Nhược Thụ

chương 27

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Liến mấy ngày Thương Mặc đi công vụ, chỉ cần Tô Tư Ninh nguyện ý, đồng thời thân thể hảo, Thương Mặc sẽ đưa y theo cùng. Ra ngoài vận động, hấp thụ nắng ấm, tinh thần và khí sắc Tô Tư Ninh khá hơn rất nhiều. Các vị gia chủ bụng ngầm bất mãn, nhưng e ngại Thương Mặc chẳng dám nói ra.

Thương Mặc và Tô Tư Ninh không có ở trong chủ viện, bốn tỳ nữ đều mừng rỡ nhàn tản. Họ thêu đủ loại hoa thảo mà hãy còn dư rất nhiều thời gian.

Mạch Hồng thấy Mạch Thanh đang khâu lại một bộ quần áo, là y phục của nam nhân, nhưng không giống đồ Tô Tư Ninh và Thương Mặc hay dùng, nổi lên hiếu kỳ, tiếp cận hỏi:”Ôi chao, là khâu cho ai đó?”

Mạch Thanh cười cười không đáp.

“Muội muội ngươi thật tệ.” Mạch Hồng bắt đầu thuyết giảng, “Nếu có người trong mộng, phải lập tức nói cho ta biết. Người ta vẫn nói trưởng tỷ như mẹ, huống chi hai chúng ta sớm mồ côi, sống nương tựa lẫn nhau mà lớn lên…”

“Đúng, đúng.”Mạch Thanh ngắt lời nàng, bất đắc dĩ nói, “Chỉ là chưa tới lúc. Chừng nào thời điểm tới, ta dĩ nhiên sẽ nói với tỷ, bái thiên địa rồi sẽ bái tỷ, tỷ yên tâm đi.”

Mạch Hồng vỗ nhẹ vào nàng một cái:”Muội muội nhà ngươi, một điểm cũng không tốt, tự nhiên gạt tỷ tỷ chuyện có người trong mộng….”

“… Tiểu muội ở đây chịu tội với tỷ nè.” Mạch Thanh cười nói.

Hai người đang đùa giỡn, Quyên Tử bước vào. Thần sắc trên mặt nàng có điểm là lạ.

“Làm sao vậy?” Mạch Hồng hỏi.

Quyên Tử cười nói:”Trên đường về lúc nãy, có đi qua Tú Các của Trương cô nương.”

“Sao?”

“Nàng cho ta cái này.” Quyên Tử móc ra hai túi gấm, một lớn, một nhỏ.

Tỷ muội Mạch tử tò mò cầm lên xem, ngay cả Anh Tử đang trồng hoa bên cạnh cũng đến gần.

Túi gấm nhỏ hai mặt đều thêu hoa, may rất tinh xảo, viền chỉ vàng, bên trong chứa một cẩm khăn bọc túi hương trộn rất hảo. Túi gấm lớn lại rất bình thường, bên trong đựng hai mươi lượng bạc.

“Nếu ta đoán không sai.” Mạch Hồng nói “Túi lớn cho ngươi, túi nhỏ ủy thác ngươi giao cho chủ nhân a?”

“Vẫn là ngươi thông minh nhất.” Anh Tử cười nói.

“Vậy ngươi định làm gì?” Mạch Thanh hỏi Quyên Tử.

“Bạc dĩ nhiên là lấy, túi dĩ nhiên sẽ đưa cho chủ nhân.” Quyên Tử trả lời.

“A, ngươi phải mời chúng ta ăn.” Ba vị tỳ nữ cười nói.

“Rồi rồi, người nào thấy cũng có phần.” Quyên Tử cũng cười.

Cơ thiếp trong hậu viện Ngân Tùng Bảo mặc dù đuổi đi hơn phân nửa, người còn ở lại đều là ngươi không chủ động ra tay hại người, vẫn còn chút thiện lương. Có điều họ cũng chưa từ bỏ ý định, chuyện đã qua khiến họ không dám khiêu khích chính diện thiếu niên, âm thầm chuẩn bị, hy vọng bảo chủ qua một thời gian sẽ hồi tâm chuyển ý, cùng họ nối tiếp tiền duyên.

Trương Linh Nhi ở Tú Các vốn là chức nương (thợ thêu) của Giang Nam, thái độ đối nhân xử thế dịu dàng, khéo léo. Cũng biết tiến lùi, có tri thức phòng thân.

Sau khi tặng túi gấm, ngày ngày nàng đều chăm chú trang điểm, ngóng trông bảo chủ đến nói chuyện với nàng. Nhưng ngày qua ngày, bảo chủ chẳng hề đến một lần. Trương Linh Nhi hiển nhiên thất vọng, thoáng tự giễu bản thân, đúng a, hiện tại bảo chủ chỉ sủng ái duy nhất một người, vậy mà bản thân nàng vẫn vọng tưởng muốn tranh chút tình cảm.

Mấy ngày sau, có người tới.

Tổng quản bước vào Tú Các ấm áp, tao nhã, thấy nữ tử trước mặt vừa mừng vừa thất vọng, ông khẽ lắc đầu.

“Trương cô nương, ” tổng quản mở miệng đi thẳng vào vấn đề, “Trương cô nương cũng biết gần đây trong bảo cố sự xảy ra rất nhiều, bảo chủ hy vọng Trương cô nương được an toàn, ở đây đang loạn, mời Trương cô nương rời bảo lánh nạn.”

Trương Linh Nhi phút chốc sửng sốt, nhìn ông xác nhận rằng mình không có nghe lầm.

Tổng quản đưa ra một bọc vải, nói tiếp:”Đây là tiền vật Ngân Tùng Bảo tặng cho Trương cô nương. Cũng sẽ có người hộ tống Trương cô nương trở lại Giang Nam, xin cứ yên tâm.”

Trương Linh Nhi không có tiếp nhận túi bọc, chỉ đứng ngây người. Tổng quản thấy vậy liền đưa cho một tỳ nữ đứng phía sau nàng. Lúc thu tay lại thì bị Trương Linh Nhi bắt lấy ống tay áo.

Tổng quản khẽ rút ống tay áo về, nhìn nữ tử. Nàng đau đớn vô cùng:”Bảo chủ vì sao chỉ đa tình với bệnh nhược chi nhân, đối với chúng ta lại vô tình đến thế!”

Tổng quản mới đầu im lặng, sau cùng mới lắc đầu, thở dài nói:” Ngươi vì sao còn chưa hiểu. Ngươi nghĩ xem trong hậu viện ai là người đố kỵ nhất? Đều không phải đã chết hoặc ly khai rồi sao? Người nọ trong lòng thuần khiết, lãnh tình, có thể nào dung nạp chuyện người khác quyến rũ bảo chủ?”

Nữ tử kinh ngạc đứng sững.

Tổng quản thản nhiên nói tiếp:”Không đánh mà thắng, mượn tay giết người. Chủ tử từ khi vào bảo đến nay đã nhượng bộ bao nhiêu? Ngay cả những kẻ kiên nhẫn chờ thời cũng chẳng thấy được tâm tư của y thì đấu lại y thế nào?”

Trương Linh Nhi thối lui hai bước, loạng choạng, tỳ nữ phía sau vội đỡ lấy, nhượng nàng dựa vào mình. Nàng cuối cùng đã bừng tỉnh.

Tổng quản nói thêm một câu:”Trương cô nương bảo trọng.” liền xoay người ly khai.

————————–

Trong thư phòng, tổng quản báo lại việc này cho Thương Mặc.

Thương Mặc không trách ông hàm ngôn, cười nhạt:”Sau này chỉ cần để ý làm tốt phận sự của mình, gắng bớt lời.”

Tổng quản cúi đầu. “Rõ, thuộc hạ biết sai rồi.”

Thương Mặc đi vào trong phòng, nhìn thấy trên bàn có túi gấm hôm qua Quyên Tử dâng lên, liền gọi người vào hỏi:”Sao vẫn còn ở chỗ này?”

Anh Tử đáp ngay:”Hồi chủ nhân, bởi vì chủ nhân và chủ tử không có căn dặn nên nô tỳ không dám tự ý xử lý.”

“Có cái gì không dám ” Thương Mặc nhàn nhạt nói, “Đem đi, đừng để y thấy nó.”

Anh Tử lập tức tiến đến cầm lấy túi gấm, thấy hắn không có phân phó gì thêm, liền cúi đầu lui xuống.

Mạch Thanh ở bên ngoài thấy nàng đi ra, liền hỏi: “Thế nào?”

Anh Tử mở lòng bàn tay, cười nhạt:”Đáng tiếc cho một tài nghệ hảo như vậy.”

——————-

Một ngày trước, Thương Mặc và Tô Tư Ninh trở về sau bữa tối, tỳ nữ hâm nóng bầu rượu, mang đến vài món nhắm để người trong phòng ăn khuya. Đợi bọn họ ăn xong, các tỳ nữ bắt đầu thu dọn chén bát, Quyên Tử lúc này mới xuất ra túi gấm giao cho Thương Mặc.

Thương Mặc nheo mắt, không cầm lấy, chỉ hỏi:”Vật gì vậy, từ đâu tới?”

Quyên Tử y theo sự thật bẩm báo. Thương Mặc sau khi nghe xong khóe miệng câu dẫn, hướng về phía Tô Tư Ninh hỏi:”Nếu vậy, ngươi nói ta nên nhận hay không nhận?”

Tô Tư Ninh bình tĩnh nhìn hắn, cười nhạt: “Đây là chuyện của ngươi, nào có can hệ đến ta?”

Thương Mặc liền nói: “Cũng là người khác cất công một phen bày tỏ tâm ý, ta đây sẽ nhận.”

Tô Tư Ninh sắc mặt chẳng đổi, mắt nhìn về phía cẩm tú trên tay Quyên Tử, cười nói:”Tay nghề tinh xảo, đúng là hoa văn chứa đựng rất nhiều tình cảm.”

Thương Mặc kéo y tới ngồi trong lòng mình:”Người trong viện này, người nào chẳng có nhiều tình ý?”

“Chẳng phải ngươi đa tình nhất sao?” Tô Tư Ninh hỏi lại.

Thương Mặc cười to, chuyển hướng Quyên Tử: “Ngươi nói xử lý như thế nào?”

Quyên Tử vẻ mặt khó xử:”Chủ nhân, công tử, cái này…”

“Đổi cách xưng hô đi, công tử là gì của ngươi?”

Quyên Tử nhìn Thương Mặc một chút, nhìn Tô Tư Ninh một chút, cuối cùng mỉm cười nói: “Công tử là chủ tử của ta.”

Thương Mặc cười không nói, Tô Tư Ninh chỉ đơn giản nhìn nàng hồi lâu, nàng cũng không lảng tránh, khẽ mỉm cười đáp lại.

Tô Tư Ninh im lặng, Thương Mặc hỏi tiếp:”Đã như vậy, ai có thể giải quyết?”

“Hồi chủ nhân, chủ nhân có thể mà chủ tử cũng có thể.” Quyên Tử cung kính trả lời.

“Ngươi nghe rồi chứ?” Thương Mặc quay sang Tô Tư Ninh.

Tô Tư Ninh sau khi nghe xong, xóa đi nụ cười nhạt của mình, rời khỏi lòng Thương Mặc:”Ngươi mới rồi chẳng phải nói muốn nhận lấy sao?” Dứt lời liền gật đầu ra hiệu với Quyên Tử, hướng về phía phòng trong, vén rèm đi vào.

Thương Mặc nhìn theo bóng lưng y khuất sau mành, vừa cưới vừa đứng dậy, cũng hướng về nội phòng, đi đến chỗ mành che hắn bỗng nhiên dừng cước bộ, cũng không xoay người lại, nói:”Kêu tổng quản đi làm.”

“Vâng.” Quyên tử cung kính đáp.

Mấy ngày sau, Tú Các trống không. Tổng quản thuật lại mọi chuyện với Thương Mặc xong liền rời đi. Mấy người thị nữ đang dọn dẹp, thấy ông đi ra, vấn một lễ.

“Tổng quản cực khổ rồi.” Mạch Hồng nói.

“….Việc thuộc bổn phận.” Tổng quản nói.

Hơn nữa việc này khặng định chưa hết.

Qua một ngày, Thương Mặc theo thường lệ đưa Tô Tư Ninh dự nghị sự của Ngân Tùng Bảo. Lần này quy mô lớn hơn, tiến hành ngay trong đại sảnh của Ngân Tùng Bảo, người tham gia đều là những người có chức vị quan trọng.

Ngay cả Tiền Vinh – người bị giữ trong Cửu Vương phủ cũng gấp gáp quay về. Tô Tư Ninh ngồi cạnh Thương Mặc trên ghế thượng vị rộng rãi, vẫn an tĩnh nghe họ nghị sự.

Chính sự xong xuôi, mọi người tạm nghỉ, Thương Mặc nâng chén trà lên uống một ngụm, nhìn người bên cạnh hỏi:”Có mệt không?”

Tô Tư Ninh lắc đầu.

Thương Mặc liền buông chén trà, cao giọng nói: “Trong bảo vẫn còn nhiều khách nhân, nhưng gần đây thường xảy ra cố sự, vì vậy đã mời nhiều người trở về. Những người còn lại nên an trí thế nào?”

Đại sảnh thoáng chốc im bặt, mọi người sắc mặt cổ quái —— đây là chuyện trong hậu viện của bảo chủ, sao cư nhiên ném ra giữa cuộc nghị sự bàn luận.

Thương Mặc quét mắt một vòng, tầm nhìn quay trở lại trên người Tô Tư Ninh, nhìn y, nửa như cười nửa như không.

Tô Tư Ninh mở to mắt nhìn hắn, có chút lảng tránh. Nhưng Thương Mặc vẫn nhìn thiếu niên, ý muốn cậu trả lời.

Bầu không khí trong sảnh đường đột nhiên ngưng đọng, Công Tôn Tề cũng không dám loạn động. Tiền Vinh lén huých khuỷu tay Mộc Tu ngồi bên cạnh, không biết trong lúc hắn không có đây, rốt cục đã xảy ra khá nhiều sự tình.

Mộc Tu ho nhẹ một tiếng, ý nói bây giờ không tiện trả lời hắn.

Tô Tư Ninh nhìn mọi người dưới sảnh một chút, liền cúi đầu uống trà, động tác nhẹ nhàng, nhưng sắc mặt mỗi người đều nghiêm túc chăm chú nhìn nhất cử nhất động của y.

Một lúc sau, Tô Tư Ninh khẽ mỉm cười mở miệng nói: “Thỉnh khách nhân đến Giang Nam, tùy theo ý nguyện của họ, nếu muốn xuất giá liền tìm một gia đình tốt gả về, nếu muốn dựa vào tài nghệ dựng nghiệp, liền cấp cho họ nhiều vốn. Nhưng cả đời cũng không được có bất kỳ liên quan nào tới Ngân Tùng Bảo.”

Y thản nhiên nói xong, phía dưới bị chấn kinh- dĩ nhiên là ngầm trong lòng, nét mặt họ bảo trì vẻ mặt như cũ không đổi.

Chỉ có Thương Mặc gật đầu cười: “Hảo.”

Công Tôn Tề mới thở phào nhẹ nhõm. Ai đó liền tung ra một vấn đề nữa:”Bảo chủ không có con nối dõi, nên làm sao?”

Những trưởng lão trong bảo biến sắc, Công Tôn Tề vùi đầu uống trà.

Tô Tư Ninh cười cười, hỏi lại: “Ngân Tùng Bảo tuyển chọn người thừa kế là nhìn vào năng lực hay huyết mạch a?”

Thương Mặc cười lớn, nắm tay y: “Ngươi hỏi như vậy, nếu ta trả lời không tốt, trái lại sẽ tự hạ thấp bản thân rồi.”

“Ta không dám.” Tô Tư Ninh để mặc hắn nắm, “Ngươi là chủ tử ở đây.”

“A?” Thương Mặc phiêu mi, trước mặt mọi người đột nhiên ghé sát vào tai y, thấp giọng hỏi, “Vậy ngươi là gì?”

Tô Tư Ninh không có trả lời. Nhưng mọi người thấy thấy tai y phút chốc đỏ dần.

Truyện Chữ Hay