Nhượng Xuân Quang

đi đến bách tùy (1): túi thơm

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Đụt, June

Tới Đỗ Quyên Thành, thời tiết đã vào đông.

Người dẫn đầu quá cảnh nói: "Dựa theo những năm trước, tầm mười ngày sau sẽ có trận tuyết đầu mùa. Trời rất lạnh, các vị tới đây làm gì thế?"

Mộ Cẩm đáp: "Đi du ngoạn."

"Nếu muốn cảnh đẹp mùa đông thì phải đến những thành khác. Đỗ Quyên Thành, thành cũng như tên, năm sau đỗ quyên nở hoa mới có cảnh đẹp."

Gió tây bắc táp vào mặt Từ A Man đau rát.

Mộ Cẩm xoa xoa mặt nàng, lạnh y như băng vậy. "Không đi nữa, ở lại đây đến khi hết mùa đông."

Mấy người bọn họ thuê một tòa viện nhỏ, thuê một ông lão biết tiếng Đại Tễ tới làm tạp dịch. Tạm thời trú thân tại Đỗ Quyên thành.

Đỗ Quyên Thành gần biên giới, thương nhân lui tới có Đại Tễ, Bách Tùy đủ cả, giao thương tương đối phồn hoa.

Ông lão này giới thiệu một chút về phong tục ở Bách Tùy. Thứ được giới thiệu nhiều nhất chính là các cô nương Bách Tùy rất thoải mái, tới tuổi cập kê có đều có ít nhất hai nam nhân mà tùy ý chọn lựa. Nếu không phải Từ A Man đã có hôn phối, với dáng vẻ của nàng, có thể khiến nam nhân Bách Tùy xếp hàng tới cầu thân.

Tướng công hiện tại của con gái ông lão là được chọn ra từ một đám bốn người.

Bách Tùy nhiều nam ít nữ, nhưng đạo lý nữ nhân thích cái đẹp này, dù đi đến đâu vẫn đúng.

Có điều, loại nam nhân mắt phiếm đào hoa như Mộ Cẩm lại không được các cô nương Bách Tùy ưa thích. Các nàng thích dáng vẻ mi thanh mục tú như Thốn Bôn, vững vàng, bình tĩnh, là người thành thật.

Thốn Bôn bị kẹt giữa đôi vợ chồng Mộ Cẩm và Từ A Man, ông lão có chút thương cảm, vì thế đã để lộ ra rằng Thốn Bôn đến nay chưa có hôn phối.

Các cô nương mở cờ trong bụng.

Mộ Cẩm hài hước đùa: "Thốn Bôn, hay là ngươi đi làm rể Bách Tùy cũng được. Ngươi nhìn những cô nương kia đi, để câu dẫn ngươi, dù trời giá rét cũng muốn lộ ra một đoạn cổ thiên nga tuyết trắng."

"Nhị công tử." Thốn Bôn mặt không biểu cảm: "Thuộc hạ là con dân Đại Tễ."

Từ A Man đến đây, vốn định đóng vai cô nương đang đợi gả, lại bị Mộ Cẩm tròng cho một cái gọi là đã thành gia lập thất.

Những cô nương thèm thuồng Thốn Bôn đối xử với Từ A Man rất thân thiện. Có điều, do bất đồng ngôn ngữ, ít khi giao lưu. Các cô nương chỉ đành nhờ ông lão truyền đạt tình yêu.

Ông lão nhiệt tình chuyển những món quà nhỏ đó cho Từ A Man.

Đây là tâm ý của cô nương gia, Từ A Man bảo Mộ Cẩm chuyển cho Thốn Bôn.

Mộ Cẩm cười không ngậm được miệng, ném cho Thốn Bôn.

Thốn Bôn lại ném cho Từ A Man.

Chuyện ăn chuyện ở, ba người cùng chia với nhau.

Chuyện mặc, phần lớn đều chất đống ở một gian phòng dành cho khách.

Cô nương gia càng tặng càng nhiều, Thốn Bôn luôn thẳng thừng cự tuyệt.

Ông lão cũng không nhận hộ nữa.

Vì thế, các cô nương lại quẩn quanh trước cửa viện.

Các cô nương Bách Tùy không chút ngượng ngùng bày tỏ tình yêu với nam tử, nữ tử nơi này còn có khúc cầu ái nóng bỏng.

Các cô nương nhiệt tình như lửa. Sắc mặt Thốn Bôn ngày một lạnh hơn, mấy ngày sau, hắn không ra khỏi cửa nữa.

Từ A Man không hiểu tiếng Bách Tùy, nếu không phải theo Mộ Cẩm đi ra ngoài, nàng cũng chẳng ló mặt ra khỏi cửa.

Thời tiết lạnh, Mộ Cẩm cũng lười đi, hoặc là chơi cờ, hoặc là thưởng trà.

Chỉ có ông lão kia chạy tới chạy lui.

Từ A Man thích những ngày tháng bình lặng như vậy. Hôm nay nàng hỏi: "Nhị công tử, chúng ta sẽ ở lại đây bao lâu?"

"Gió to tuyết lớn, không tiện lên đường. Qua năm sau, chờ hoa đỗ quyên nở, ta cùng nàng đi chơi những nơi khác."

"Ừ." Nàng cởi giày, cả người chui vào ổ chăn. Không có chỗ để đi, trời giá rét, nàng hiện tại thích nhất là ngủ."

Mộ Cẩm cứ thao thao nói, phát hiện ra nàng không đáp lời, quay đầu lại nhìn: "Tiểu Man?"

Nàng đã ngủ say sưa.

Hắn cuốn chặt chăn cho nàng. Ra khỏi phòng, lại nghe thấy tiếng cười yêu kiều của nữ nhân.

Trước kia không phát hiện ra, Thốn Bôn lại được các cô nương hoan nghênh như vậy.

Mộ Cẩm đi ra ngoài sảnh.

"Nhị công tử, người tới vừa đúng lúc." Thốn Bôn pha một ấm trà nóng: "Đây là lá trà Giang Nam Đại Tễ chúng ta."

Mộ Cẩm cười không đứng đắn: "Những cô nương bên ngoài kia, ngươi một người cũng không vừa mắt sao?"

"Không có."

"Ngươi đi theo ta lâu như vậy, ta cũng không biết ngươi thích kiểu cô nương như thế nào." Mộ Cẩm bưng chén trà lên, ngửi ngửi mùi trà. Quả nhiên lá trà Đại Tễ mới hợp vị. "Ngươi cũng tới tuổi lập gia rồi, nếu thích cô nương nào, ta có thể làm chủ cho ngươi."

"Thuộc hạ không có."

"Cô nương Bách Tùy tính cách phóng khoáng, rất hợp với cái đồ hũ nút như ngươi, bổ sung cho nhau." Mộ Cẩm nhấp một ngụm trà, bỗng nhiên ngẩng đầu: "Ngần ấy năm, ngươi không gần nữ sắc, chẳng nhẽ lại thích nam nhân..."

"Thuộc hạ không có." Thốn Bôn nhìn Mộ Cẩm một cái, bồi thêm một câu: "Nhị công tử cứ yên tâm."

"Nhàm chán, ngươi từ nhỏ đến lớn vẫn luôn nhàm chán." Nhưng Mộ Cẩm cũng là nhìn trúng Thốn Bôn ít lời.

Không ngờ, một nam nhân nhàm chán như vậy, tới Bách Tùy lại được một đám tiểu cô nương theo đuổi.

Thưởng trà được nửa ấm, Mộ Cẩm chợt nhớ ra, Từ A Man từng thêu cho Thốn Bôn một cái túi thơm.

Nữ nhân của chủ tử, Thốn Bôn sẽ không tranh đoạt.

Nhưng nếu Từ A Man từng đưa túi thơm, vậy có nghĩa là... nàng từng động tâm với Thốn Bôn.

Mộ Cẩm bổng cảm thấy, giọng nói ngọt ngào của các cô nương nói với Thốn Bôn thật chói tai. Từ Tiểu Man của hắn lẽ nào cũng giống những cô nương này, đáy lòng vì Thốn Bôn mà hò hét, vì Thốn Bôn mà si mê.

Nàng vì biết võ công của hắn và Thốn Bôn không phân cao thấp, mới chịu nhìn hắn bằng con mắt khác. Đáy lòng Mộ Cẩm hụt hẫng.

Nói đến cùng, túi thơm của Từ A Man, Mộ Cẩm vẫn không có được. Hắn trầm mặc buông chén trà xuống, vội vàng trở về phòng.

Thốn Bôn cũng quen với cảnh này rồi.

- ---

Từ A Man mơ mơ màng màng tỉnh lại, thấy Mộ Cẩm đang ngồi ở mép giường, nhìn nàng chằm chằm một cách mãnh liệt.

Nàng dụi dụi mắt: "Nhị công tử, đã giờ nào rồi?"

Mộ Cẩm trả lời có chút đạm mạc: "Giờ Thân."

"Vâng." Vẫn chưa tới giờ ăn tối. Nàng trở mình, lại nhắm mắt lại.

Hắn chọc chọc nàng: "Có chuyện này."

"Dạ?" Từ A Man nửa tỉnh nửa mê, lên tiếng cho có lệ.

Mộ Cẩm ho khụ khụ: "Nàng dạo này cũng nhàn rỗi, đồ nàng trước kia thiếu ta, mấy ngày này thêu cho ta đi."

"Vâng." Nàng cũng chẳng nghe cẩn thận, vùi mặt vào trong chăn. Mùa đông được nằm trong chăn quả nhiên là cuộc sống thần tiên.

"Tiểu Man." Hắn lại chọc chọc nàng.

Từ A Man vì câu này mới dần tỉnh dậy từ giấc mộng. Nàng lười sửa hắn, nàng tên là Từ A Man. Tiểu Man thì Tiểu Man, dù sao cũng chỉ có Nhị công tử gọi. "Dạ?" nàng nhập nhèm mở mắt, kéo chăn xuống lộ ra nửa khuôn mặt.

Hắn cúi người, hôn lên trán nàng một cái, "Thứ ta nợ nàng, ta vẫn luôn nỗ lực để bù lại. Vậy nàng nợ ta thì sao?"

Từ A Man ngẩn người: "Ta nợ người cái gì cơ?"

Hắn lại hôn nàng một cái, cơ hồ muốn xốc chăn lên chui vào nằm cùng. "Trước kia, nàng thêu cho ta mấy tấm khăn. Nhưng mà, vẫn còn thiếu của ta một thứ."

"Vâng." Nhưng mà thứ hắn đòi cũng chỉ có khăn, màu sắc và hoa văn khác nhau mà thôi. "Nhị công tử, người muốn hoa sao, hay là cỏ? Ta nói thật với người, cái gì mà diều hâu mãnh hổ, ta không thêu được đâu."

"Ta không cần diều hâu mãnh hổ." Khi Mộ Cẩm tẩu hỏa nhập ma, Thốn Bôn đã phái người đi tìm rất nhiều túi thơm. Những mùi hương đó thực sự ngạt thở: "Ta muốn mùi hương thanh nhã." Tốt nhất là giống với tiểu mỹ nhân nhà hắn vậy.

"Hả?" Từ A Man lúc này mới tỉnh hẳn.

Ngốc chết đi được. Mộ Cẩm nói thẳng: "Tín vật định ước cô nương Đại Tễ trao cho tình lang, hình như là túi thơm?"

"Vâng." Cũng đúng, nàng và Nhị công tử cũng đã định tình, hai người trao tín vật cho nhau cũng rất hợp lý. "Nhưng mà, nơi này không có hoa, ta kiếm đâu ra hoa để làm túi thơm? Chỉ có thể mua chút túi thơm có sẵn về, lấy túi hương bên trong ra làm nguyên liệu."

"Được."

Nếu nàng đã đồng ý trao tín vật định ước, Mộ Cẩm cũng cảm thấy không cần thiết phải so đo với cái nàng đã đưa cho Thốn Bôn nữa.

Thốn Bôn ngay dưới mũi hắn đã bắt trái tim nàng làm tù binh. Nhưng chuyện với Thốn Bôn cũng qua đi rồi. Hắn cũng có quá khứ mà nàng không tham dự.

Lời thì nói thế.

Tối hôm đó ăn cơm, ngoài trời bỗng đổ tuyết.

Từ A Man đang định bò lên giường, bỗng nhiên bị Mộ Cẩm kéo lại: "Hôm nay ta rất có hứng thú."

Từ A Man: "..." Lời này của Nhị công tử, trong đầu nàng nghĩ chắc lại muốn chẻ củi rồi.

Hai người đã tình đầu ý hợp, nàng mỗi lần đều có thể lên đỉnh mây mưa. Mùa đông làm nóng người cũng tốt. Nàng không từ chối.

Trước kia toàn che khăn lên mặt, bây giờ mới biết Nhị công tử cũng có lúc tình loạn ý mê.

Nàng không nói cho Nhị công tử biết, bộ dạng mê muội vì nàng của hắn, khiến nàng vì hắn mà mê muội.

Từ A Man đang định cởi áo.

Mộ Cẩm lại nói: "Xuống đây."

Nàng trừng mắt: "Trên giường mới ấm áp." Không ở trên giường thì nàng không làm.

Hắn nhét một cái túi sưởi vào tay nàng, "Xuống đây."

Mộ Cẩm khoác áo bông cho nàng, lại đội mũ lông dê cho nàng. Nàng trên dưới bọc kín mít, chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt bé nhỏ. Cằm nhọn nay đã tròn lại rồi.

Hắn cười: "Y như con sóc con."

Đên nay thứ Nhị công tử hứng thú không phải là chẻ củi, mà là luận võ cùng Thốn Bôn.

Mộ Cẩm mở quạt, phẩy phẩy gió, làm cho những bông tuyết bay ra xa.

Thốn Bôn chắp kiếm đứng đó.

Từ A Man ôm túi sưởi, tựa vào khung cửa. Tại sao này lại luận võ vào lúc này?

Mộ Cẩm quay lại mỉm cười với nàng: "Lần cuối ta cùng Thốn Bôn luận võ là mấy năm trước. Mấy năm nay, ai cũng có tiến bộ, bàn luận một chút cũng không sao."

Thôn Bôn theo tiếng: "Vâng."

Từ A Man: "..." Đây còn không phải bắt Thốn Bôn nghe lời, không được phản kháng sao.

Mộ Cẩm phất quạt.

Thốn Bôn rút kiếm ra khỏi vỏ: "Nhị công tử, đắc tội rồi."

Mộ Cẩm cười cười.

Từ A Man ôm chặt túi sưởi. Cả hai đều cân sức, nàng có thể đoán được kết quả thế nào. Hoặc là hòa, hoặc là Thốn Bôn thua. Thốn Bôn là hộ vệ, nào dám thắng chủ tử.

Vạt áo tung bay, quạt ngọc và trường kiếm va vào nhau, phản chiếu góc nghiêng tuyệt mỹ của hai người. Đêm trăng gió tuyết, ngỡ như cảnh đẹp trên đỉnh Thiên Sơn.

Từ A Man nhìn Mộ Cẩm. Nhị công tử đúng là có chút tùy tiện, nhiều khi không để ý. Đối với cô nương gia mà nói, Thốn Bôn trầm ổn kiên định, càng thích hợp để phó thác cả đời. Cô nương Bách Tùy thích tướng công nghe lời dễ bảo, rào trước đón sau tặng lễ vật cho Thốn Bôn.

Từ A Man chợt ngộ ra, vì sao mà Nhị công tử lại đòi nàng thêu túi thơm, nhất định là vì thấy Thốn Bôn được theo đuổi như ong bướm, Nhị công tử cảm thấy mất mặt, muốn được nàng an ủi.

Từ A Man cười rộ lên. Đây là tướng công của nàng, nàng đương nhiên phải dỗ dành rồi.

- ---

Lần đầu tiên thêu túi thơm, đối với thủ nghệ của Từ A Man là chuyện dễ như trở bàn tay.

Ông lão lên phố mua một đống túi thơm về.

Từ A Man ngửi mùi, tháo túi thơm mùi đàn hương ra, chọn một tấm tơ lụa Đại Tễ trắng thuần, thêu ở góc một cái bùa bình an, sau đó nối các mép lại thành hình dạng của một cái túi thơm.

Nàng đưa cho Nhị công tử.

Mộ Cẩm điềm nhiên như không có gì mà nhận lấy, "Thêu cũng không tồi." Lại làm như không có việc gì mà nhét vào trong ngực, rồi lại như không có việc gì mà ôm nàng ngủ.

Phản ứng này, so với Thốn Bôn khi nhận được lễ vật của cô nương gia thì thân thiện hơn một chút.

Hai ngày sau, có một cô nương Bách Tùy nghe được tập tục tặng túi thơm của Đại Tễ, lập tức tới treo trước cửa viện một túi thơm nhỏ.

Ông lão cầm vào: "Lại là tặng Thốn Bôn công tử đó." Ở nơi này, người phát sầu vì chuyện hôn sự của Thốn Bôn nhất chính là ông lão này.

Thốn Bôn lạnh nhạt nói: "Đưa tới từ đâu thì đem trả lại đó."

Ông lão hướng về phía Mộ Cẩm, thấp giọng nói: "Thốn Bôn công tử, đừng khó tính như thế. Trai lớn dựng vợ, gái lớn gả chồng. Công tử tướng mạo đường đường, lại suốt ngày bị kẹp giữa đôi phu thê ân ái, ta biết công tử có nỗi khổ trong lòng."

Thốn Bôn vẫn cứ từ chối: "Cảm ơn ý tốt của ông."

Lúc này, Mộ Cẩm đã đi tới, móc túi thơm Từ A Man tặng ra giơ lên trước mặt Thốn Bôn khoe mẽ, hỏi: "Thốn Bôn, ngươi nhìn xem, có thơm không, có đẹp không?"

Thốn Bôn nhìn thoáng qua: "Thủ nghệ của Từ cô nương, đương nhiên tinh xảo."

Nụ cười của Mộ Cẩm ngừng lại một chút: "Sau này, thủ nghệ tinh xảo này đều là của ta."

"Vâng." Chẳng phải vẫn luôn là của Nhị công tử sao, cũng chưa từng thấy Từ A Man tặng đồ cho nam tử nào khác.

Đúng lúc này, Thốn Bôn chợt nhớ ra hiểu lầm của mình với Từ A Man khi mới gặp mặt, lại nhìn Nhị công tử đang cười dào dạt đắc ý.

Thì ra, chính mình đã trở thành kẻ thù giả tưởng của chủ tử rồi...

Truyện Chữ Hay