Mặc Lam Tuyên trong lòng run sợ, nàng do dự một hồi lại lắc đầu nói không biết. Lâm Nhất Phàm mang cờ trắng trong tay để lại vào trong bát, hắn nhìn nàng nhàn nhạt đáp:
"Bởi vì trẫm biết trong lòng ngươi có đại hoàng huynh"
Mạc Lam Tuyên vừa nghe liền sợ mất mật vội vã rời khỏi ghế ngồi quỳ xuống dưới:
"Hoàng thượng, thần thiếp tuyệt không dám"
Lâm Nhất Phàm nhìn Mặc Lam Tuyên, hắn không nói nàng đứng dậy đi, cũng không nói rằng hắn tức giận, im lặng một hồi hắn liền nói:
"Bởi vì như vậy bổn vương mới để ngươi là một trong tứ phi, chỉ cần ngươi ở trong cung an phận thủ thường, không có ý định đối nghịch với hoàng hậu của trẫm, sau này khi phân phát hậu cung, trẫm nhất định cũng sẽ không làm khó ngươi"
Mặc Lam Tuyên nghe vậy liền giật mình, tân đế có ý định phân phát hậu cung, còn nói muốn nàng không đối đầu với hoàng hậu, từ đầu đến cuối cũng chỉ có một mục đích là nghĩ cho hoàng hậu, tân đế hẳn là rất yêu quý hoàng hậu của mình. Mặc Lam Tuyên biết tân đế là người tài giỏi, không có gì có thể qua nổi được ánh mắt của hắn, hắn đã phát hiện ra chuyện nàng ái mộ đại hoàng huynh của hắn, không biết là từ khi nào nhưng nàng cũng biết trong lòng hắn đã sớm có chủ trương, chính vì thế lúc này cũng gật đầu đồng ý:
"Hoàng thượng, thần thiếp nghe theo lời của người"
Lâm Nhất Phàm nhếch môi cười nói một tiếng rất tốt, sau đó cùng Tiểu Thuần Tử im lặng rời khỏi cung Hiền phi trở về cung Đoan Thuần.
Thời gian tiếp theo Tá Dịch vẫn yên tĩnh ở trong Tá gia, mỗi ngày đều uống trà đọc sách, thỉnh thoảng sẽ cùng một vài tỳ nữ biết đánh cờ ngồi chơi, Tá Dịch chơi cờ rất giỏi, gia nhân trong phủ một nhóm gần mười người cũng không thể nào cùng lúc mà đánh bại y. Thời gian cứ vậy quay đi, đã một tháng nay y không hề nhìn thấy mặt của hoàng đế, có lẽ lần đó y đã làm cho hoàng đế nổi giận, y cũng không biết hoàng đế còn còn nhớ đến lời hứa sẽ cùng y đại hôn, nhưng mà ngọc bội phượng hoàng kia lúc nào cũng luôn đeo ở bên hông của y chưa từng tháo ra.
Còn mười ngày nữa là đến đêm trừ tịch, trên dưới Tá phủ cũng bận rộn tấp nập hơn ngày thường, ngày đó phụ thân Tá Dương thượng triều trở về nói với y rằng trước đêm trừ tịch một ngày sẽ tiến hành đại hôn. Tá Dịch bần thần cả người, y vẫn luôn mong hoàng đế còn nhớ đến chuyện đại hôn với mình, hiện tại hoàng đế quả thật nhớ, còn sắp tới liền sẽ đại hôn rồi, bản thân y bắt đầu lâm vào một hồi lo lắng, y sợ bí mật của mình rất nhanh sẽ bại lộ trước mặt hoàng đế, cũng rất sợ hoàng đế vì thế mà nổi giận ghét bỏ y.
Trước đại hôn bảy ngày, ma ma trong cung lại tới Tá phủ một lần nữa, ma ma dặn dò một số lễ nghi, những điều cần lưu ý, còn cẩn thận cho Tá Dịch xem lại xuân cung đồ một lần, lần này ma ma mang theo hai búp bê nhỏ làm bằng vải đi tới, y lúc đầu còn tưởng ma ma mang theo búp bê vải tặng cho y, nhưng mà ma ma lại mang hai búp bê vải đó làm thứ để hướng dẫn y xuân cung đồ. Tá Dịch ngồi nghe ma ma tuổi tác trung niên giảng giải tường tận mà đỏ mặt, ma ma nói rằng hoàng đế không thích đối phương chiếm thế thượng phong, việc này trong hoàng cung qua bao đời nay đều là tư thế cấm kỵ, đã là phi tử tuyệt không thể nào cưỡi trên người hoàng đế. Ma ma còn dạy, nếu như quá mệt mỏi nhưng hoàng đế vẫn còn chưa muốn ngừng thì tuyệt đối không thể bất tỉnh, nếu như bất tỉnh khẳng định sẽ làm hoàng đế mất hứng, lúc đó nhất định phải nhéo vào đùi mình một cái thật đau cho tỉnh táo.
Xuân cung đồ có ba mươi sáu tư thế, ma ma nói rằng Tá Dịch phải ghi nhớ thật kỹ, đến khi hoàng đế vừa làm ra dáng vẻ liền phải biết hắn muốn làm tư thế nào mà chủ động phối hợp, hoàng đế sẽ không có thời gian dạy cho y, cũng sẽ không muốn chỉ bảo y, buộc y lúc đó phải tự mình phối hợp nhuần nhuyễn. Ma ma còn nói, đến khi làm lễ tắm rửa sẽ tắm ba lần, lần thứ nhất để gột bỏ toàn bộ bụi bẩn trên người, lần thứ hai để gột bỏ hoàn toàn suy nghĩ mơ tưởng đến người khác, bắt buộc trong đầu chỉ được nghĩ đến mình hoàng đế, lần thứ ba ngâm mình trong Hương Thang Dục đến khi tắm xong mùi hương sẽ tỏa ra trên người, một phần làm cho da thịt mịn màng mát mẻ, một phần lại làm cho hoàng đế dễ dàng gợi lên dục vọng.
Ma ma bất chợt hỏi Tá Dịch một tư thế, muốn y dùng hai búp bê kia trả lời, thật ra Tá Dịch rất thông minh, những thứ nào muốn để tâm học sẽ rất dễ dàng ghi nhớ được, chính vì thế lúc này y liền ngượng ngùng ở trước mặt ma ma cầm lên hai búp bê vải kia mà xếp tư thế cho ma ma xem.
Sau khi ma ma trở về, từ trong hoàng cung liền mang tới rất nhiều vàng bạc gấm vóc, có một đội binh lính đánh trống thổi kèn vang vọng cả một dãy đường phố kinh thành, từ hoàng cung tới Tá phủ không ai không biết sự phô trương này. Dân chúng ở trước Tá phủ xem náo nhiều, hơn mười rương vàng bạc trân châu, gấm vóc thượng hạng được mang tới, rương lớn vừa mở ra liền khiến cho hạ nhân trong phủ cũng phải lóa mắt cảm thán. Tá phủ vô cùng rộng lượng, mang một rương này xuống để phân phát cho hạ nhân, ai cũng đều có phần như nhau cả.
Trước đại hôn năm ngày, Tiểu Phúc Tử từ trong cung mang tới một rương lớn đựng giá y mặc trong ngày đại hôn, Tiểu Phúc Tử mang đồ tới vẫn không quên nịnh nọt vài câu với chủ tử:
"Hoàng hậu, giá y này được Ti Chế Phòng làm đi làm lại những một tháng, ba lần dâng lên hoàng thượng người vẫn không vừa ý, lần đầu nói rằng không hợp với khí chất của người, lần hai nói quá mức nhiều chi tiết, lần ba lại nói quá đơn giản, đến lần thứ tư mới được ưng ý, nô tài đến Ti Chế Phòng nhìn xem cũng cảm thấy thật sự là một bộ y phục vô cùng đẹp"
Tá Dịch nghe vậy liền nhíu mày, từ đó đến giờ trong cung vẫn chưa có người đến lấy số đo trên người y, y trong lòng luôn nghĩ hoàng đế sớm đã không để tâm đến đại hôn cho lắm, tùy tiện tổ chức cho nên cũng tùy tiện làm một bộ y phục mà không cần phải phái người đến đo đạc thật tỉ mỉ:
"Trong cung vẫn chưa đưa người lên lấy số đo trên người ta, ta lo lắng mình sẽ làm mất đi vẻ đẹp của y phục, cũng là phụ tấm lòng của hoàng thượng cùng công sức của Ti Chế Phòng"
Tiểu Phúc Tử khom lưng cười đáp:
"Hoàng hậu, Ti Chế Phòng khi nhận lệnh làm y phục cũng là giống y như người, nhưng mà hoàng thượng khi đó liền có thể đọc hết được số đo trên người của người, còn chắc chắn rằng người mặc sẽ vừa, người cứ yên tâm"
Sau khi Tiểu Phúc Tử trở về, Tá Dịch mang rương lớn kia mở ra, bên trong là giá y màu trắng có điểm nhấn hoa văn trên vạt áo cùng hai cánh tay, đặc biệt phía sau lưng còn có một con phượng hoàng sải cánh vô cùng lớn, tất cả đều được thêu bằng chỉ đỏ rực, nhìn vừa không giống y phục của nữ tử lại không hề làm mất đi vẻ mềm mại của nó. Màu đỏ trong đại hôn đương nhiên không thể thiếu, màu trắng quả đúng là hoàng đế rất thích nhìn đối phương mặc đồ trắng. Tá Dịch cầm giá y ra khỏi rương, giá y này cũng phải tới sáu bảy lớp vô cùng nặng, vừa may đại hôn của y được cử hành vào mùa đông, nếu không mùa hè khẳng định sẽ nóng chết. Tá Dịch không biết mặc giá y này, chỉ có thể lấy áo khoác bên ngoài của giá y choàng lên người, sờ vào giá y liền biết được làm bằng gấm vóc thượng hạng, vừa mát lại vừa mềm không hề thô cứng một chút nào, tay áo dài rộng nhưng nhấc tay đều không bị cản trở. Trong rương còn có đai lưng màu trắng, ở giữa là một viên ngọc đỏ tươi vô cùng quý giá, cái này Tiểu Phúc Tử vừa có nhắc tới, ngọc đỏ này là ngọc cẩm thạch vô giá, chính là năm đó tiên hoàng trước khi lâm chung đưa lại cho hoàng đế, hiện tại liền được hoàng đế đưa đến Ti Trân Phòng để làm đai ngọc cho y.
Trước đại hôn hai ngày, Tá Dịch ở trong Tá phủ làm nghi thức cúng bái tổ tiên Tá gia, lại hướng tổ tiên Tá gia nói ra lời thề sau này ở trong cung chỉ có thể làm cho Tá gia nở mày nở mặt chứ tuyệt đối không được phép làm cho Tá gia xấu hổ. Thật ra phía sau lời thề kia vốn là có một câu nếu không làm được liền sẽ chết không toàn thây, nhưng mà khi Tá Dịch vừa định nói ra thì phụ thân Tá Dương đứng ở bên cạnh đã lên tiếng nói được rồi. Bởi vì Tá Dịch là nam nhân, mà trong cung lại không được phép đưa nam nhân vào làm nô tài hầu hạ bên cạnh, càng lại không thể đưa tỳ nữ mang theo, đến cuối cùng Tá Dịch không hề có người trong Tá phủ được phép đi theo y vào trong cung hầu hạ.
Trước đại hôn một ngày, trên dưới Tá gia liền chuẩn bị hết mọi đồ tết giống như đêm nay là đêm trừ tịch vậy, ai cũng muốn làm lễ trừ tịch trước khi Tá Dịch làm đại hôn. Tối hôm ấy Tá Dịch ngồi ăn cơm, trên bàn có rất nhiều đồ ăn, đều là đồ ăn mang hơi hướng của tết, y đỏ khóe mắt, nước mắt nóng bừng chậm rãi rơi xuống, mẫu thân Lưu Vân nhìn thấy y như vậy cũng lấy khăn tay chấm chấm nước mắt:
"Dịch Nhi, bắt đầu từ ngày mai con tiến cung rồi, hậu cung vốn là nơi tranh sủng, cạn bẫy giăng đầy, nếu như người khác không quá đáng quá con liền nhẫn nhịn đến cùng, đừng cùng các nàng tranh giành nếu không sẽ gặp họa, có chuyện gì cứ nói với phụ thân của con, phụ thân của con sẽ giúp con"
Tá Dịch gật đầu nghẹn ngào, nội tổ mẫu nắm lấy tay của Tá Dịch:
"Tôn nhi, phải biết nhìn sắc mặt của hoàng thượng, phải biết được hoàng thượng lúc nào không vui, lúc nào thì vui, hoàng thượng nói gì liền phải nghe theo, không được phép chọc giận người"
Tá Dịch khàn giọng nhu thuận:
"Nội tổ mẫu, con đã biết, con đi rồi người nhớ phải giữ gìn thân thể, có cơ hội xuất cung con nhất định sẽ trở về thăm người"
Tá Dương nhìn một màn trước mắt khẽ thở dài, Tá gia coi như là tuyệt hậu, Tá Dịch thành hoàng hậu dĩ nhiên không có khả năng lấy nương tử nữa:
"Dịch Nhi, con sau này làm cái gì cũng nên nhớ tới Tá gia, nếu như con trong cung không cẩn trọng, Tá gia cũng tuyệt đối không thể yên ổn"
Tá Dịch gật đầu:
"Phụ thân, con đã biết"
Đêm ấy Lưu Vân đến gặp Tá Dịch, bà nhìn y một hồi lại thở dài đau lòng:
"Dịch Nhi, chuyện kia con định giải quyết thế nào?"
Tá Dịch cũng không biết, nhưng khi nhìn thấy Lưu Vân một bộ dạng lo lắng như vậy liền mỉm cười đáp rằng:
"Mẫu thân người không cần lo lắng, chuyện này hoàng thượng đã biết rồi"
Lưu Vân bất ngờ:
"Hoàng thượng đã biết?"
Tá Dịch gật đầu:
"Mẫu thân, người không cần quá mức lo lắng, thân thể người mấy ngày nay cũng không tốt, người về ngủ sớm đi, ngày mai sẽ là một ngày mệt mỏi đó"
Lưu Vân bị Tá Dịch đẩy ra khỏi phòng, y là một người không giỏi nói dối, nếu như Lưu Vân còn đứng ở chỗ này mãi chỉ sợ mẫu thân y sẽ nhận ra y đang dối gạt bà, mà y lại không muốn mẫu thân lo lắng quá độ, sức khỏe của mẫu thân gần đây không được tốt cho lắm.
Đêm đó Lâm Nhất Phàm lại một lần nữa rời khỏi hoàng cung, đứng ở bên cạnh giường ngủ của đại công tử Tá gia im lặng ngắm nhìn y, thật ra thì một tháng nay Lâm Nhất Phàm rất hay tới xem y chỉ là y không biết mà thôi, mỗi lần tới đều im lặng đứng đó nhìn y bằng ánh mắt ôn nhu yêu thương, Lâm Nhất Phàm nghĩ rằng mình không thể nào rời xa y được nữa rồi. Ngày mai Tá Dịch sẽ là của Lâm Nhất Phàm hắn, trải qua một kiếp sinh tử chết đi sống lại, hắn càng trân trọng người này hơn, hắn muốn ở bên cạnh người này đến thiên trường địa cửu, muốn cùng y ngắm nhìn nhân sinh một lần nữa.
Sáng hôm sau Tá Dịch được gọi dậy từ rất sớm, được người từ trong cung đón vào hoàng cung, điện An Nguyệt là nơi ở của hoàng hậu, lúc này trên dưới điện An Nguyệt đều tấp nập rộn ràng. Tá Dịch được đưa đi tắm, vốn dĩ sẽ là do tỳ nữ hầu hạ y tắm rửa nhưng mà y đều không cho phép bọn họ tiến vào. Quả nhiên như lời của ma ma nói phải tắm những ba lần, đến lần cuối cùng mang Hương Thang Dục hòa vào trong nước phải ở trong đó ngâm người gần nửa canh giờ, nước vừa lạnh liền được múc ra đổ vào nước ấm, y ở trong bồn tắm quấn khăn ngang hông coi như thân dưới không bị bại lộ ra bên ngoài.
Trước khi đại hôn phải diễn ra thật nhiều nghi lễ, y từ sáng đến giờ bị lôi đi tắm ba lần, không hề được ăn gì chỉ được uống một chén dược thang gì đó cầm cự. Giá y từng lớp, từng lớp một mặc lên người, trắng đỏ kết hợp nhìn vô cùng hoàn hảo, tỳ nữ bên cạnh giúp y chải tóc còn khen chất tóc của y thật tốt, chạm vào liền có cảm giác như gấm lụa thượng hạng.
Giá y thật nặng, khi bước cũng có điểm cẩn trọng, may mắn y không phải nữ nhân nếu không trên đầu khẳng định còn phải đội thêm rất nhiều trang sức. Có một tiểu thái giám chạy vào hô vang:
"Giờ lành đã tới"
Tiểu Phúc Tử ở bên cạnh Tá Dịch nhanh chóng đỡ lấy cánh tay y nói:
"Hoàng hậu, giờ lành đã tới, mời đi bên này"
Bên ngoài điện An Nguyệt đã dựng sẵn một cỗ kiệu thật lớn màu vàng, trên đỉnh của cỗ kiệu kia còn có một con phượng làm bằng vàng, rèm kiệu đều được làm bằng gấm vóc rất dày. Hai tiểu thái giám đứng hai bên vén rèm kiệu, Tá Dịch được Tiểu Phúc Tử đỡ ngồi vào trong. Cỗ kiệu di chuyển, một đường thẳng đi tới chính điện, có một làn gió thổi tới trong kiệu làm cho rèm kiệu khẽ lay, bất giác y nhìn thấy được bên ngoài có thật nhiều người. Bỗng bên ngoài có tiếng trống thật lớn, kèm theo tiếng kèn vô cùng chói tai, sau khi một hồi trống dài kia kết thúc, cỗ kiệu y ngồi liền dừng lại, tiểu thái giám giúp y vén rèm kiệu, y cúi người bước ra ngoài, Tiểu Phúc Tử đỡ lấy tay y, một tỳ nữ ở phía sau nâng giá y nặng trĩu giúp cho y.
Y nhìn thấy hoàng đế thân mặc giá y đồng dạng đang đứng ở phía xa, vẫn là một màu trắng đỏ đó, chỉ khác trên áo hoàng đế là thêu rồng mà thôi. Văn võ bá quan đứng ở bên ngoài chính điện đều dõi theo bước chân của y. Hoàng đế đứng ở phía dưới bậc thang đang nhìn y, y nhớ lời ma ma dặn không được phép bước quá nhanh thế cho nên cả một quá trình đều cẩn trọng từng bước chậm rãi, chẳng biết đã bước bao nhiêu bước chân, cũng chẳng biết hoàng đế đã chớp mắt bao nhiêu lần, chỉ biết được trái tim y hiện tại đang đập thình thịch, hoàng đế thật đẹp, sắc đẹp cứng cỏi cường đại, người đẹp như vậy nãy giờ vẫn luôn dõi theo y càng khiến cho y phải căng thẳng.
Y đi tới trước mặt hoàng đế, Tiểu Phúc Tử liền khẽ buông tay y ra lùi về phía sau, ngay cả tỳ nữ cũng cẩn trọng lui lại. Y hướng hoàng đế khẽ cúi đầu, hoàng đế mỉm cười với y, hoàng đế đưa tay ra nắm lấy tay của y, hai người lại một lần nữa bước lên bậc thang cao ngất.
Giá y trên người thật nặng, trong lòng y cũng thật căng thẳng, mỗi bước đi liền bị giá y ở phía sau như muốn kéo ngã ngửa xuống, may mắn hoàng đế luôn nắm lấy tay y rất chặt, nếu y có vô tình ngã xuống khẳng định cũng không thể nào lăn lại xuống dưới kia.