Nhược Xuân Và Cảnh Minh

chương 55

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cuối tháng Mười, tiết trời cuối thu đã chuyển lạnh, lá rơi phủ kín cả con đường. Đạ hội thể dục thể thao của sinh viên năm nhất chính thức bắt đầu.

Hôm ấy Đỗ Nhược và Cảnh Minh đến thư viện tự học. Lúc đi ngang qua sân thể dục, thấy mấy sinh viên năm nhất đang làm lễ khai mạc, hai người bèn đứng lại bên lưới sắt quan sát.

Đỗ Nhược không khỏi bùi ngùi: "Một năm trôi qua rồi, nhanh thật."

Cảnh Minh bỗng hỏi: "Năm ngoái anh chạy bốn trăm mét, có phải đã đụng vào em không?"

Đỗ Nhược ngạc nhiên nhìn cậu: "Thế mà anh vẫn nhớ á?"

"Không nên nhớ sao? Lúc đó em làm anh sợ hết cả hồn."

Đỗ Nhược thấy hiếu kỳ: "Sợ ư, tại sao?"

Cậu chê bai: "Khi đó em gầy tong teo, anh còn tưởng đụng em gãy xương rồi ấy chứ. May mà không sao cả."

Cô cười phì, hóa ra cậu mang tâm lý này: "Không có gì khác à?"

"Gì khác nữa?"

"Trang phục hôm đó em mặc chẳng hạn."

"Không nhỡ rõ."

Cậu đã quên chuyện này rồi sao? Đỗ Nhược nhíu mày: "Lúc đó anh còn khen em xinh nữa cơ!"

Hiển nhiên Cảnh Minh không tin, cười nhạo: "Mơ đi!"

Đỗ Nhược trừng mắt nhìn cậu, giận dỗi quay người bỏ đi. Cậu nhướng mắt, nhàn nhã ung dung đi phía sau cô, lát sau lại tiến lên đi song song.

Hai người đến thư viện, tìm chỗ ngồi đối diện nhau như thường ngày, sau đó tự đi tìm sách tra tài liệu. Thư viện vốn yên lặng, thỉnh thoảng chỉ vang lên tiếng trao đổi cực khẽ của họ hoặc tiếng chuyền cốc nước hay bút chì gì đó cho đối phương... Ai làm chuyện người nấy, nhịp nhàng ăn ý vô cùng.

Mỗi khi dứt khỏi trang sách, cậu sẽ tự nhiên ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô đang nghiêm túc ghi lại các thông tin trọng điểm thì lặng lẽ hướng mắt vào quyển sách. Còn cô thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn cậu, thấy cậu đang nhíu mày suy ngẫm về nội dung trong tài liệu thì tiếp tục cắm cúi ghi chép.

Sau khi công khai tình cảm, hai người luôn như hình với bóng, ra vào thư viện, căng tin hay phòng thí nghiệm mà không hề che giấu. Chỉ là mỗi lần đến thư viện, nhất là lúc dùng cơm ở căng tin, họ luôn trở thành tâm điểm chú ý của mọi ánh mắt. Mấy đồng đội trong phòng thí nghiệm một hai ngày đầu còn trêu chọc cười cợt, qua mấy ngày sau cũng chẳng buồn quấy rối.

Cuối tháng, nội bộ Prime mở cuộc họp thảo luận vấn đề tăng tốc tổng thể.

Chuyện tốc độ mới nghe thì đơn giản, chỉ cần tổ vận hành cải thiện tính năng động cơ và điện cơ là được. Thế nhưng thực tế lại không hề đơn giản. Họ phải đồng loạt nâng tốc độ vận hành của mỗi đối tượng nghiên cứu, mỗi hệ thống và mỗi phân đoạn. Nhất là tổ điều khiển, cần nâng cao tốc độ xử lý AI, dạy nó nhiều năng lực tự học hơn.

Lý Duy phát biểu: "Tốc độ khớp máy, độ nhạy cảm, độ phản hồi, tốc độ xử lý dữ liệu... đều phải tăng theo."

Chu Thao cười nói: "Đội chúng ta đúng là ngày càng thẳng tiến."

Vạn Tử Ngang hỏi Lý Duy: "Thể nghiệm điều khiển không tốt hả?"

"Rất tốt. Giống như lái chiếc xe đắt đỏ hơn hai trăm nghìn vậy."

Vạn Tử Ngang hiểu ngay: "Chúng ta cần là cảm giác lái chiếc xe năm sáu trăm nghìn, thậm chí là cả triệu cơ."

"Đúng vậy, chạy rất êm, tăng tốc, vượt đèo đều êm hết. Nhưng... nếu từng lái xe xịn rồi sẽ phát hiện, cô nàng không hề thoải mái nhẹ nhàng như mấy con xế hộp "hàng khủng". Cảm giác như là..."

Cảnh Minh gật đầu: "Cật lực."

"Đúng, cật lực." Lý Duy tán thành. "Dĩ nhiên, thỏa mãn đa số nhu cầu của người ta là không thể, chỉ là xem chúng ta muốn thế nào thôi."

"Ý cậu là cô nàng đã rất hoàn mỹ, nhưng chỉ cần chúng ta muốn thì cô nàng sẽ có thể hoàn mỹ hơn. Xe chạy chậm ai cũng làm được, nhưng khi nâng tốc độ lên thì một loạt vấn đề cần kíp nối theo phải giải quyết thế nào? Ai có thể giải quyết sẽ nắm bắt được thời cơ then chốt."

Đỗ Nhược loáng thoáng cảm thấy mạo hiểm, vừa định lên tiếng thì Cảnh Minh đã nói tiếp: "Có điều, vấn đề đó giống như một con đường dài, cần thời gian đến mấy năm. Chúng ta cứ đi từng bước một, đến đâu chắc đến đó."

Vậy là cô lại an tâm.

Hà Vọng thích thử thách, vui vẻ nhún vai: "Được. Dù sao sớm muộn cũng phải giải quyết, cứ bắt tay vào làm đi thôi. Có thể làm được đến trình độ nào thì đến trình độ đó. Tôi cũng hy vọng nhanh chóng thấy được cô nàng có ý thức tự chủ nhiều hơn, năng lực xử lý tình huống đột ngột mạnh hơn."

Tất cả đều nóng lòng muốn thử nên đồng loạt nhất trí. Cảnh Minh cười: "Được rồi, mỗi tổ đều cố gắng hết sức đi."

Tan họp, Cảnh Minh đi tới nắm tay Đỗ Nhược, thấp giọng hỏi: "Lát nữa muốn ăn gì? Món Tây hay món Trung?"

"Không phải tối nay cả nhóm cùng đi sao? Sao không hỏi ý mọi người?"

"Đám ma đói kia ăn gì cũng được cả. Cho em đặc quyền, em muốn ăn gì thì ăn đó."

Hà Vọng gào lên: "Tôi nghe thấy đấy nhé! Dám ngang nhiên lập mưu kìa!"

Cảnh Minh ném cây bút sang, không buồn để ý.

Mắt Đỗ Nhược tỏa sáng: "Em muốn ăn lẩu." Mấy hôm trước trời mưa, trời bắt đầu lạnh rồi.

"Được. Anh tìm nhà hàng thật ngon cho em." Cảnh Minh nói xong liền vuốt tóc cô.

Hà Vọng quay đầu nhìn Vạn Tử Ngang, đau khổ đấm ngực: "Tôi hoài niệm cái thời họ lén lút yêu đương quá. Lúc ấy còn biết chừng mực, bây giờ quả thật không coi ai ra gì mà!" Vạn Tử Ngang nhún vai đồng cảm.

Địa điểm ăn uống buổi tối cách trường khá xa nên phải lái ba chiếc xe đi. Nhà hàng lẩu khá sang trọng, không gian riêng tư, sắc màu chủ đạo bên trong là đen và đỏ. Vừa vào cửa đã ngửi thấy hương thơm lan tỏa, nhẹ nhàng không hề gắt mũi.

Mọi người quây quần bên chiếc bàn lớn. Gọi thức ăn xong, Cảnh Minh và Lý Duy ra ngoài chốc lát. Chu Thao trêu: "Đỗ Nhược, cậu biết Cảnh Minh trẻ con cỡ nào không?"

"Sao thế?"

"Cậu ta dùng nick ảo lên BBS chửi nhau với mấy người nói xấu cậu hơn một tiếng luôn đấy, ha ha."

Đỗ Nhược dở khóc dở cười.

Bấy giờ, Cảnh Minh và Lý Duy đã tay xách nách mang đi vào. Hà Vọng tinh mắt: "Ồ, làm gì thế?"

Lý Duy cười: "Prime No. ra mắt thành công, Big Boss chuẩn bị chút quà cho mọi người."

Trong túi là những chiếc hộp đủ mọi màu sắc và kích cỡ. Cảnh Minh ném một chiếc hộp cho Hà Vọng: "Của cậu này." Kế tiếp là đến Chu Thao, Vạn Tử Ngang.

Hà Vọng mở hộp ra, suýt nữa bật dậy khỏi ghế: "Aaaa, Optimus Prime phiên bản hạn chế ông đây thèm muốn đã lâu! Mẹ nó, cậu mua ở đâu vậy?"

Chu Thao cũng cười như điên: "Đôi Yeezy này bây giờ không mua được nữa đâu."

Vạn Tử Ngang là một bộ tai nghe cực kỳ cao cấp, những người còn lại là đồng hồ đeo tay, CD không còn phát hành nữa... Ai cũng nhận được món đồ mà họ hằng ao ước. Big Boss là số một! Đỗ Nhược vui sướng nhìn mọi người, không hề bất ngờ khi Cảnh Minh chú ý đến từng sở thích của từng người, vì cậu coi họ là bạn chí cốt kia mà.

Thấy Cảnh Minh càng lúc càng gần mình, Đỗ Nhược từ từ thẳng người dậy, chờ đợi niềm vui bất ngờ cậu mang đến. Thế mà cậu lại phát quà cho Đồ Chi Viễn rồi ngồi cạnh cô.

Cảnh Minh thản nhiên ngồi xuống ghế.

Đỗ Nhược trố mắt, quay sang nhìn cậu. Cậu cũng quay đầu lại nhìn cô: "Sao vậy? Đói rồi hả?"

Lần này Đỗ Nhược á khẩu, đành "ừ" một tiếng.

"Đợi một chút, thức ăn sắp đưa lên rồi." Cậu vuốt tóc cô.

Cả bàn đều ồn ào náo nhiệt, săm soi ngắm nghía quà của mình không chịu rời tay. Đỗ Nhược lặng lẽ nắm chặt đũa. Vì cô giữa chừng mới gia nhập nên không có quà sao? Cô mím môi, ánh mắt đầy hâm mộ nhìn mọi người rồi cúi đầu tiếp tục siết đôi đũa.

Cảnh Minh vừa uống nước vừa liếc mắt nhìn cô, khóe môi cong cong.

Nồi lẩu và thức ăn nhanh chóng được mang lên. Đỗ Nhược dẹp tâm sự sang một bên, tập trung chiến đấu với mấy món trên bàn. Chẳng mấy chốc thịt bò, lá sách, mực, thịt dê, sò điệp, cá lưỡi trâu... đều được cho vào nồi nước lẩu sa tế sôi sùng sục. Cô gắp vào bát ăn ngấu nghiến.

Hà Vọng vừa ăn thịt dê vừa hỏi Cảnh Minh: "Này, nói thật đi, sao cậu lấy được bản hạn chế kia? Tôi tìm suốt một năm không ra ấy."

Cảnh Minh ung dung đáp: "Tôi chỉ tìm hai, ba ngày thôi."

"Mẹ nó." Hà Vọng mắng: "Biến đi!"

Đỗ Nhược vừa chú tâm ăn sò điệp, ánh mắt vừa lặng lẽ tìm kiếm lá sách. Món nay rất đắt hàng trong nồi lẩu. Mỗi lần cô muốn nhúng lâu hơn một chút, kết quả đưa đũa vào thì phát hiện đều vị vớt hết rồi.

Đang nghĩ ngợi bỗng thấy có người cầm muôi vớt hết lá sách trong nồi bỏ vào đĩa của cô.

Cảnh Minh bỏ muôi lên miếng gác, tiếp tục trò chuyện với bạn bè: "Tôi thấy kiểu màu trắng có hoa văn kia cũng khá đấy chứ."

Hành động của cậu vô cùng tự nhiên, ngay cả bản thân cũng không ý thức được. Ngược lại nhóm Vạn Tử Ngang nhìn Đỗ Nhược cười cười khiến gò má cô đỏ bừng như bị hun nóng.

Mà kể cũng lạ, nãy giờ cậu vẫn luôn say sưa tán gẫu mà, sao lại biết cô đang "canh" lá sách vậy nhỉ?

Ăn xong, Cảnh Minh lái xe trở về trường. Đỗ Nhược ngồi bên ghế lái phụ, Hà Vọng và Vạn Tử Ngang ngồi hàng sau, dồn hết hứng thú vào món quà của mình, thảo luận rôm rả. Đỗ Nhược không có quà chỉ đành tay trái nắm tay phải, vừa nhai kẹo cao su hương bạc hà vừa quay đầu ngắm cảnh đêm lướt vun vút bên ngoài cửa xe.

Về đến trường, hai người ngồi phía sau hết sức biết điều, xuống xe trước để lại không gian riêng cho Cảnh Minh và Đỗ Nhược.

Cô từ từ cởi dây an toàn ra: "Em về đây."

"Ừ." Cảnh Minh tắt máy, không hề ngoảnh sang.

Xem ra không có quà thật rồi! Đỗ Nhược bĩu môi, vừa đưa tay kéo cửa xe liền nghe thấy tiếng cậu cười khẽ: "Đợi cả đêm mà cứ vậy về sao?"

Cô quay phắt đầu lại.

Nụ cười và giọng nói của cậu rất đỗi gian manh: "Không cần quà hả?"

"Anh cố ý!" Cô đánh nhẹ lên cánh tay cậu.

Cậu nhếch môi cười, lấy chiếc hộp nhỏ ra đưa cho cô: "Này."

Cô vừa định nhận thì cậu đã rút lại, chỉ vào mặt mình: "Hôn anh một cái."

"Lúc Hà Vọng nhận quà, sao anh không bảo cậu ấy hôn anh đi?"

"Anh đâu thích nó, bảo nó hôn anh làm gì?" Cảnh Minh trêu ghẹo: "Không hôn không có quà nhé."

Đỗ Nhược "hứ" một tiếng. Cảnh Minh không đùa nữa, cười nói: "Cầm lấy đi."

Cô vừa mở ra xem thì thấy trên lớp vải nhung đen là một chiếc vòng tay bạch kim gắn kim cương vô cùng tinh xảo.

"Đẹp quá." Cô xuýt xoa.

"Thấy cổ tay em nhỏ quá nên anh lấy số bé nhất." Cậu đeo vòng lên tay cô. "Vừa vặn."

Đèn đường chiếu qua kính chắn gió, rọi lên chiếc vòng tay lấp lánh như sao.

"Đẹp thật đấy, em thích lắm." Cô vui sướng ngước mắt nhìn cậu. "Cảm ơn anh."

Trái lại, ánh mặt cậu lộ vẻ ngượng ngùng, nói vu vơ: "Ai cũng có phần, đây là phần em đáng được nhận." Dứt câu lại chỉ vào má mình. "Không hôn thật sao?"

"Không hôn." Cô cố ý nói thế, vừa cười vừa kéo cửa xe.

"Kịch" một tiếng, cửa khóa lại, bên trong xe tĩnh lặng như tờ.

"Không hôn thì không thả em đâu." Cậu bỡn cợt.

Trong không gian mờ tối, ánh mặt cậu sáng tựa sao trời. Cô mím môi cười giây lát mới kề đến định hôn lên má cậu. Vậy mà môi cô vừa đưa tới gần cậu liền nghiêng đầu, hai đôi môi chạm vào nhau, cậu cười đắc ý.

Hơi thở Đỗ Nhược có chút tắc nghẽn, hương bạc hà thoang thoảng trên người cậu khiến cô choáng váng mơ hồ.

Một tay Cảnh Minh ôm chặt eo cô, một tay giữ gáy cô hôn say đắm. Trọng tâm ở trạng thái nghiêng người của cô không vững, cả người nương vào lòng cô. Ghế xe chợt ngã ra, cậu áp cô dưới người mình, hôn từ mặt qua tai rồi xuống cổ.

Toàn thân cô nóng rực, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Trong xe ngột ngạt quá."

"Sao anh không thấy vậy?" Cảnh Minh luồn tay vào áo cô, da thịt con gái mềm mại trải đầy lòng bàn tay nóng rực.

Đỗ Nhược hoảng hốt nhìn cậu, cậu cũng chăm chú nhìn cô. Tay cậu luồn ra sau lưng cô, bóp nhẹ, móc áo lót lập tức bung ra. Một cảm giác nóng bỏng tử lòng bàn tay cậu tức khắc ập đến ngực cô. Mặt Đỗ Nhược đỏ như gấc, đầu óc cũng rối loạn, chỉ biết ngơ ngác nhìn cậu.

Đáy mắt Cảnh Minh đong đầy nét cười. Cậu cúi đầu hôn lên môi cô, cổ cô, sau đó lần theo cổ áo để hở trượt vào trong, hôn lên ngực cô.

Đỗ Nhược khẽ ngâm nga, máu trong cơ thể như sôi trào, cả người trở nên tê dại, vừa sợ hãi vừa mê loạn. Cơ thể cả hai quấn quýt vào nhau, bất chợt đụng phải thứ gì đó cưng cứng.

Cô chợt cứng đờ, cậu cũng khựng lại một giây. Đôi mắt đen láy nhìn cô chốc lát rồi bỗng thở dài, quay người nằm ngửa ra.

Đỗ Nhược ngượng chín mặt nhìn cậu, khuôn mặt cậu cũng ửng hồng: "Xem ra em phải ở đây với anh một lát rồi."

Cô cắn môi không dám nhìn xuống, ánh mắt lảng tránh nhìn khắp nơi.

Cảnh Minh đột ngột trở mình đè ép cô lần nữa, Đỗ Nhược kinh hãi hét lên. Ấy vậy mà cậu lại không có động tĩnh, chỉ tha thiết gọi cô: "Nhược Xuân!"

"Ừm?"

"Tháng sau thử xe thành công, cả đội sẽ đi nghỉ mát ở nước ngoài. Khi đó... chúng ta ở cùng phòng được không?"

Tim cô đập như trống giục, vừa định quay đầu đi thì cằm đã bị cậu giữ lại: "Có được không?"

Đỗ Nhược thở hổn hển: "Đến lúc đó hãy nói."

Cậu nghe được sức nặng trong lời cô nói, nhoẻn môi cười, hôn chụt lên môi cô như đóng dấu làm tin.

Sau khi xuống xe, Cảnh Minh vẫn đưa cô đến tận ký túc xá mới nói lời tạm biệt. Đỗ Nhược nghĩ tới chuyện tối nay đã làm, tai nóng như thiêu đốt. Lại nhìn vòng tay thấy thích quá đỗi, cô đứng trong thang máy mà mắt vẫn không rời, miệng cười tươi tắn.

Về đến phòng ký tức xá, cô không khoe khoang hay nói gì, nhưng lúc cởi áo khoác ra liền bị Hà Hoan Hoan phát hiện: "Gì mà sáng lấp lánh thế!"

Cô nàng lập tức nhảy ra khỏi giường: "Chu choa, đẹp quá trời quá đất. Cảnh Minh tặng hả?"

Hạ Nam và Khưu Vũ Thần nhìn sang, trợn tròn mắt: "Trời ạ!"

Đỗ Nhược ngại ngùng rụt tay lại.

Khưu Vũ Thần tấm tắc: "Ôi chao, hẹn hò với công tử nhà giàu thật tốt, ra tay là tặng ngay chiếc vòng đắt tiền như vậy."

Đỗ Nhược giật mình, vừa định giải thích đây là phần thưởng thử xe Prime No. thành công thì Hạ Nam đã thản nhiên nói: "Tuy nhà cậu ấy có tiền nhưng không phải người tặng quà bừa bãi đâu. Chắc chắn rất thích cậu mới tặng chiếc vòng tay đắt thế."

Hà Hoan Hoan tò mò: "Đắt cỡ nào?"

"Hơn hai trăm nghìn."

"Ôi mẹ ơi!"

Đầu óc Đỗ Nhược bỗng nổ ầm, ánh sáng rực rỡ tỏa ra từ vòng tay như mũi tên có thể đâm mù mắt cô. Hơn hai trăm... nghìn cơ đấy!

Truyện Chữ Hay