Nhưỡng

chương 2

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Câu hỏi này, giống như một sợi chỉ bị xoắn theo năm tháng, khâu lại thời gian vắng bóng của bọn họ một cách dễ dàng.

Tuyết còn đang rơi, càng lúc càng lớn.

Trâu Dụ đứng ở đầu gió, phía sạu là nhiệt độ ấm áp, còn phía trước là cái lạnh thấu xương, ấm áp và lạnh lẽo luân phiên nhau, làm cho cô cảm thấy xung quanh mình toàn là sương mù, khiến cho đôi mắt đau nhức một cách không giải thích được.

Đôi tai đột nhiên cảm thấy, âm thanh xung quanh tai bỗng trở nên mơ hồ.

Âm thanh bên ngoài bỗng nhiên bị chặn đứng, câu “Đã qua nhiều năm như vậy….” kia của anh cứ văng vẳng bên tai cô.

Giống như được lên dây cót, một lần rồi lại một lần.

Vòng tuần hoàn không biết lập lại bao nhiêu lần, hình ảnh trước mắt bắt đầu thay đổi.

Cửa xe bị đẩy ra, một đôi giày đen không dính hạt bụi nào đạp lên tuyết, tạo thành một bức tranh tương phản mãnh liệt.

Người bước xuống xe, che một cây dù Luân Đôn, trong cơn tuyết đầu mùa ở thành phố Kinh Khê, từng bước từng bước mà tới gần cô.

Tây trang màu đen, kết hợp với áo khoác cùng màu bên ngoài, làm cho anh trở nên cao lớn, khí chất bất phàm.

Trâu Dụ cứ đứng tại chỗ như vậy, nhìn anh.

Tình cảnh này, rất giống câu, “Anh ấy bước ra từ trong ánh trăng và tuyết trắng.”

Mỗi một bước đi, đều giống như là nắm chặt trái tim của cô, từng bước đi sâu vào.

Đúng vậy, đã qua nhiều năm như vậy.

Thiếu niên trước kia, đã bị năm tháng mài giũa, mất khi vẻ ngây ngô, mà thay vào đó là khí chất tinh anh, cơ trí, trưởng thành chính chắn.

Lương Thời Ngộ bước nhanh tới trước mặt, cản gió cho cô, rũ mi hỏi: “Nói em lên xe, không nghe thấy?” Ngữ khí quá mức tự nhiên, ngỡ như quan hệ của bọn họ, không tồn tại khoảng thời gian vắng bóng kia.

Ánh trăng chiếu xuống mặt tuyết, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt anh, lộ ra ngũ quan sắc nét, đặc biệt là cặp mắt kia, đen nhánh sâu thẳm, mũi cao nội liễm. Trâu Dụ nhìn anh, nhất thời không biết nên nói gì.

Trầm mặc một lúc, cô theo bản năng, bỏ qua câu hỏi kia của anh, chào hỏi theo phép tắc: “Xin..xin chào.” Nghe giọng điệu này, Lương Thời Ngộ không nhịn được cười, lắc lắc đầu với cô: “Chỗ này gió lớn, em mau lên xe đi.”

Cô nhẹ giọng trả lời: “Được.”

Thế nên, Lương Thời Ngộ cầm dù, che cho cô, lúc thay cô mở cửa xe, lòng bàn tay truyền đến độ ấm dị thường.

Lương Thời Ngộ cúi đầu nhìn sắc mặt của cô, khẽ nhíu mày, động tác cũng nhanh hơn.

Vòng qua xe, anh nhanh chóng khởi động xe, chiếc xe hoà vào màn đêm mênh mông.

Trâu Dụ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn chọn phương thức cũ, chào hỏi anh: “Đã lâu không gặp.”

Lương Thời Ngộ dùng góc mắt liếc nhìn cô một cái, trả lời một câu đơn giản: “Đã lâu không gặp.” Không để cho cô có cơ hội mở rộng đề tài nào.

Không khí lâm vào trầm mặt, Trâu Dụ cảm thấy xấu hổ, đành phải vụng về bắt đầu tìm đề tài, “Gần đây…anh có khoẻ không?” Hỏi xong lại có chút chột dạ.

Nhớ tới mấy tiếng trước, cô lấy việc công làm việc tư, dùng phương thức vô cùng cẩn thận “Lợi dụng” học sinh của anh, để tìm hiểu quá khứ của anh.

Lương Thời Ngộ đánh tay lái, để cho xe chạy lên đường lớn, nhàn nhạt nói: “Khá tốt.”

“Hôm nay anh….” Lương Thời Ngộ nhìn ra được cô đang lao lực tìm đề tài nói chuyện, nên bỗng nhiên ngắt lời cô: “Trâu Dụ.”

Cô nói chuyện đã bắt đầu mang theo giọng mũi: “Hả.”

“Sau này còn có nhiều thời gian ôn chuyện, bây giờ đừng gấp ——” nói xong, anh lại chỉnh nhiệt độ bên trong xe cao lên, nhẹ nhàng nói, “Em nhắm mắt lại, ngủ một lát đi.”

Lời nói này dường như có ma lực, Trâu Dụ nghe xong, mí mắt không biết đã rũ xuống từ khi nào. Thẳng đến khi bị tiếng đập cửa đánh thức, cô mới mở to mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Đi đến cửa nhà, vừa mở cửa ra đã thấy, một người mang trạng thái mệt mỏi đứng bên ngoài, bên cạnh là một vali hành lý lớn, trong ngực còn ôm một con gấu bông lớn.

Cô ngốc một lúc chớp mắt hỏi: “Lâm Ương?”

“Bà mẹ, cậu ở nhà, mẹ nó làm tớ sợ muốn chết, tớ ở sân bay đợi cậu hơn một tiếng, điện thoại Wechat đều không nghe, tớ còn cho rằng cậu xảy ra chuyện.”

Nghe vậy, Trâu Dụ nhớ lại, rất nhanh đã nhớ ra, hôm nay cô phải tới sân bay đón người, “A!” Cậu nói xem đầu óc của tớ sao thế này, ngày hôm qua tắt điện thoại, nhưng quên mở lại, xin lỗi xin lỗi.” Cuối cùng nhìn xuống chân Lâm Ương thoáng yên tâm, kéo vali vào nhà, vừa đi vừa hỏi: “Cậu sao vậy, bị bệnh sao?”

Trâu Dụ ở phía sau cô ấy đóng cửa lại, nói: “Hình như sốt một chút.”

Lâm Ương kéo cô ngồi xuống sô pha, hỏi: “Có đi bệnh viện không? Hạ sốt chưa?”

Trâu Dụ gật đầu: “Ừ.”

Lâm Ương xác nhận nhiệt độ của cô bình thường, mới ném một túi quà Disney lớn vào ngực cô: “Nè, quà của cậu.”

Trâu Dụ nhận lấy, cười nói: “Cảm ơn.”

“Lần này bị bệnh cậu còn biết đi bệnh viện.” Lâm Ương đánh giá hộp thuốc trên bàn trà, “Còn biết uống thuốc, có tiến bộ, không tồi.”

Một bên nói một bên cầm lấy tờ giấy bên cạnh hộp thuốc, “A, bác sĩ này cũng được ha.”

Nghe đến đây, Trâu Dụ đưa mắt nhìn tờ giấy trong tay cô ấy. Ký ức bỗng nhiên sống động, ngay lập tức.

Cô nhớ tối hôm qua, trên hành lang màu trắng, cô còn ôm eo một bóng người màu đen.

Thấy ánh mắt cô trống rỗng, Lâm Ương cho rằng cô không nghỉ ngơi tốt, nên để hộp thuốc lên bàn lại, đứng lên nói: “Không ăn gì mà uống thuốc không tốt, cậu quay lại giường ngủ một lát đi, tớ đi nấu cho cậu chén cháo, chút nữa nấu xong sẽ gọi cậu.”

Nhớ tới cô ấy vừa mới từ nước ngoài bay về, Trâu Dụ túm chặt cô ấy: “Cậu đừng làm gì hết.”

Lâm Ương mặc kệ cô, lược bỏ bàn tay cô đi về phía phòng bếp: “Cậu đang là người bệnh, đừng có mà đau lòng cho tớ.”

“Không phải tớ đau lòng cho cậu, mà là tớ đau lòng cho bản thân mình.”

“Hả?”

“Tớ không muốn bệnh càng thêm bệnh, lại bị bệnh viêm dạ dày.”

Lâm Ương trừng mắt liếc cô “Cậu lăn đi!”

Trâu Dụ cười, để cô ấy tùy ý, còn mình thì ngồi trên sô pha, mở nguồn điện thoại.

Kết quả, máy còn chưa khởi động xong, đã thấy Lâm Ương đi ngược ra khỏi phòng bếp, hỏi cô: “Cháo ở trong phòng bếp là do ai nấu?”

Trâu Dụ mờ mịt: “Cháo gì?”

Vừa dứt lời, ký ức đêm qua dần dần trỗi dậy.

Đúng lúc này, điện thoại khởi động xong, Lâm Ương nhìn thoáng qua, thấy màn hình hiển thị mấy chục cuộc gọi nhỡ chói mắt.

“Chu Đĩnh?” Nhìn thấy tên này radar CCTV Lâm Ương lập tức được kích hoạt, ngồi xuống bên cạnh Trâu Dụ ôm cánh tay cô, “Hai người ở bên nhau? Cậu được lắm, đến cả chuyện này cũng gạt tớ.” Trâu Dụ lạnh mặt “Không có.”

“Vậy anh ta đây là đang làm gì?”

Trâu Dụ thở dài, bắt máy, đầu bên kia rất nhanh đã được kết nối.

Ý nghĩ của hai người rất rõ ràng, một người muốn tiếp tục phát triển mối quan hệ, còn một người thì cảm thấy không cần thiết.

Cuối cùng, Chu Đĩnh đề nghị “Gặp nhau một lần đi, chúng ta hai mặt một lời nói cho rõ ràng, trong lòng anh không thể bước qua cánh cửa kia.”

Trâu Dụ nghĩ thầm, cũng chưa từng ở bên nhau, có chỗ nào mà không phân biệt được, chẳng qua, vì để tránh cành mẹ đẻ cành con, nên cô đồng ý.

Cúp điện thoại, Lâm Ương hỏi: “Thế nào? Có gọi cho anh ta không?”

“Gọi hay không gọi tớ cũng không thèm để ý——“ Trâu Dụ mặt không biểu cảm nói “Ít nhất anh ta phải tôn trọng sở thích của tớ.”

Lâm Ương lập tức hiểu ý, kéo cánh tay cô, nhẹ giọng hỏi: “Có phải lại làm cho cậu mất niềm tin vào tình yêu rồi không?”

“Chưa nói tới mất niềm tin, chính là tớ ——“

“Chính là cái gì?”

“Rất lười yêu đương.”

“Hả?”

“Chính là tớ cảm thấy ——“ ánh mắt Trâu Dụ nhìn chằm chằm chữ viết trên tờ giấy kia, “Dùng thời gian, để quen một người không quen không biết, đi tìm hiểu một người không quen không biết, lại cùng người đó gánh vác một tương lai không biết trước được, chuyện này, rất là đáng sợ.”

Lâm Ương ngước mắt, nhìn cô hỏi: “Đáng sợ sao?”

Trâu Dụ cạn lời trừng mắt liếc cô ấy một cái: “Được rồi, tớ biết cậu và trúc mã của cậu đều hiểu nhau, đừng có khoe khoang trước mặt tớ.”

Nói xong, lại thúc giục: “Mau đi bưng cháo đi!”

“Đến đây!” Lâm Ương trả lời, vui vẻ đứng dậy, đi về phía phòng bếp. Chẳng qua mới đi được hai bước, đã đi vòng trở về.

“Ây! Không đúng nha ——“ Lâm Ương vừa suy nghĩ, còn chưa quên chuyện lúc nãy “Vậy cháo kia là do ai nấu?”

Trâu Dụ: “……”

Ăn cơm trưa xong, Lâm Ương nằm lên giường, bắt đầu điều chỉnh lại đồng hồ sinh học, Trâu Dụ thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài gặp Chu Đĩnh một lần.

Tốc chiến tốc thắng, không xuề xòa, luôn là phong cách của cô, công việc như vậy, tình cảm càng như vậy.

Sau khi hẹn nơi gặp mặt xong, Trâu Dụ nhìn danh bạ, bỗng nhiên trầm mặc.

—Ngay cả phương thức liên lạc Lương Thời Ngộ cũng không cho cô.

Nhớ lại tối hôm qua, vốn dĩ cô cảm thấy phải nói một tiếng cảm ơn với anh.

Chẳng qua, muốn có phương thức liên hệ của anh, hình như không phải là chuyện khó. Vì thế, cô không nghĩ gì nhiều, cầm điện thoại đi xuống lầu.

Xe của mình còn chưa lái về, cô chuẩn bị gọi xe đến đón, nên đi thang máy xuống lầu một.

Kết quả, mới vừa đi ra đại sảnh, một hình bóng quen thuộc giống y hệt ngày hôm qua, lại đập vào mắt cô thêm lần nữa.

Anh dựa nửa người vào xe, ánh mắt nhìn chăm chú vào cửa lớn, tư thế này, vừa nhìn đã biết là đang đợi người.

Quả nhiên, nghe được tiếng mở cửa, anh đã ngước mắt nhìn lại.

Tầm mắt hai người, xuyên qua làn sương, nhìn thẳng vào nhau.

Trong ánh mắt ấy, Trâu Dụ có cảm giác như bản thân mình bị đánh vào mặt.

Lâu ngày không gặp, cô hoàn toàn không biết gì về mấy năm quá khứ kia của anh.

Nhưng cô, lại muốn cười.

Năm tháng rả rích, yên ổn, từ trong đáy lòng đột nhiên sinh ra ý cười.

Người khác không biết, làm cho cô cảnh giác.

Anh không biết, làm cho cô mê muội.

Tác giả có lời muốn nói:

Thầy Lương, tôi nói hai người trực tiếp ngủ với nhau đi, đỡ cho tôi phải thức đêm viết, được không?

Truyện Chữ Hay