*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.
Editor: Zorba, June
Nhị Thập thoải mái ngủ đến nửa chừng thì bị đánh thức.
Mộ nhị công tử cố tình không cho nàng thoải mái, nhéo nhéo mặt nàng.
Nàng cảm thấy mình chỉ mới ngủ được một tý. Hắn nói: "Ngủ cả buổi trưa. Ngủ ngủ ngủ, ngươi lại muốn trở thành núc ních hay sao?"
Núc ních thì núc ních. Nàng muốn như vậy mà nằm đến thiên hoang địa lão. Nếu mà được đến thiên hoang địa lão, không có Nhị công tử bên cạnh quấy rầy thì càng tốt.
(*Thiên hoàng địa lão: lâu cùng trời đất)
Mộ nhị công tử sao có thể để nàng như ý nguyện, cởi áo ngoài ra, cùng nằm trên giường.
Nhị Thập vẫn còn chưa tỉnh táo, bị hắn ôm vào trong ngực.
Hắn hỏi: "Ngươi cảm thấy, ngày mai ta sẽ mang ai đi ra ngoài?"
Nhị Thập nhắm mắt lại. Mang ai đi ra ngoài lại cũng không do nàng quyết định, Nhị công tử thích mang ai thì mang người đó đi. Chỉ cần không mang theo nàng là được.
"Tỉnh tỉnh." Mộ Cẩm vỗ vỗ mặt nàng.
Nàng không thể không mở ra hai con mắt còn đang mơ màng mà nhìn hắn, quên mất vừa nãy hắn nói cái gì rồi.
Mộ Cẩm lặp lại một lần nữa: "Nói xem, ta ngày mai mang ai ra ngoài? Lần trước Đinh Vịnh Chí mang theo hai tiểu thiếp, xinh đẹp như hoa, nhu nhược động lòng, không giống như ngươi."
Nhị Thập cứ như vậy ngơ ngác nhìn hắn, vừa giống như nghe lời hắn nói, lại vừa giống như không nghe thấy.
Hắn chọt chọt khuôn mặt nàng, thấp giọng hỏi: "Mang Thập Ngũ đi?"
Nhị Thập gật đầu. Rốt cuộc cũng có thể ngủ a, nàng muốn nhắm mắt lại.
Mộ nhị công tử lại lắc lắc nàng: "Tỉnh tỉnh."
Nhị Thập có chút tức giận, hắn không ngủ, cũng không cho nàng ngủ. Muốn làm cái gì? Không phải ai cũng giống như hắn, ở trên giường lăn qua lăn lại một hồi, vẫn còn có tinh thần như vậy.
Mộ Cẩm nói: "Ta ngày mai mang Thập Ngũ đi chơi."
Nhị Thập ngáp một cái. Lời này không phải vừa mới nói sao?
Nàng phản ứng như vậy, chính là nói rõ hắn mang theo ai cũng không liên can đến nàng. Hắn lại nói: "Ngày mai ta trở về cùng Thập Ngũ, liền đến phòng nàng. Lâu rồi chưa đến tìm Thập Ngũ, nàng quyến rũ muôn phần, so với ngươi còn sinh động hơn."
Nhị Thập vì mỏi mệt mà động tác chậm chạp, nghe xong lời này, đầu lại càng rối loạn không hiểu gì.
Mộ Cẩm tiến đến bên mặt nàng, lạnh lẽo hỏi: "Rất phấn khích? Rất vui vẻ? Ngươi có muốn đốt pháo ăn mừng hay không?"
Nhị Thập mơ hồ hiểu rõ, chính mình trong lúc vô ý lại chọc tới Nhị công tử. Nàng mơ màng dựa vào ngực hắn, theo bản năng mà duỗi tay ôm hắn.
Mộ Cẩm sắc mặt không tốt, "Ta bảo ngươi ôm sao?"
Nàng lập tức buông tay, đem mặt chôn ở trong ngực hắn, lại ngửi thấy mùi hương của hắn. Nam nhân nàng gần gũi cũng chỉ có hắn, cái mũi đã quen với mùi hương của hắn, nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Nàng lén lút lấy lòng hắn. Hắn xoa bóp eo nàng, ân cần dạy bảo: "Về sau nghe lời hơn một chút. Ngươi có thể sống đến bây giờ, là bởi vì tâm ta thiện. Chọc ta vui vẻ, cho ta đùa giỡn, cái mạng nhỏ này của ngươi mới có thể giữ lại."
Nhị Thập biết, những điều này nàng đều biết. Đại công tử nói, nàng được Nhị công tử độc sủng. Kỳ thực, sủng ái đó, lại giống như sủng một con sủng vật. Hắn cao hứng, mang nàng ra chơi đùa một chút, hắn không cao hứng, liền đá nàng một cước. Nhị công tử nhìn thì như dễ nói chuyện, kỳ thật lại hỉ nộ vô thường.
(*Sủng vật: thú cưng)Uy hiếp xong, Mộ nhị công tử bắt đầu ghét bỏ. "Mặc nhiều váy rực rỡ một chút. Lớn lên đã làm người khác không thèm chớp mắt, lại còn cả ngày xám xịt. Đi lại trong đám người cũng không nhìn thấy ngươi."
Nhị Thập đã có kinh nghiệm, ngoan ngoãn gật đầu.
Hắn tức giận, nàng liền tìm hiểu lí do hắn tức giận. Giống như vừa rồi, hắn bất mãn với cảm xúc của nàng, vì vậy, nàng lập tức yếu thế.
Một đôi nam nữ này, không biết ai mới là sủng vật của ai.
Nhị Thập vụng trộm ngắm nhìn Mộ Cẩm. Đoán chừng lúc này là đối phó ổn rồi, nàng dừng ở trong hơi thở của hắn, thấy hắn đã ngủ.
- ---
Nhị Thập nửa đêm rời giường, len lén nhìn theo Mộ Cẩm, xuống bàn ăn hai bát cháo, thêm chút bánh dùng để ăn sáng. Cuối cùng không quên uống một chén canh tránh thai. Sau đó lên giường ngủ đến ngày hôm sau.
Tỉnh lại đã là giờ Tỵ.
Hơi thở ấm áp bên người đã không còn. Mộ Cẩm hẳn là sớm đi rồi.
Nàng nhịn không được ở trên giường lớn lăn lộn. Cái giường này của Nhị công tử thật mềm mại lại thoải mái, hắn không ở đây, vậy lại càng thoải mái.
Nhị Thập ngồi dậy, nhấc màn giường lên. Lúc này mới phát hiện đứng trước mép giường là một người lạ.
Đó là một nử tử xinh đẹp. So với nữ nhân của Mộ nhị công tử, chỉ kém hơn một chút, nhưng có thể so sánh với Tô Yến Tinh.
Nữ tử cung kính mà hành lễ, "Nhị Thập cô nương."
Hai tay Nhị Thập nhanh chóng khép lại vạt áo, nghi hoặc nhìn nữ tử này.
Nữ tử cười, bên trái liền hiện lên một má lúm đồng tiền đáng yêu. Cười như vậy, so với Tô Yến Tinh càng xinh đẹp hơn. "Nhị Thập cô nương, tiểu nữ tên là Dương Đào. Nhị công tử phân phó tiểu nữ ở đây hầu hạ cô nương."
Nhị Thập sửng sốt. Từ trước đến nay chỉ có nàng hầu hạ người khác, chưa từng có người khác hầu hạ nàng. Thấy Dương Đào muốn lại đây giúp nàng mặc quần áo, Nhị Thập vội vàng co người trốn ra phía sau, lắc lắc đầu. Trên cổ còn có dấu vết Nhị công tử lưu lại, bị người khác nhìn thấy, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.
Dương Đào cười khanh khách mà nói: "Đây là xiêm y phòng may vá mới may cho cô nương, Nhị công tử đã nói, về sau muốn Nhị Thập cô nương mặc váy áo rực rỡ, như vậy mới xinh đẹp."
Nhị Thập không nói gì.
"Nhị công tử đã dặn dò, Nhị Thập cô nương không thể nói chuyện. Nhà tiểu nữ cũng có một đệ đệ giọng nói bị thương. Tiểu nữ có thể giao tiếp bằng ngôn ngữ của người câm, hy vọng Nhị Thập cô nương đừng ghét bỏ." Dương Đào nhìn Nhị Thập, chần chừ mà bỏ thêm một câu, "Đây... Là mệnh lệnh của Nhị công tử."
Nếu Nhị Thập cự tuyệt, Dương Đào hẳn sẽ phải chịu sự tức giận của Nhị công tử.
Nhị Thập không quen để người khác hầu hạ mặc quần áo, nhận lấy y phục trên tay Dương Đào, trốn vào trong màn giường. Mặc xong y phục, nàng xuống giường.
Khuôn mặt Dương Đào lại hiện lên má lúm đồng tiền nhỏ, "Nhị Thập cô nương, tiểu nữ hầu hạ cô nương súc miệng trước."
Vì không muốn cho Dương Đào bị phạt, Nhị Thập cũng liền tiếp nhận sự hầu hạ. Chỉ là trong lòng xấu hổ vô cùng.
"Nhị Thập cô nương, bữa sáng của cô nương đã chuẩn bị xong." Dương Đào rất nhiệt tình, "Tiểu nữ đã đến Yểm Nhật Lâu hỏi qua, cô nương ngày thường thích ăn cái gì, Thập Nhất cô nương liệt kê cho tiểu nữ mấy thứ. Tiểu nữ đã bảo phòng bếp làm cho cô nương."
Nhị Thập khó hiểu, Nhị công tử lại không biết nghĩ cái gì, sao lại phải ban cho nàng một nha hoàn? Nữ nhân ở Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu, ngần ấy năm chưa từng có nha hoàn.
Tuy có nghi hoặc, nhưng Nhị Thập vẫn ăn rất nhiều. Dù sao trước đây cũng phải làm việc cực khổ.
Dương Đào ở bên nịnh nọt, "Nhị công tử nhìn thấy Nhị Thập cô nương ăn uống tốt như vậy, cũng có thể an tâm rời đi."
Nghe được ba chữ "Nhị công tử" nàng liền cảm thấy lo lắng, không biết cuộc sống như này bao giờ mới kết thúc.
Người khác nói như thể là Nhị công tử rất yêu thương nàng. Chỉ có Nhị Thập hiểu rõ, chẳng qua là do Nhị công tử nhàm chán, chơi đùa nàng mà thôi. Đồng thời, Nhị Thập cũng tự cảnh báo chính mình, nhất định phải nghe lời, nhất định phải ngoan ngoãn. Nữ nhân Hoa Uyển cùng Yểm Nhật Lâu, không phải ai ai cũng đối với hắn ngoan ngoãn, nghe lời đó sao, đến nàng, lại nhịn không được cái tính xấu xa, biểu lộ ra mặt với hắn. Nhị công tử tự nhiên cảm thấy mới mẻ.
Nếu nàng lại nghe lời một chút, nhu thuận một chút, có lẽ hắn sẽ nhanh chóng chán ngấy nàng.
Nhị Thập cảm thấy cuộc sống lại có chút hy vọng.
Dương Đào bỗng nhiên nói: "Nhị Thập cô nương, hôm qua có một nha hoàn đến Yểm Nhật Lâu, cầm vài bộ y phục cũ, nhưng lại quên lấy hộp thêu. Nhị công tử nói, Nhị Thập cô nương yêu thích thêu thùa, sai tiểu nữ qua đi qua đó một chuyến." Dương Đào hai tay dâng lên, "Đây là hộp thêu."
Nhị Thập ngày hôm qua đưa tin cho Thập Nhất, thêu xong ba chữ kia, liền đem thư của Thập Nhất đặt trong hộp thêu.
Những người khác ở Yểm Nhật Lâu không thích thêu thùa, nghĩ đến sẽ không có ai động đến hộp thêu. Nào ngờ...
Nhị Thập nhận lấy hộp thêu, mở ra xem xét.
Không có lá thư kia.
Lá thư là chứng cứ Thập Nhất tư thông với đồ tể. Nếu như bị phơi bày, Thập Nhất liền rơi vào tình thế nguy hiểm.
Nhị Thập chỉ chỉ hộp thêu, làm tay thành một cái thế hình chữ nhật.
Dương Đào cực kỳ lanh lợi, lập tức hiểu rõ, "Nhị Thập cô nương là nói đến phong thư kia sao?"
Nhị Thập gật đầu.
Dương Đào cười, "Nhị công tử sai tiểu nữ đem khăn "Dao tương tư" giặt sạch cho người. Phong thư kia cùng chữ viết trên khăn giống nhau, tiểu nữ liền đem thư cùng khăn mang tới phòng Nhị công tử."
Đây quả thực là sấm sét giữa trời quang. Tâm trạng của Nhị Thập để ở trên cao, thật lâu vẫn chưa rơi xuống. Nàng hướng Dương Đào chỉ chỉ quần áo của mình, ý bảo Dương Đào ra ngoài.
Dương Đào nhíu mày, "Nhị Thập cô nương... Là... Hỏi y phục mới sao?"
Nhị Thập gật đầu, lại làm một cái tư thế đuổi người.
Dương Đào có chút bối rối, "Tiểu nữ đã biết, tiểu nữ đi phòng may vá thúc giục họ, hiện tại đi ngay."
Dương Đào đi rồi, hình bóng biến mất ở ngã rẽ.
Nhị Thập đi theo ra khỏi phòng.
May mắn Băng Sơn Cư không có hộ vệ hay nô bộc. Thốn Bôn cũng không có mặt, có lẽ đi ra ngoài cùng Nhị công tử.
Nhị Thập ở hành lang không gặp trở ngại gì.
Không có Nhị công tử cho phép, Băng Sơn Cư ít ai dám vào, phòng gần như đều không có khóa.
Nhị Thập nhìn ngó bốn phía xung quanh, đẩy cửa vào thư phòng.
Khăn tay bị Mộ Cẩm nhìn thấy, thế thì không còn cách nào khác, phong thư này phải giấu thật kĩ, bằng không Nhị công tử thấy không còn mặt mũi, cuối cùng lại tức giận.
Nhị Thập nhìn nhìn ở trên bàn, lại xem xét trong ngăn tủ, không tìm thấy. Mộ Cẩm đặt trên bàn một đống thư, nàng không dám động, sợ rối loạn trật tự khiến Nhị công tử nghi ngờ.
Bàn cờ bên cạnh bệ cửa sổ, bên trên có đặt một phong thư.
Nàng liền đi qua...
- ---
Đinh Vịnh Chí cùng Mộ Cẩm hẹn nhau, hôm nay hắn đưa xe ngựa tới để cùng Mộ Cẩm đi du ngoạn.
Tình hình trong cung có biến.
Tuy vậy, Đinh Vịnh Chí vẫn theo kế hoạch cũ, tới Mộ phủ.
Mộ Cẩm không ở Băng Sơn Cư.
Hộ vệ trên cầu nói, Nhị công tử đi Yểm Nhật Lâu chọn lựa tiểu thiếp đi cùng.
Đây chính là phiền não khi thê thiếp thành đàn, Đinh Vịnh Chí tràn đầy đồng cảm. Mỗi lần ra ngoài cửa, đều phải kén cá chọn canh. Lựa chọn càng nhiều, phiền não càng nhiều.
Đinh Vịnh Chí tối hôm qua cùng tiểu thiếp làm lụng vất vả quá độ. Ở thư phòng của Mộ Cẩm chờ đợi một hồi, đi ra ghế sau bình phong nằm nghỉ ngơi.
Mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân, Đinh Vịnh Chí mở mắt, quay đầu nhìn thấy trước tấm bình phong kia có một thân ảnh mơ hồ.
Hắn không kịp phân biệt, chỉ nghĩ, có thể ở Băng Sơn Cư đi lại, không ai khác ngoài Mộ Cẩm cùng Thốn Bôn.
"Nhị công tử?" Đinh Vịnh Chí kêu lên.
Nhị Thập chỉ còn ba bước là đến bàn cờ, bước chân đông cứng tại chỗ. Nàng không nghĩ đến, thư phòng thế nhưng lại có người, hơn nữa lại là một nam tử xa lạ.
Là ai? Nàng nên chạy hay nấp đây?
Đinh Vịnh Chí đỡ eo, ngồi dậy, chỉnh lại nếp gấp trên quần áo, nói: "Trong cung phái người truyền lời, Chiêu Nghi đột nhiên sinh bệnh, Hoàng Thượng đến hỏi thăm. Hôm nay hủy bỏ hẹn ước."
Trốn không kịp nữa rồi, Nhị Thập cúi đầu, vội vàng đi ra ngoài.
Ngoài cửa có một người, ngăn cản đường đi của nàng.
Nàng không có giương mắt, cũng cảm nhận được nỗi sợ hãi mà trước nay chưa từng có. Đây là khoảnh khắc mà nàng sợ hãi nhất.
Nàng từng nghe bí mật của Nhị công tử. Hắn khi say rượu, lải nhải kể cho nàng. Nhưng chính miệng hắn chưa từng đem thân phận kinh người ấy nói với nàng.
Một đêm tháng chạp kia, hắn nói về mẫu thân.
Nhị Thập nghe ra, hắn miêu tả mẫu thân, không giống với Mộ lão phu nhân. Nhị Thập suy đoán, Nhị công tử là con riêng của Mộ lão gia. Nhị công tử thật sự đã chết vì bệnh, Mộ lão gia treo đầu dê bán thịt chó, đem đứa con riêng này giấu ở trong phủ.
Nhị công tử say rượu bộ dáng dông dài, một bên khi dễ nàng, một bên khuyên bảo nàng.
Ngày đó Thập Ngũ gặp nạn, Nhị Thập đánh cuộc một phen. Nàng đánh cuộc Nhị công tử dù có độc ác tàn nhẫn, cũng không đến mức mất đi nhân tính. Nàng cùng hắn so chiêu, quả nhiên thắng.
Về sau, Nhị Thập ở Phúc trại nhìn thấy Lâm Quý Đồng, thấy hắn cực kỳ giống Mộ lão gia, lại cố chấp nghiên cứu huyết chú Hoàng lăng. Nàng cảm thấy có phải hay không có một câu chuyện của người khác đằng sau lưng nàng.
Nàng không dám nghĩ lại, lại càng không dám đoán mò thân phận của Mộ Cẩm. Tuy có hoài nghi, nhưng không người chứng thực, hắn cũng chỉ là Nhị công tử thôi.
Nhưng mà, lời nói vừa rồi Đinh Vịnh Chí đã tiến thêm một bước xé rách việc nàng tự lừa mình dối người. Nàng tiếp cận chân tướng như thế, giống như càng đi đến đường chết.
Nhị công tử lưu lại tính mạng nàng, phải chăng bởi vì hắn biết rõ, thứ nàng biết, không phải toàn bộ bí mật của hắn.
Nếu hắn biết rằng nàng đã biết. Hậu quả sẽ như thế nào?
Mộ Cẩm đáy mắt giống biển sâu, chìm trong biển sâu lại như có một tòa luyện ngục. Hắn không rảnh mà răn dạy Đinh Vịnh Chí không lựa lời, thấy Nhị Thập run rẩy, nhìn thấy nàng không dám nhìn hắn.
Hắn biết, nàng đã biết.
Nữ nhân này chính là như vậy, lúc nên thông minh thì vô cùng ngu ngốc. Nhưng tới lúc nên vụng về thì lại cực kỳ nhạy bén.
Sát khí xuất hiện, sét đánh không kịp trở tay, Mộ Cẩm bóp lấy nàng.
Nhanh đến nỗi Nhị Thập không kịp thở.
Sắp sửa bóp nát xương cổ nàng, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý. "Đúng rồi, cho cá mới là kết cục của ngươi." Hắn túm chặt vai nàng, đem nàng ném ra ngoài.
Nhị Thập gặp được đôi mắt u ám của Mộ Cẩm. Hắn không có chút gợn sóng, tựa như đang nhìn một người đã chết.
Nàng mới hiểu được, hắn trước kia đối nàng thật sự vô cùng nhân từ. Nếu như nàng sớm biết bí mật lớn như vậy, sẽ không dám áp chế hắn.
Khi cứu Thập Ngũ, Nhị Thập cho rằng, đây chỉ là một việc con riêng bị tráo đổi, nào ngờ được thân phận hắn lại tôn quý như vậy.
Nhị Thập nhắm mắt lại...
- ---
Đang đoạn gay cấn đúng không nào chị em? >w