Một tháng trôi qua nhanh chóng. Lúc này Thanh Tú mới nhận ra công việc của một trợ lí áp lực thế nào, nhất là còn làm việc cho một người nghiêm khắc như Trần Nam. Cô không những phải cố gắng hoàn thành tốt công việc mà còn phải để ý đến thái độ của vị giám đốc oai phong ấy. Cũng may là sau ngày đầu tiên kì quặc đó, Trần Nam không yêu cầu cô về vấn đề ăn trưa nữa.
Hôm nay làm việc cả buổi sáng mà không thấy Boss đến công ty. Thanh Tú lúc đầu rất vui vì nghĩ rằng tạm thời được giải thoát, nhưng chỉ được buổi sáng, cô thấy có gì đó không ổn. Mới nhớ tới hai từ " chủ động " mà anh từng nói. Cô liền gọi điện.
" Alô"
Giọng nói quen thuộc vang lên. Cùng với âm thanh trầm ấm ấy là tiếng ồn ào, tiếng nhạc vọng đến. Nghe như Trần Nam đang ở buổi tiệc nào đó.
" Chào giám đốc, hôm nay ngài không đến công ty ạ?"
Đáy mắt Trần Nam thoáng qua ý cười: " Có việc gì không?"
Thanh Tú hơi lúng túng, cô không biết lấy lí do gì nữa. Nặn mãi mới được một câu:
" À cũng không có gì quan trọng, có mấy giấy tờ cần ngài kí thôi".
Trần Nam cười nhẹ:
" Chiều tôi đến".
Sau khi tắt máy, Thanh Tú dành nửa ngày còn lại để thảo một bản hợp đồng quan trọng. Đến lúc nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa.
Bỗng thấy bên phòng giám đốc sáng đèn. Không biết anh đã đến từ lúc nào, cô nhanh chóng tiến đến gõ cửa.
" Vào đi".
Người đàn ông ngồi thoải mái, một chân vắt chéo, chiếc áo vest được đặt ngay ngắn trên thành ghế.
" Giám đốc, nhờ ngài kí chỗ giấy tờ này".
Trần Nam mỉm cười, khóe miệng hơi cong lên: " Ngồi đi".
Thanh Tú có chút ngờ vực, chẳng phải lúc nào cũng là cô đứng đợi anh kí xong là lập tức đi ngay sao? Có bao giờ Trần Nam yêu cầu cô ngồi lại?
Lúc này Thanh Tú mới phát hiện ra gương mặt Trần Nam đỏ ửng, dù đứng không gần nhưng cô nghe rõ ràng có mùi rượu. Đôi mắt cương nghị mọi ngày có chút lơ đãng đang nhìn cô đầy ám muội.
Người đàn ông đứng lên đi về phía cửa. Bàn tay thon dài khéo léo vặn chốt " cạch".
Thanh Tú giật thót, mớ lông tơ sau gáy bỗng nhiên dựng đứng lên. Cảm giác bất an ở đâu tràn tới. Trời ơi sao lại khóa cửa, anh ta có phải là biến thái không đây.
Lúc quay lại định chạy đi thì cô vừa vặn chạm phải bờ ngực rắn chắc của Trần Nam. Khoảng cách gần đến nỗi cô nhìn rõ từng nhịp phập phồng sau lớp áo sơ mi trắng của anh. Hơi thở nam tính của người đàn ông phà ngay trên đỉnh đầu cô. Hương thơm nhàn nhạt lẫn chút mùi cồn ấy vấn vít ngay trên người làm lồng ngực cô bỗng nhiên như có tảng đá lớn đè lên, hơi thở trở nên khó khăn hơn.
Thanh Tú lùi lại vài bước, khuôn mặt không giấu được sự sợ hãi. Ai dám chắc một người đàn ông đang say không dám làm càn chứ.
Trần Nam thấy khuôn mặt nhỏ nhắn mới bị anh dọa một chút mà đã trắng bệch, lại càng đắc ý tiến tới ép cô sát vào bức tường. Miệng nhếch một nụ cười đầy tà ý:
" Tôi muốn bàn với em một chuyện".
Thanh Tú vì đầu óc đang hỗn loạn nên không nhận ra sự thay đổi trong cách xưng hô của Trần Nam.
" Chuyện gì, bữa sau bàn được không. Hết giờ rồi, tôi có hẹn".
Thanh Tú nói thật nhanh, âm thanh có chút run rẩy, cô cúi người luồn qua Trần Nam rồi chạy ra cửa. Nhưng Trần Nam còn nhanh hơn cô, một cánh tay rắn chắc của anh cũng đủ để túm lấy cổ áo cô lại.
" Em vội cái gì?"
Quả thực giọng nói của Trần Nam trầm ấm mà lại làm Thanh Tú sợ đến phát khóc.
" Ha...ha".
Trần Nam cất tiếng cười sảng khoái. Nhân tiện đang túm cổ áo anh nhấc bổng Thanh Tú lên rồi đặt cô xuống ghế. Cảm tưởng thân hình kg của cô chỉ như con gấu bông vậy. Thanh Tú ho lên mấy tiếng vì cổ bị siết chặt, trong lòng không ngừng oán thán.
" Nhìn em cũng không tồi, nhưng hôm nay tôi không có hứng"...
"...Cho nên cũng không cần phải gấp gáp như vậy".
Lời này thật buồn cười, Thanh Tú bị anh hù sợ đến xanh mật mà nghe cứ như là chính cô đang dụ dỗ anh ta vậy.
Trong lúc cô còn ngồi ngây người thì Trần Nam đã đưa đến trước mặt cô tập tài liệu.
" Xem đi".
Thanh Tú lúc này mới hoàn hồn, đưa ánh mắt lén nhìn Trần Nam. Anh đã nhanh chóng khôi phục bộ mặt gian manh lúc nãy, đang rất tập trung vào màn hình máy tính. Cô chột dạ mắng mình đã quá cả nghĩ, sau đó cầm bản tài liệu lên xem.
Người đàn ông lúc này đưa ánh mắt về phía Thanh Tú, khuôn mặt tuấn mĩ của anh khẽ giãn ra mấy phần. Chuyện vừa rồi Trần Nam chỉ muốn thử cô một chút, dù anh đã bật đèn xanh nhưng Thanh Tú cũng không có ý lẳng lơ, ngược lại còn sợ hãi. Những trợ lí trước kia đều vì không vượt qua được thử thách này mà bị anh cho nghỉ việc. Nghĩ đến đây người đàn ông nở một nụ cười nhẹ.
Thanh Tú vừa đọc xong cũng vừa lúc Trần Nam cất tiếng:
" Đây là buổi giới thiệu sản phẩm mới. Khách mời đến từ nhiều nước khác nhau nên cần một người nói tiếng Anh lưu loát. Việc này tôi muốn giao cho em".
Thanh Tú ngạc nhiên nhìn Trần Nam. Cô biết rõ việc giới thiệu sản phẩm thường là do bên bộ phận maketing phụ trách. Mà bên đó chính là Ái Lệ.
Một tháng tuy không tiếp xúc thường xuyên nhưng cũng đủ cho Thanh Tú hiểu được Ái Lệ không phải là người bình thường. Bằng chứng là đã nhiều lần tự ý vào phòng Trần Nam mà không cần gõ cửa. Linh tính của người phụ nữ mách bảo với cô rằng mối quan hệ giữa Trần Nam và Ái Lệ không chỉ đơn thuần là cấp trên và cấp dưới.
Nhưng tại sao Trần Nam lại giao việc này cho cô? Lẽ nào đây là việc khó nên anh không muốn Ái Lệ hao tâm tổn sức. Cũng đúng lắm chứ, rõ là anh ta đang xót cho Ái Lệ đây mà.
" Em suy nghĩ xong chưa, sợ rồi à?"
Câu hỏi của Trần Nam vang lên lôi Thanh Tú ra khỏi những suy nghĩ trong đầu. Nếu nói không thì chắc chắn anh sẽ nói cô không có năng lực mà trước giờ còn tự phụ. Nếu đồng ý thì, haiz...Quả thực là tiến thoái lưỡng nan. Thôi thì liều một phen.
" Được, tôi sẽ cố gắng".
Lời nói dõng dạc của Thanh Tú làm chân mày Trần Nam giãn ra hết cỡ.
Những ngày tiếp theo vì chuẩn bị cho buổi giới thiệu sản phẩm đó mà Thanh Tú bận đến nỗi chân không chạm đất. Cũng may có Minh Thành thỉnh thoảng mua cho cô ít đồ ăn khuya nếu không cứ tăng ca liên tục kiểu này chắc cô còn bộ xương khô.
Trần Nam sau khi rời khỏi nhà hàng thì lái xe về nhà, chỉ vài li rượu với đám bạn cũng xoa dịu bớt căng thẳng trong đầu. Chuyện là thằng bạn thân của anh tổ chức bữa tiệc thoát ế. Trần Nam không có thói quen uống nhiều nên anh cũng cáo từ sớm một chút.
Đi được một đoạn, không để ý thế nào mà anh lại chạy vào con đường quen thuộc. Ánh đèn trên tầng từ tòa nhà kia làm anh giảm tốc độ. Ánh mắt Trần Nam lộ vẻ ngạc nhiên.
Bao nhiêu năm làm việc, anh chưa từng thấy căn phòng đó sáng đèn vào giờ này. Người làm việc trong đó, chẳng lẽ có thần kinh thép đến như vậy? Anh từ từ đánh tay lái rẽ vào.
Sau gần hai tiếng ngủ quên trong phòng làm việc, Thanh Tú uể oải tỉnh dậy, ngủ trong tư thế bò ra bàn khiến cái cổ cô tê cứng. Cô lắc đầu vài cái rồi nhìn lên đồng hồ, h đêm.
Khi chồm người định đứng lên thì bỗng trên vai Thanh Tú rớt xuống đất một vật gì đó. Cô cầm lên nhìn. Màu sắc, kiểu dáng và mùi hương nhàn nhạt tỏa ra từ vật ấy làm cô há miệng, suýt thì hét lên:
" Là... là áo của...giám đốc"
Thanh Tú lấy tay vỗ vào mặt mình vài cái để chắc chắn mình không nằm mơ.