Editor: Cô gái giấu tên, June
Tiêu Triển không ngờ rằng, Hoàng Hậu nương nương tương lai, thế nhưng lại nhân cơ hội chạy trốn ngay trong lễ tang long trọng của Tiên Hoàng.
Chính Lý Trác Thạch cũng không ngờ tới.
Tất cả chỉ là một sự trùng hợp, sự trùng hợp này làm cho nàng lập tức xúc động. Thời cơ tốt nhất để rời cung, ngày tháng sau này sẽ không có cơ hội thứ hai. Lễ tang Tiên Hoàng là cơ hội tốt hiếm có, hoàng thành trên dưới đắm chìm tưởng nhớ Tiên Hoàng băng hà, không có người bận tâm đến Lý Trác Thạch.
Đây cũng là nàng tìm cho chính mình một lý do để rời đi. Thật ra, từ khi Tiêu Triển đăng cơ tới nay, nàng không có tác dụng, không người nào để ý nàng.
Nàng không thích trói buộc ở Đông cung, Tiêu Triển thuận theo ý nàng, không có thu xếp cung nữ thái giám hầu hạ. Hiện tại là Hoàng Phi thì vẫn giống như cũ.
Hắn chắc chắn nàng sẽ không rời đi.
Nàng coi thường cái suy nghĩ chắc chắn này của hắn.
Lý Trác Thạch biết rõ, chính mình nếu không đi, tương lai phải ở trong tòa thâm cung, cùng với chính nam nhân nàng yêu mến, một phần tình cảm sẽ từ từ hao mòn, cho đến khi vì yêu sinh hận. Nàng không muốn thấy một kết cục như vậy.
Tiêu Triển đã xưng đế vi vương, Lý Trác Thạch sẽ không thể không có mặt mũi, không biết xấu hổ yêu cầu hắn không được nạp phi, không được lấy người khác.
Nàng ở bên hắn nhiều năm như vậy, trải qua tâm hồn thiếu nữ thầm kín, cũng dần qua đi giai đoạn thiếu nữ. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ có mình nàng là nữ nhân, bởi vậy nàng ở Đông cung chịu nhiều ủy khuất, có thể nghĩ trở thành như vậy là bởi vì hắn vô tâm vô tình.
Một khi hắn cưới phi tử khác, phần ủy khuất này nàng sẽ không thể chịu được. Nàng ở lại trong cung cùng hắn trở mặt thành thù, không bằng cá quay về nước, quên đi chuyện trên bờ, giữ lại cho mỗi người ký ức vui vẻ khi còn bên nhau.
Lễ tang cộng thêm các đạo sĩ tụng kinh, không có ai chú ý. Lý Trác Thạch trà trộn vào đội ngũ lễ tang.
Nàng không có kế hoạch, rời cung không biết muốn đi đâu, vì thế đi tới gian phòng nhỏ này.
Chưa kịp nghĩ tính toán cho sau này thì gặp gỡ đám người Từ A Man.
Lý Trác Thạch quan sát Từ A Man, từ trang sức trên tóc đến xiêm y, là bộ dáng của người trung niên.
Chính là ngoài trừ Mộ Cẩm, những người còn lại Tiêu Triển sẽ không truy cứu. Từ A Man không đến mức phải chạy trốn.
Lý Trác Thạch lại nhìn về phía hai nam nhân bên cạnh.
Người ngồi đó chòm râu súc ngắn, mày kiếm mắt tinh, khóe mắt có vài đuôi văn thật sâu, nhưng cũng không che được vẻ tuấn tú bên trong.
Vị vừa mới cùng nàng giao thủ, ôm kiếm dựa ở trước cửa chính, trên quần áo che kín miếng vá, lông mày cùng chòm râu kéo thật dài, nhìn không rõ mặt mày. Bề ngoài là nam tử trung niên, tuy nhiên vừa rồi gọi nàng một câu "Lý cô nương", là giọng nói trong trẻo của tuổi trẻ.
Lý Trác Thạch kéo Từ A Man đến bên cạnh mình, lần nữa đánh giá cả hai nam nhân, hỏi: "Hai vị là..."
Từ A Man đang muốn nói chuyện.
Mộ Cẩm đã mở miệng trước: "Hỏi người khác thân phận trước, không phải nên tự giới thiệu trước sao?"
Lý Trác Thạch không trả lời. Thanh âm của nam nhân này nàng không nhớ nổi, nhưng cách nâng giọng ở cuối, nàng lại biết rõ ràng.Mộ Cẩm từ trước đến nay không thích Lý Trác Thạch nam không ra nam, nữ không ra nữ này, nếu nàng không trả lời, hắn cũng lười mở miệng.
Từ A Man ở bên cạnh thử đánh vỡ sự xấu hổ trong phòng, nói: "Nếu không ta đi nấu nước?"
"Nước ở đâu?" Mộ Cẩm thuận miệng hỏi.
Từ A Man trả lời: "Trong sân có một cái giếng nước."
Mộ Cẩm quay đầu nhìn Thốn Bôn.
Thốn Bôn lập tức hiểu ý: "Từ cô nương, vẫn là để ta đi lấy nước giếng." Hắn xoay người đi ra ngoài.
Một chủ một tớ, chủ tử cao ngạo như khổng tước. Lý Trác Thạch đoán được hai nam nhân này là ai. Khi Tiêu Triển bị thương, nàng nghe Chu Văn Đống nói, Mộ nhị công tử khó thở công tâm, bị điên rồi. Nàng lôi kéo Từ A Man xoay người đi.
Mộ Cẩm nghe được tiếng bước chân của hai người, lạnh giọng hỏi: "Đi đâu?"
Lý Trác Thạch đẩy Từ A Man đi vào trong phòng, còn mình đi vào theo, "Rầm" một tiếng đóng cửa lại.
Cánh cửa tồi tàn lung lay sắp đổ.
Lý Trác Thạch liếc mắt nhìn cánh cửa sắp nát, thấp giọng hỏi: "Tại sao cô lại không chạy trốn?"
Từ A Man dùng bàn tay che kín miệng Lý Trác Thạch. Nhị công tử từ khi mắt bị tật, thính lực càng ngày càng nhạy bén. Nàng lo lắng hắn mà biết nàng có ý nghĩ chạy trốn, tránh không được sự trừng phạt.
Từ A Man phản ứng như vậy, Lý Trác Thạch càng thêm hoài nghi Mộ Cẩm cưỡng ép con gái nhà lành làm kỹ nữ, nàng thở dài: "Cô tại sao lại gặp lại hắn?"
Từ A Man nhỏ giọng đáp: "Nói ra thì rất dài." Cũng đừng để cho Nhị công tử nghe thấy đối thoại của hai nàng. Một tiểu nha hoàn có ý đồ chạy trốn, quả thật là muốn chết.
Lý Trác Thạch hỏi lại: "Giọng của cô khỏi rồi sao?"
Từ A Man gật đầu, "Đã không còn vấn đề gì nữa."
"Vậy thì tốt rồi." Lý Trác Thạch cười cười. Sau khi cười ra tiếng, nàng xoa xoa khóe miệng mình. Nguyên nhân chính là đã lâu không được mỉm cười tự nhiên như vậy.
Từ A Man cười theo, lộ ra hàm răng trắng tinh, "Lý cô nương, tại sao hôm nay cô lại ở đây? Hoàng cung có đại sự, cô không phải là nên ở trong cung sao?"
"Hoàng cung có tôn ti trật tự, phi tử không có tư cách đưa tang Tiên Hoàng, nào đến lượt ta."
Cũng đúng, càng phú quý, giàu có thì càng nhiều quy củ. Từ A Man lại hỏi: "Lý cô nương ở hoàng cung, thời gian đó không thoải mái sao?"
"Trước kia không thể nói là tốt, nhưng từ nay về sau, có thể trải qua thời gian mà mình mong muốn rồi." Lý Trác Thạch dáng vẻ tươi cười càng lớn.
"Chúc mừng Lý cô nương."
"Cô thì sao? Có ý định gì chưa?"
"Ta là một nha hoàn thì có ý định gì đâu?"
"Ta và cô rất có duyên phận, vài lần không hẹn mà gặp. Ta có thể cùng cô rời khỏi thành, đi khắp thế gian nam bắc, quả là tự do tự tại."
Nhưng Từ A Man giật mình. Ban nãy, nàng cho rằng Lý Trác Thạch chỉ là rời cung đi dạo một chút, sau này hồi cung làm Hoàng Hậu, cuộc sống trên cả "mong muốn", hiện tại nghe được không phải chuyện như vậy.
Không đợi nàng hỏi, ván cửa trong phòng rách nát mở ra, yếu ớt nứt thành hai nửa, ngã lệch vào ven tường.
Ngoài cửa vang lên giọng lạnh lẽo của Mộ Cẩm: "Người của ta, ta ngược lại muốn xem ngươi có thể đem nàng đi đâu."
Lý Trác Thạch lạnh lùng, đi ra khỏi phòng, từ trên cao nhìn xuống nam nhân ngồi bên cạnh bàn.
Tiêu Triển vì Mộ Cẩm mà bị thương, suýt nữa bỏ mạng. Lý Trác Thạch đau lòng, nhưng lại cảm thấy Tiêu Triển quyền thế khuynh trời vinh hoa phú quý hưởng không hết, một kiếm này cho Mộ Cẩm áp chế xuống cái nhuệ khí của các bậc thiên kiêu chi tử cũng tốt.
Nhưng mà, Mộ Cẩm cùng là người Tiêu gia, hiện tại Lý Trác Thạch đối mặt với hoàng tộc Tiêu gia càng thêm sự không vui. "Nhị Thập cô nương bất đắc dĩ bị bắt buộc khuất phục ngươi, ta thì không. Cuộc đời ta đã từng gặp rất nhiều công tử ăn chơi, ỷ vào gia thế chiếm đoạt dân nữ, tùy ý ức hiếp. Nếu trong nhà không có núi vàng núi bạc, chỉ sợ so với tên ăn mày trên đường cũng không bằng."
Trong lòng Từ A Man run sợ. Tuy nói Nhị công tử hiện tại không được động võ, nhưng ý này của Lý cô nương, Nhị công tử làm sao có thể nhẫn nhịn được. Nàng vội vàng đứng ra, chắn trước mặt Lý Trác Thạch, ăn nói khép nép: "Nhị công tử, Lý cô nương tức giận. Nàng không phải giận người, nàng nha, vừa rồi ở trên phố nhìn thấy một công tử lang thang khi dễ người khác, nàng là giận chó đánh mèo."
"Đến chỗ này của ta." Mộ Cẩm đương nhiên không tin Từ A Man giải thích.
"Vâng..." Nàng lập tức qua đi chủ động kéo tay hắn chậm rãi trấn an.
Mộ Cẩm ngẩng đầu nhìn Lý Trác Thạch, khẽ giễu cợt: "Chuyện của ta và nàng, đâu đến lượt ngươi mở miệng."
Lý Trác Thạch kéo một tay khác của Từ A Man, đổ thêm dầu vào lửa: "Hắn hiện giờ là khâm phạm triều đình, Nhị Thập cô nương không đáng đi theo hắn liên lụy chịu khổ."
Mộ Cẩm đen mặt, không nghĩ tới ngang nhiên cùng hắn đoạt nữ nhân lại là một nữ nhân. Hắn kiềm chế nóng nảy, chậm rãi nhìn Từ A Man nói: "Chính ngươi nói cho nàng biết có phải là ngươi tự nguyện đi theo ta hay không?"
Từ A Man liên tục gật đầu, "Đúng vậy."
Lý Trác Thạch cười lạnh: "Mộ nhị công tử chẳng lẽ cho rằng dùng thủ đoạn chiếm đoạt dân nữ là việc nở mày nở mặt?"
Mộ Cẩm nắm chặt tay Từ A Man, nắm rất chặt, thậm chí làm đau nàng.
Nàng nhịn đau không được kêu một tiếng.
Hắn buông lỏng tay ra, "Bị thương sao?"
"Không có, không có." Từ A Man lần thứ hai thử đánh vỡ không khí quỷ dị giữa Mộ Cẩm và Lý Trác Thạch, "Lý cô nương hiểu lầm rồi, ta là tự nguyện đi theo Nhị công tử."
"Lý cô nương, cô hiểu lầm rồi, Từ cô nương là tự nguyện đi theo Nhị công tử." Sau khi Từ A Man nói xong, Thốn Bôn đi lấy nước ở giếng tiến vào, lặp lại lần nữa.
Không khí nghiêm trọng bị phá tan.
Lý Trác Thạch đã rõ ràng, vừa rồi chính mình quá xúc động. Trước mặt chính là huynh đệ hoàng thất Tiêu gia, ngực nàng tích tụ một trận oán khí. Miệng nàng nói ra nhằm vào Mộ Cẩm, thật ra sinh oán hận với Tiêu Triển, tìm một chỗ phát tiết.
Nam nhân hoàng thất Tiêu gia đều vô tâm vô tình.
Mộ Cẩm một bụng tức giận: "Thốn Bôn, giúp ta ra bên ngoài sân ngồi một chút." Ngưng chút, hắn hướng Từ A Man nói: "Ngươi đi nấu nước."
Không thể không nói, Lý Trác Thạch nói đã chạm đến đáy lòng Mộ Cẩm. Hắn chưa từng cẩn thận nhớ lại, lúc đầu hắn cùng Từ A Man không mấy tốt đẹp.
Hắn lúc này thương nàng, tương lai nhất định sẽ sủng nàng. Hắn hầu như cố tình quên đi đã từng tồi tệ thế nào.
Bên người Mộ Cẩm chỉ có Thốn Bôn, Thốn Bôn sẽ không nhiều lời nói chuyện không nên nói. Chỉ có Lý Trác Thạch là người ngoài, có thể không chút khách khí chỉ vào mũi Mộ Cẩm.
Từ A Man vào ở Yểm Nhật Lâu, đúng thật là bị hắn chiếm đoạt.
Mộ Cẩm xưa nay cây ngay không sợ chết đứng, nghe Lý Trác Thạch nói thì đuối lý. Đồng thời, hắn cũng may mắn Từ A Man không truy cứu tính tình hắn trước đây.
Thốn Bôn dọn ra một cái ghế dựa.
Mộ Cẩm ngồi xuống, một tay đỡ ở cây du bên cạnh.
Hắn nghe được rất rõ ràng hai nữ nhân trốn ở trong phòng nói chuyện.
Hóa ra, khi Từ A Man trốn ở nơi này đã có kế hoạch ra khỏi thành chạy trốn, chỉ là bị Thốn Bôn bắt được, kế hoạch mới thất bại.
Nàng ở lại bên người hắn cũng là vì hắn đe dọa. "Thốn Bôn, nếu ngươi là một cô nương, có thích công tử như ta không?"
Thốn Bôn trầm mặc thật lâu, không thể tiếp thu giả thiết này được. "Nhị công tử, thuộc hạ không phải một cô nương."
"Được rồi." Mộ Cẩm không hỏi. Hỏi cũng vô dụng, nếu một cô nương vẫn không có cách nào tiếp nhận Nhị công tử, Nhị công tử cũng sẽ không thả người.
"Nhị công tử, nước nấu xong rồi. Trời lạnh, uống một chén nước ấm đi." Từ A Man cười dịu dàng đi ra.
Mộ Cẩm hướng nàng duỗi tay: "Lại đây đỡ ta."
Thốn Bôn thức thời lui ra.
Từ A Man chạy chậm tới, kéo Mộ Cẩm lên, đang muốn buông tay thì bị hắn nắm chặt.
Mộ Cẩm xoa xoa vai nàng: "Ta vẫn luôn thiếu ngươi một tiếng xin lỗi. Nếu không phải Lý Trác Thạch vừa rồi nói mấy câu, ta gần như đã quên những việc đó."
Từ A Man kinh ngạc. Hắn là chủ, nàng là tớ. Lúc trước nàng hầu hạ các đại tiểu thư, làm sai thì bôi nhọ nàng không phải không có, nhưng cũng không thấy ai nói xin lỗi với nàng. Người làm chủ tử xem thường nô bộc. Nàng nào dám hy vọng xa vời hèn mọn như mình có thể được Nhị công tử xin lỗi.
"Từ Tiểu Man, ta xin lỗi ngươi."
Nàng ngẩn ngơ không biết đáp lại thế nào, miễn cường chen vào: "Ta tên là Từ A Man." Không phải Từ Tiểu Man.
"Có điều." Hắn lại nói: "Ngươi không tha thứ thì vẫn trốn không thoát đâu. Uy hiếp với đe dọa đích đúng thật là không nở mày nở mặt. Nhưng ta muốn chính là người, cần gì để ý có nở mày nở mặt hay không?"
Từ A Man: "..." Đây mới là lời nói Nhị công tử sẽ nói.