Xình xịch...
Tiếng đường ray nghiến chặt cách đau đớn xuống nền đất. Tiếng ù ù như cối xay gió xé tan bầu không khí yên tĩnh của vùng biển tĩnh lặng... Chớp mắt mọi người lũ lượt tay xách, tay mang ùng ục xuống toa tàu... Kẻ lên, kẻ xuống âm thanh hỗn tạp hòa lẫn, tạo nên khúc nhạc sinh tấu đầy vui nhộn mà chỉ có ai đã từng đi mới cảm thấy tuyệt vời như thế nào.
“Wow...” Cô bé hét vang và dán ánh mắt thích thú vào vùng biển mênh mông đang hiện hữu trước mắt mình.
“Em này... cứ như là con nít vậy đó!!!” Gã cúi người xuống nhặt lấy các túi đồ.
Cùng lúc bản tính con nít hiện về, cô bé chạy ùa ra vùng biển... Câu nói thất thanh làm vùng biển yên tĩnh nay chợt dậy sóng.
“Thích quá đi!!!”
“Em cẩn thận đó, bãi biển nhiều vỏ sò, em coi chừng té...” Câu nói chưa dứt thì...
“Á!!! Đau quá à...” Cô bé hét vang và ngã nhào xuống nền cát.
“Anh đã nói rồi mà... Đã bảo là coi chừng không té vậy mà thế này đó! Để anh coi nào...” Hắc Động cười nhìn vết thương của cô bé.
Gã cúi người xuống và từ tốn lấy ra vết xướt ở dưới bàn chân của cô bé, vẻ hí hửng thích thú. Nụ cười cứ tủm tỉm mãi, chốc chốc còn lắc lắc cái đầu ngao ngán...
Vẻ ủ dột hiện rõ trên gương mặt của cô bé... Bậm chặt lấy đôi môi vì vết cắt của vỏ sò khá đau.
“Anh cứ cười hoài à nha...” Cô bé bắt đầu nổi quạu.
“Hehe... Thôi anh biết rồi, anh không cười nữa... Nào chúng ta đi đến nơi này nhé!” Nhíu hàng lông mày của mình, nhìn những dấu chân bước đi xiêu xẹo kia...
Không nói lời nào gã nhanh nhảu túm ngay cô bé và vác thật nhanh lên đôi vai của mình.
“Ơ? Anh à...” Cô bé ấp úng.
“Để anh cõng em nhé, nào...” Câu nói vừa dứt cũng là lúc đôi chân gã bắt đầu bước từng bước chậm rãi vào ngôi làng ven biển.
Một mảng màu hơi tăm tối về ngôi làng miền biển này... Các dãy nhà cách nhau từ rất xa, căn nào cũng thế, chỉ toàn một mảng màu u buồn. Nếu nhìn thật kĩ từng căn nhà rất nghèo nàn về vật liệu lẫn cách trang trí. Nếu người ở xa hay vốn dĩ đã quen với cuộc sống xa hoa lộng lẫy ắt sẽ cảm thấy nơi này rất thê thảm. Cuộc sống là một chuỗi ngày dài gian khó mà những con người dân mặc dù biết đau khổ, gian khó nhưng họ vẫn bám lấy cuộc sống này... Nhiều người luôn đặt một dấu chấm hỏi to tướng. Tại sao vì khổ, vì khó mà cứ bám lấy là vì cái gì? Đó có lẽ gọi là hồn quê, thứ tình cảm máu mủ mà những con người dù đi xa thật xa, vẫn mong có ngày trở về. Có chăng là sớm hay muộn mà thôi...
“Anh rất có bản lĩnh vì nếu không, anh sẽ không một thân một mình lên thành phố nơi có bao phù hoa lẫn cạm bẫy...” Vịn chặt lấy bờ vai của gã, cô bé bất giác se lại bao cung bậc của cảm xúc.
Lúc này bỗng nhẹ lòng ghê gớm khi nghĩ về con người ấy, cô bé tựa gương mặt của mình lên bờ vai ấm áp kia, khẽ cất lên câu nói tha thiết.
“Anh ơi, cám ơn anh đã đến bên đời em!!!”
“Đến nơi rồi, em xuống vào nhà nhé! Để anh đi tìm một chút đồ hen.” Gã cười nhìn cô bé nói.
Mở to đôi mắt với vẻ tò mò tột độ... Cô bé mở toan cánh cửa và bắt đầu bao cái nhìn cho căn nhà bé xíu này. Trước khoảng sân có cây bưởi thơm mát, có lẽ chưa tới mùa bưởi nên chúng chỉ toàn một màu xanh của lá cây, mé bên kia là cái giếng nước. Nụ cười thích thú, cô bé bước chậm rãi đến bên giếng nước ngó ánh nhìn vào trong.
“Chà giếng trong quá!!!” Nụ cười càng vui sướng cô bé bắt đầu vớ lấy cái gàu nước chuẩn bị múc nó lên.
Hít làn hơi thật sâu vào gàu nước kia, cô bé cảm thấy hưng phấn lạ lùng, cái miệng lúc này chợt ồ ồ lên.
“Nước mát ghê! Có cảm giác nước cũng có mùi vị nữa...” Câu nói vừa dứt cô bé liền múc gàu nước lên và bắt đầu cảm nhận nguồn nước trong lành sảng khoái...
Làn nước mát lành từ từ vào miệng, chúng nhau nhảu xuống tận họng. Khi xuống lũ lượt xuống rồi, cũng là lúc cảm giác lâng lâng thật tuyệt vời.
“Trời ơi, sao mà mát và ngọt ghê!!!” Nhắm hai mắt lại, cô bé xuýt xoa cảm giác.
“Em vào nhà chưa?! Em làm gì thế?” Gã chạy từ ngoài vào nhà và ngơ ngác ánh nhìn.
“Uống nước anh à, nước ngon ghê?!” Cười thất thanh nhìn Hắc Động.
“Em đúng là... bé ngốc mà.” Gương mặt lúc này giãn ra cùng cái bật cười to tướng từ cái miệng.
“Cái gì?” Cô bé quát to.
“Đó là nước sông mà, uống vào đau bụng bây giờ...” Túm lấy cái gàu trong tay, gã nói hùng hồn.
“Anh thì uống không sao, em mà uống lỡ bệnh thì sao?” Nghiêm nghị ánh nhìn dành cho cô bé.
Cái mặt lúc này xị xuống, cô bé biết rằng mình quá sơ ý... nhưng chợt nhanh nhẹn cái miệng hỏi to nhìn gã.
“Anh làm gì vậy?”
“Em ngồi ở đây nha, chờ anh quét dọn lau chùi xong rồi em vào...” Nói xong gã túm lấy cây chổi vừa mới sang nhà hàng xóm mượn.
“Cho em làm chung với!” Cô bé cười vang.
“Không!!!” Gã bỗng quát to nhìn cô bé.
“Anh...” Cô bé như giật cả người, ánh nhìn lúc này điếng cả lên... Có lẽ chưa bao giờ cô bé nhìn thấy hình ảnh của gã lại dữ tợn đến vậy?
Vội hạ giọng nói xuống, gã biết mình vừa làm hành động hơi quá đáng vừa rồi.
“Anh hơi quá với em một chút nhưng anh không muốn em vào... Em không nên làm những việc này, em nghe lời anh đi!!!” Gã nhìn chăm chăm cô bé.
“Vâng...” Cô bé chép miệng nói và lặng yên theo dõi Hắc Động làm.
Nếu mình làm giúp cho anh ấy thì sao? Cô bé hỏi dựng lại mình câu hỏi vớ vẩn. Chính bản thân mình chưa hề đụng đến làm việc nhà, lỡ làm hậu đậu có chuyện gì nữa, còn chưa kể... Cô bé cong cong cái mỏ của mình nghĩ suy. Phổi mình rất yếu, nơi nào có quá nhiều bụi bậm mình sẽ chết mất... Bây giờ mình thật là ghét bản thân của mình quá đi. Thủy Tiên ơi, mình phải biết làm cái gì đó đi. Cũng đến lúc mình phải từ bỏ cái địa vị tiểu thư đài cát này rồi... Nắm chặt lấy bàn tay của mình, với ý chí quyết tâm. Vì tình yêu mình phải hi sinh tất cả, kể cả nấu ăn, giặt đồ... Nói chung tất tần công việc nhà. Bao nhiêu ý chí ấy, cô bé chợt lóe lên niềm vui, những niềm vui sung sướng ngập lòng khi nghĩ đến một ai đó... Cô bé cười tít mắt khi nghĩ đến những điều ấy.
- ---o----
Cùng lúc đó tại nhà của thứ trưởng Bách Tùng
“Cái gì? Đám tinh binh của ta đã bị thương?!” Ngài thứ trưởng quát to.
“Dạ, theo điều tra là năm người còn lại có nguy cơ bị thương rất nặng, chưa kể tàn tật vĩnh viễn nếu...” Tên thuộc hạ lúc này lắp bắp câu nói chưa hết thì...
“Hừm!!!” Bóp chặt các ngón tay vào cùng âm thanh kêu lên một tiếng “rắc” nghe rõ.
“Gã đó dám cho đám tinh binh mà ta đã bỏ bao công sức nuôi dưỡng ư? Thật là quá đáng mà... Nếu không vì nể những tháng năm quen biết, ta đây đã đạp gã xuống rồi.” Vẻ tức giận hiện rõ trên gương mặt lúc này của thứ trưởng Bách Tùng.
“Ngài thứ trưởng, theo thuộc hạ thăm dò được. Lần này đám tinh binh ấy bị trúng vũ khí AVTU” Tên thuộc hạ thì thầm giọng nói.
“Cái gì??? Lão ta dám lấy thứ đó diệt tinh binh của ta ư? Khốn kiếp!!!” Cú giật mình lên cùng cái nghiến chặt kẽ răng, thứ trưởng nói to.
“Theo thuộc hạ thấy, con người này rất tham lam và nguy hiểm. Gã ta cứ như cơn đau nhức mà ngài cần nên nhổ bỏ!” Tên thuộc hạ thêm vào.
“Ngươi nói phải!!!” Như bừng tỉnh sau cơn buồn bực, ngài thứ trưởng lúc này vẹo cái miệng về một bên, lóe lên bao ánh nhìn sắc lạnh.
- ---o----
“Anh làm cái gì thế? Anh nấu ăn à?! Có ngon không ta???” Nó láu táu cái miệng, chặc lưỡi nhìn.
“Bí mật! Em ăn rồi sẽ biết, ai mà lát nữa thèm không cho ăn...” Hắn cười tự đắc trêu nó.
“Xí! Dám nói thế à? Có giỏi thì nhào vô?” Nó cốc vào đầu hắn một cú cùng cái vẻ mặt trêu tức đáng yêu.
“Không thèm nói với em nữa...” Hắn chuyển biến gương mặt nhanh chóng.
“Ấy! Anh giận à? Thôi mà... em sẽ ăn mà. Anh nấu ăn, em rửa chén ha..” Nó nói dồn dập vẻ năn nỉ nhìn hắn.
“...” Hắn cười tủm tỉm.
“Em ra ngồi trước đi, anh làm xong sẽ cho em biết mà... Đảm bảo em sẽ chất ngất đấy!” Hắn vênh cái mặt lên.
Khẽ chớp hai hàng mi, nó bước chậm rãi ra khỏi căn bếp, nụ cười thì khỏi nói, ngay lúc này nó cười đến ngất ngây nghĩ. Nếu mẹ mà gặp anh ấy, có lẽ mẹ sẽ thích anh ấy lắm!!! Mẹ ơi... mẹ có biết là anh ấy tốt với con lắm không? Gờ nhẹ lên sợi dây chuyền trên cổ, nó chỉ còn biết cúi đầu xuống, bước những bước chân chầm chậm... Còn gì hạnh phúc đến hơn thế này chứ?
- ---o----
Gương mặt bỗng mở to cùng cái miệng há hốc vẻ ngạc nhiên trước ánh nhìn của mình lúc này... Điều kì diệu đã đến với cuộc đời của mình sao?
Bộ quần áo bảnh bao, sáng loáng cùng vẻ ngoài ưu tú mà đã được ông trời ban cho quá nhiều ưu điểm. Học vấn toàn tài, vẻ đẹp trời cho và còn cả địa vị xã hội cũng thuộc hàng cao quý. Nếu không dùng đến hai chữ “hoàn hảo” để hình dung có lẽ trên đời này ít ai sánh ngang bằng.
“Em thích chứ?!” Chìa ra bàn tay của mình, Gia Khiêm mở ngay khuôn miệng nhìn nhỏ.
Cái gật đầu thật nhẹ, nhỏ choáng váng cả người, nắm chặt lấy bàn tay của người ấy... Bao cái ngơ ngác ngay lúc này, đó là chiếc du thuyền sang trọng, một chiếc du thuyền xinh đẹp giữa bầu trời đêm. Chiếc du thuyền màu trắng sáng tinh, mỉm cười chào đón nhỏ với nụ cười thân thiện...
Nụ cười mãn nguyện hiện hữu trên đôi môi của người ấy cùng lúc là cái vỗ tay thật to. Như ra hiệu cho điều kì diệu thứ hai mà Phạm Gia Khiêm sắp xếp làm cho Hà Trần Thùy Dương...
Bất thình lình, ánh đèn từ chiếc du thuyền chợt vụt tắt giữa bầu trời đêm kia... Thoáng trong vài giây ngắn ngủi, thứ ánh sáng ma mị làm say đắm, quyến rũ lòng người xuất hiện. Thứ ánh sáng của tình yêu thương bao la, khi đã hiện hữu ngay và rõ ràng làm lóe mắt con tim bé nhỏ kia...
“Gia Khiêm mãi yêu Thùy Dương” Dòng chữ lung linh, long lanh, lóng lánh hiện trên nền mặt của chiếc du thuyền... Dòng chữ thật to đập ngay vào mắt rõ ràng, kèm theo tiếng nói thất thanh của bao nhiêu con người cất lên khúc ca tình yêu “Ngày hạnh phúc”.
“Người đã đến bên anh một ngày, sưởi ấm anh qua đêm đông dài. Từ ánh mắt đầu trao nhau, lòng em đã thầm yêu anh. Từ hôm ấy anh bỗng nhớ nhiều, nhìn mắt ai nói lên bao điều. Dường như đã từ bao năm, mình sinh ra dành cho nhau... Em đã luôn nguyện cầu một người chở che cho em bình yên, một người ấm áp sẽ quan tâm biết em cần gì hơn nữa... Anh đã thấy một người sẽ cùng với anh vượt ngàn bão giông. Và giờ là khoảnh khắc mình mãi mãi bên nhau...”
Nước mắt những giọt nước mắt chan hòa mặn đắng bờ môi... Nhỏ vội òa lên nức nở.
“Anh xấu lắm!!!”
“Anh muốn dành cho em những điều tuyệt vời nhất!!! Em là tất cả của anh, cho dù có phải hi sinh mọi thứ, anh vẫn sẵn sàng muốn được yêu em!!!” Một cái ôm siết chặt lấy người con gái mà mình vô cùng yêu thương, chậm rãi thốt lên những nỗi lòng từ tận con tim.
“Gia Khiêm...” Nhỏ bỗng ngượng ngùng trước câu nói kia.
“Anh tốt với em quá làm sao em...” Câu nói định thốt ra song ý chí đã kịp ngăn chặn lấy cùng cái hốt hoảng.
“Em định nói gì hả em?” Khiêm nhìn nhỏ hỏi.
“Em tính nói là chúng ta có được lên du thuyền không hả anh?” Nhỏ vội lảng sang đề tài khác.
“Được chứ! Chúng ta lên du thuyền nào!” Khiêm cười tươi tắn.
Anh nắm chặt lấy bàn tay của nhỏ. Hí hửng dắt cô vào thế giới tình yêu mà anh đã dày công chuẩn bị từ rất lâu. Người con gái anh yêu, anh muốn cho em mọi thứ tốt nhất trên cõi đời!!!