Sự kiện đó thực sự đủ lớn để thay đổi bầu không khí của cả lớp học. Không gian yên lặng bỗng dưng bị khuấy động lên bởi những tiếng ồn của các học sinh.
“C-chào buổi sáng, Takanashi-san!”
“Cứu tinh đây rồi!”
“Hôm nay cậu đến muộn đấy! Có phải là vì buổi biểu diễn hôm qua không?”
Đáp lại lời chào của Yukina, vô số lời đáp trả từ khắp lớp học vang lên. Trong tất cả những lời đó có sự nhẹ nhõm rõ rệt, điều này chắc chắn không phải là cảm nhận sai lầm của tôi.
Theo một cách nào đó, nó giống như sự xuất hiện của một người cứu rỗi vậy. Có lẽ mọi người đều đang cố gắng hết sức để biến bầu không khí trở nên tươi sáng hơn, thổi bay cái không khí u uất trước đó. Mặc dù không ai nói ra, nhưng chắc chắn ý chí của cả lớp đều thống nhất.
"Ừm, hôm qua mình ở lại khách sạn nên sáng nay quản lý đưa mình đến đây. Vì thế mà mình đến muộn một chút ấy."
Setsuna vừa trả lời vừa bước qua lớp học, nhưng ngay cả việc đó thôi cũng đã làm cô nổi bật lên hơn so với người khác. Cô ấy đã lớn lên đáng kể so với hồi bé, không chỉ chiều cao mà nay mái tóc đã che kín lưng.
Vóc dáng của cô nàng cũng nổi bật chẳng kém gì người mẫu.
Có thể nói rằng cô ấy trông như một bức tranh di động vậy. Một số bạn nữ thở dài khi nhìn cô ấy, và từ góc nhìn của cùng giới thì không thể phủ nhận được rằng Setsuna vượt trội ở một đẳng cấp khác.
Đương nhiên, ngoại hình của cô ấy cũng tuyệt vời với đường nét trên khuôn mặt hoàn hảo và đối xứng không góc chết. Dù vẫn còn là học sinh cao trung và chưa phát triển toàn diện, nhưng cô ấy đã sở hữu vẻ đẹp như một tác phẩm nghệ thuật mà không thể nào so sánh với các nữ sinh khác.
Không, việc so sánh cô ấy với họ sẽ là sự sỉ nhục. Cô ấy là một mỹ nữ diễm lệ mà ai cũng khao khát nhưng không thể với tới.
Tôi nhẹ nhàng lên tiếng.
“Chào buổi sáng, Setsuna.”
“A, Kazu-kun! Chào buổi sáng!”
Setsuna nở nụ cười khi nghe giọng của tôi và nhanh chóng tiến lại gần.
Nhìn cô ấy một lần nữa, tôi tự nhủ rằng vẻ ngoài đó hoàn hảo như tượng tạc vậy. Tuy nhiên, biểu cảm trên khuôn mặt ấy vô cùng ấm áp và thân thiện, không hề lạnh lùng như những thứ giả tạo ngoài kia.
Thay vào đó, nó mang đến sự ấm áp, và cuốn hút bất cứ ai nhìn thấy nó.
Đó chính là Setsuna, hiện thân của một cô gái hoàn mỹ mà ai cũng khao khát.
Setsuna chính là cô gái sinh ra để trở thành một idol.
Chắc hẳn có cả tấn người sẵn sàng trả tiền chỉ để được nhìn thấy nụ cười của cô ấy ở khoảng cách này.
Việc tôi được nhận nụ cười đó miễn phí là do vai trò của tôi như một người bạn thuở nhỏ. Dù sao thì, tôi đoán đó là mối quan hệ Win-Win cho cả hai.
“A-awawawa. Đ-Đ-Đó là Setsuna-sama?! Bằng xương bằng thịt? Đu- Đọep quá…?! M–Mỹ nhân hoàn hảo đây ư!!?”
Nhân tiện Ijuuin đang lẩm bẩm điều gì đó như bị lỗi, miệng thì há hốc nhưng tôi quyết định lờ đi. Chẳng có gì lành khi chọc rắn cả. Trong những trường hợp như này thì phớt lờ là cách tốt nhất.
“Buổi biểu diễn hôm qua rất tuyệt. Trên mạng đang ca ngợi hết lời. Mọi người đều nói đó là buổi diễn tuyệt vời nhất."
“Thật chứ? Ehehe, tớ rất vui vì hôm qua tớ đã cố gắng hết mình đó."
Khi tôi khen cô ấy, Setsuna đỏ mặt và ngượng nghịu cười.
Đó là một nụ cười có thể khiến người khác gục ngã ngay lập tức nếu không có sự đề phòng.
Ngay cả khi không thiên vị như một người bạn thuở nhỏ, tôi vẫn nghĩ cô ấy rất đáng yêu. Được nhận một nụ cười như thế thì châc tôi là một trong những thằng may mắn nhất thế giới này— theo nhiều phía.
“Ừm, cố gắng phấn đấu nhé. Cố gắng kiếm thật nhiều tiền để có một cuộc sống giàu sang nào."
“Kazu-kun, nó hơi thô lỗ ấy. Những người hâm hộ đang ủng hộ tớ một cách chân thành và tớ phải đáp lại kì vọng đó. Kể cả không như thế, tớ vẫn phải tiếp tục cố hết sức mình Nên đừng nói những lời như thế nhe, có là Kazu-kun cũng không được đâu đó?”
Setsuna nghiêm khắc nhắc nhở tôi như một người mẹ đang la mắng đứa con nghịch ngợm của của mình vậy. Cô ấy có thực sự là mẹ tôi không thế, sao cảm giác này quen quen.
Mà do mặt Setsuna chẳng ra vẻ dọa nạt gì cả nên chắc là cô ấy cũng không mắng tôi nghiêm túc đâu.
Đúng hơn là tôi không nhớ có lần nào bị Setsuna giận cả. Nhưng với Arisa thì ngược lại, tôi chẳng nhớ nổi số lần bị cổ mắng lên bờ xuống ruộng luôn.
Còn cô nàng truớc mặt này thì lúc nào cũng ngọt ngào với tôi.
“Phải, đúng rồi đấy Takanashi-san. Cậu nói rất đúng……”
Sayama ngồi cạnh gật gù tán thành, có lẽ nó đang bị gây ấn tượng mạnh bởi Setsuna.
Ờ mà đúng rồi nhỉ. Tôi quên mất. Mọi người đều đang quá nhiệt tình tới nỗi mà tôi đã hoàn toàn quên luôn. Sáng nay, à đúng hơn tôi suýt quên mất vì buổi sáng quá náo loạn.
"Sự tuyệt vời này... thật đáng ngưỡng mộ... Takanashi-san thật là một idol chuẩn mực..."
"Thật đáng yêu..."
"Đó là thiên thần ư?"
"Mình phải tải bài hát ngay khi về nhà để nghe mới đuợc..."
"Dù là con gái, mình vẫn sẽ nguyện lòng vì Setsuna-chan."
Ngó xung quanh, cũng giống như Sayama, tôi thấy mọi người đều nhìn Setsuna với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Có vẻ như câu trả lời mẫu mực của Setsuna với tư cách là một thần tượng đã khiến cậu ấy có thêm được lòng yêu mến từ khắp mọi nơi.
Xung quanh phòng đâu cũng có thể nghe tiếng cảm thán của học sinh.
“X-xin lỗi, xin lỗi nhé. Tớ đùa chút thôi. Tớ biết Yukina rất nghiêm túc về việc làm idol mà.”
Tôi xin lỗi Yukina và ngầm mỉm cười khi thấy phản ứng của mọi người. Nếu cái này có thể làm cổ trở nên được yêu thích hơn thì cũng chẳng sao cả.
Trở thành kẻ xấu chỉ là chuyện vặt với tôi. Ăn tí chỉ trích thì có sao đâu.
“Fufu~. Được thôi. Miễn sao cậu hiểu là được hết.”
“Ừm, Từ giờ tớ sẽ cẩn thận hơn. À đúng rồi, đi vào chủ đề chính thôi nào— —”
Sau tất cả, kẻ huởng lợi là tôi. Vì sao tôi lại nói vậy á?
Bởi vì— — —
“Cậu có đem theo tiền của tháng này chứ?”
“À có! Tớ vừa đi rút luôn này. Nè nè, đây! Trợ cấp tháng này cho cậu!”Cô ấy cầm hai tay và đưa ra chiếc phong bì dày cộm, cùng với nó là nụ cười ấm áp, đây chính xác là điều tôi đang mong đợi.
Bản thân tôi cũng nhếch miệng cười rạng rỡ khi thấy thứ ấy.