Khi Trần Nam và Thanh Tú đến nơi, công nhân ở các xưởng đã tụ tập rất đông, tiếng la hét, chửi bới mỗi lúc một lớn.
" Mau trả lương cho chúng tôi, trả lương cho chúng tôi".
Minh Thành gần như bị đám đông bao vây, mặc dù rất nhiều bảo vệ đứng ra can ngăn dẹp loạn nhưng tình hình không có dấu hiệu giảm nóng.
" Mọi người bình tĩnh".
Minh Thành ra sức trấn an, nhưng dường như đám đông càng loạn hơn.
" Bình tĩnh cái gì, đã mấy ngày nay chúng tôi không có tiền đong gạo, không có tiền trả tiền nhà, bảo làm sao chúng tôi bình tĩnh được".
" Đúng rồi, đúng rồi, cách đây hai ngày anh cũng nói như vậy, rốt cuộc là có trả tiền cho chúng tôi không hả?"
Minh Thành bị bao vây tứ phía đến toát cả mồ hôi hột, cố gắng lắm anh thoát khỏi vòng vây, nhảy lên được một cái thùng phuy gần đó.
" Mọi người hãy nghe tôi nói, chúng tôi không phải không trả mà là công ty đang gặp chút khó khăn, vài ngày nữa sẽ..."
Mọi người nghe nói như vậy không những không thông cảm mà còn trắng trợn uy hiếp.
" Không nói nhiều nữa, một là trả lương ngay hôm nay cho chúng tôi, hai là chúng tôi sẽ đập nát mấy cái xưởng này trước khi ra đi".
" Đúng vậy.."
" Đúng vậy, có trả hay không?"
Loại sự việc này khiến Minh Thành nhất thời không biết xử lí thế nào, anh cũng không thể một mình đối phó được với gần cả ngàn công nhân như vậy được, đám đông đã vây quanh anh đến mức muốn trốn cũng không có đường trốn rồi.
Thanh Tú đưa mắt nhìn Trần Nam, hai người nãy giờ đang đứng yên lặng một góc xa quan sát, tình thế hỗn loạn như vậy cô cũng lần đầu gặp phải, trong lòng tất nhiên sốt ruột như có lửa nhưng người đàn ông bên cạnh thì không như vậy, khuôn mặt cương nghị của anh không có một chút chuyển biến nào, đôi mắt đăm chiêu suy nghĩ gì đó rồi tiến đến phía trước.
Minh Thành từ đằng xa thấy Trần Nam đi tới thì thở phào trong lòng, cả đám đông theo ánh mắt anh mà di chuyển hướng đến người đàn ông trong bộ vest đen kia.
" Kia hình như là giám đốc..."
" Đúng rồi, chính là giám đốc..."
Đám đông nhận ra Trần Nam, liền vây quanh anh và Thanh Tú la lớn.
" Giám đốc xin hãy trả lương cho chúng tôi...".
" Trả lương cho chúng tôi".
Khóe mắt Trần Nam khẽ giật nhẹ một cái, anh nhớ đến lời Thanh Tú nói, họ là dân lao động tháng nào cần tiền tháng đó, bây giờ có đứng đây phân trần, thuyết phục để được sự thông cảm cũng chỉ vô ích. Đôi mắt trầm tĩnh của anh khẽ quét quanh một lượt, mọi người vì cái nhìn đó mà không dám la lối nữa, một lúc sau anh cất tiếng.
" Mọi người, trong ba ngày nữa nhất định sẽ có lương, mọi người hãy trở về xưởng làm việc đi".
Lời nói cứng rắn, chắc như đinh đóng cột của anh vẫn khiến ít nhiều người nghi ngờ.
" Giám đốc, ngài nói thật chứ?"
Thanh Tú đứng bên cạnh giờ mới cất tiếng.
" Chính miệng giám đốc nói lẽ nào là không thật sao?"
" Thôi được rồi, giám đốc nói thì chúng ta tạm tin đi".
" Chúng tôi cho ngài ngày, nếu không chúng tôi quyết không nhân nhượng".
Nói rồi đám đông kéo nhau đi, đôi mắt Trần Nam u ám nhìn theo họ, chưa bao giờ anh nghĩ mình lại rơi vào tình thế này, ông chủ của Trần Minh đây sao? Thật thảm hại, người đàn ông cười tự giễu mình rồi lẳng lặng bước đi.
" Thanh Tú..."
Thanh Tú vừa xoay người chuẩn bị rời đi đã bị giọng của Minh Thành gọi, cô quay lại, thấy anh vừa nhảy từ trên chiếc thùng phuy xuống, mặt còn ướt đẫm mồ hôi.
Rất nhanh anh đã chạy đến đứng bên cạnh, hơi thở hổn hển.
" Chúng ta nói chuyện một lát được không?"
Trần Nam đưa mắt nhìn hai người, nhưng rồi anh cũng không có ý phản đối, nhanh chân rời đi, Thanh Tú hơi lưỡng lự giây lát nhưng rồi cô cũng đi cùng Minh Thành.
-------
Vào phòng làm việc, chiếc áo vest bị người đàn ông vứt không thương tiếc vào một xó, cả người nặng nhọc ngồi phịch xuống ghế.
" Hoàng Hải, cậu đến ngân hàng rút toàn bộ tiền mặt trong tài khoản cho tôi ".
Hoàng Hải đứng bên cạnh, nhìn nét mặt lạnh lẽo của Trần Nam anh cũng đoán được giám đốc muốn làm gì, nên cất tiếng với âm giọng rất nhỏ.
" Ngài muốn dùng tiền của mình để trả lương cho công nhân?"
Trần Nam nhấm một ngụm trà, đầu lưỡi bỗng cảm nhận vị trà hôm nay có vị đắng vô cùng.
" Đúng vậy, đủ không?"
" Lần trước ngài đã dùng số tiền rất lớn để đầu tư vào bản thiết kế sản phẩm chip i rồi, tiền mặt hiện chỉ còn hơn hai mươi tỉ thôi, số tiền này chắc đủ".
Đó cũng là số tiền mặt cuối cùng của người đàn ông, bởi anh đã đổ hết vào sản xuất rồi, trong khi sản phẩm ứ trệ chất đống chất khối trong kho không có chỗ tiêu thụ. Bây giờ nếu dùng số tiền kia trả lương cho công nhân cũng chỉ giải quyết được một tháng, trong thời gian đó nếu không tìm được đầu ra cho sản phẩm hậu quả sẽ thế nào? Tiền một đồng anh cũng không còn, công nhân bãi công nghỉ việc, chính thức phá sản.
Nhưng nếu bây giờ anh không giải quyết tiền bạc sòng phẳng, ba ngày nữa liệu có yên?
Thôi thì liều một phen, ít ra cũng duy trì sản xuất được một tháng, từ từ sẽ nghĩ cách.
" Làm như lời tôi nói đi".
" Vâng thưa giám đốc".
Hoàng Hải đi ra đến cửa thì bị Trần Nam gọi lại.
" Hoàng Hải.."
" Giám đốc còn gì căn dặn?"
Trần Nam lấy cây viết ghi vài dòng lên một mẩu giấy nhỏ, sau đó anh gấp cẩn thận rồi đưa cho Hoàng Hải.
" Cậu âm thầm tìm hiểu cho tôi công ty này hiện đang hợp tác với ai?"
" Rõ, thưa giám đốc".
Cánh cửa khép lại, người đàn ông ngã người ra sau ghế, trong đầu anh hiện lên vô vàn thắc mắc. Anh đã từng có lúc nghĩ chuyện này cho bố con Ái Lệ làm, nhưng rốt cuộc anh đã rơi vào tình thế đường cùng, người như Ái Lệ đáng lẽ phải xuất hiện rồi, không những vậy mà còn phải dương dương tự đắc, ra điều kiện yêu sách này nọ với anh. Nhưng hoàn toàn là im lặng, thậm chí anh cho người điều tra cũng không biết cô hiện giờ đang làm gì, ở đâu.
Vì vậy suy nghĩ của anh mơ hồ rẽ một hướng khác, anh cho Hoàng Hải tìm hiểu ba đối tác lớn nhất từ trước đến nay xem nếu không hợp tác với anh thì họ đã hợp tác với ai? Anh không tin những công ty bề thế này tự dưng không kinh doanh mặt hàng chip điện tử béo bở nữa, chắc chắn là có gì khuất tất phía sau.
Quán cà phê gần công ty...
Tiếng nhạc êm tai như không nỡ khuấy động không gian yên tĩnh, li nước cam sánh vàng trước mặt nhưng Thanh Tú cũng không có tâm trạng để uống, cô chống cằm nhìn ra xa.
" Em với anh ta sắp kết hôn?"
Đôi mắt Thanh Tú chậm rãi dời tầm nhìn, đôi đồng tử trong vắt đáp lên khuôn mặt của Minh Thành.
" Ai nói với anh vậy?"
Minh Thành đưa tay khuấy li cà phê sữa như để che đậy bối rối, cố gượng nở một nụ cười.
" Thì anh ta hủy hôn với Ái Lệ, chẳng phải sẽ cưới em sao?"
Giọng của người đàn ông nghe như có một chút ích kỉ trong đó.
Thanh Tú nhếch môi cười.
" Anh cũng thấy tình hình công ty rồi, tâm trạng đâu mà anh ấy nghĩ đến chuyện kết hôn nữa".
Thanh Tú cũng từng nghĩ đến chuyện vui đó, nhưng có lẽ trời không chiều lòng người, có quá nhiều việc xảy đến, hay đến ông trời cũng không muốn hai người ở bên nhau nên mới gieo xuống nhiều trắc trở như vậy?
" Em có biết sự tồn tại của công ty bây giờ mong manh thế nào không, nếu em theo anh ta tương lai sẽ rất khổ..."
Ngay cả Minh Thành, người mà cô xem là người anh trai tốt bụng cũng nói những lời thế này sao.
" Minh Thành, em không quan trọng việc sướng khổ, chỉ cần được bên cạnh anh ấy, em không hối tiếc điều gì cả..."
Đáy mắt Minh Thành khẽ dao động, nếu một ngày công ty đổ bể, Trần Nam thất bại, Thanh Tú vẫn hết lòng hết dạ với anh ta ư.
" Dù anh ta trắng tay, em..."
" Em cũng vẫn luôn yêu anh ấy như vậy".
Minh Thành chưa nói hết câu đã bị Thanh Tú cắt ngang, cô biết anh cũng không có ác ý gì, có lẽ là do quá lo lắng, sợ cô buồn, khổ... nhưng trong lòng cô rõ hơn ai hết điều mà mình thực sự cần là cái gì.
" Không còn việc gì nữa thì em về công ty trước đây".
Minh Thành nhìn bóng lưng mảnh mai đang đi nhẹ nhàng trong gió, ánh nắng sáng bừng một con đường, con đường đó đương nhiên không có anh. Người đàn ông mải mê nhìn đến nỗi đánh rơi cái thìa, âm thanh leng keng rơi vào lòng anh như nhắc nhở.
" Minh Thành, đừng ảo tưởng nữa, cuối cùng mày cũng chỉ là một người anh trai... anh trai thôi, nghe rõ chưa, dù người ta có rơi vào bước đường cùng cũng không có chỗ cho mày đâu".
Khóe môi anh mỉm cười, chua xót...
--------
Ba tuần sau...
Tình hình công ty vẫn giậm chân tại chỗ, ai nấy đều hoang mang, chỉ một tuần nữa thôi là lại đến kì trả lương, lần này... chắc chắn rơi xuống vực thẳm...
Trần Nam đi ra ban công, nhìn Thanh Tú ngồi bất động một chỗ, anh đưa tay vuốt tóc cô.
" Em đang nghĩ gì?"
Thanh Tú giật mình, lúc này mới nhận ra mình đã ngồi ở đây rất lâu đến nỗi đôi chân tê cứng, cũng không biết anh ra ngoài về lúc nào.
" Em đang ngắm sao".
Trần Nam đưa hai tay lên vai cô xoay chiếc ghế lại đối diện với mình, đuôi mắt anh khẽ nheo lại.
" Em có biết nói dối không, bầu trời đêm nay đen ngòm, sao ở đâu ra?"
Thanh Tú cười lấp liếm, cô biết mình không thể qua mắt anh được nên đứng lên, nhưng cái miệng nhỏ bỗng la lên một tiếng nhỏ.
" Ây da..."
Đôi chân cô tê đến nỗi không thể nhấc lên được, vừa lúc đó Trần Nam đã cúi người xuống vòng tay qua sau cái lưng nhỏ nhắn nhấc bổng cô vào phòng.
Ánh đèn dìu dịu cùng với hương thơm nhẹ nhàng từ cơ thể mềm mại kia khiến đầu óc Trần Nam lơ lửng. Anh đặt cô xuống giường rồi lấy hai bàn tay chà xát mạnh vào nhau để tạo hơi ấm sau đó xoa bóp đôi chân cho cô, một cảm giác khoan khoái truyền đến khiến đôi mắt Thanh Tú khép lại, miệng vẫn nở một nụ cười mãn nguyện, cô chỉ ước sao được anh bóp chân cho như vậy suốt đời.
Người đàn ông đang ngồi, hình ảnh cô nằm đó cùng nụ cười khiến lòng anh rạo rực, thực tế là cô đã ở đây với anh nhiều ngày rồi, nhưng tối đến thì phòng ai nấy ngủ, hai người cũng chưa thân mật lần nào ngoại trừ những nụ hôn. Tối nay, anh vừa ra ngoài với bạn về, trong người có hơi men nên cảm xúc ồ ạt kéo đến, được năm phút anh không màng đến việc xoa chân xoa tay nữa, lập tức nằm xuống ôm thân hình kia vào trong lòng.
Thanh Tú quay sang rúc vào ngực người đàn ông, cảm nhận được lồng ngực anh đập mạnh hơn bao giờ hết, cô vừa mở mắt ra đã bị đôi môi anh phủ lấy, ngọt ngào, dây dưa không dứt...
Đêm yên tĩnh, hai hơi thở chỉ muốn hòa làm một, ham muốn của Trần Nam đã lên đến đỉnh điểm, anh đưa tay lên gỡ từng cúc áo trên người Thanh Tú, bầu ngực trắng ngần lấp ló khiến anh không cưỡng lại được mà cúi xuống hôn...
" Ưm.."
Bị kích thích điểm nhạy cảm, Thanh Tú khẽ rên nhẹ một cái, hàng lông mi cô run rẩy liên hồi, bàn tay bấu chặt lấy tấm lưng rộng lớn của anh...
Cơn sóng tình đang sắp đến cao trào, ai ngờ Trần Nam dừng lại, anh đưa tay cài lại cúc áo cho Thanh Tú. Mặc dù người mình đã nóng đến mức muốn nổ tung, anh cố gắng kiềm chế dục vọng của bản thân, thì thầm vào tai cô.
" Anh muốn lần đầu của hai chúng ta phải lãng mạn nhất, tâm lí của em phải thật thoải mái".
Thanh Tú nằm trong vòng tay người đàn ông, không nhận ra toàn thân mình cứng đờ, một cảm xúc hạnh phúc lẫn trân trọng ùa tới, hơn ai hết cả hai người đều hiểu bản thân đang căng thẳng, lo lắng chuyện công ty thế nào... cô nhướn người lên hôn lên đôi môi anh một cái.
" Hôm nay anh vừa được một người bạn giới thiệu một công ty bên Nhật, họ đang cần mặt hàng của chúng ta, sáng mai anh sẽ bay qua bên đó thương lượng".
Đáy mắt Thanh Tú reo vui, cô vội vàng ngồi bật dậy.
" Thật chứ?"
" Ừ, chỉ cần thỏa thuận được giá cả là ổn".
Cô ôm chầm lấy Trần Nam vì vui mừng, anh sẽ làm được, anh sẽ xoay sở được, đó là những gì cô luôn cố gắng tự động viên mình thời gian qua.
------
Sáng hôm sau tại sân bay...
Trần Nam ôm Thanh Tú một lúc rồi hôn lên tóc cô, trong lòng mặc dù hơi buồn nhưng cô cũng nở một nụ cười. Trần Nam không muốn cô đi cùng anh chuyến công tác này, anh nói cô ở nhà giúp anh điều hành công ty, nhưng đó chỉ là cái cớ, thực ra anh biết cô bị say khi đi máy bay nên mới tìm lí do để cô ở lại.
" Anh đi đây, sẽ về nhanh thôi, em ở nhà đừng đi lung tung, muốn đi đâu thì nói Hoàng Hải đưa đi".
" Em biết rồi, anh làm như em là con nít không bằng".
Đã đến giờ, Trần Nam nhìn cô âu yếm cười rồi quay sang Hoàng Hải.
" Để mắt tới cô ấy".
" Vâng, thưa giám đốc".
Người đàn ông xoay người bước đi cùng thư kí Linh, Thanh Tú đứng đó nhìn anh đi thật xa, trong lòng tràn ngập hi vọng và vui sướng. Còn Trần Nam, anh cũng mang tâm trạng vô cùng phấn chấn, anh nghĩ rằng chuyến công tác này sẽ rất nhanh, rất thuận lợi nên để Thanh Tú ở lại, không ngờ... đó là quyết định sai lầm lớn nhất của anh, bởi anh không biết bi kịch dành cho cô đang sắp bắt đầu.