Buổi sáng ngày hôm sau Lâm Nhất Phàm thượng triều, ở trên đại điện bàn bạc chuyện của Hạ Hồi quốc cho có lệ, thật ra trong lòng hắn sớm đã tự có chủ trương người khác có muốn ngăn cản cũng không thể, huống chi những điều hắn sắp sửa nói ra đây cũng đều là mang lại lợi ích cho Thuận Thiên quốc:
"Tứ hoàng tử Mã Thiết Đằng lần này đến đây mục đích chính là cầu cứu viện trợ, quốc chủ Hạ Hồi quốc mới lâm chung, hắn vốn là mang ngai vàng truyền lại cho Mã Thiết Đằng nhưng nhị hoàng tử Mã Thiết Mộc mưu cơ soán vị, giết đệ đoạt ngôi. Trẫm cùng hoàng hậu sớm đã bàn bạc chuyện này, hoàng hậu chủ ý muốn để cho Hạ Hồi quốc trở thành nước thuộc địa của ta, cho nên trẫm sẽ điều động hai mươi vạn đại quân cùng Mã Thiết Đằng trở về Hạ Hồi quốc, các khanh thấy thế nào?"
Hoàng đế cố ý muốn nhắc đến hoàng hậu, còn muốn để cho bọn họ biết ngay cả chuyện triều chính hoàng hậu cùng đều được tham gia bàn bạc, tuy rằng hoàng hậu không cùng hoàng đế thượng triều nhưng chủ ý của hoàng hậu vẫn rất được hoàng đế coi trọng, đủ để thấy hoàng hậu trong lòng hoàng đế có chỗ đứng như thế nào. Một nhóm đại thần vẫn luôn phản đối hoàng hậu trong lòng dĩ nhiên không mấy vui vẻ, nhưng mà chỉ trách số lượng quá ít không dám lộ ra ngoài mặt, lúc này chỉ còn biết lựa chọn im lặng.
Tá Dương là người đi đầu đứng ra tán thành ý kiến này, hài tử là hoàng hậu dĩ nhiên ông phải thuận nước đẩy thuyền, một tay củng cố ngôi vị hoàng hậu của hài tử trong hậu cung ngày càng vững chắc, mặc kệ một số người dị nghị nói ông có tâm tư riêng muốn nhờ vào vị trí hoàng hậu kia của hài tử mà một đường nịnh bợ hoàng đế, ông vẫn không hề để tâm quá nhiều, dù sao thì tâm của ông trong sáng như gương, ông chỉ một lòng muốn Tá Dịch ở trong hậu cung bình an mà sống, mà cách để cho Tá Dịch bình an một đời chính là làm cho quyền lực hoàng hậu càng ngày càng lớn mạnh, không gì có thể uy hiếp được:
"Hoàng thượng, chủ ý này thật sự rất tốt! Hạ Hồi quốc lương thực trù phú, sau này Thuận Thiên quốc có xảy ra chuyện gì bất trắc thì chúng ta vẫn có thể nhờ vào sự chi viện lương thực từ họ"
Lâm Nhất Phàm ngồi trên long ỷ lẫm liệt oai phong, phong thái này cường đại giống như là tiên đế năm đó, chỉ có điều tiên đế đến tuổi tứ tuần mới có thể xuất hiện phong thái này, nhưng mà hoàng đế hiện tại mới chỉ hai mươi mốt đã có thể biến được như vậy, khiến cho quần thần bên dưới cũng phải quỳ phục dưới uy nghi của hắn:
"Tá ái khanh nói rất đúng, trẫm cùng hoàng hậu đã bàn bạc qua việc này một chút"
Ai cũng biết toàn bộ quyền lực trên triều chính chưa thật sự nằm ở trong tay của Lâm Nhất Phàm, hoàng đế có thể nói mới chỉ ngồi trên long ỷ gần một năm, vẫn chưa được coi là ấm chỗ, nhưng không thể không nhắc đến quyền uy cùng sự tài giỏi của hắn, chưa đầy một năm sớm đã thu về được sáu phần quyền lực:
"Các khanh nghĩ xem lần này ai thích hợp nhất để ra trận?"
Đêm hôm trước Lâm Nhất Phàm sai Tiểu Thuần Tử đến phủ thượng thư một chuyến, mang thư tín hắn đã viết sẵn giao cho Tá Dương, trong thư lời ít ý nhiều, chỉ có vẻn vẹn một dòng rằng: Hứa Doãn Tông là người có suy nghĩ tiểu nhân, nên trở mặt liền trở mặt sớm một chút, không cần nghĩ tới ân tình trước đây mà mềm lòng. Tá Dương nhận được thư tín thật cẩn thận ngẫm nghĩ một phen, ông sớm đã biết Hứa Doãn Tông là một kẻ tiểu nhân, nếu như không phải lần trước đại thần cốt cán luôn đứng về phía ông mà chống lại Lâm Nhất Phàm thì Hứa Doãn Tông ắt hẳn cũng không chịu đứng về phía ông. Lâm Nhất Phàm khi đó chỉ là thái tử điện hạ chưa chính thức kế vị, cho nên Hứa Doãn Tông đương nhiên sẽ không lựa chọn đứng về người có nguy cơ bị cướp ngôi bất cứ lúc nào thay vì đại thần cốt cán nguyên lão trụ vững chục năm trong triều. Lần đó việc Hứa Thục Nhi muốn hãm hại Tá Dịch, Hứa Doãn Tông bộc lộ bản chất, đòi hỏi Tá Dương muốn báo ơn, sau đó ông nói không thể giúp, quan hệ hai người từ đó cũng nhạt dần, ở trên triều chạm mặt cũng không hề nói chuyện, còn nghe phong phanh được tin tức Hứa Doãn Tông dạo gần đây qua lại rất tốt với Phượng Thiên Bảo. Tả hữu thị lang vốn là hai cánh tay đắc lực của thượng thư, nhưng lúc này dưới trướng của Tá Dương ông lại là hai người luôn không cùng chí hướng với ông, loại bỏ sớm một chút tránh cho sau này bọn họ gây nguy hiểm. Tá gia hiện tại không thể vong, nếu như vong khẳng định Tá Dịch ở trong hậu cung sẽ không mấy tốt đẹp, chính vì thế Tá Dương sau khi nhận được thư tín của hoàng đế liền khẽ thở dài mang tờ giấy kia đốt đi sạch sẽ, hiện tại nghe hoàng đế có ý muốn hỏi người ra trận ông liền đứng ra đáp thể này:
"Hoàng thượng, các đại tướng quân hiện tại đều đang một lòng trấn giữ biên ải không thể triệu hồi về kinh thành, chỉ có đại tướng quân Chu Thế Nhan đang ở kinh thành nhưng lại bị trọng thương e rằng không thể ra trận, trong triều bây giờ ngoài Hứa thị lang ra thì không ai tốt hơn"
Hứa Doãn Tông nghe thấy Tá Dương đề cử mình thì giật mình, ông trước giờ chưa hề ra trận giết giặc, tuy rằng trong người có một chút võ nghệ phòng thân nhưng chỉ là múa rìu qua mắt thợ, đánh trận loạn lạc đao kiếm không có mắt nếu không cẩn thận có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Tá Dương tự nhiên nói ông đi như vậy nhất định là có âm mưu:
"Hoàng thượng, vi thần nguyện chết không từ nan, nhưng vi thần trước nay chưa từng xuất trận, lại nói lần này giúp Hạ Hồi quốc diệt trừ loạn thần, nếu như để vi thần đi chỉ sợ sẽ khiến cho Hạ Hồi quốc chê cười Thuận Thiên quốc chúng ta không biết dùng người lại cử một người kém cỏi như vi thần đi mà thôi"
Cửu vương gia Lâm Nhất Nguyên là hoàng đệ ruột của Lâm Nhất Phàm, năm nay mới chỉ mười tám tuổi, tuy rằng một thân võ nghệ cao cường nhưng tính cách vẫn còn nóng nảy chưa đủ trưởng thành, hiển nhiên hiện tại không thể biết được chủ ý của hoàng huynh chính vì thế liền chủ động bước ra giữa chính điện tự tiến cử mình:
"Hoàng thượng, ta đây tự mình tiến cử, nhất định sẽ không để người Hạ Hồi quốc chê cười"
Lâm Nhất Phàm trầm mặt nhìn xuống dưới đại điện, Lâm Nhất Nguyên nếu như xuất trận đương nhiên có thể thu về thắng lợi, ba mươi vạn đại quân mà hắn lần này xuất ra đi theo đến Hạ Hồi quốc vô cùng hùng mạnh, ngay cả người ngu ngốc điều binh đánh trận cũng có thể thắng, huống chi còn có một Mã Thiết Đằng bình ổn bên cạnh, trận này không thắng chính là làm trò cười cho thiên hạ:
"Hoàng đệ có lòng ta đây ghi nhận, nhưng mà địa hình Hạ Hồi quốc hoàng đệ vẫn chưa nắm rõ, cho nên lần này ta không thể để cho hoàng đệ mạo hiểm mà đi"
Lâm Nhất Nguyên cương trực ngay thẳng không sợ nguy hiểm nói:
"Hoàng huynh..."
Nhưng mà Lâm Nhất Nguyên còn chưa kịp nói xong thì đã nhận được ánh mắt cảnh cáo của Lâm Nhất Phàm, chính vì thế lúc này liền mang toàn bộ lời nói vốn định bật ra kia nuốt vào trong cổ họng:
"Hoàng huynh căn dặn chí phải"
Lâm Nhất Phàm ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía Hứa Doãn Tông:
"Hứa thị lang yên tâm, lần này ta xuất ra ba mươi vạn đại binh mã tinh nhuệ đi theo cùng tới Hạ Hồi quốc, hơn nữa lần này ngươi đi tới đó một chuyến cũng còn có chủ ý khác của ta, chính là muốn để ngươi ở gần nữ nhi của mình trong thời gian này, chỉ sợ sau này hiếm có cơ hội gặp lại"
Hứa Doãn Tông không hiểu lời nói của Lâm Nhất Phàm:
"Ý của hoàng thượng là?"
Lâm Nhất Phàm trầm giọng thản nhiên mà đáp:
"Hôm qua Thục phi trong yến tiệc biểu hiện rất tốt, vũ nghệ cao siêu vừa vặn lọt vào trong mắt của Mã Thiết Đằng, hắn muốn trẫm ban nàng cho hắn, để tỏ rõ thành ý muốn kết tình bang giao lâu dài vững bền, trẫm cũng không keo kiệt gì liền đáp ứng rồi"
Ngữ điệu trong lời nói của Lâm Nhất Phàm chính là tỏ ý đã quyết định rồi, Hứa Doãn Tông vốn là còn đang muốn dựa vào nữ nhi là một trong tứ phi mà dễ dàng sống một chút, bây giờ hoàng đế lại nói để nàng đi, việc này quả thật vô cùng không thể được:
"Hoàng thượng, Thục phi là phi tử của người, người sao có thể muốn nói tặng là tặng đi..."
Lâm Nhất Phàm hửm một tiếng:
"Một nữ nhi đổi lấy sự tin tưởng của Hạ Hồi quốc, sau này bang giao cũng vững bền hơn, người nói vì sao không được? Hơn nữa Mã Thiết Đằng chính là chủ động mở miệng tỏ rõ yêu thích với nàng trước mặt ta, nàng qua đó rồi nhất định sẽ được đối xử tử tế"
Hứa Doãn Tông gương mặt lúc xanh lúc trắng nhìn sang phía Phượng Thiên Bảo, Phượng Thiên Bảo giật mình cúi đầu né tránh, hoàng đế đã tỏ rõ ý muốn chặt đứt đường sống của Hứa Doãn Tông, lần này để ông ta xuất trận hẳn chỉ có một con đường chết, Phượng Thiên Bảo ông cũng không cần vì người sắp chết này ra mặt cái gì, không biết chừng còn bị hoàng đế hạ chỉ đi theo ông ta thì nguy.
Tá Dương vốn định không lên tiếng nhưng mắt thấy hoàng đế dùng ánh mắt âm hiểm chiếu về phía ông, ông lúc này đành phải mở miệng:
"Hạ thần cảm thấy nếu như để Thục phi nương nương rời đi để đổi lấy sự tin tưởng của hai nước, việc này không những là vinh dự của Thục phi nương nương mà còn là vinh dự của Hứa gia"
Lâm Nhất Phàm hài lòng đáp được một tiếng:
"Như vậy trẫm hạ chỉ, ban Thục phi Hứa Thục Nhi cho tứ hoàng tử Mã Thiết Đằng của Hạ Hồi quốc, cho nàng một rương châu báu cùng đi theo. Ban cho Hứa thị lang Hứa Doãn Tông một hoàng kim hộ giáp, mang theo ba mươi vạn binh mã tiến về Hạ Hồi quốc giúp đỡ tứ hoàng tử Mã Thiết Đằng, chờ ngươi thắng trận trở về trẫm sẽ làm đại tiệc ba ngày để ghi nhớ công lao của ngươi"
Hoàng đế chính miệng hạ chỉ, Hứa Doãn Tông tuy rằng trong lòng nghẹn khuất phẫn hận cũng không thể nào làm được gì, chỉ biết cắn răng mà đáp:
"Hạ thần tạ chủ long ân"
Hoàng đế chỉ ban cho Thục phi một rương châu báu liền đã tỏ rõ thái độ ghét bỏ nàng ta, ai cũng biết một đường đến Hạ Hồi quốc vô cùng gian truân, trên đường đi nếu như muốn được hầu hạ tốt một chút liền phải thưởng bạc cho hạ nhân, không có bạc hạ nhân đi theo liền sẽ không coi ra một cái gì, mà một rương châu báu này cũng không phải là nhiều nhặn gì, chỉ sợ từ đây tới Hạ Hồi quốc cũng bị đám hạ nhân kia rút sạch tiêu tan mà thôi.
Lần trước Phượng Thiên Sương bất kính hoàng hậu liền bị phạt đánh ba mươi đại trượng đẩy vào lãnh cung, hiện tại điên điên khùng không rõ sống chết, nàng là nữ nhân mà hoàng đế hết mực sủng ái thế nhưng vẫn còn bị hoàng đế đối xử như vậy. Lần này Hứa Thục Nhi đổ tội cho hoàng hậu không thành liền bị hoàng đế vứt bỏ đầy đến Hạ Hồi quốc xa vạn dặm, phụ thân là Hứa Doãn Tông cũng bị vạ lây, vốn chưa từng ra trận lúc này cũng bị hoàng đế bức ép bắt đi. Tất cả những điều này đều là vì bất kính với hoàng hậu mà ra, quần thần trong triều âm thầm hít một ngụm khí lạnh, bọn họ không tiếp xúc nhiều với hoàng hậu, ngoài lần đại hôn khi ấy cùng lần thượng triều gần đây thì căn bản không hề nhìn thấy y, hơn nữa y cũng nói rất ít, vốn tưởng rằng là một người dễ bắt nạt ai ngờ chỉ cần đụng vào y liền sẽ gặp họa sát thân, chuyện này cũng không biết hoàng đế sủng ái hoàng hậu thái quá hay là do hoàng hậu quá mức tâm cơ, lúc nào cũng đều mang bộ mặt nhu nhược bày ra khiến cho người khác lơ là mất đi cảnh giác.
Nghị luận về hoàng hậu vẫn không ngớt, Lâm Nhất Phàm ở một bên nghe ám vệ truyền đạt lại cũng không biểu lộ cái gì trên mặt, hắn nghĩ bọn họ trong tâm tư tự biết điều nếu động vào hoàng hậu liền không thể sống tốt cũng không phải là có gì không tốt. Lâm Nhất Phàm cởi ra long bào rườm rà, thay vào một bộ xiêm y đơn giản hơn, hắc y thêu rồng bằng chỉ vàng óng ánh tinh xảo giống như thật, đủ làm cho khí thế của hắn càng thêm cường đại, hắn trước đến cung Đoan Thuần dắt tay Tá Dịch cùng nhau đến thư phòng gặp mặt Mã Thiết Đằng.
Khi Lâm Nhất Phàm và Tá Dịch bước vào, Mã Thiết Đằng cũng vừa mới tới, Mã Thiết Đằng đánh giá y phục trên người Tá Dịch, một thân bạch y thêu phượng đơn giản nhưng vẫn không làm mất đi quý khí trên người y, lại nghe nói hoàng hậu của Thuận Thiên quốc là một nam nhân được hoàng đế nhất mực sủng ái, thậm chí còn cho y cùng nhau thượng triều. Mã Thiết Đằng lần đầu thấy Tá Dịch cũng bất ngờ, người phía trước dáng người mảnh khảnh, gương mặt lương thiện đơn thuần, nhìn sao cũng không giống người có tâm cơ, sao có thể được hoàng đế coi trọng đến như vậy, còn để cho y cùng nhau thượng triều. Hoàng hậu xinh đẹp tựa thiên tiên, nhưng hoàng đế Thuận Thiên quốc là người âm trầm cẩn trọng, cho nên không thể có khả năng hắn bị sắc đẹp của y làm cho mờ đi thần trí.
"Bái kiến hoàng thượng, hoàng hậu" Mã Thiết Đằng thất thần một hồi mới vội vã lên tiếng.
Lâm Nhất Phàm không vui, ánh mắt suy tính của Mã Thiết Đằng luôn dừng ở trên người của Tá Dịch, đời này điều hắn không thích nhất chính là bị người khác đánh chủ ý lên người Dịch nhi:
"Tứ hoàng tử ngồi đi"
Tá Dịch cùng Lâm Nhất Phàm ngồi xuống ghế, từ đầu đến cuối không hề mở miệng nói một lời, không phải là y kiêu ngạo không coi ai ra gì mà là y sợ mình lên tiếng sẽ làm hỏng việc, chỉ khi nào Lâm Nhất Phàm hỏi y y mới đáp lời.
"Tứ hoàng tử đột nhiên muốn kết bang giao, chuyện này không biết là thế nào?" Lâm Nhất Phàm biết rồi vẫn hỏi
Mã Thiết Đằng không một điều giấu giếm mang toàn bộ sự việc nói ra:
"Hoàng huynh mưu đồ độc ác muốn soán vị, ta đây vô lực không thể chống đỡ, nếu như hoàng huynh là người lương thiện thì không sao, đằng này hoàng huynh lại vốn không thể nào trở thành một minh quân. Ta thân là người được truyền lại ngôi vị tự cảm thấy đau đớn trong lòng, chỉ sợ dân chúng Hạ Hồi quốc chìm vào thống khổ, cho nên lần này mới đến đây mong Thuận Thiên quốc giúp đỡ, nếu như được ta nguyện để Hạ Hồi quốc trở thành nước lệ thuộc vào Thuận Thiên quốc, hàng năm đều dâng lên một phần ba tài nguyên trong nước để ghi nhớ ân tình này"
Lâm Nhất Phàm thật sảng khoái trong lòng, không cần hắn phải đưa ra chủ ý này, Mã Thiết Đằng đã tự mình đề cập tới. Điều kiện này vô cùng tốt, căn bản là không cần suy nghĩ gì nhiều mà gật đầu đồng ý được, nhưng lúc này Lâm Nhất Phàm vẫn quay sang hỏi Tá Dịch:
"Hoàng hậu thấy sao?"
Mã Thiết Đằng ở một bên giật mình đôi chút, hoàng đế lại đi hỏi ý kiến hoàng hậu đủ để thấy hoàng hậu trong lòng hoàng đế được sủng ái thế nào. Tá Dịch mềm mỏng nhu thuận khẽ gật đầu:
"Hoàng thượng, ta cảm thấy rất tốt, hy vọng sau này giao tình giữa hai nước càng thêm bền chặt"
Lâm Nhất Phàm mỉm cười rồi quay sang nhìn Mã Thiết Đằng:
"Hoàng hậu và trẫm đều cảm thấy rất tốt, có điều lần này xuất binh cứu viện ta vẫn còn có một điều muốn nhờ vả tứ hoàng tử đây"
Mã Thiết Đằng thần sắc cung kính cẩn trọng đáp lại:
"Hoàng thượng có gì muốn làm, ta đây sẽ dốc hết lòng mà hoàn thành"
Lâm Nhất Phàm thẳng thắn đáp luôn:
"Ngươi lần này rời đi hãy mang theo Thục phi của ta, ngươi coi trọng nàng thì chính là phúc phần của nàng, còn không coi trọng nàng chính là số phận của nàng. Sau đó còn có ba mươi vạn đại quân lần này sẽ do phụ thân của nàng là Hứa Doãn Tông dẫn dắt, đao kiếm vô tình không có mắt ngươi biết phải làm gì rồi đúng không?"
Lâm Nhất Phàm nói nhiều như vậy cũng chỉ có hai việc muốn Mã Thiết Đằng làm, hai việc này đều rất dễ làm đương nhiên Mã Thiết Đằng liền nhận ngay. Vua muốn thần chết, thần không thể không chết, chuyện này Hứa Doãn Tông kia không chết ở trên đất Hạ Hồi quốc thì cũng chính là bỏ mạng ở trên Thuận Thiên quốc này, sau khi Mã Thiết Đằng rời đi Tá Dịch liền quay sang hỏi Lâm Nhất Phàm:
"Người sao lại muốn giết chết Hứa Doãn Tông?"
Hứa Doãn Tông gần đây cấu kết với Phượng Thiên Bảo, Phượng Thiên Bảo tham ô hối lộ nhiều vô kể, nhưng lão hồ ly kia lại rất cẩn trọng không hề lộ đuôi, chính vì thế Lâm Nhất Phàm chưa thể định tội ông ta. Hứa Doãn Tông này mới chỉ vừa đặt một chân vào phe Phượng Thiên Bảo mà thôi, hắn dĩ nhiên là phải chặt đứt đường sống của ông ta từ trong trứng nước:
"Ông ta không phải là một trung thần, ta tự nhiên không thể để ông ta sống"
Tá Dịch cũng không nhiều lời hỏi nữa, đối với chuyện triều chính y luôn rất kiêng kỵ, y sợ Lâm Nhất Phàm nghĩ y có ý đồ không hay, cho nên từ trước đến nay y chưa bao giờ chủ động hỏi chuyện quốc sự thật sâu xa cả.