Khi tỉnh dậy Tuyết Nhược mới cảm thấy đau đầu vì toàn bộ kế hoạch dường như nằm ngoài dự liệu của mình.
Lúc đầu nàng định bán mình vào Thiên Hương các bởi vì nàng biết hắn là khách quen ở đây. Tất cả các tài hoa của nàng đều học để dụ dỗ nam nhân và trở thành hoa khôi chốn thanh lâu. Nhưng nếu tất cả mọi thứ nàng bày bố chỉ để ở lại bên cạnh hắn để có cơ hội ra tay thì nay nàng đã ở rất gần đối phương, vậy tiếp theo nên làm thế nào nhỉ? Có cần tiếp tục dụ dỗ nữa hay không?. Nàng nghĩ chắc hẳn là không cần, bởi dụ dỗ hắn cũng chỉ để lọt vào trong phủ của hắn chờ thời cơ ám hai hắn mà thôi.
Thế nên kế hoạch đầu tiên nàng tiến hành chính là độc chết hắn. Nàng dự định bỏ độc váo thức ăn của hắn nhưng nàng nào có cơ hội. Tất cả những thứ hắn ăn đều do tay Hà bá chuẩn bị nàng thậm chí không thể đến gần nhà bếp chứ đừng nói là tiếp cận thức ăn của hắn.
Tất cả tâm tư, kế hoạch của nàng dường như đều rơi vào mắt người nào đó, hắn cảm thấy buồn cười, nàng dường như rất ngây ngô. Hắn nhiều kê thù như vậy nếu dễ dành độc chết như vậy chẳng phải mồ hắn đã xanh cỏ rồi sao. Hắn phì cười rồi cũng cảm thấy ngạc nhiên vì phát hiện gần dây dường như hắn đã cười nhiều hơn. Đã bao lâu rồi nhỉ hắn chưa từng thật lòng nở một nụ cười, tuy rằ trên môi luôn cong lên một độ cong hòa nhã nhưng chẳng qua chỉ là mặt nạ mà thôi chưa từng có ý cười thực sự.
Hằng phong ở một bên cũng thật sự ngạc nhiên, chủ nhân dạo gần đây cười thật nhiều. Hắn đã lâu không thấy chủ nhân cười có lẽ là năm trước chăng, hắn biết bộ mặt tươi cười kia là ngụy trang. Nhìn về phía bóng dáng trắng nhỏ đang lắc đàu nhăn hó suy tư hắn chợt cảm thấy có chút kính phục cô nương ta. năm hắn hành động trong tổ chức sát thủ cũng như ở bên canh vương gia thấy rất nhiều kẻ tiếp cận vương gia với mưu đồ bất chính nhưng chưa từng thấy kẻ nào muốn giết người mà lộ hết trên mặt như nàng. Không biết nên nói nàng là đơn thuần hay ngu ngốc nữa. Hằng Phong nhìn Tuyết nhược thầm cảm thấy may mắn thay cho nàng, may mà vương gia muốn giỡn chơi cùng nàng nên nàng con sống đến giờ, chứ nếu là kẻ khác chắc đã chết không biết bao lần rồi.
Nhìn nàng và kế họach mới của nàng, hắn đột nhiên cảm thấy mất mặt, nếu cái kế hoạch mà nàng nghĩ ra đó mà ám sát được ai thì có khi một sát thủ chuyên nghiệp như hắn cũng nên bỏ nghề đi thôi. Chỉ như nàng mà đòi ám sát vương gia thì thật sự không phải chuyện buồn cười sao, hắn lắc đầu cảm thấy co chút thương hại nàng vì kẻ nàng đối phó là chủ nhân của hắn. Hằng Phong nhìn Tuyết nhược thầm cảm thấy may mắn thay cho nàng, may mà vương gia muốn giỡn chơi cùng nàng nên nàng con sống đến giờ, chứ nếu là kẻ khác chắc đã chết không biết bao lần rồi.
Nhìn nàng và kế họach mới của nàng, hắn đột nhiên cảm thấy mất mặt, nếu cái kế hoạch mà nàng vừa nghĩ ra đó mà ám sát được ai thì có khi một sát thủ chuyên nghiệp như hắn cũng nên bỏ nghề đi thôi. Chỉ như nàng mà đòi ám sát vương gia thì thật sự không phải chuyện buồn cười sao, hắn lắc đầu cảm thấy co chút thương hại nàng vì kẻ nàng đối phó là chủ nhân của hắn. năm trước hắn được chủ nhân cứu sống rồi ngài ném hắn vào tổ chức sát thủ, ngài nói muốn ở bên ngài phải còn sống sót.
Vậy là hắn đã đi theo bên vương gia như vậy, vương gia dù rất ngoan độc nhưng đối xử với thuộc hạ thì vô cùng tốt. Với kẻ thù ngài luôn không bao giờ chừa cho đối phương con đường sống nhưng sao vị cô nương này lại ngoại lệ? Hắn thật sự không bao giờ đóan được chủ nhân nghĩ gì, rùng mình một cái, ai mà muốm biết chứ, hắn là kẻ đơn giản chỉ cần nghe lệnh là đủ rồi.
- Điều tra về nàng. Triệu Ngạn ra lệnh xong thì quay người bỏ đi
Ngồi trong phòng nàng thở dài, nếu như hạ độc không được vậy thì làm thế nào đây nhỉ?
Đi dạo xung quanh vương phủ nàng bỗng nghe được tiếng đàn trong trẻo mà nhanh nhã du dương trầm thấp cứ như âm thanh ấy không thuộc về cõi phàm trần. Nương theo âm thanh mà đến nàng thấy hắn đang gẩy đàn trên môi tuy vẫn một độ cong nhẹ nhưng trong mắt hắn có chút cô đơn. Khi phát hiện thấy nàng hắn dừng đàn khiến nàng như người mê tỉnh mộng.
- Đã làm phiền nhã hứng của vương gia. Sắc mặt nàng khẽ hồng tỏ ra bối rối. Hắn ý cười thật sâu nhàn nhạt nói:
- Vân Tuyết cô nương nếu không ngại có thể cùng ta hợp tấu một khúc không? Ta vừa sáng tác một khúc nhưng đàn một mình khúc nhạc sẽ không được trọn vẹn.
Nàng khẽ gật đầu, được hơp tấu cùng người có thể đàn khúc vũ sa hay như vậy nàng thấy có chút mong chờ. Hắn phất tay một cây tuyệt cầm được mang tới nàng tròn mắt ngắm nghía
- Đây là Mộc Huyền sao?Mộc Huyền và Mộc Tử là hai danh cầm nổi tiếng có từ ngàn năm trước, là đôi đàn đã tuyệt tích từ rất lâu. Yêu cầm, nàng ao ước biết về hai bảo cầm này nay cư nhiên được chiêm ngưỡng Mộc Huyền.
Nhìn thấy mộc Huyền nàng mới phát hiện ra cay cầm của hắn chính là Mộc Tử. sự hâm mộ toát ra từ đáy mắt nàng nở một nụ cười thật tươi. Nụ cười của nàng khiến trời chiều như rực sáng. Hắn như lạc hồn vào nụ cười trong veo thanh khiết của nàng, sực tỉnh lại bởi vẻ bối rối ngượng ngùng của nàng vì hắn nhìn nàng đến bất nhã. Hắn khẽ nở nụ cười vì hành động thất lễ vừa rồi,tâm Tuyết Nhược khẽ động. Dù không phải lần đầu thấy hắn cười nhưng sao tim nàng đập thật nhanh,bối rối khiến nàng vụng về vấp ngã.
Chạm vào cây Mộc Huyền khiến nó rơi khỏi bàn. Nàng cho dù sắp ngã cũng chỉ trừng mắt thật to nhìn Mộc Huyền sợ sẽ bị rơi hỏng. Khi nàng gần chạm đất cư nhiên rơi vào vòng tay ấm áp của hắn còn Mộc Huyền thi đang ở trên chân hắn.
Giẫy khỏi tay hắn nàng chạy đến đỡ lấy Mộc Huyền. Hắn đưa nàng cầm phổ, là một khúc nhạc hay, phải là người thế nào mới có thể phổ lên khúc nhạc tuyệt vời như thế. Dù đã xướng xong khúc nhạc nhưng nàng như vẫn chìm đắm vào khúc nhạc. Trong phong đình nữ tử như chưa thoát khỏi khúc nhạc tuyệt khúc mà nàng và hắn cùng vừa hợp tấu. Nở nụ cười vừa ý hắn hướng nàng nói
- Nếu Vân cô nương không chê ta tặng cô chiếc Mộc Huyền này
Như kẻ tình rượu sau cơn say nàng vội bối rối
- Như vậy đâu được, Mộc Huyền quý giá như vậy…
- Thì có làm sao, ta có tới hai cay cầm cho dù giữ cũng không dùng tới vậy chi bằng tặng nó cho người yêu cầm, hiểu cầm thì cây vầm mới có thể được coi là bảo bối.Nếu nàng thấy ngại thì có thể thường xuyên cùng ta hợp tấu vài khúc.
- Vậy ta đa tạ vương gia. Nàng hướng hắn nở một nụ cười ngọt ngào hạnh phúc ôm lấy bào cầm khẽ vuốt ve. Được tặng bảo cầm lại còn được cùng hắn hơp tấu thật sự khiến nàng rất vui. Nàng thực sự mong chờ sẽ lại được hợp tấu cùng hắn... “ mong chờ” nàng cư nhiên mong chờ được gặp hắn hợp tấu cầm khúc với hắn? Ý nghĩ vửa rồi khiến nàng sợ hãi… Lần đầu tiên trong năm nàng dường như quên mất mối thù diệt môm đè nặng trên vai mình.
sp: mình đã viết gần đến cuối rồi nhưng càng gần cuối càng khó viết. chỉ là bản nhap nhưng ma nó khiến mình phải sửa nhiều lần... chẳng biết được đánh giá thế nào...