Bước chân Thanh Tú khựng lại, bắt gặp đôi mắt sắc như dao nhìn mình, tiếp theo là một câu hỏi bắn về phía cô.
" Tại sao cô lại ở đây?"
" Cháu...cháu...". Cô ấp úng
Căn phòng im ắng đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy, thái độ của bà Dung làm Thanh Tú rất sợ, chưa từng gặp bao giờ nhưng ánh mắt, lời nói của bà thể hiện rõ sự bài xích đối với cô. Cô nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, đưa mắt nhìn người đàn ông, anh đang đứng dậy đi về phía này, nét mặt vô cùng khó chịu, có lẽ vì di chuyển nên anh đau.
" Mẹ, mẹ đến đây làm gì?"
Câu nói của anh khiến mặt bà Dung biến sắc, con trai của bà lẽ nào không còn coi bà già này là mẹ nữa, lại hỏi một câu lạnh nhạt như vậy, bà giận dữ nhìn anh.
" Mẹ hỏi con, những vết thương trên người này là như thế nào?"
Trong lúc bà đã di dời sự chú ý, anh liếc mắt ám hiệu cho Thanh Tú đi ra ngoài, cô cũng nhân cơ hội này mà rón rén rút lui. Vừa lẻn ra khỏi cửa cô thở mạnh một cái, tại sao đối diện với mẹ anh, cô lại có cảm giác sợ như vậy, mặc dù bản thân không làm gì sai, chỉ là đến đây giúp anh một chút, sao bà lại nhìn cô bằng đôi mắt đó.
Cô chưa đi xuống mà đứng dựa vào tường, từng lời nói của bà Dung trong phòng vang lên rõ mồn một.
" Tại sao con bé đó lại ở đây?"
" Mẹ nghĩ con bị thương như vậy, lại không có dì Tư, con tự mình có thể mà bình phục sao?"
Thanh âm của anh rất nhỏ, nhưng Thanh Tú lại dấy lên một niềm chua xót, nó chẳng khác nào là một câu trách móc của một người con đối với mẹ mình, rõ ràng anh bị như vậy lại không hề thấy bà chăm sóc, vừa đến không nghe được câu hỏi han đã hạch sách những chuyện không đâu, cô mơ hồ cảm thấy mối quan hệ mẹ con này quả thực có vấn đề. Nếu người bị thương đó là cô, mẹ cô sẽ cuống quýt mà săn sóc chứ không bỏ mặc như vậy, lẽ nào... người đàn ông lạnh lùng kia, anh không được hưởng thụ tình mẹ một cách đúng nghĩa nhất sao?
" Vậy tại sao con không gọi Ái Lệ đến, nó dù sao cũng sắp là vợ của con".
Ái Lệ, vợ...
Hai từ này ngắn gọn như vậy, sao lại như mũi kim đâm vào lòng người đứng ngoài cửa, khiến một hơi thở của cô cũng trở nên nhói lên, cái sự thật này, cô làm sao mà phủ nhận...
Bên trong im lặng, một lúc sau mới nghe thấy giọng nói của Trần Nam.
" Mẹ nghĩ tiểu thư cành vàng lá ngọc đó có thể nấu ăn, giặt đồ, làm những việc thay dì Tư được ư?"
Nếu câu thứ nhất của bà Dung như kim đâm thì câu trả lời của Trần Nam lại như một lưỡi dao vô tình mà khoét vào lòng cô một lỗ sâu hoắm, anh để cô ở lại đây chỉ vì cô có thể làm tốt công việc của dì Tư thôi sao?
Đúng rồi, chẳng phải cô nhận lời Phương Hùng là sẽ chăm sóc cho anh, thừa biết phải làm công việc của một người giúp việc thực thụ, bây giờ còn suy nghĩ cái gì, anh vốn dĩ đã đuổi cô đi, chỉ là cô cố chấp mà ở lại... là tại cô tự huyễn hoặc.
Trong kia lời bà Dung tiếp tục vang lên.
" Mẹ đến đây để nói với con một chuyện, bên bố mẹ Ái Lệ đã quyết định hai tháng nữa sẽ tổ chức hôn lễ".
Câu nói vừa rồi làm Thanh Tú sững sờ, bóng đèn ngoài hành lang hắt lên gương mặt cô trắng bệch.
" Hai tháng nữa ư? Hai tháng nữa Ái Lệ sẽ thành vợ anh ư?"
Anh sẽ như thế nào? Có đồng ý hay không?
Lẽ nào lại không, hôn ước từ nhỏ, hai người họ lại xứng đôi như vậy... bố của Ái Lệ đã quyết định, ai có thể chống lại được?
Cô lặng lẽ đi xuống lầu, không muốn biết thêm về sự việc ấy nữa, bởi càng nghe lồng ngực chỉ càng thêm thắt lại.
Khi đôi chân nhỏ của cô đặt ra khỏi bậc thềm nhà, ánh trăng đã tỏa chiếu trên cây cối khắp khu vườn một màu vàng mờ mờ ảo ảo. Hôm nay là rằm, chỉ mới hơn giờ trăng đã lên cao sáng vằng vặc, bóng dáng mảnh mai của cô tản bộ dọc theo con đường rải sỏi trắng, bàn chân giẫm lên những viên sỏi phát ra âm thanh " rào rạc" khô khốc. Hoa nhài đưa hương ngào ngạt khắp nơi, khung cảnh vô cùng nên thơ, chỉ có lòng ai kia là đang hỗn độn, không một chút tâm trạng thưởng thức.
Cô quay lưng lại nhìn lên ban công lầu một, có ánh điện hắt ra nhè nhẹ, nơi đó có một người đàn ông... có lẽ anh đang bàn tính chuyện hôn sự. Cô thở dài tìm một chiếc ghế đá dưới bóng cây ngồi bệch xuống, bóng trăng nhàn nhạt xuyên qua kẽ lá, đáp lên khuôn mặt nửa hư nửa thực.
Mười lăm phút sau, chiếc Fortuner khởi động rồi từ từ tiến ra, đèn xe rọi thẳng vào mắt Thanh Tú, người bên trong như nhìn thấy cô, bỗng dưng xe giảm tốc độ... Tim cô chợt đập thình thịch, cô thực sự không muốn đối diện với người phụ nữ đó. Nhưng bà đã từ trên xe bước xuống...
Đèn xe tắt, mặc dù dưới tán cây tranh tối tranh sáng, Thanh Tú vẫn nhìn ra được vóc dáng uyển chuyển của bà đang tiến lại chỗ cô ngồi. Cô vội đứng lên...
" Ngay ngày mai khi dì Tư lên, cô phải đi khỏi cái nhà này ngay lập tức".
Trong ánh sáng mờ ảo đó, không ai là nhìn rõ mặt ai, âm giọng sắc bén của bà cứ thế chọc vào tai cô.
" Vâng, cháu cũng chỉ là đến giúp giám đốc, mai cháu sẽ đi".
Cô trả lời bà một cách nhẹ nhàng, nhưng như thế lại càng khiến bà bực bội, bà ghét nhất là cái thể loại giả vờ giả vịt như vậy.
" Tôi nói cho cô rõ... cô đừng tưởng tôi không biết mục đích của cô, cô năm lần bảy lượt quyến rũ, dụ dỗ con trai tôi, mặc dù biết nó đã có vợ sắp cưới, cô rốt cuộc là cái hạng người gì?"
Lời nói của bà Dung đanh thép từng câu chữ, cô không biết phải chống đỡ thế nào.
" Cháu... không có...".
" Bốp...".
Tiếng tát mạnh vang lên, bà Dung như muốn mang hết tức giận trút lên người cô.
" Không có... thế tại sao con tôi nó đi uống rượu đến mức bị kẻ xấu hại như vậy, không tại cô chứ tại ai?"
Dù Trần Nam giấu diếm, tất cả nhất cử nhất động của anh đều không thể qua mắt được bà.
Thanh Tú đưa tay lên má, cảm nhận được sự đau rát. Tối đó vì cô mà anh đi uống rượu ư? Cô, rốt cuộc đã gây ra cái chuyện gì rồi...
Cô còn đang đứng bất động thì bà Dung đã quay đi, sau đó bà nghoảnh mặt lại.
" Thế nào đi nữa thì nó cũng phải cuới Ái Lệ, cô khôn thì tự nên biết phải làm gì..."
-----
Sau khi bà Dung rời khỏi phòng, Trần Nam ngã người ra giường, đôi mắt anh vô hồn nhìn lên trần nhà, khuôn mặt vô cùng u ám. Chợt nhớ điều gì anh lại ngồi dậy, từng bước tiến ra hành lang, gọi vọng xuống lầu.
" Thanh Tú... em lên đây"
.....
"... Em có nghe thấy không?"
Phía dưới nhà im ắng không một tiếng trả lời, người đàn ông đi lại cầu thang, nhưng dường như vết thương lại bị động nên đau nhói, anh quay về phòng, lấy điện thoại gọi cho cô.
Sau một hồi chuông dài, anh phát hiện âm thanh reo trong giỏ xách. Anh tiến lại bàn, quả thực Thanh Tú để điện thoại trong giỏ, anh cầm ra, vô tình làm rơi một tờ giấy.
" Đơn xin thôi việc".
Đôi mắt người đàn ông tối sầm khi thấy những dòng chữ kia, cô rốt cuộc là đang ủ mưu để trốn khỏi anh.
Thanh Tú đi vào nhà khi trăng đã lên rất cao, đôi vai cô vì bị sương thấm đẫm mà hơi run nhẹ, tiến lên lầu vào phòng, không thấy Trần Nam đâu. Đi kiếm một lúc cô mới phát hiện anh mặt mày lạnh lẽo ngồi ngoài ban công.
" Vào phòng đi, anh muốn bị cảm lạnh ư?"
Cô đứng trước mặt anh cất giọng trầm thấp, ánh trăng đem thân hình nhỏ nhắn đổ bóng lên tường, cảm nhận đôi mắt anh ngước nhìn mình vô cùng phức tạp.
" Em lo cho tôi?"
Trước cái nhìn của anh, đôi lông mi cô run nhẹ, cô làm gì được lo cho anh, cái quyền kia thuộc về vợ sắp cưới của anh, Ái Lệ...
Cô im lặng...
" Thanh Tú, từ ngày em vào làm việc, tôi đối xử với em có tệ không?"
Đêm khuya tĩnh lặng, giọng anh trầm ấm nhưng cũng rất nặng nề, đôi mắt nhìn cô không rời khiến cho cô hô hấp không được tự nhiên.
" Không, anh đối với tôi rất tốt".
Môi anh mím lại, đôi mắt trong đêm nửa tối nửa sáng sâu hun hút, cả dáng người ngồi dựa vào ghế như bất động.
" Tôi có làm gì xúc phạm đến em không?"
" Cũng không...". Thanh âm của cô rất nhẹ, như tiếng chảy của nước.
Nhưng gương mặt của người đàn ông bỗng dưng thay đổi, trong một giây ánh mắt anh quắc lên tia sáng đáng sợ, cô mơ hồ không hiểu là cảm xúc gì, ngay lúc đó thì...
" Rầm".
Tiếng đập bàn vang lên, cùng với đó là tờ đơn được vứt ra trước mặt.
" Vậy đây là cái gì? Em nói đi..."
Quai hàm anh bạnh ra, nói gần như là nghiến răng nghiến lợi...
Cô cúi mặt, một màn sương mỏng buông xuống, bao trùm tất thảy xung quanh, cuối cùng anh đã biết việc cô xin nghỉ việc.
" Chẳng phải anh nói tôi biến đi, đừng bao giờ xuất hiện nữa hay sao?"
Nét mặt người đàn ông đanh lại, anh thốt ra câu đó chỉ là trong lúc tức giận nhất thời, không nghĩ cô lại có cái suy nghĩ điên rồ như vậy. Anh đứng lên, cử động không được nhanh nhẹn, nhưng đôi tay cũng đã ghì chặt lấy vai cô ép vào lan can.
" Vậy tại sao em còn đến đây làm gì, hả?"
Thanh Tú không dám đối diện với anh, cũng không dám vùng vẫy, bởi nếu cô nhao lên anh sẽ dùng sức mà động đến vết thương trên người. Cô nhìn lên bầu trời đen kịt, khóe mắt cay xè. Lúc nãy khi một mình ngồi dưới vườn, cô đã suy nghĩ rất kĩ, chọn lựa cho mình một con đường giải thoát.
Cô quay lại nhìn anh một cách hờ hững.
" Tôi đến là vì Phương Hùng yêu cầu, ngày mai dì Tư đến, tôi sẽ đi".
Đáy mắt Trần Nam vằn lên tia máu, rồi cô sẽ nghỉ việc, biến mất như những gì đã nói ư, không cần biết anh đang nghĩ gì ư?
" Lý do?"
Bóng dáng cao lớn của anh bao phủ cả thân người cô, hơi thở quen thuộc của anh phả ngay bên cạnh, một cảm xúc nào đó cứ lượn lờ như muốn đem trái tim cô đi chôn vậy, cô không muốn từ bỏ, nhưng còn lựa chọn nào khác?
" Công việc thì ở đâu cũng vậy, xin việc ở một nơi khác cũng không phải là quá khó".
Lời nói nhàn nhạt như thể không cần thiết gì cái công việc mà mình đã mơ ước, cố gắng đó nữa. Người đàn ông nghe xong, anh kiềm chế để tay không bóp nát vai cô ra.
" Tại sao em nhất định không muốn làm việc ở Trần Minh nữa?"
Vì em không muốn đối diện với sự thật chỉ hai tháng nữa anh sẽ kết hôn, rồi em sẽ hằng ngày mà gặp anh thế nào?
" Rất áp lực, mệt mỏi... và còn vì..."
" Vì điều gì?" Anh rống lên.
Tất cả những gì anh làm lại đổi lấy sự lạnh nhạt, từ bỏ của cô.
Cô nhìn vào mắt anh... bàn tay bấu chặt vào đùi mình để tìm kiếm dũng khí.
" Tôi... không muốn gặp anh nữa".
Cả không gian trùng xuống...
Không có âm thanh giận dữ nào vang lên, xung quanh hai người chỉ là tiếng gió rít, cùng với đó là sự im lặng, một sự im lặng đến đáng sợ.
Người đàn ông buông cô ra, không ai biết được bên trong đôi con ngươi nâu trầm của anh đang nghĩ gì, anh quay người đi về phòng. Tiếng chân của anh từng bước nặng nề vang lên giữa màn đêm tĩnh mịch, rơi vào lòng cô. Cô nhìn theo, thân ảnh mơ hồ càng lúc càng xa...
Cô cứ như vậy mà đứng ngoài ban công, gió có thốc mạnh cỡ nào vào người cũng không cảm thấy lạnh, bởi trong lòng đã bị bao phủ bằng một lớp tuyết dày đặc.
Việc cô có làm hay không làm ở Trần Minh, đối với anh có lẽ cũng không có gì đáng bận tâm...Không có cô, anh lại sẽ tuyển người khác, bao nhiêu người mơ ước được làm việc cho anh, một nhân viên nhỏ bé như cô, cũng chỉ là một hạt cát nhỏ, nằm lăn lóc giữa hàng đống viên kim cương lấp lánh khác...
Trời đã về khuya, các ngọn đèn của những căn hộ dưới tầm mắt đều tắt, Thanh Tú lúc này mới đi về phòng, cô đưa mắt nhìn chiếc giường rộng lớn giữa phòng, Trần Nam đã ngủ, thân người anh nằm thẳng tắp.
Sau một ngày dài cô cũng đã rất mệt, tìm cho mình một chỗ trên ghế sô pha trong góc phòng. Chỉ là nằm mãi cũng không ngủ được, bỗng nghĩ đến lần trước khi cô bệnh, anh cũng nằm ở đây mà trông chừng, bây giờ... cô coi như trả nợ cho anh rồi.
Cô nhắm mắt lại suy nghĩ miên man, thiếp đi từ từ...
Đến lúc giật mình tỉnh lại, đồng hồ chỉ giờ sáng. Chợt nhớ lời Phương Hùng dặn nửa đêm anh có thể bị sốt, cô bật người dậy đi lại giường. Hơi thở người đàn ông vẫn đều đặn, anh ngủ rất yên tĩnh, khuôn mặt anh tuấn dưới ánh đèn vàng dìu dịu đẹp như tượng tạc.
Cô ngồi bên cạnh nhìn ngắm anh, từng đường nét trên gương mặt in rõ vào tâm trí. Trong một khoảnh khắc vô thức nào đó, cô chợt cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ môi kia, một hành động vụng trộm điên rồ...
Bỗng hàng lông mi người đàn ông khẽ chớp động, anh mở mắt ra. Cô giật mình hoảng sợ rời khỏi môi anh, vội vàng bỏ chạy. Nhưng rất nhanh anh đã chụp được cánh tay cô, cơ hồ là dùng lực rất mạnh, đôi mắt giận dữ đỏ ngầu.
" Đặng Thanh Tú, em đang làm gì? Em làm như vậy là ý gì?"
P/s: Au đang nản, các bạn cho au chút động lực đi