Những Truyền Thuyết Hợp Lý

chương 3: chuyện xưa của niên thú (hạ)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chưa đến một tháng, thương thế của Niên đã tốt hẳn, trận tuyết đầu tiên của mùa đông cũng bắt đầu rơi. Khôi biết mình không nên mạo hiểm lên núi tìm Niên nữa, hắn bắt đầu nói cho Niên chỗ ở của hắn, hy vọng khi Niên tỉnh dậy có thể tới gặp mình. Quá trình cố gắng của Khôi là như thế này:

Ngày đầu tiên:

“Niên, ngươi tỉnh ngủ thì tới nhà của ta chơi nha? Ta chuẩn bị thức ăn cho ngươi, ngươi cũng không cần ra ngoài tìm.”

“Hảo…”

“Ta muốn giới thiệu thê tử của ta với ngươi, còn có… Ê, đừng ngủ…”

Niên ngủ mất rồi.

Ngày hôm sau:

“Niên, ta nói, ê, Niên…”

Niên chết cũng không tỉnh dậy.

Ngày thứ ba, thứ tư tuyết rơi lớn, không lên núi được.

Ngày thứ năm:

“Niên, ta nói, nhà của ta ở trong thôn dưới chân núi, ngươi có biết đi như thế nào không?”

“Đại khái biết…”

“Chính là dọc theo đường nhỏ bên cạnh đi xuống chân núi…”

“Đã biết…” Nhưng câu này là nói mớ.

Ngày thứ sáu:

“Niên, nhà của ta là một căn nhà nhỏ một sân một cửa nóc nhà mới tinh ở thôn tây, biết chưa?”

“Biết…”

“Vậy ngươi nói lại một lần cho ta nghe.”

“…” Niên lại ngủ như chết.

Ngày thứ bảy:

“Niên, ê, từ ngày mai ta sẽ không đến được, ngươi rốt cuộc có biết nhà của ta ở đâu không?”

Niên hiển nhiên ý thức không thanh tỉnh.

“Được rồi, ta bỏ cuộc, bản đồ ở đây…”

Cho nên cuối cùng Khôi lấy than củi đem bản đồ và bên ngoài nhà mình vẽ lên vách đá của sơn động.

Rốt cục, tháng mười hai lạnh cóng đã đến, tuyết lớn phong toả núi. Sau vài lần cố gắng lên núi nhưng vì đường đi không được phải trở về, Khôi đành ở nhà, xử lí da thú đã săn, ngẫu nhiên qua nhà hàng xóm nói chuyện uống trà, thỉnh thoảng đi kiểm tra mấy hố bẫy nhỏ đặt ở bốn phía thôn trang. “Ngày trôi qua thật nhàm chán” ── Khôi trong lòng cảm thán. Trước đây hắn thích nhất là mùa đông, có thể cùng người trong thôn ngồi bên bếp lửa nói chuyện phiếm, hưởng thụ thành quả của một năm làm việc, mùa đông chính là mùa nghỉ ngơi. Thế nhưng mùa đông năm nay hắn lại cảm thấy trống rỗng, so với trước đây còn mãnh liệt hơn, so với gặp Niên một năm trước còn mạnh mẽ hơn. Niên… Khôi biết rõ mình đang đợi Niên.

Khôi nhìn ra được sự chờ đợi của Mai với Niên không mãnh liệt như mình, suy cho cùng nàng vẫn sợ một yêu quái sừng dài răng nhọn vuốt sắc. Đối với điểm ấy Khôi cũng có chút lo lắng, hắn sợ sự xuất hiện của Niên sẽ dọa người trong thôn, có điều mong muốn được gặp Niên còn mạnh hơn hết thảy mọi lo lắng.

Muốn gặp Niên… Khôi biết mình muốn gặp Niên đến phát điên…

Không biết Niên… có muốn gặp hắn không?

Sau một đợt tuyết lớn, trời còn chưa sáng, tiếng đập cửa đã vang lên ngoài nhà Khôi. Sợ là trong thôn có việc gì gấp, Khôi không tình nguyện từ trên giường đất tỉnh dậy, bọc áo bông đi ra mở cửa.

“Ai vậy? Mới sáng sớm đã…”

“Là ta.”

“Ta ta ta, ta là ai?” Khôi một ngàn lần không tình nguyện mở cửa gỗ, muốn thấy rõ ràng ngoài cửa rốt cuộc là tên nào, sáng sớm phá mộng đẹp của người khác còn không chịu nói tên.

“A? Ngươi là…?”

Ngoài cửa là một thanh niên khoác áo da gấu, ngũ quan tinh tế, trong sáng mỹ lệ như đồng tuyết. Y có mái tóc màu đen, đôi môi hồng phấn, da thịt trong suốt ẩn ẩn màu hoa hồng, con ngươi sâu như trời đêm lấp lánh kim quang yêu mị. Thanh niên hoàn toàn không để ý khí trời giá rét của mùa đông, đứng ở cửa nhà Khôi mỉm cười, hơi thở phun ra kết thành sương giá đọng trên hai gò má.

“Không nhận ra sao? Ta là Niên đây!” Y nói.

Khôi không phản ứng mà chỉ nhìn chằm chằm thanh niên, hắn bị dung mạo trước mắt làm cho kinh sợ. Hắn đã từng gặp qua nữ nhân kiều mỹ nhất, nam nhất tuấn lãng nhất, nhưng tất cả đều không bằng một phần vạn người trước mắt. Khôi không thể đem y so sánh với thê tử của mình, bởi vì y tuyệt đối không giống nữ nhân. Y giống như loài báo tuyết trên đỉnh núi, tao nhã, nhanh nhẹn, tự do và sắc bén, khuôn mặt này đích thực là quái vật hắn ngộ thương trong sơn động, nhưng thoạt nhìn chỉ là hình người không hơn không kém…

“Ngươi còn chưa tỉnh ngủ sao? Tỉnh tỉnh a! Ta đã tỉnh rồi này!”

Niên quơ tay trước mặt Khôi, cố gắng muốn xác định Khôi đã tỉnh hay chưa.

Khôi một phen nắm lấy bàn tay đang quơ qua quơ lại của Niên, nhìn sâu vào đôi mắt đầy sao trời kia, hắn biết, đó đúng là kim quang đã đoạt mất linh hồn hắn trong sơn động mấy tháng trước…

“Phu quân?”

Thanh âm của Mai đánh vỡ khoảng thời không đang ngưng kết ở cửa, nàng thấy sau khi trượng phu ra mở cửa thì rất lâu không có động tĩnh, thắc mắc ngồi dậy ra kiểm tra thì nhìn thấy trượng phu đang nắm tay một nam tử trẻ tuổi, hai người đứng yên bất động ở trước cửa.

Một Khôi như thế, Mai chưa từng gặp qua. Khôi mà nàng biết là một nam nhân kiên nghị luôn ôn hòa bình thản, nàng chưa từng thấy trượng phu như thế này, kích động đến mức chỉ có thể đứng ngốc một chỗ. Hơn nữa là nàng đa tâm sao? Vì sao khi Khôi nghe tiếng nàng quay đầu lại thì trong thoáng chốc lại lộ ra thần sắc kinh hoảng đầy xấu hổ?

“A! Mai, giới thiệu với nàng, đây chính là Niên mà ta thường nhắc.”

Mai quả thực kinh ngạc, Niên tuyệt đối không giống như Khôi đã mô tả mặt mũi hung tợn, nhưng hình người của Niên cũng không làm tăng hảo cảm của Mai với y thêm chút nào. Dù vậy Mai vẫn như những người khác, cùng Niên hàn huyên, tìm một bộ quần áo của Khôi cho Niên mặc, sau đó cùng nhau ăn cơm sáng.

“Ngươi biết không? Ngươi thực đặc biệt.” Ở trên bàn cơm, Niên nói với Khôi.

“Làm sao đặc biệt? Ta có chỗ nào không giống bình thường?” Khôi cười gắp đồ ăn vào bát của Niên.

“Ánh mắt ngươi nhìn ta không giống những người ta từng gặp.”

Khôi dừng một chút, không biết Niên là đang khen ngợi hay là châm biếm.

“Vậy ngươi không thích ta như vậy sao?”

“Không! Ta rất thích.” Niên có một khả năng đặc biệt, miệng nhồi đầy thức ăn mà còn có thể cười đến cực đẹp. “Những người khác khi nhìn thấy ta đều sợ chết khiếp, chỉ có ngươi cư nhiên còn muốn giúp ta trị thương.”

“A… Đó là vì…” Khôi có chút lúng túng, suy cho cùng cũng là lỗi của mình mà.

Đột nhiên bếp lò bằng đất bên cạnh phát ra tiếng nổ thật lớn, Niên sợ tới mức cả người giựt bắn như thỏ tuyết bị hoảng sợ, mở cửa phóng ra ngoài. Khôi đuổi theo, chạy rất lâu mới đuổi kịp Niên lúc này đã bình tĩnh lại, y đang run rẩy đứng trong gió.

“Đó… Đó là tiếng gì vậy?” Niên không sợ lạnh, thứ khiến cho y run chính là tiếng nổ vừa rồi. “Trong nhà con người bất cứ lúc nào cũng có thể phát ra âm thanh bạo liệt như vậy sao? Ta không quay lại đâu.”

“Không đúng không đúng, đó là que trúc thôi! Là do củi không đủ, ta mới chặt trúc về đốt.” Khôi tuy rằng biết Niên không sợ lạnh, nhưng nhìn y phát run vẫn nhịn không được đem Niên ôm vào trong lòng. “Chính là trúc đốt lâu bị nứt sẽ phát ra tiếng nổ mạnh. Không cần sợ, ta nói Mai đem bếp lò đi chỗ khác là được, ân?”

Niên vóc dáng so với Khôi không bao nhiêu, ở trong lòng Khôi nghèn nghẹn cười, cười đến Khôi chân tay luống cuống.

“Khôi, ngươi thật sự rất đặc biệt. Cư nhiên đi quan tâm yêu quái như ta sợ cái gì!”

“Ai quan tâm ngươi là yêu quái gì, ngươi hiện tại nhìn vào là người!”

“Nhưng lúc trước không phải là hình người!” Niên đẩy Khôi ra, lắc lắc đầu. “Ngươi thật sự rất đặc biệt.”

“Cứ nói đặc biệt đặc biệt, rốt cuộc là làm sao…”

“Không quan trọng.” Niên kéo Khôi trở về nhà. “Ta thích ngươi, như vậy là đủ rồi.”

Dọc đường đi Khôi mặc Niên lôi kéo, không ngừng suy nghĩ lời Niên vừa nói. Thích, là một từ rất quen thuộc a…

Sau đó hai người trở lại nhà Khôi ăn nốt phần cơm sáng, ăn xong Khôi liền mang Niên đi tản bộ trong thôn. Người trong thôn trang nhỏ như thế này đều rất hiếu khách, nhất là bề ngoài Niên lại dẫn nhân như thế, làm cho mỗi người đều muốn ở bên cạnh Niên nhiều một chút, ngắm Niên lâu một chút. Một Niên không còn muốn ngủ cả ngày thật không ngờ vừa thông thái lại vừa khéo nói, y trên thông thiên văn dưới rành địa lý, đối với hoạt động của tự nhiên tường tận như tay chân của mình, Khôi nghe thấy không khỏi âm thầm buồn bực: cái tên vĩnh viễn chìm trong giấc ngủ này sao lại biết nhiều như vậy?

Cứ như thế, Khôi mang theo Niên trong sự tiếp đãi nhiệt tình của thôn dân ngồi chơi tới tận giờ cơm tối, sắc trời tối dần làm cho Niên bắt đầu ngáp. Thực rõ ràng, thời gian một ngày sắp qua, Niên phải trở về bắt đầu giấc ngủ dài đằng đẵng của mình. Khôi đưa Niên về nhà cáo biệt với Mai, nhưng từ xa Niên đã dừng lại, thế nào cũng không chịu đến gần nhà Khôi.

“Lần này lại làm sao vậy?”

“Thanh âm quái lạ, thanh âm quái lạ rất ồn.” Niên che tai nói.

Khôi vào trong nhà thì thấy hoá ra thê tử đang băm thịt làm sủi cảo, tiếng dao chặt xuống thớt gỗ vang lên khấu khấu. Hắn đành hết cách, nói với thê tử: đừng băm nữa, Niên sợ ồn.

“Thời điểm ta ngủ, ngươi vẫn sẽ đến tìm ta?” Sau khi Niên xin lỗi Mai đã đem lại phiền toái, liền quay sang Khôi.

“Sau khi tuyết tan sẽ đi.” Khôi nhếch miệng cười mà bản thân cũng không biết.

“A… Ta đây lại không thể ngủ ngon rồi…” Niên khoa trương ngáp một cái, cả tay cũng che không được.

“Ngươi không muốn ta làm ồn ngươi sao?”

“Không! Ta thích Khôi!” Niên cười nói. “Nếu ngươi không tới tìm ta, ta sẽ vào lúc nằm mơ đi tìm ngươi.”

Khôi nhìn nụ cười của Niên không khỏi lại sửng sốt. Còn Niên đã sớm quen với việc hắn ngẩn người nhìn mình, cho nên vẫy tay hướng Mai tạm biệt.

“Thế thì, Mai, lần sau ngủ dậy tái kiến!”

“A! Ta đưa ngươi ra ngoài.” Khôi từ ngẩn người tỉnh lại.

“Được!” Niên lại lộ ra nụ cười mị nhân.

Nhìn một người một yêu nói lời tạm biệt, Mai biết có chút không thích hợp: cảm tình của Khôi với Niên và cảm tình với hảo hữu trong thôn, với thê tử của mình không hề giống nhau. Nàng đột nhiên phát hiện, thứ làm cho Khôi mong nhớ ngày đêm, bay hồn mất vía suốt mùa đông chính là thân ảnh trắng như tuyết trước mắt!

Không sao, Mai tự nói với mình, chỉ cần qua hôm nay, yêu quái kia sẽ trở lại núi tiếp tục ngủ. Chỉ cần qua hôm nay, trượng phu sẽ khôi phục bình thường, trở lại bên cạnh mình…

Sự tình cũng không tốt đẹp như Mai tưởng, lúc Niên rời đi chính là lúc ác mộng bắt đầu. Khôi so với bình thường càng lơ đãng hơn, luôn nhìn cảnh tuyết ngoài cửa sổ ngẩn người, cũng cầu khẩn mùa xuân đến mãnh liệt hơn so với bất cứ mùa đông nào trước đây.

Sau lập xuân tình hình lại càng ngày càng tệ, Khôi không như lúc trước, vào lúc mùa xuân vạn vật sinh sôi phát triển không thích hợp đi săn thì đi giúp người khác cày bừa vụ xuân, mà lại hăng hái chạy lên núi lấy cớ là săn thú. Mai biết Khôi không săn thú vào mùa xuân, hắn lên núi là muốn gặp Niên!

Mai không thể nhịn được nữa, ba tháng sau đứa nhỏ sẽ chào đời, nàng không thể chịu được trong nhà không có nam nhân làm việc, càng không thể chịu được đứa con sắp chào đời không có phụ thân. Cho nên Mai lén theo Khôi lên núi, muốn thuyết phục Niên tìm một sơn động mới, rời khỏi Khôi; còn nếu thuyết phục không được, chỉ cần tìm ra sơn động của Niên thừa dịp hôm nào không có Khôi thì đem Niên huân bất tỉnh rồi tính sau.

Mai đem theo một con dao ngắn phòng thân, yên lặng theo sau trượng phu. Vì cực độ muốn gặp lại Niên, Khôi vốn luôn nhạy bén thế nhưng một đường lại không nhận ra sự tồn tại của nàng. Như vậy lỡ nửa đường gặp phải mãnh thú công kích thì làm sao ứng phó đây? Càng ý thức được tính nghiêm trọng của tình hình, tâm Mai lại càng nặng nề, cước bộ cũng gia tăng so với tay thợ săn đang đi dạo trong gió xuân kia.

Mai nhìn thấy Khôi châm đuốc bước vào hang động, một phần vì tò mò, một phần vì để xác định có đúng là nơi này không, nàng chờ Khôi vào một lúc mới khẽ mò mẫm vào trong hang. Nhưng thật là không thể tin được đến thế mà nàng còn chưa bị phát hiện?

Trong ánh lửa lay động, Mai thấy trượng phu của mình ngồi bên cạnh một yêu quái toàn thân trắng như tuyết đang ngủ say, cực kỳ dịu dàng vuốt ve mái tóc màu bạc của nó, sau đó cuối người hôn nó. Mai kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt, Khôi chưa từng bày ra khuôn mặt này trước mặt nàng, dù là vào lúc tối lửa tắt đèn cùng nhau ngủ cũng không có. Biểu tình đó là như thế thâm tình, ấm áp, lại tràn đầy sủng nịch, vừa nhìn thấy đã khiến nàng toàn thân tràn ngập ghen tị cùng oán hận.

Vì vậy Mai cũng không còn khắc chế được xúc động muốn xông lên trước tách hai người ra nữa, nàng đi thẳng đến chỗ hai người, cố sức giẫm lên vũng nước trên mặt đất tạo ra tiếng vang tuyên bố sự hiện diện của mình. Khôi hoảng sợ, chân tay luống cuống từ bên cạnh Niên đứng dậy.

“Chàng… và con yêu quái kia là loại quan hệ này sao?” Mai hướng về phía bệ cao Niên đang nằm.

“Không… Không phải! Ta chỉ là…” Thợ săn trẻ tuổi chột dạ đáp lại.

“Chỉ là cái gì?” Âm điệu của Mai đủ để đem lửa giận đông lại, nàng rút dao ra khỏi vỏ đến gần hai người.

“Mai, nàng bình tĩnh một chút, nghe ta giải thích.”

Mai không nói tiếng nào, huơ dao chém vào Niên đang ngủ say thì bị Khôi ngay lập tức cản lại.

“Mai! Nàng bình tĩnh lại đi!”

“Ta vì sao phải bình tĩnh?” Búi tóc của Mai trong lúc giằng co bị rơi ra, mái tóc rối tung tán loạn, nàng oán hận nói. “Yêu quái kia cướp mất trượng phu của ta, cướp mất phụ thân của con ta, ta còn nên bình tĩnh sao?”

“Không phải! Nàng hãy nghe ta nói, đây không phải là lỗi của Niên!”

“Ta không muốn nghe!”

Khôi ở trong sơn động giằng co với Mai, muốn cố gắng đoạt lấy con dao trong tay thê tử. Thế nhưng không ngờ được nữ nhân khi nổi giận lại khoẻ đến doạ người. Trong lúc dây dưa lưỡi dao xẹt qua đầu vai Khôi khiến hắn phân tâm, vấp phải một hòn đá dưới đất, trượt chân té, vừa vặn bị một măng đá đặc biệt sắc nhọn xuyên qua bụng.

Khôi nằm sấp trên măng đá, cố gắng muốn đứng dậy đem dị vật từ trong bụng rút ra. Mai chỉ biết ngơ ngác đứng đó nhìn Khôi phí sức giãy dụa trong đau đớn. Khôi quơ hai tay, lập tức bắt lấy được vạt áo của nàng, ngẩng đầu dùng ánh mắt đang dần đờ đẫn hướng nàng cầu cứu. Mai sợ hãi tới cực điểm liều mình muốn đem vạt áo giựt khỏi tay Khôi, nhưng Khôi lúc hấp hối lại như dồn hết sức lực cả đời nắm chặt mảnh vải kia, giống như nắm được mảnh vải này là có thể nắm được đường sống cuối cùng.

Há miệng, Khôi muốn nói gì đó nhưng lại chỉ phun ra được một ngụm máu lớn. Mai liều mạng dùng dao chặt đứt vạt áo, nàng bây giờ chỉ muốn chạy khỏi cái hang động kinh khủng này thôi.

Mai chạy xuống núi cố nén cảm giác buồn nôn, trong đầu một đống hỗn loạn. Làm sao đây? Nói Khôi đã mất tích sao? Phải giải thích với mọi người chuyện Khôi mất tích như thế nào đây? Nếu Niên tỉnh lại hoài nghi cái chết của Khôi, phải giải thích chuyện Khôi chết trong động mà tay còn nắm mảnh áo của mình như thế nào đây? Nếu muốn giết Niên diệt khẩu, mình làm được sao? Hơn nữa mình đã hại chết Khôi! Trời ơi! Mai nghĩ đến không biết làm sao, nàng đã hại chết chồng mình rồi!

Nhìn thôn làng dần xuất hiện, oán hận đã quay trở lại trong Mai, tất cả đều là lỗi của yêu thú kia! Nếu nó không tiếp cận trượng phu của nàng, mọi thứ làm sao xảy ra chứ? Một đám mây đen quẩn quanh trong lòng Mai, nàng không có dũng khí quay trở lại sơn động Khôi chết để giết Niên, cũng không thể để Niên trở lại trong thôn vạch trần mọi điểm đáng ngờ… Một độc kế vẹn toàn dần hình thành trong lòng nữ tử yếu đuối, chỉ cần làm cho Niên hiện nguyên hình là được, không ai lại đi tin một con yêu quái cả.

Vì thế nàng hít sâu một hơi, hô hào lời tố cáo ác độc:

“Chết rồi! Khôi bị yêu quái trên núi ăn mất rồi!”

Lời hô hào của Mai nhanh chóng lan truyền trong thôn, lôi kéo hết thảy tam cô lục bà và trượng phu của họ. Làm sao có thể như thế? Mọi người đều bàn tán xôn xao, Khôi là thợ săn giỏi nhất trong thôn đó!

“Là do yêu quái! Là cái tên áo trắng đến làm khách vào mùa đông vừa rồi! Nó chính là yêu quái biến thành đó! Khôi đã bị con yêu quái ăn thịt người đó lừa gạt rồi!”

Mai ói ra nước chua do ốm nghén cùng kinh sợ, đau khổ giải thích bản thân lo lắng trượng phu như thế nào mà tìm lên núi, rốt cục phát hiện yêu quái đang máu me đầm đìa cắn nuốt thi thể Khôi.

“Thật là nguy hiểm! Yêu quái đuổi theo, thiếu chút nữa trốn không kịp…” Mai nói.

Hàng xóm láng giềng đều dịu dàng dìu đỡ nàng, thê tử đáng thương phô bày vạt áo bị xé rách trên người, nói với mọi người may mắn nàng quấn khăn màu đỏ, nếu không chắc chắn chạy không thoát. Chỗ yêu quái ở? Nàng tại nơi hoang vu không lối đi tìm đường chạy trốn đã sớm không xác định ra phương hướng, có thể xuống núi được đã là may mắn, chẳng thế nàng đã dẫn người lên núi bao vây diệt trừ rồi. Bất quá yêu quái kia vào lúc rét đậm tỉnh lại, chắc chắn sẽ vào thôn tìm thức ăn. Lần này nếu không đề phòng trước có lẽ toàn thôn đều chạy không thoát đâu…

Trải qua giấc ngủ thật dài, Niên ở trong sơn động tỉnh lại, thật không ngờ thứ đầu tiên nhìn thấy lại là xác chết thối rữa của Khôi. Ngửi thấy mùi của Khôi vì thối rữa mà biến đổi, yêu thú phát ra tiếng tru đau đớn vang vọng trong thạch động. Khôi vì sao lại chết? Y còn tưởng rằng không có tiếng ồn là do Khôi rốt cục đã để cho mình được ngủ yên! Niên từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên căm hận sâu sắc thói quen ngủ bốn mùa của mình, y không hiểu tại sao có thể như vậy. Chẳng lẽ Khôi ở trong này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn sao? Người trong thôn biết không? Mai biết không?

Niên hóa thành hình người, hướng thôn làng chạy như điên. Y phải vào trong thôn nói cho mọi người, nói cho Mai biết…

Niên từ xa đã cảm thấy trong thôn thật ồn, tại sao mỗi người đều băm thịt làm sủi cảo vậy? Hơn nữa nhà nhà đều đốt trúc phát ra tiếng nổ đùng đùng? Nhưng không quan trọng, Niên vội vã vào trong thôn thông báo cái chết của Khôi. Nhưng vừa đến gần cổng thôn, mấy đứa nhỏ mặc áo đỏ khiến Niên muốn ngất xỉu lại thét chói tai chạy mất, dẫn đến từng đám người lớn. Mỗi người nếu không mặc áo đỏ thì là mang theo vật gì đó màu đỏ, toàn bộ người trong thôn hướng về phía y khua chiêng gõ trống như muốn xua đuổi cái gì.

Hả? Niên nghe không hiểu Mai đang nói gì, cũng không hiểu ý tứ của thôn nhân đang cau mày, bọn họ nói mình đã giết chết Khôi? Chuyện đó làm sao có thể? Y muốn nói chuyện, nhưng bị tiếng pháo và tiếng chiêng trống đinh tai nhức óc nhấn chìm; y hét to, mọi người lại cho là y đang điên cuồng rống giận. Sau mười hai tháng, thôn dân thân mật hiếu khách đã không còn, chỉ còn ác ý như ngọn lửa bốc cháy, màu đỏ khiến y buồn nôn và tiếng ồn gần như muốn phá nát tai y.

Niên càng ngày càng kinh hoảng, cũng càng ngày càng phẫn nộ, cảnh tượng kinh khủng mà y không thể lý giải dần dần bao quanh y, từng ngụm lớn cắn mất lý trí của y, mãnh liệt đẩy y về phía vách đá dốc bên cạnh. Khôi… Khôi đâu rồi?

Khôi đã chết!

Ba chữ kia hóa thành tiếng thét vút nhọn, Niên trong nháy mắt trở về nguyên hình, sừng dài, răng nhọn, vuốt sắc, yêu quái trắng như tuyết xé rách quần áo đang mặc trên người, giống như muốn từ trời đông đầy sao kia lấy lại công đạo, đối với trời cao vô tận phát ra tiếng khóc thê lương làm người ta phải run rẩy. Niên dùng vuốt sắc từ trong đám người đang bao vây mở đường máu chạy lên núi phủ đầy tuyết trắng trong tiếng kêu thảm thiết của thôn dân. Y nghe thấy từ sau lưng truyền đến tiếng hoan hô của mọi người, chúc mừng đã đuổi đi được yêu quái đội lốt ăn thịt người; y cũng nghe thấy trong tiếng hoan hô có người hét lên, đó là người “vô tội” bị vuốt sắc của y gây thương tích. Nhưng y không quan tâm, y muốn trở về sơn động của mình tiếp tục ngủ thật say.

Dù sao lần này cũng sẽ không có người tới quấy rầy mình nữa…

Nghe nói sau đó thôn làng bị Niên đại náo lo sợ Niên sẽ quay trở lại, cho nên sau mỗi mùa đông đều mặc đồ đỏ, trên cửa dán giấy đỏ, băm thịt làm sủi cảo, hơn nữa còn khua chiêng gõ trống đốt pháo ồn ào, bọn họ kêu đây là “Quá Niên” (qua năm mới), đồng thời đem thời gian Niên ngủ gọi là “Nhất Niên” (một năm).

Dần dần tập tục này lan truyền rộng rãi, dân chúng các nơi sợ Niên sẽ tới, cho nên sau mỗi mùa đông đều làm những việc này, đề phòng Niên đến quấy rầy bọn họ. Đến khi mấy đứa nhỏ hỏi về tập tục này thì bà nội sẽ kể cho các cháu rằng ──

Ngày xưa, có một yêu quái ăn thịt người rất hung ác tàn bạo tên là Niên…

————————————

Ngoài cửa sổ pháo nổ một chuỗi lại một chuỗi, bất tri bất giác trời đã tối đen. Trong phòng chỉ có ánh đèn neon ngoài cửa sổ hắt vào, Tân Ngải Nhân đứng dậy, ấn công tắc đèn phòng ngủ, sau đó đi ra phòng khách bên ngoài.

“Anh đi đâu?” Bạch Linh hỏi.

“…Cậu nói bây giờ là mấy giờ?” Tân Ngải Nhân oán hận cầm điện thoại. “Tôi bây giờ đi thì bao giờ mới đến?”

“Da? Cho nên anh là nói?” Hồ ly hưng phấn nhảy dựng lên.

“Alô? Ba?” Thanh niên quay đầu nói chuyện điện thoại. “Thực xin lỗi, hôm nay có một ca bệnh khẩn cấp, con bây giờ mới đi được. Phải rất khuya mới về…”

Theo Tân Ngải Nhân cùng người nhà nói chuyện, bạch hồ cúi đầu càng ngày càng thấp, đôi tai nhọn cũng sụp xuống. Đến khi thanh niên cúp điện thoại trở về phòng, chỉ thấy sau lưng một mỹ thiếu niên toàn thân mặc đồ trắng đang ngồi trên giường, đôi mắt to màu vàng ngập nước chỉ thiếu điều rớt xuống thành giọt.

“Vẫn còn muốn đi?” Thiếu niên do bạch hồ biến thành hỏi.

“Đúng vậy.” Bác sỹ thú y kéo áo len dưới mông thiếu niên nhét vào trong ba lô.

“Vì sao? Đã trễ thế này anh còn muốn đi…” Bạch Linh nói. “Nghe xong chuyện của Niên thú, anh không thấy năm mới hẳn là thời điểm thích hợp cho việc xúc tiến giao lưu tình cảm giữa các loài hay sao?”

“Không. Nghe xong tôi chỉ thấy năm mới mọi người nên ở nhà để tránh ra ngoài gặp chuyện…” Tân Ngải Nhân cố ý chỉ Bạch Linh đang nhìn. “Đặc biệt là những đối tượng không phải người.”

“Lòng dạ sắt đá…”

Không thèm đếm xỉa đến tiếng oán hận của Bạch Linh, Tân Ngải Nhân đem mấy món vật dụng cuối cùng nhét vào trong túi xách, còn bạch hồ thì liên tục rì rầm không để ý đến lý lẽ. Đến lúc anh thu thập xong, đứng thẳng dậy mới quay đầu nhìn về phía giường. Trên tấm drap giường bị vê đến nhăn nheo, thiếu niên đáng thương nhìn người, vẻ mặt y như con chó nhỏ bị vứt bỏ.

“Cậu cho là kể chuyện xưa kéo giờ thì tôi sẽ không đi nữa à?” Tân Ngải Nhân lạnh lùng hỏi.

“Không phải sao?” Bạch Linh ai oán nói. “Đã nói với anh năm mới không có gì đáng chúc mừng hết…”

Bác sỹ thú y hừ một tiếng, vai phải khoác ba lô du lịch, tay trái cầm túi xách. Sau đó, anh lạnh lùng mở miệng:

“Biến trở về nguyên hình đi, bằng không đừng mơ tôi mang cậu theo.”

“Hở?”

“Có ba quy định: trong khi ở nhà mẹ tôi không được phép biến thành hình người, không được phép nói chuyện, không được phép đánh nhau với chó, cũng không được phép ra khỏi nhà không báo trước.” Bác sỹ thú y cau mày cảnh cáo. “Cậu dám để người nhà tôi phát hiện có điểm gì không đúng thì sẽ không có lần sau.”

“Ý là nói tôi có thể đi?” Bạch hồ biến trở về nguyên hình, nhảy bắn về phía trước. “Tôi có thể đi sao? Tôi có thể đi sao?”

“Chó ngốc, tôi dám không mang cậu theo sao? Trở về có lẽ cả căn phòng đều bị cậu huỷ.” Tân Ngải Nhân nhấc tay chỉ vào túi xách, bên cạnh có nhô ra một khối hình dạng như bát đồ ăn cho chó, không biết đã nhét vào lúc nào. “Còn nói mình bốn trăm tuổi, chẳng lẽ do tuổi già mắt hoa nên không nhìn thấy?”

“Tôi là hồ ly!” Bạch Linh phản đối. “Hơn nữa tôi mới bốn trăm tuổi! Vẫn còn trẻ!”

“Hành vi cử chỉ rõ ràng y như chó, hơn nữa còn là một con chó ngốc.” Bác sỹ thú y vừa nói vừa cất bước ra khỏi phòng. “Có đi hay không? Nếu không đi thì trời sáng mất.”

“Ngải Nhân! Chờ tôi với!”

Truyện Chữ Hay