Lão sư Lý: “Tại sao mấy ngày nay em lại ở cùng Hạ Đình?”
Hứa Diệc Hàm cảm thấy hiểu lầm này quá lớn.
Hứa Diệc Hàm: "Lão sư, em đang giúp Hạ Đình học."
Ánh mắt của lão sư Lý rất phức tạp: "Diệc Hàm, có phải em đã bị Hạ Đình đe dọa nên em không thể nói sự thật với tôi? Em chỉ cần nói tôi sẽ làm chủ cho em! Đừng để những học sinh không muốn học lại kéo người khác xuống! "
Trần Dương đến văn phòng lấy tài liệu, liền dừng bước khi nghe thấy tên của Hạ Đình: "Này, lão sư Lý, cô nói thế nào?"
Trần Dương tuy đứng cuối lớp mười, đều là học sinh nghịch ngợm, trong lớp nói cái gì đều có thể nói, nhưng chỉ là âm dương không nghe được.
Lão sư Lý cũng háo hức vội vàng lên tiếng: "Sao vậy, tôi nói sai sao? Nhiều người biết Hạ Đình không học cũng không phải ngày một ngày hai!"
Trần Dương bật cười: "Làm sao vậy, học trò của tôi muốn học, tôi cũng vui mừng không có thời gian, cho nên cô chỉ là đang nói đùa thôi! Này không tin đi hỏi Tiêu Anh, hoặc cô có thể đi xem."
Nhìn thấy hai lão sư sắp cãi nhau, Hứa Diệc Hàm vội vàng hòa giải: "Không, không phải, lão sư thật sự hiểu lầm rồi! Hạ Đình thật sự là học từ em, tiến bộ rất tốt."
Vì sợ lão sư không tin, Hứa Diệc Hàm lại nói: "Cũng giống như em, Lâm Tư Tranh và em đang dạy kèm cho cậu ấy, thật đấy!"
Trần Dương nghĩ, nhìn xem, Hứa Diệc Hàm vẫn là hiểu chuyện hơn.
Hứa Diệc Hàm cảm thấy lão sư của mình đã sai, bởi vì những lão sư khác đã hiểu lầm Hạ Đình quá sâu. Hạ Đình muốn học không còn là ngày một ngày hai, tiến độ của cô đã chiếm một nửa căn bản so với năm nhất cao trung.
Dù là bạn học trong lớp mỹ thuật hay bạn học cũ lớp -, ai cũng điều biết Hạ Đình đang rất chăm học.
Nhưng các lão sư vẫn không tin chút nào.
Hứa Diệc Hàm cảm thấy phải cải chính Hạ Đình!
Cho nên cô rất nghiêm túc nói với hai vị lão sư: "Chúng ta là bạn rất tốt. Không có chuyện Hạ Đình bắt nạt em."
Mặc dù Hạ Đình không nói nhưng đã coi mình là bạn.
Từ lâu Hứa Diệc Hàm đã coi Hạ Đình là bạn của mình vì cô sẵn sàng mua cho mình thịt bò của Băng Cô.
Trần Dương nhất thời không nói nên lời, Ông gần như muốn nói: Đủ rồi Hứa Diệc Hàm, ta còn không tin những lời này.
Biểu hiện của Lão sư Lý rất phong phú, đặc biệt là sau khi Hứa Diệc Hàm nói cô và Hạ Đình là bạn tốt. Bà biết mình hỏi cái gì cũng không được, đành phải để Hứa Diệc Hàm trở về phòng học.
...
Hứa Diệc Hàm thường đến xem bài kiểm tra của Hạ Đình trong giờ nghỉ giữa tiết học thứ hai, sẽ lấy bài kiểm tra của ngày hôm trước để sửa. Hạ Đình nghiêm túc cảnh cáo Hứa Diệc Hàm: Đừng để Lâm Tư Tranh tới đưa, cậu tự mình tới, tôi sẽ thêm tiền cho cậu.
Từ tòa nhà giảng dạy của họ đến tòa nhà khoa học và giáo dục, nơi có lớp học của Hạ Đình quá xa. Hạ Đình nghĩ tay chân Lâm Tư Tranh nhỏ nhắn nên lo lắng nàng chạy qua sẽ mệt.
Hứa Diệc Hàm gật đầu như đập tỏi, tỏ ý nên làm loại chuyện vặt này.
Khi Hạ Đình đang làm câu hỏi, Lâm Yến và La Giai Giai chạy lên sân thượng để chơi, Hạ Đình sẽ không bao giờ kêu Lâm Yến xuống, bởi vì Hứa Diệc Hàm đã từng đụng độ Lâm Yến hút thuốc trên sân thượng, nên lần nào Lâm Yến cũng lên sân thượng. Khi bắt người, Hứa Diệc Hàm vẫn là bạo chúa học thức, sẽ không trực tiếp nói với Lâm Yến và La Giai Giai "Hút thuốc là không tốt" mà cô trực tiếp tìm ra những mối nguy hiểm sau khi hút thuốc, đọc chúng bên tai như đang tụng kinh. Cho đến khi Lâm Yến thốt ra ba từ "Tớ đi học" thì mới nở nụ cười hài lòng.
Khi hai tờ giấy kiểm tra lơ lửng trước mặt, Hạ Đình đang yên lặng viết từ vựng tiếng Anh trên trang giấy đó, trong lòng không ngẩng đầu, "Cảm ơn."
Cô không quan tâm đến những gì đang xảy ra xung quanh mình, cô lặng lẽ nói xong những lời này, sau đó lấy một tờ giấy trắng trên bàn bắt đầu vẽ nhân vật chibi.
Hoạt động thư giãn gần đây của Hạ Đình là vẽ chân dung, điều này gần như đã trở thành một thói quen của cô. Từ lần cuối cùng cô vẽ Lâm Tư Tranh trong kỳ thi, giờ đây Hạ Đình nở nụ cười vẽ Lâm Tư Tranh trên giấy trắng.
Rất sinh động và đáng yêu.
Tất cả đều trở thành những bức tranh do ngòi bút của cô phác họa.
Đôi khi cô không biết tại sao khi cô vẽ, cô sẽ viết tên Lâm Tư Tranh bên cạnh nhân vật.
Đương nhiên, tất cả những việc này đều do Hạ Đình bí mật làm, không ai biết cô sẽ vẽ Lâm Tư Tranh, sẽ viết tên Lâm Tư Tranh, cho nên tự mình vui vẻ chết đi sống lại.
Xấu hổ làm sao!
Loại chuyện này không được để người khác biết!
Hạ Đình bị cuốn hút bởi bức tranh, cô vẽ là lúc Lâm Tư Tranh quay lại vẫy tay với cô khi sau khi ôm cô nàng bỏ chay.
Sống động như thật.
Hạ Đình tưởng tượng ra cái đêm dịu dàng đó khi cô vẽ nàng, vẻ mặt cô không khỏi dịu đi.
Sau khi hoàn thành nét vẽ cuối cùng, Hạ Đình còn thêm một bong bóng nhỏ lên đầu nhân vật, thay thế nó bằng một cây bút màu đỏ rồi vẽ một trái tim nhỏ vào đó.
……xấu hổ.
Đừng bao giờ để người khác phát hiện ra tờ giấy này!
Sau khi Hạ Đình vẽ xong, theo thói quen chuẩn bị viết tên Lâm Tư Tranh ở bên cạnh, sau đó cầm bút vẽ lên, một giọng nói ngọt ngào mềm mại truyền đến từ vị trí của cô: "Không cần cảm ơn."
Vừa ngẩng đầu lên, Hạ Đình cũng không biết Lâm Tư Tranh đã ở đây bao lâu, đang nghiêng đầu nở nụ cười nhìn cô.
Hạ Đình:! ! ! !
Chết tiệt! ! ! !
Hạ Đình di chuyển nhanh hơn trí óc, cô lập tức xô lệch cuốn sách trên mặt giấy, hoảng sợ đứng dậy lớn tiếng.
"Cậu đang làm gì ở đây!"
Cậu ấy đến khi nào?
Cậu ấy đã xem mình vẽ bao lâu rồi?
Cậu ấy đã nhìn thấy bao nhiêu?
Làm gì! Hạ Đình muốn chết, nhưng đồng thời cũng cảm ơn vì đã không viết hết tên của Lâm Tư Tranh.
Nhưng nhân vật cô vẽ thoạt nhìn là Lâm Tư Tranh.
Nếu như Hạ Đình không quan tâm đến mặt mũi của chính mình, cô lúc này đã chui xuống gầm bàn.
“Tới đưa giấy cho cậu.” Lâm Tư Tranh chỉ vào bàn học, giọng điệu ngây ngô, “Cậu đang vẽ cái gì vậy?"
“Không có gì!” Hạ Đình tức giận nghĩ, cô lén lút vẽ Lâm Tư Tranh nếu bị người ta biết được thì thật không có mặt mũi.
Muốn chết a.
“Cho tớ xem với.” Lâm Tư Tranh nắm lấy bộ đồng phục học sinh của Hạ Đình lắc nhẹ, giọng nói như đang làm nũng.
Hạ Đình nhìn đi chỗ khác, tuyệt vọng.
Đừng nhìn bộ dáng này, Hạ Đình cảm thấy không nhịn được.
Nhưng Lâm Tư Tranh đã đến bên Hạ Đình nhìn thẳng vào cô.
Cho nên các bạn học thấy Hạ Đình như bị kích thích đột ngột, đem cô gái nhỏ đang đứng trước mặt mình ra như một con gà nhỏ, đóng sầm cửa lại.
Cả lớp: Rùng mình-ing
Hạ Đình trực tiếp kéo theo Lâm Tư Tranh vào góc hành lang, nửa tầng lầu là sân thượng, hiếm thấy đông đúc.
Vẻ mặt của cô rất dữ tợn, nhưng thật ra cô rất cẩn thận trong hành động của mình, cô ấn Lâm Tư Tranh vào tường, nhớ đỡ đầu cho Lâm Tư Tranh vì sợ sẽ làm nàng chạm đầu vào vách tường.
Biểu cảm trong mắt Lâm Tư Tranh gọi là ——
Mong chờ
Hạ Đình:? ? ?
Cậu mong chờ cái gì? Đầu tên mọt sách này đang nghĩ cái gì vậy? !
Tại sao cậu ấy không sợ? Trong những trường hợp bình thường, ai cũng hoảng sợ tự hỏi cô muốn làm gì? !
Hạ Đình rất cáu kỉnh.
Cô nói: "Đừng nhìn tôi như thế!"
Gần đây có chuyện gì xảy ra với tên mọt sách này vậy, giống như nàng không sợ hãi chút nào, xem ra dù có giả vờ dữ tợn cỡ nào cũng không thể khiến nàng sợ hãi.
Hạ Đình áy náy không biết trong lòng đã dặn dò bản thân cái gì, đừng bao giờ để Lâm Tư Tranh lợi dụng nữa, nhất định phải lấy lại.
Chuyện này không thể bị tên mọt sách nắm lấy nữa, cô phải chủ động.
Tuy Lâm Tư Tranh không nói chuyện, nhưng đôi mắt như biết nói, tràn ngập nụ cười nhẹ nhàng thoải mái, khiến khuôn mặt của nàng trông rất sinh động tươi sáng.
“Cậu thật sự không sợ tôi đúng không?” Hạ Đình một tay ôm đầu Lâm Tư Tranh, nghiêng người về phía trước.
Lâm Tư Tranh không nhúc nhích, Hạ Đình bắt đầu nghe thấy tiếng thở dốc của nàng, cùng mùi thơm hấp dẫn.
Hạ Đình cảm thấy mình lại bị trêu chọc.
Lâm Tư Tranh nghiêng đầu.
Hạ Đình đưa tay nắm cằm của nàng, để Lâm Tư Tranh nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt đen cong lên từng đợt sóng, "Hiện tại biết trốn sao?"
Hạ Đình càng ngày càng gần, chỉ cần Lâm Tư Tranh đi về phía trước nửa bước, liền có thể chạm vào mũi cô.
“Tớ không có trốn.” Lâm Tư Tranh nói, “Hạ Đình, cậu căng thẳng sao?"
Ai căng thẳng!
Không có, hoàn toàn không có.
Hạ Đình đang bị chọc vào tâm điểm của vấn đề, bắt đầu hơi siết chặt tay vào tường, bình tĩnh một chút mới nói: "Tôi không căng thẳng chút nào."
Nhưng quai hàm của cô rất căng trông rất căng thẳng.
"Nhưng tớ thì có."
Đột nhiên, Lâm Tư Tranh vươn tay đặt ở trên vai Hạ Đình, lông mi khẽ run, "Tớ ... Tớ căng thẳng."
Trong đầu Hạ Đình bị vùi dập dưới lời nói của Lâm Tư Tranh.
...
Tác giả có chuyện muốn nói: Một người ngoài mặt là căng thẳng, nhưng trên thực tế cũng căng thẳng, hai là giả vờ bình tĩnh, thực ra càng thêm căng thẳng.