa cả đời này của hắn đúng là không có gì phải hối tiếc cả.

Ngồi một lúc Lâm Nhất Phàm liền nói vú nuôi mang ba đứa nhỏ trở về phòng, Tá Dịch vốn không muốn rời xa các hoàng nhi của mình nhưng bởi vì Lâm Nhất Phàm vô cùng kiên quyết nói rằng y cần phải nghỉ ngơi thật nhiều, để ba đứa nhỏ ở lại chỗ này thì y sẽ không thể nghỉ ngơi được, thế cho nên Tá Dịch trước sự bức ép của Lâm Nhất Phàm đành phải nghe theo lời hắn.

"Người đâu, mau mang thức ăn lên" Lâm Nhất Phàm trầm giọng phân phó

Rất sau đó Tiểu Phúc Tử liền mang lên một bát cháo gà, Lâm Nhất Phàm tiếp nhận bát cháo gà kia thản nhiên múc từng thìa cháo một muốn đút cho Tá Dịch ăn:

"Hoàng thượng, người đã ăn hay chưa?"

Lâm Nhất Phàm vừa đút cháo cho Tá Dịch vừa đáp lời:

"Đợi ngươi ăn xong thì ta sẽ ăn"

Tá Dịch nghe vậy liền muốn vươn tay tiếp nhận bát cháo kia:

"Người đi ăn trước đi, ta tự mình dùng là được rồi"

Lâm Nhất Phàm nghiêm nghị nhíu mày:

"Thái y nói ngươi không nên cử động nhiều, ngoan ngoãn ăn đi"

Tá Dịch tuy rằng bị Lâm Nhất Phàm trầm giọng nhắc nhở, nhưng trong lòng lại có một tia ấm áp lạ kỳ, kết quả vẫn là ngoan ngoãn ngồi há miệng ăn từng thìa cháo mà hắn đút:

"Hoàng thượng, chuyện hôm nay có phải là do Lăng thái úy làm hay không?"

Lâm Nhất Phàm ừ nhẹ một tiếng:

"May là ngươi không có mệnh hệ gì nếu không trẫm nhất định không để ông ta được chết yên ổn"

Tá Dịch khẽ lắc đầu tỏ ý không sao cả:

"Như vậy đã bắt được người hay chưa?"

Lâm Nhất Phàm thản nhiên đáp:

"Đã để chạy mất, nhưng ông ta cũng không còn đường chạy nữa"

Tá Dịch lo lắng:

"Chạy mất rồi? Như vậy Lăng thái úy có hay không sẽ lại gây nguy hiểm gì đó cho người..."

Lâm Nhất Phàm khẽ mỉm cười:

"Người không cần phải lo lắng, ta tự có chủ ý rồi, ông ta cũng không chạy thoát được đâu"

Tá Dịch do dự một hồi mới hỏi tiếp:

"Còn có Đức phi, nàng hiện tại sao rồi?"

Lâm Nhất Phàm không muốn nói cho Tá Dịch biết chuyện Lăng Ngọc Giai bị thái hậu ban chết rồi, hắn chỉ qua loa đáp một câu thế này:

"Đã giải quyết ổn thỏa, sau này cũng sẽ không có ai gây hại cho ngươi nữa"

Tá Dịch biết Lâm Nhất Phàm không muốn y hỏi quá sâu xa về chuyện này, thế cho nên y cũng không đả động đến nữa, cả một quá trình đều thành thật ngoan ngoãn ăn hết bát cháo kia:

"Hoàng thượng, ta ăn no rồi, người cũng đi dùng bữa đi"

Lâm Nhất Phàm đau lòng nhìn Tá Dịch:

"Còn đau hay không?"

Tá Dịch quả thật vẫn còn đau vô cùng, nhưng mà khi đối diện với sự ôn nhu kia của Lâm Nhất Phàm liền lắc đầu:

"Hết rồi, ngươi mau đi dùng bữa đi"

Lâm Nhất Phàm đỡ Tá Dịch nằm xuống giường:

"Ngươi nằm xuống nghỉ ngơi đi, ta một lát nữa sẽ ăn sau".

Truyện Chữ Hay