Vào cuối kỳ nghỉ hè của năm hai sơ trung, cậu ấy đã chuyển vào lớp tôi.
“Tên tớ là Honoka Sakaki, các cậu cứ gọi là Honoka cho thoải mái nhé, mong được mọi người giúp đỡ ạ~”
Cô nàng đứng trước tấm bảng đen, cười toe toét trong khi vẫy tay tự giới thiệu bản thân.
Trước ánh mắt quan sát của rất nhiều người mà cậu ấy vẫn ung dung chẳng chút nao núng gì. Thấy thế, tôi nhận ra rằng chúng tôi là hai loại người hoàn toàn trái dấu nhau. Hơn nữa… Đây là lần đầu tiên tôi thấy ai đó đẹp đến vậy.
Những đường nét trên khuôn mặt cậu ấy mới thật kiều diễm làm sao. Thoạt nhìn thì nom cậu có vẻ lạnh lùng vô cảm lắm nhưng khi mỉm cười, cô nàng lại để lộ ra hai lúm đồng tiền trông rất đáng yêu. Khuôn mặt trái xoan, chiều cao thì trên mức trung bình của con gái một chút, mái tóc màu hạt dẻ cùng với đôi mắt to tròn được tô điểm thêm bằng dải lông mi nâu nhạt cùng màu. Hình như là màu tóc tự nhiên, tôi đã nghĩ như vậy.
“Vì lí do công việc của cha mẹ mà Sakaki-san đã sống ở nhiều quốc gia khác nhau. Thế nên thời gian bạn ấy ở Nhật Bản rất ngắn, tức là còn nhiều thứ bạn chưa biết được. Thầy mong rằng mọi người sẽ tận tình giúp đỡ em ấy nhé, được chứ?”
Thầy giáo vừa dứt lời, Mishima trả lời “Vâ-ng” ngay, làm như cô ta là lớp trưởng vậy. Tôi ghét cay ghét đắng giọng nói đó, thứ giọng nói liên tục sỉ vả tôi.
Sakaki mỉm cười đáp lại, bấy giờ tôi liền hiểu rằng Sakaki-san sẽ về với “chúng”.
Không ngoài dự đoán, Sakaki-san nhanh chóng hòa hợp với tất cả các cô gái đứng đầu lớp, trở thành bè bạn với những kẻ luôn lấy tôi ra làm trò cười.
Song, chẳng biết có phải vì là học sinh mới chuyển đến nên đồng cảm với tôi hay chăng, mà bất cứ khi nào họ cười nhạo tôi, cậu cũng chỉ mỉm cười chiếu lệ.
Chẳng hiểu sao mà tôi thực sự để tâm tới chi tiết vụn vặt này. Thời gian thấm thoát thoi đưa, và trước khi tôi kịp nhận ra, giờ đã là tháng 12 mất rồi. Kỳ nghỉ đông đang đến gần, và rồi vào một hôm nọ trước Giáng sinh không lâu, trong lớp đã có chuyện xảy ra.
Trong giờ thể dục, khi mọi người đang rời khỏi lớp thì một vài học sinh đã bị lấy cắp ví.
“Chắc chắn là do nhỏ ‘phù thủy’ làm rồi.”
Sau khi làm ầm lên cả buổi, vào giờ nghỉ giải lao, đương lúc tôi đang đứng dậy chuẩn bị rời khỏi lớp thì Mishima cố tình nói thật to như vậy, có là lẽ cố ý để tôi nghe thấy chứ chẳng lạ gì.
Và những người xung quanh nhanh chóng phụ họa theo cô ta.
Dẫu rằng họ biết không phải tôi làm, nhưng họ vẫn cứ thế mà đổ lỗi cho tôi chỉ vì thế sẽ thú vị và hấp dẫn hơn thôi.
– Mà, chuyện lần nào chẳng ra như này.
Tôi vờ như không nghe thấy và chuẩn bị ra về.
Nhưng rồi, một lời “phản bác” bất chợt vang lên.
“Ể? Sao mà thế được, Minato-san đến lớp sớm để thay đồ và bị ép ở lại dọn dẹp, vậy nên cậu ấy là người về lớp cuối cùng mà?”
Một sự thinh lặng bao trùm lấy lớp học bởi mọi người quá sốc trước phát ngôn vừa rồi của cậu ấy.
Mishima cũng đến á khẩu, cô ta chĩa ánh nhìn ngạc nhiên về phía chủ nhân của giọng nói, Sakaki-san.
“T-Thôi nào, Honoka, cậu đang nói gì vậy? Chuyện đó có quan trọng đâu.”
Một người trong nhóm Mishima không khỏi bối rối mà thắc mắc, ánh mắt của cô ta như muốn nói rằng “Đọc bầu không khí dùm cái đi.” Đời nào một Sakaki-san thông minh như vậy lại không nhận ra điều đó.
“Haizz…”
Nhưng Sakaki-san lại trút một hơi thở dài và nhìn các nữ sinh - những người mà cậu ấy coi là “bạn bè” của mình với vẻ mặt lạnh lùng ra chiều khó chịu.
“Không hiểu ý tôi à? Nói chung là gạt tôi ra khỏi mấy trò con bò của các người đi, rõ ngớ ngẩn.”
Sau khi nói ra những lời lẽ mình giữ kín trong lòng, Sakaki-san đến gần và nắm lấy cánh tay tôi.
“Ể?”
“Cậu đang định mua gì đó phải không? Chúng ta đi cùng nhau nhé.”
Cậu ấy kéo một tôi đang bối rối ra khỏi lớp học.
“T… tại sao chứ…”
Vì chẳng thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nên tôi hỏi Sakaki-san rằng “động cơ” của cậu ấy là gì.
Cậu quay mặt lại và nở một nụ cười thoải mái đến lạ thường.
“Tớ sẽ lại chuyển trường vào học kỳ tới thôi, với lại mấy người đó nhàm chán chết đi được. Kiểu gì ngày mai họ chả cho tớ ra rìa nên hãy tận dụng cơ hội này để cùng nhau thưởng thức bữa trưa nhé.”
“Chuyển trường ư…”
Nghĩa là, vì không còn vương vấn điều gì nữa, nên cậu ấy chẳng còn lý do gì để a dua theo đám đó nữa cả.
Chúng tôi mua một ít bánh mì và sữa, rồi ăn trưa tại cầu thang thoát hiểm phía sau trường học.
“Uwah, lạnh quá… Ngồi trên cầu thang này làm tớ thấy lạnh quá đi mất… Nhưng sẽ không ai đến đây đâu.”
Sakaki vừa ăn bánh mì vừa xoa xoa đùi của mình vì lạnh. Như thể cái rét đã làm cho khoảng cách giữa chúng tôi ngắn lại, cậu ấy dí sát người vào tôi.
Tuy tiết trời lạnh thì có lạnh thật, song lạ thay cơ thể chúng tôi vẫn rất ấm áp.
Từ thuở cha sinh mẹ đẻ, đây là lần đầu tiên tôi được trải nghiệm khoảnh khắc này. Và cũng chính vì thế mà tôi không thể nuốt nổi món bánh mì đậu đỏ khoái khẩu như thường lệ.
“Này, cậu có thể phản biện lại bằng cách nói y như mình lúc nãy mà nhỉ? Sao cậu lại cứ im lặng miết vậy?”
Sakaki-san hỏi tôi một cách tự nhiên, chẳng hề do dự gì, hệt như cái ngày cậu ấy chuyển đến đây.
“Có nói gì cũng vô ích thôi… Vì chúng là một đám xuẩn ngốc hết thuốc chữa.”
Tôi đã vô tình đáp lại với những lời lẽ nặng nề như vậy.
Chỉ sau lần đầu tiên thổ lộ hết những cảm xúc tiêu cực chôn vùi nơi tâm khảm, tôi mới nhận thấy rằng mình đã tích tụ biết bao nhiêu là sự thù địch trong lòng.
Đột nhiên nhận ra sự nhỏ nhen và bẩn tính trong con người mình, mặt tôi cũng nóng bừng lên.
“Ahaha, cậu nói chuẩn đấy.”
Thay vì khinh thường tôi, Sakaki-san lại mỉm cười đồng thuận.
“Chúng ta khá kết nhau đấy nhỉ? Tiện thì Minato-san này, tên cậu là gì thế?”
“... Yuki.”
Nói tên mình khiến tôi có xấu hổ đôi chút.
“Vậy tớ có thể gọi cậu là Yuki được không? Cậu cũng có thể gọi tớ là Honoka, tất nhiên không cần phải dùng kính ngữ đâu.”
“Ể? À… chắc chắn rồi.”
Trước sự áp đảo tuyệt đối của cậu, tôi đã gật đầu mà chưa kịp dành thời gian ra nghĩ ngợi gì cho kỹ.
“Vậy thì chúng ta thử gọi tên nhau luôn cho nóng nhỉ.”
“... Honoka?”
Khi những câu từ đó thốt ra khỏi miệng, má tôi lại ngay lập tức nóng ran lên. Trong lòng tôi trào dâng lên một thứ xúc cảm tội lỗi như thể mình vừa làm điều gì đó không phải phép, và thứ cảm xúc đó khiến tâm trí tôi trở nên rối bời.
“Ừ! Mong được cậu chiếu cố nhé, Yuki. Và giờ chúng ta đã trở thành bạn bè rồi.”
Sakaki-san— không, Honoka cũng mỉm cười và gọi tên tôi.
—Bạn bè? Với tôi ư…?
Một cụm từ quá đỗi xa xôi và lạ lùng bỗng dưng bủa vây lấy đầu tôi.
Song, cứ như thể Honoka chợt nhớ ra điều gì, cậu ấy nói với giọng cay đắng:
“A, nhưng mà… tớ thật thất lễ khi không nói điều này trước khi chúng ta trở thành bạn của nhau, tớ… không thể ‘giúp’ gì được cho cậu, vậy nên, tớ phải xin lỗi. Tớ thực sự xin lỗi.”
“Ể?”
Trong một khắc ngắn ngủi, tôi đã chẳng thể hiểu nổi ý cậu ấy là sao.
“Họ luôn đối xử với cậu như vậy đúng không, Yuki? Họ thậm chí còn đặt cho cậu những biệt danh kỳ quặc như phù thủy nữa. Nếu tớ thực sự làm gì đó, có lẽ tớ đã ngăn được họ rồi. Nhưng tớ không thể. Vì sắp chuyển trường lần nữa nên tớ chẳng chịu trách nhiệm cho những gì sẽ xảy ra ‘sau này’ được.”
Honoka nói với tôi bằng vẻ mặt nghiêm túc.
Và cuối cùng tôi cũng đã hiểu được điều mà cậu ấy lo lắng là gì.
“Cậu sợ… rằng họ sẽ ‘trả đũa’ tớ chứ gì? Chỉ cần tớ là đủ rồi, ngay từ đầu tớ cũng có cần ai giúp đỡ đâu.”
Đó không phải là một lời nói khoác, tôi chỉ đơn thuần là nói mà chẳng thèm suy nghĩ thôi.
Honoka nhìn tôi, nom ngạc nhiên dữ lắm đoạn nở một nụ cười khác hẳn với lần trước.
“Vậy à… có vẻ tớ đã đánh giá thấp cậu rồi nhỉ, Yuki. Tớ xin lỗi, chẳng phải vì không thể giúp cậu trong tương lai, mà là vì đã vươn tay ra hỗ trợ mà không có sự cho phép của cậu.”
Cậu cười gượng, đoạn cắn lấy một miếng bánh mì Yakisoba và ngước nhìn lên bầu trời.
“Hừmm… sao xin lỗi mà cứ thấy sai sai ấy nhỉ, chúng ta đã là bạn bè rồi mà… A! Đúng rồi! Tớ có thể ăn một miếng bánh đậu đỏ của cậu được hem?”
Honoka nói, như thể cậu vừa nảy ra ý tưởng gì vĩ đại lắm không chừng và bắt đầu sấn lại gần tôi, nhưng tôi chẳng kịp hiểu điều gì cả.
“Được chứ, tất nhiên rồi… nhưng mà tại sao?”
“Đó là một cuộc trao đổi công bằng. Tớ biết rằng mình đã can thiệp quá mức vào chuyện của cậu, nhưng việc tớ muốn giúp Yuki là thật nên muốn xin một miếng thay cho lời cảm ơn ấy mà. Và giờ thì ta hòa rồi nhé.”
Tôi cười gượng khi nghe cậu ấy nói vậy.
“Theo lẽ đó thì tớ thấy mình hơi bị thiệt thòi đó nha. Nhưng… dẫu có cần thiết hay không, tớ vẫn nên cảm ơn những người đã giúp đỡ bản thân mới phải.”
Nói đoạn, tôi đưa chiếc bánh đậu đỏ cho Honoka.
“Cảm ơn nhé, Honoka.”
“Mhm”
Cậu ấy có vẻ hơi ngượng ngùng trong khi đáp lại bằng cái gật đầu rồi cắn một miếng bánh đậu đỏ.
“A…”
Tôi vô tình đưa cho cậu ấy phần mình đã cắn và cậu ăn một miếng to, bao gồm cả phần có dấu răng tôi luôn.
Tuồng như Honoka chẳng hề để tâm tới vụ đó mà cứ nhai bánh rồi nuốt thôi.
“Liệu có phải tớ đã… cắn miếng to quá không?”
Cậu ấy hỏi sau khi nom thấy phản ứng của tôi.
“Không, không có gì đâu.”
Tôi lắc đầu. Miễn sao cậu ấy không quan tâm là được, tôi nghĩ bụng.
Trong suốt cả tuần ấy chúng tôi ăn trưa cùng nhau mỗi ngày cho đến khi học kỳ thứ 2 kết thúc.
Làn gió tháng 12 lướt qua chỗ chúng tôi đang ngồi cùng nhau, nơi cả hai đang chuyện trò qua lại. Thỉnh thoảng chúng tôi có một cuộc tranh luận sôi nổi về lời lăng mạ mà người bạn cùng lớp nào đó nói.
Và ngày lễ bế giảng đã đến.
Hôm đấy trường vãn sớm nên tôi nghĩ cả hai sẽ không bao giờ có thể nói chuyện với nhau nữa. Song sau khi Honoka dọn xong đồ đạc của mình, cậu đứng lên và nói với tôi.
“Này~ Yuki, chúng ta về nhà cùng nhau nhé.”
Tôi giật thột và dừng việc mình đang làm lại.
Dẫu rằng chúng tôi đã trở thành bạn bè, song cả hai chỉ nói chuyện với nhau trong giờ ăn trưa mà thôi, vậy nên tôi không ngờ đến việc cậu ấy sẽ rủ mình thế này.
Tôi bắt đầu đổ mồ hôi hột.
Từ trường về nhà cùng với một người bạn sao? Tôi ấy hả?
“... C-Chắc chắn rồi.”
Tôi gật đầu. Mặc dù hơi bối rối nhưng cũng chẳng có lý do gì để từ chối cả.
Cảm nhận được ánh nhìn của các bạn cùng lớp, tôi rời khỏi phòng học.
“Nghĩ lại thì, chúng ta đã không đả động gì đến vụ chuyển trường nhỉ?”
Tôi cất tiếng hỏi trong lúc đuổi theo cậu ấy.
Tôi đã đinh ninh rằng thầy giáo sẽ đề cập đến việc này vào lễ bế giảng, nhưng rốt cuộc nó chẳng hề được nhắc tới, ngay cả khi buổi học cuối cùng của học kỳ 2 kết thúc.
“Tớ có thể nộp đơn xin chuyển trường sau, làm vậy thì sẽ thoải mái hơn mà đúng không?”
“Đúng vậy, tuy chạy trốn mà vẫn thắng được. Tuyệt vời lắm, Honoka.”
Tôi gật đầu ngưỡng mộ.
Cậu ấy thực sự là một người hoàn toàn trái dấu, vì đối với tôi, chạy trốn đồng nghĩa với thất bại.
“Thật sao? Làm thế có tuyệt vời gì cho lắm đâu. Tớ chỉ làm những gì mình muốn với cuộc sống của bản thân thôi. Dù sao thì tớ cũng sẽ rời Nhật Bản vào ngày mai với đống đồ đạc giờ vẫn chưa hề được dọn vào hành lý nữa.”
Cậu ấy nghiêng đầu ra điều ngạc nhiên.
“Cái lối suy nghĩ ấy là điểm tuyệt vời ở cậu đó. Mà… ngay ngày mai đã rời đi thì có phải là hơi sớm quá không?”
“Ừ, nhưng bên đó mọi thứ đã sẵn sàng rồi nên họ sắp xếp chuyến bay mà không có sự cho phép của tớ. Aaaaaa~, giá như được ở lại lâu hơn thì chúng ta có thể tổ chức một bữa tiệc Giáng sinh rồi.”
Honoka thì thầm với vẻ tiếc nuối.
“Cậu nói phải. Dù sao thì cũng sắp tới Giáng sinh rồi.”
Cái suy nghĩ rằng liệu tôi có cơ hội tổ chức một bữa tiệc Giáng sinh với Honoka không khiến tim tôi như thắt lại.
Tôi đã nghĩ ngợi vô ích rồi.
— Mày đã biết rằng điều đó sẽ không xảy ra rồi mà.
Tôi rời trường học với nỗi buồn bã đeo bám, và cổng trường dần hiện ra trước mắt.
Honoka sẽ đi đường nào nhỉ?
Vì luôn cố tình đến trường muộn và về nhà sớm nhất có thể nên tôi không nhớ rằng mình đã thấy Honoka đi đến trường hay về nhà lần nào chưa.
Có khi chúng tôi sẽ phải chia tay nhau ngay sau khi ra khỏi cổng mất thôi.
“Vậy cậu về đường nào thế?”
Honoka chỉ tay vào cổng.
Trái tim tôi đập nhanh hơn, cứ như thể cậu đọc được suy nghĩ của tôi vậy.
“... Đường đó.”
Tôi chỉ sang bên trái.
“Chúng ta đi cùng đường, tạ ơn trời.”
Cậu ấy cười.
Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm. Ít ra thì chúng tôi đã có thể ở bên nhau lâu hơn, dù chỉ là một chút.
Vậy là chúng tôi ra khỏi cổng rồi rẽ trái.
— Nhưng khi đi đến ngã tư kế tiếp… thì… liệu mình có nên xin thông tin liên lạc của cậu ấy không?
Đương lúc ý nghĩ đó vụt qua tâm trí, tôi mới ngộ ra rằng.
Đối với hai người bạn sắp chia tay nhau thì điều này mới bình thường biết bao.
Tôi chưa từng có bạn bè, vì vậy mà không thể nhận ra được điều đó ngay lập tức. Nhưng Honoka thì khác, có lẽ ngay từ đầu cậu ấy mời tôi ra đây chính xác là vì mục đích này.
Nhưng cậu ấy không nói gì về thông tin liên lạc của mình vì không muốn làm “mấy việc thừa thãi”.
— Cậu ấy để mình lựa chọn…
Tôi vô tình để lộ ra một nụ cười chua chát, và Honoka cau mày khi nhận thấy biểu hiện của tôi.
“Có chuyện gì vậy?”
“Không có gì đâu, à mà…”
Trong một khắc bối rối, cuộn trào sâu trong thâm tâm tôi khi đó… chính là nỗi sợ hãi.
“... Chúc cậu thượng lộ bình an nhé.”
Tôi đã chọn “không hỏi”.
Vì nếu lấy thông tin liên lạc của cậu ấy, tôi sẽ phụ thuộc vào cậu mất thôi.
Việc này cũng không phải xấu hay gì, nhưng tôi muốn mỗi ngày cứ trôi qua như tuần vừa rồi vậy, dù là những điều vui vẻ, buồn bã hay chán ghét làm sao, tôi muốn giãi bày tất cả ra mà không lo lắng gì.
Song quan trọng hơn cả, tôi không muốn trở nên yếu đuối. Tôi sợ yếu đuối lắm.
“Ừ… cảm ơn cậu.”
Honoka hiểu cho quyết định của tôi và mỉm cười.
Ở ngã tư kế tiếp, cậu ấy đi qua vạch kẻ đường một mình.
“...”
Dõi theo bóng lưng cậu ấy khi rời đi, một nỗi đau vì luyến tiếc giằng xé trong tôi.
— Thật sự như vậy có ổn không? Có lẽ… mày sẽ chẳng bao giờ kết bạn trong cả đời mình đấy, mày biết chứ?
Tôi tự vấn với bản thân mình. Song tôi chẳng thể di chuyển, chẳng thể làm gì sất.
Sau khi băng qua đường, Honoka quay lại và vẫy tay với tôi.
“Hẹn ngày gặp lại nhé! Yuki!”
“Ừ, hẹn gặp lại.”
Tôi vẫy tay đáp lại.
Có lẽ cậu ấy không nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ như gió thoảng của tôi, song Honoka vẫn mỉm cười và gật đầu, đoạn quay đi mất.
Rồi sau đó, cậu không bao giờ quay mặt lại trong lúc rời đi nữa, chỉ vậy thôi.
Còn tôi cứ đứng như trời trồng ở đó, cho đến khi bóng hình cậu đã khuất dạng.
Đó là sự khác biệt giữa tôi và Honoka.
Thoạt đầu tôi nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại cậu ấy nữa, nào ngờ đâu chúng tôi lại gặp nhau vào lúc này, lúc mà tôi không mong nhất chứ.