Những Tháng Năm Tươi Đẹp

chương 42: những cung bậc tình cảm trổi dậy

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Gió... những cơn gió nhè nhẹ, thổi vào lòng người mát lạnh cả thân người. Mưa... những cơn mưa phất phơ giữa bầu trời, để rồi trút xuống, ướt nhòe đi bao muộn phiền. Nếu có thể trút hết đi bao muộn phiền thì hay biết mấy nhưng... Không hiểu sao nỗi cô đơn, buốt giá lại bao vây mình thế này?

Cô bé ngồi bẹp xuống nền đất, hai chân duỗi ra và bắt đầu chiêm ngưỡng màn mưa tuyệt đẹp mà lần đầu mình có thể cảm nhận được. Ngước vội lên nhìn bầu trời đang trút những hạt mưa, chúng thật đẹp làm sao... Từng hạt, từng hạt long lanh tựa như những hạt ngọc, làm huyền bí cả nhân gian. Chúng gieo vào lòng người bao nhiêu cái đẹp, để rồi lại vụt tắt thật nhanh chóng giữa cuộc đời.

Gương mặt lúc này chợt cười rúc rích. Tình yêu là cái gì? Tại sao có thể cùng nhau hứa những lời hứa, cùng nhau dệt bao mộng ước, để rồi vụt tắt như chưa hề xảy ra? Nào là hết yêu, chán nhau... Nếu biết trước có ngày hôm nay thì những lời nói ngày xưa của anh, tôi đã không muốn nghe làm gì? Và... và tại sao tôi lại bị ngốc đến hai lần thế này? Người thứ nhất... người thứ hai? Hai con người đã cho tôi những hồi ức rất đẹp và cũng chính hai người đã cho tôi vạn giọt nước mắt... lý do là gì chứ? Tôi có tội tình gì để phải chịu bao đau khổ này? Chính tôi... tôi đã tự đào cho chính mình cái hố tình mà tôi đã lấp đầy bao yêu thương dành cho anh, để rồi tôi không thể nào dứt ra được? Tiếng nấc nghẹn càng dữ dội. Đàn ông các anh ai cũng thế, khi yêu thì săn đón đưa rước, khi hết yêu cũng là lúc chia tay... Cô bé bỗng cười thất thanh. Có bao giờ các anh hiểu rằng, khi con gái yêu thương một ai đó, cũng là lúc tình cảm càng sâu đậm càng khó dứt ra...

Còn các anh? Nhanh chóng say nắng một người mới... Các anh chưa bao giờ lưu luyến tình cũ, có chăng là chút vấn vương? Các anh không bao giờ cảm thấy có lỗi với người con gái đó ư? Tiếng gào thét trong nỗi lòng, dường như vang to cả bầu trời...

Có lẽ chữ duyên đã chấm dứt thật rồi. Dù có khóc bao nhiêu giọt nước mắt, dù có đau đớn bao nhiêu, dù có vạn nghĩ suy để tìm kiếm bóng hình cũ nhưng tất cả chỉ là hư vô... Bởi vì một lẽ rất đơn giản, khi tình cảm đã hết thì có làm bao nhiêu điều, níu kéo trái tim cũng chỉ là vô nghĩa. Nếu là của mình sẽ là của mình, đi một vòng lớn, những con người đã có duyên tiền định sẽ có ngày gặp lại. Âu cũng là số phận...

Ngước vội lên nhìn ánh sáng mỏng manh kia, cô bé mờ mờ ảo ảo, thoáng giây phút nhìn không rõ lắm, những hình ảnh đang hiện hữu ở trước mắt của mình.

“Nhật Khang?!” Cô bé khẽ gọi cái tên ấy cùng ánh nhìn ngơ ngác.

Chìa ra cây dù đã thấm đẫm nước mưa, Nhật Khang bắt đầu giọng nói nhỏ nhẹ.

“Em coi chừng bệnh đó!!!”

“Tại sao anh lại ở đây?” Cô bé bắt đầu giọng nói khàn đục.

Nụ cười gắng gượng trên đôi môi của mình, Nhật Khang vội ngồi bẹp xuống nền đất cùng với cô bé.

“Cũng lâu rồi chúng ta không tắm mưa em nhỉ? Anh nhớ từ hồi chúng ta còn bé xíu...” Cười mỉm.

“Em còn nhớ hay không?!” Tên đó vội quay sang nhìn chăm chăm.

Ngày xưa ư? Cô bé bắt đầu cơn mơ màng của mình về ngày xưa. Đôi mắt nhìn chậm rãi trong màn mưa, cô bé sụt sịt chiếc mũi, khẽ hít làn hơi dài của mình và rồi nụ cười chua chát.

“Huhu... ngày xưa...” Tiếng khóc nấc dài trong màn mưa, tiếng khóc càng lớn và dữ dội hơn, cô bé vội co rút cả thân người của mình vào góc tường.

Nỗi cô đơn giá buốt tận tim gan, giờ trong khoảnh khắc này, cô bé mới biết được cảm giác của vết cắt tận sâu trong con tim là gì rồi...

“Bình tĩnh lại em...” Giọng nói cất lên, một vòng tay êm ái, tên đó vội ôm cô bé vào lòng...

Cái ôm siết chặt vào lòng, với bao cố gắng, bao ý nghĩa mong muốn xoa dịu đi vết thương đang rỉ máu kia nhưng có lẽ nào...?

Ánh mắt dõi theo từ phía xa xa... Cái nhìn đượm buồn u uất, nấc nghẹn vào lòng, Hắc Động lầm lũi những bước chân. Sẽ mau thôi, em sẽ quên đi bóng hình này, bóng hình u ám đã làm bận lòng em. Thời gian, thời gian... rồi cũng có ngày... em sẽ không còn nhớ con người có cái tên là Bang Hắc Động này. Gã chìa bàn tay của mình ra, cơn mưa vẫn cứ rơi rả rít, chúng ươn ướt cả lòng bàn tay. Mình có sai lầm không...? Gã ngước vội lên nhìn bầu trời trong cơn mưa, tự hỏi cho chính bản thân mình. Nụ cười, nụ cười chua chát bờ môi. Giờ thì đã quá muộn!!!

Reng... reng...

Tiếng chuông điện thoại reo vang, gã lau vội đi gương mặt đang thấm đẫm nước mưa kia.

“Alô, là tôi Bang Hắc Động đây!”

“Anh Động, là em Phương Liên đây, em có việc muốn nhờ anh!” Giọng nói nó vang lên trong điện thoại.

“Ừ chờ anh chút, anh tới liền!” Gã vừa dứt câu nói cùng bước chân vội vã rời đi.

Cùng lúc ấy

Buông lỏng ra bàn tay, cô bé lên giọng.

“Cám ơn anh, tôi đã làm phiền anh nhiều quá!” Cười gượng.

Nhật Khang chợt giật bắn cả thân thể, hít nhẹ làn hơi lạnh buốt trong màn mưa.

“Để anh đưa em về!” Chìa ra bàn tay của mình với nụ cười ấm áp.

Dõi theo ánh nhìn từ đôi bàn tay kia, cô bé lẩm bẩm nghĩ suy. Tại sao chứ?

Mỉm nhẹ nụ cười, cũng với ánh mắt tha thiết. Nhật Khang đưa bàn tay to lớn của mình lên, tên đó vội xoa cái đầu của cô bé và nhanh nhảu nói.

“Nào ta về ăn một bát mì to nhé em!!!”

“Ăn mì?” Cô bé ngơ ngác ánh nhìn.

- ---o----

Biệt thự Vỹ đầu gấu

Những cú điện thoại cứ nhấn nút và tắt nút liên tục. Giọng nói mấp máy những câu hỏi không đầu không đuôi và rồi cuối cùng câu trả lời dứt khoát nhất.

“Đại ca à... tụi em đã tìm ra được rồi!”

“Ở đâu?” Như cơn chấn động dữ dội, Vỹ đầu gấu tiến lại gần, túm lấy chiếc áo, mồm miệng thì nói thất thanh.

“Ở đâu?” Nó cũng nhấn giọng hỏi.

“Kẻ mà đại ca đã biết quá rõ ràng!” Tiếng tên đàn em nói.

“Kẻ mà ông biết là sao? Ông nói đi, ai thế?” Nó lên giọng cùng mồm miệng liến láu hỏi.

Hít nhẹ làn hơi, Vỹ đầu gấu chớp nhẹ hàng mi cùng cái nắm chặt ở bả vai của nó, cất giọng vẻ quyết tâm.

“Con hãy yên tâm, chờ ba rước mẹ con về!”

“Ơ? Hay để tôi cùng đi với ông cứu mẹ.” Nó vội ngơ ngác trước cái nắm chặt ở bả vai của mình, nó hé mở bờ môi của mình cùng ánh mắt đã hiền dịu hơn rất nhiều.

- ---o----

Lúc này tại thành phố B

“Con gái, con đã sắp xếp hết mọi thứ ổn thỏa chưa?” Giọng nói cất vang lên từ căn bếp.

“Dạ rồi, mẹ chờ con một lát!” Nhỏ nhoẻn nụ cười nhẹ cùng cái thở dài lặng lẽ.

Nhìn xa xăm ra bãi biển đang lênh đênh nổi sóng kia, nhỏ tự hỏi. Giờ này anh đang làm gì thế?

Cùng lúc ấy

Cốc... cốc... Tiếng gõ cửa thất thanh và gõ ngày càng lớn vang dữ dội hơn...

Bước chân vội tiến lại gần cánh cửa, vẻ lo lắng hiện rõ trên gương mặt.

“Sao rồi, có được không?”

“Dạ thưa bà chủ, cậu chủ vẫn không hề muốn động đến món ăn, dù chỉ là một chút!” Giọng người giúp việc vang lên nói.

“Để tôi cho... Con trai à là mẹ đây, con mở cửa cho mẹ có được không?” Mẹ của Gia Khiêm cầm khay đồ ăn đứng trước cửa phòng nhẹ giọng nói.

“Con xin lỗi mẹ... con muốn được yên tĩnh.” Hơi thở yếu ớt cùng giọng nói khàn đục bắt đầu cất lên.

“Con trai à... nhưng con...” Người phụ nữ lúc này càng bất an lo lắng vô vàn, gõ cốc cốc vào thành cửa.

“Con mở cửa đi Khiêm!!!” Nhấn giọng nói.

Cánh cửa lúc này chợt he hé, gương mặt bắt đầu hiện ra cùng vẻ u sầu.

“Con không sao, con vẫn ổn mẹ à...”

“À cậu chủ, có lá thư gửi cho cậu.” Cô giúp việc nhanh nhảu bóc ra trong túi của mình.

“Tôi không muốn đọc của ai hết, chị đem đi đi...” Chớp nhẹ cái nhìn và quát to.

Nhíu hàng mi của mình, nhìn vào bìa lá thư, chị giúp việc hạ giọng.

“Tên người gửi là Thuỳ Dương...”

“Mau đưa lá thư đây...” Giọng nói lúc này cất lên cùng cử chỉ nắm chặt lòng bàn tay.

“Ơ?” Giật bắn cả người nhưng chị giúp việc cũng chìa ra lá thư, trước vẻ sửng sốt của bà chủ.

“Con trai...” Người mẹ khẽ gọi.

Mọi suy nghĩ của một người mẹ tinh tế, có lẽ cũng đã hiểu được sự mập mờ thay đổi của đứa con trai mà mình yêu quý là gì rồi? Một cô gái? Chẳng lẽ là người con gái mà ngày hôm đó, con muốn dắt về giới thiệu với gia đình nhưng... Giọt ngắn giọt dài, bà bắt đầu rưng rưng. Người con gái đó, cô thật sự là ai? Tại sao lại làm con trai của tôi thay đổi như vậy chứ?

Nội dung lá thư nhỏ gửi

Ngày... tháng... năm...

Thành phố A.

Chúng ta chia tay đi anh, đừng tìm kiếm em làm gì. Em không còn ở thành phố A nữa đâu. Có lẽ anh không phải là định mệnh của em, nên chúng ta chỉ thế này thôi, cám ơn anh về tất cả mọi thứ. Chúc anh hạnh phúc!

Thùy Dương.

Hai lỗ tai ù đặc đi... tiếng đánh thật mạnh vào thành cửa sổ, cú đánh bật tung cả lớp giấy dán tường hiện ra một mảng to tướng. Tí tách... từng giọt, từng giọt máu ri rỉ rơi xuống nền nhà. Cái ghì chặt, thật chặt vào kẽ răng, có lẽ nào lại là một cơn tức giận đến tận tim gan.

Thoảng qua một làn gió nhẹ nhàng, lá thư trên bàn vội bay xuống nền đất cách êm ái... Ánh mắt thẫn thờ, người con trai cố mở to tròng mắt của mình ra. Anh cố gắng gượng thân người của mình, nhặt lên tờ giấy. Em nói đôi ta không phải là định mệnh của nhau?

Nếu chỉ là cơn cảm cúm bình thường, chỉ vài ba liều thuốc, ăn vài tô cháo nóng. Có lẽ tôi sẽ mau hết bệnh nhưng không, tôi biết mình đã thấm dầm dề cơn mưa đó. Một cơn mưa của tình yêu mà chính em là người đã níu lấy bàn tay này, dẫn dắt tôi vào cùng đón nhận cơn mưa ấy. Cái gì mà con người của cơn mưa hôm nào, cái gì là hi sinh tất cả vì tôi... Tất cả chỉ là dối trá mà em muốn tôi nếm trải phải không?

Cả thân người của Gia Khiêm lúc này ướt sũng mồ hôi nhễ nhại, chúng thấm đẫm bộ quần áo đang mặc trên người. Còn đâu là những đường nét xinh đẹp mỹ miều của hot boy ngày nào, quằn quại vì tức giận, cái miệng quẹo về một bên, gục cả đầu lẫn thân người vào bờ tường... cùng cơn tưng tức trong lồng ngực. Có lẽ cú sốc về lá thư cùng sự ra đi vội vàng của Thùy Dương, đã in dấu ấn vào trang giấy mà khó có thể phai nhoà.

Nuốt vội cơn nấc nghẹn vào lòng, nhỏ gục người xuống, ngồi bẹp trên chiếc ghế bành, ôm chặt lấy cánh tay, ghì vào lồng ngực đang ép chặt cùng hơi thở dốc nặng nề. Em xin lỗi anh, anh hãy tha thứ cho em... Em có lỗi với anh nhiều lắm huhu...

Gió nhớ gì mà ngẩn ngơ ngoài hiên. Mây nhớ gì mà thì thầm ngoài sân.

Truyện Chữ Hay