Sáng thứ sáu.
Tâm trạng tôi cực kỳ tồi tệ. Phần nào do sự cố ngày hôm qua, nhưng thứ sáu mà, đơn giản là không thể nào vui nổi. Vì kế đến sẽ là ngày nghỉ.
Không có chỗ nào chứa chấp một tên học sinh nghèo đơn độc lẩn quẩn trong thành phố vào ngày nghỉ đâu. Tôi thì lại chẳng có cái sở thích hướng nội nào để vùi đầu nên không thể tự nhốt mình trong phòng. Tóm lại là rảnh. Ngày nào cũng rảnh.
Xét một cách tương đối thì ngày thường dễ thở hơn. Do có những tiết học để đốt thời gian vào ban ngày.
Tiếc thay, ngay cái đêm trước cái ngày khốn nạn này, cơ thể tôi lại mệt mỏi và ngủ thật ngon lành. Dậy sớm đúng là một việc hao công tổn sức dù chẳng được đồng xu cắc bạc nào.
Tôi nghịch điện thoại trong lớp học còn vắng học sinh. Do không có mạng nên tôi không thể nghe nhạc. Thôi thì vọc cái từ điển tải từ hồi xưa vậy.
"C-chào buổi sáng!"
Bọ ngựa… Ồ, ra Hán tự của bọ ngựa là "蟷螂" à. Nhìn ngầu phết. Chỉ là bọ ngựa thôi mà hợm hĩnh thấy ớn. (Côn trùng là cái giống loài tôi kinh tởm nhất).
Nhưng mà ngẫm lại thì mấy con bọ ngựa đó có lưỡi liềm gắn lên chân, dẫu chỉ là côn trùng. Ghê thật chứ, thành tội mang hung khí chứ chả đùa. Do vậy nên mới nhiều nét chứ gì. Dăm ba con côn trùng mà học đòi mang theo hung khí.
"Ch… chào buổi sáng?"
Côn trùng có vũ khí, nghe sợ thật. Ví dụ ong bắp cày chẳng hạn. Con đó thì thôi khỏi nói. Nghe đâu bị đốt hai phát là đi ngắm gà khỏa thân ngay, có khác nào mấy tên người lùn giấu dao phay đâu chứ. Mấy ông cảnh có bắt gặp thì mong tống vào tù hộ.
"T-từ sáng sớm đã bị lơ đẹp rồi, buồn lắm đấy Aoki-kun à!"
"Éc!"
Rung chấn nhẹ từ bờ vai kéo ý thức tôi về lại lớp học. Quay đầu sang nhìn thì một lần nữa, Kusano Marika đập vào tầm mắt. Đó là con nhỏ Lớp trưởng kỳ lạ gần đây rất hay bắt chuyện với tôi.
Nhỏ đang đứng cạnh tôi, mang vẻ mặt căng thẳng, nói cách khác là không phải nụ cười thân thiện thường ngày.
"Ủa, không lẽ mấy câu chào hỏi nãy giờ là dành cho tôi à?"
"Đúng rồi? Trong lớp còn ai khác ngoài Aoki-kun đâu. Nếu không phải cậu thì tớ sẽ thành con nhỏ tưng tưng đi chào không khí à."
Nhìn lại thì trong lớp không có ai khác ngoài hai chúng tôi. Cái tình huống này đã gặp ở đâu rồi thì phải.
Không lầm thì mới nãy có vài nữ sinh ồn ào khác mà nhỉ… Hay họ đi đâu đó để thắt chặt tình bạn rồi. Nói cách khác là kéo nhau đi vệ sinh chung ấy.
"Kusano không đi theo sao, nhóm con gái mới nãy ấy?
"A ha ha… thì, tớ đâu thể bỏ qua cơ hội thong thả trò chuyện với Aoki-kun chứ."
Kusano trông không giữ được bình tĩnh, nghịch ngón tay này, đảo mắt lên phía bảng đen này. Nếu mắc đến mức đó rồi thì sao không ngoan ngoãn đi theo tụi kia luôn cho rồi nhỉ.
"Kusano à, giờ đuổi theo bọn họ vẫn còn kịp đấy."
Tôi đưa ra lời khuyên chân thành. Chuyện cần làm thì vẫn nên ưu tiên hơn là đứng nói chuyện với tôi. Cần thì hái hoa, tiện thể bôi tí son phấn.
"Không thích đấy."
Nhưng Kusano đã áp tay lên má, lém lỉnh từ chối. Ồ hóa ra có thể lấy lý do "không thích" để nhịn đi nhà xí sao. Phát hiện này mới đấy.
"Thôi kệ cô… thích ghét gì do mỗi người mà... Thế, tìm tôi có chuyện gì?"
"A, ừm. Aoki-kun ấy, cậu có rảnh vào thứ bảy tuần này không?"
"Thứ bảy?"
Dù có khiếm khuyết năng lực giao tiếp đến đâu, lần này tôi vẫn dự trù được mục đích của Kusano.
Tôi đang bị rủ rê. Rất có thể tôi sẽ bị lôi kéo vào vụ gì đó. Hiện đang có nguyên một cục mồi cực phẩm được thả xuống ngay trước cái ngày nghỉ tù túng mang tên "rảnh tới chán".
Khoan… phải thận trọng. Khi không mà tự dưng có vụ đi chơi cùng nhau như này quả là đáng ngờ hết sức.
Tổ tiên mách bảo tôi chắc hẳn có bẫy gì đó. Làm gì có chuyện tôi đớp mồi nhanh thế được, cá tôm cũng có lòng tự tôn của chúng chứ bộ. Thế nên tôi quyết định mạnh dạn từ chối.
"À, thứ bảy sao. Xin lỗi nhé, tôi không rảnh. Có cả đống việc phải làm."
"B-bận à."
"Ừ. Rất bận là đằng khác. Thời gian biểu bị bôi đen kịt không đọc nổi luôn."
"Bận của cậu… chắc là với Hatoda-san nhỉ?"
"Hả? Hatoda?"
Sao lại nhắc đến tên của Đại diện Hội học sinh? À nhắc mới nhớ hôm qua cô ta đã tới tận lớp để gặp tôi. Quả nhiên đã bị hiểu nhầm theo hướng lạ lùng rồi, tôi biết ngay mà, Hatoda!
Tôi đang định phủ định lại thì Kusano đã đáp tiếp câu tiếp theo.
"Hay là chị Senpai câu nhắc đến hôm trước… khoan, là ai đâu quan trọng! Ừm, thật ra, tớ muốn xin cậu tí thời gian nếu có thể. Xem ra, hơi khó rồi nhỉ…"
Kusano ngồi xổm xuống, ngước lên nhìn một tôi đang ngồi trên ghế.
Ánh mắt ấy rất có chủ ý, người thực hiện nhất định rất biết cách thuyết phục. Tôi ngay lập tức ngoảnh mặt đi.
"Ti-Tiếc là không được rồi. Tôi không biết cô muốn gì… với lại sặc mùi mờ ám nữa."
Cuối cùng tôi đã nói ra suy nghĩ của mình. Nghe thế, Kusano rũ vai, ánh mắt hạ xuống trông rất buồn thảm.
"Ừm… vậy à…"
"Ừ, tiếc thật đấy…"
Tôi không biết cô ta diễn hay là thật, nhưng khi bình tĩnh lại thì dư vị thật khó chịu…
Thôi. Phải nhanh kết thúc cuộc trò chuyện này mới được. Tôi chỉ tay ra phía cửa ra vào lớp học.
"Được rồi đấy, đừng nhịn nữa mà đi đi hộ cái. Tôi nghe viêm bàng quang khó chữa lắm. Mới tuổi này mà phải đến khoa tiết niệu thì khó coi lắm──"
"Cơ mà hình như tớ biết bí mật của Aoki-kun đấy."
"Hả?"
Kusano nói ra một câu đe dọa trắng trợn theo kiểu mới nhớ ra.
Tôi một lần nữa quay sang nhìn một Kusano đang ngồi xổm. Kusano che miệng mình bằng ống tay áo đồng phục. Không thể đọc biểu cảm của cô ta. Sau đó cô giữ nguyên tay, nghiêng đầu sang bên như cú vọ.
"Fu fu, xem ra Aoki-kun lạnh lùng cũng tò mò về sự thật chấn động này lắm nhỉ?"
"......."
"Tò mò lắm đúng không, Aoki-kun? Cơ mà cậu không tò mò thì khó xử cho tớ lắm!"
Khi tôi đang không nói nên lời, cô ta đã tự cuống cả lên.
"Tôi chả có bí mật nào cả. Mặc dù vậy, nghe cô nói tôi cũng có chút tò mò."
"Có thế chứ, tò mò lắm đúng không? Rất có thể sẽ thành kịch bản nữ phản diện xuất hiện ngoài dự tính khiến Aoki-kun lo lắng trằn trọc nửa đêm mất ngủ đấy."
Kusano gật gù. À, ra nhỏ này là dạng người đó. Nói sao nhỉ, là dạng không giỏi xử lý tình huống bất ngờ ấy. Sự cảnh giác trong tôi đã vơi đi khá nhiều.
"Chuyện cô biết bí mật của tôi, lẽ nào hồi xưa chúng ta có quen biết? Hay chúng ta là bạn thời thơ ấu?"
"Fu fu fu. Bạn thuở nhỏ, hay em gái bị chia lìa từ lúc mới sinh ra…? Phần tiếp theo rất có thể sẽ được tiết lộ vào thứ bảy tuần này!"
"Có thể gì chứ. Rõ ràng là tùy vào tâm trạng của cô rồi còn gì."
"Thế, Aoki-kun có rảnh vào thứ bảy tuần này không? Rảnh đúng hông? Nói rảnh đi mà."
"Hờ. À ừ. Mà… nếu là buổi trưa thì, có lẽ rảnh chút."
Kết cục là tôi gãy trước. Bị ép đến nước này thì tôi chỉ còn cách gật đầu. Vả lại có khả năng cô ta sẽ tiết lộ lý do thật sự vì sao dạo này hay tiếp cận tôi nữa.
"Ơ? Ra vẫn mở lịch được à. Ừm, tớ biết mình ép cậu hơi quá đáng… liệu kế hoạch ban đầu của cậu sẽ ổn chứ?"
"Ừ."
Vốn dĩ là có dự định nào đâu. Hơn 97% là bịa ra để từ chối thôi.
"Thật ư? A ha ha, tuyệt quá! Vậy trưa thứ bảy chúng ta đi xem phim đi!"
Nhìn gương mặt rạng rỡ của Kusano, tự nhiên tôi không hiểu sao ban nãy mình lại cứng đầu nữa.
※
※
※
Giờ nghỉ trưa đã đến. Dẫu thế tôi vẫn mãi nghĩ đến chuyện hồi sáng đến tận bây giờ.
Lời hứa hẹn nhau ở rạp chiếu phim, nói ngắn gọn là gặp để... hẹn hò sao?
Khoan, giờ vẫn chưa chắc được. Lỡ như đến hôm đó, ngay khi bước chân đến chỗ hẹn, tôi bị bao vây bởi một đám trung niên rồi bị dẫn đến một giáo hội mờ ám thì sao──
Nhưng mà nghĩ kiểu gì cũng giống hẹn hò. Tôi cố dẹp đi cái nỗi lo âu phiền toái đó, cất nó vào một góc trong đầu. Kệ đi. Nghĩ ngợi gì. Tạm gác lại đi.
Giờ quan trọng hơn là thể trạng của cô nàng gác cửa đó có ổn không. Nghĩ đến gương mặt xanh xao ngày hôm qua là thấy không ổn chút nào rồi. Chuyện trong buổi nghỉ trưa ngày hôm qua cứ lởn vởn trong đầu tồi suốt từ đó đến giờ.
Lo thật. Tôi vội vàng tăng tốc hướng lên cầu thang dẫn lên sân thượng.
"Hử… Xin chào. Hôm nay cậu đến sớm nhỉ, Aoki-kun. Biết đến sớm là rất đáng khen đấy."
May quá, cô ta vẫn ở đây như mọi khi. Amamori nhìn tôi bằng gương mặt vô cảm lạnh lùng.
Sắc mặt cũng tốt hơn hôm qua. Có lẽ tôi đã lo lắng thừa thãi rồi. Tôi hơi cúi đầu xuống chào chị ta.
"Buổi trưa tốt lành, Paisen. A, gì nhỉ? Trông chị khỏe mạnh phết đấy chứ."
"Ừ, xin lỗi đã gây rắc rối cho cậu. Dẫu là một Senpai kiểu mẫu của học sinh toàn trường, luôn luôn đáng tin cậy và dễ gần nhưng hôm qua tôi đã để cậu thấy một phần xấu hổ của bản thân rồi."
"Kiểu mẫu gì chứ, cũng chẳng dễ gần chút nào. Chẳng phải cô lúc nào cũng cúp tiết sao. Thôi thì khỏe là tốt rồi. Ổn thôi. Mọi chuyện ổn tất."
Amamori đang ngồi dựa vào cửa và ăn tai bánh mì. Tôi đặt mông xuống bật thang trên cùng - chỗ mà tôi vẫn thường ngồi. Quả nhiên không gian yên tĩnh này giúp tôi dễ thở gấp mấy lần lớp học.
"Này Aoki-kun, cái thái độ bất cần đời đó dễ ăn điểm trừ lắm. Ngẫm lại đi, làm gì có Senpai nào đáng tin cậy hơn tôi? Ở quê tôi người ta gọi tôi Amamori-đáng-tin đấy. "
"Hờ."
Thích ghê ta, ăn nói vô tư ghê ta. Khỏe đến độ có thể nói chuyện kiểu đó thì chắc tôi có thể hỏi chị ta về vụ Kusano đang khiến tôi sầu não từ sáng đến giờ rồi.
"Vậy để em nhờ Paisen luôn này. Em có chuyện muốn xin lời khuyên của chị."
"Ửm? Chuyện gì? Mặc dù, nếu nói về cảm xúc hiện tại của một Amamori không hay tư vấn cho đàn em, thì có thể gói gọn trong bốn từ ‘phiền chết mất thôi’ đó."
"Sao câu sau cắn câu trước thế. Mà, nếu chị không thích thì thôi. Chuyện đó cũng không đáng đem ra bàn lắm."
Tôi mở túi bánh mì ngọt nhân đậu đỏ một cách thô bạo và nhâm nhi. Vị ngọt của mứt đậu đỏ rẻ tiền lan rộng trong vòm họng. Khi tôi đang thưởng thức bánh, Amamori chống tay lên nền và nâng người mình dậy.
"Cứ nói rồi rút lại lời thì sẽ thành xấc xược đó. Nào nào, cứ nói ra thử xem. Nếu phiền lòng của cậu quá nghiêm trọng thì tôi muốn nghe trước khi quá muộn.
"Thật không ạ?"
Bà Senpai này tuy khó chiều nhưng cũng có phần tốt bụng phết. Tôi là tôi rất tôn trọng phần đó của bả.
"Vậy để em──"
Khi tôi sắp bắt đầu kể, tự nhiên có nỗi bất an nho nhỏ nhói lên trong lòng.
Giả dụ như Amamori đánh giá chuyện tiếp xúc với Kunaso là "có tiến triển tốt với bạn cùng lớp", thì… một tên chẳng chút quyền thế ở khu trước sân thượng như tôi sẽ bị tống khỏi đây sao?
"Hử, không kể sao?"
"A, xin lỗi. Em kể em kể. Mà, để em bắt đầu bằng một ví dụ nhỏ. Giả sử thôi, chỉ là giả sử thôi đấy. Xin Senpai hãy nhớ kĩ chuyện đó và hạ nhiệt, đừng có "mé, thằng ranh con này", khổ thân thằng Aoki."
"Mở đầu dài dòng quá. Muốn gì thì nói đi, kể nhanh."
"Rồi, ừ. Chuyện là, giả sử em được một cô nàng dễ thương nhất lớp rủ đi xem phim mặc dù chưa quen biết nhau nhiều, khi đó em phải làm thế nào?"
"... Hóa ra là nằm mơ à? Trong trường hợp đó chị khuyên chú cứ xõa thôi là được."
Cứ như đã mất hẳn hứng thú, ngay lập tức, Amamori một lần nữa ngả lưng vào cánh cửa dẫn ra sân thượng.
"Ờm… ừ thì, chị cứ cho đó là em nằm mơ cũng được. Vậy tiếp tục cái giả định đó nhé."
Tôi hóa thân thành thằng đàn em cứng đầu nhất quyết phải xin lời khuyên về một cái giấc mơ.
"Giả định, sao… Aoki-kun, cùng với một nữ sinh dễ thương, chỉ hai người, đi xem phim..."
Amamori xoa xoa cằm. Điệu bộ của chị ta cứ như thanh tra hình sự chuyên nghiệp vậy. Sau khi tỏ vẻ nghiêm túc một hồi, Amamori vừa lục lọi bịch tai bánh mì vừa nói:
"Chiếu theo tình cảnh mà cậu kể đợt trước, cái giả định này thật không thể tin nổi… Ừ được rồi. Vậy để chị thay đổi nội dung "thử thách" hôm nay dựa trên mộng tưởng của Aoki-kun nhá?"
"Thiệt hả chị? Cái "thử thách" đó cũng có thể thay đổi linh hoạt thế à."
"Tất nhiên rồi. Không mấy khi Đệ Tử muốn cầu tiến nên Sư Phụ có nghĩa phụ phải đáp ứng thôi. Tìm bạn gái là bước sau của sau của sau của sau của sau của sau của mục tiêu "Hòa hợp với lớp", nhưng hôm nay sẽ là ngoại lệ. "Thử thách đặc biệt" - Hỏi đáp theo phong cách Amamori về Cuộc hẹn đi xem phim hồi hộp xin được bắt đầu!"
"Ghê, mới lần thứ hai mà đã thêm ‘đặc biệt’ rồi. Có chơi lớn quá không chị."
Cứ như trên ti vi hôm qua mới chiếu kênh này, nay đã hóa kênh khác rồi vậy.
"Hôm nay Aoki-kun sẽ được động não về buổi hẹn đi xem phim. Nhân tiện thì kế hoạch ban đầu của hôm nay là ‘Luyện tập chào hỏi theo phong cách dễ thương - Chương Chào buổi sáng’."
"Cái kế hoạch dị giáo gì nữa thế. ‘Chương Chào buổi sáng’ xong đừng bảo có ‘Chương Chào buổi trưa' nữa nha."
Đừng chơi cái trò một nội dung lặp lại ba lần chứ. May mà tôi đã kiếm chuyện thay đổi kế hoạch.
Amamori bơ hoàn toàn màn chỉ trích của tôi và ho khan một tiếng, xong hạ giọng như một chủ tịch tai to mặt lớn.
"Vậy bắt đầu nhanh thôi, đi từ đơn giản đến khó nào. Câu một! Ti ring! Đặt chân đến chỗ hẹn trước bao nhiêu phút là thích hợp nhất?"
"A, mười phút?"
"Pe pe, trật rồi."
"Hả?"
Amamori chéo tay trước mặt tôi. Sai thế nào được, hành động trước mười phút là hợp lý rồi còn gì. Hồi tiểu học, ông thầy Okazaki đã nói với tôi như vậy bằng quả giọng chua loét của ổng đấy.
"Chính xác là trước hai tiếng đồng hồ."
Chẳng hiểu sao chị ta lại lên mặt khi nói ra đáp án, nhưng tôi khá chắc là câu trả lời đó mới là sai.
"Ý chị là sao. Đến chỗ hẹn sớm thế để làm gì, đứng chờ không à?"
"Trời ạ… Aoki-kun em tôi… Chuyện chúng ta đang nói không thuộc thứ nguyên thấp kém đó đâu!!!!!!!!"
"Nay chị lớn giọng quá đấy, Paisen."
"Bên nào đến điểm hẹn trước sẽ tạo được thiện cảm trước đối phương── Đây là một phiên bản của trò giành ghế. Vì thế, đến điểm hẹn trước hai tiếng trong khi đối phương dự định đến trước một tiếng rưỡi bởi vì tưởng mình sẽ đến trước một tiếng chính là điểm mấu chốt, đó mới là đáp án chính xác."
"X-Xoắn não quá. Bộ bà chị định đi đánh nhau với ai à."
"Trong trường hợp muốn đến sớm hơn đối phương bằng mọi giá thì còn cách cắm trại qua đêm nữa đó!"
"Rồi lều trại ai dọn?"
Khi tôi bắt bẻ về vụ thiếu đầu thiếu đuôi đó, Amamori trông khá đắng lòng. (Hình như chị ta thực lòng nghĩ ra cách đó chứ không phải nói đùa ngớ ngẩn cho vui. Mẹ trẻ này ngây thơ vậy à.)
"Ý… Cách đấy không hẳn là không ai làm đâu. Ừm, thôi, sang câu thứ hai. Ti ring!"
Amamori gõ vào tường hòa cùng hiệu ứng âm thanh. Hẳn đây cũng là một phần trong kế hoạch lảng tránh vấn đề của cổ.
"Món ăn vặt điển hình ở rạp chiếu phim phải nhắc đến đầu tiên là bỏng ngô! Vậy, Aoki-kun, trong cuộc hẹn, mua bao nhiêu bỏng ngô là chính xác? Mời trả lời."
"Đồ ăn thì nên ăn riêng nên mỗi người một gói chứ gì."
"Vâng, trật tiếpppp. Pepepepepepee pepepeppepeee pepepenpepepepepeee"
Amamori chí chóe như muốn trả thù cho vụ bắt bẻ mới nãy. Ùi, bánh mì đậu đỏ ngon quá các cháu ạ.
"Chính xác là... năm gói."
Chẳng hiểu sao chị ta lại lên mặt tiếp, nhưng tôi không nghĩ đó là câu trả lời chính xác đâu.
"Để giải thích thì, đấy là do tôi thích một người con trai ăn nhiều. Nếu ăn hết năm gói là tôi động lòng liền. Tôi sẽ chủ động rủ anh ta đến mấy cuộc thi ăn ngay tức khắc luôn."
"Mấy thứ đó chỉ là gu của một mình chị thôi."
"Theo phong cách Amamori" là thế này ấy hả. Đáp đúng thế quái nào được. Hỏi đáp thế này ai chơi.
"Nhắc mới nhớ, Aoki-kun này, cậu ăn khá ít so với vóc dáng đấy. Vậy là không tốt đâu, ăn nhiều vào. Cân bằng dinh dưỡng rất quan trọng vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến sức khỏe đó!"
"Tôi không muốn nghe mấy lời đó từ một bà chị suốt ngày nhai tai bánh mì đâu… Với lại tháng này cũng đến tầm giữa rồi. Với số tiền em đang có thì cuối tháng chắc sẽ khắc nghiệt lắm đây."
Tình hình là túi tôi đang cháy vì tiền ăn và một chút tiền dùng sau giờ học.
Hai đấng sinh thành đang trong quan hệ nguội lạnh với tôi đã từng cho phép tôi cơ hội để sửa sai, nhưng tôi đã lấy tiền mình kiếm được đi ăn chơi lêu lổng ban đêm nên không được phép đi làm thêm nữa. Aoki Teru trong lòng hai ông bà già vẫn y như thời trung học, chỉ thích chơi với bọn bất lương, chứ không thay đổi gì. Chúng tôi chẳng bao giờ nói chuyện với nhau nên thế cũng là dĩ nhiên.
"Thiếu tiền à… ra là vậy. … Thôi, trấn tĩnh tinh thần để đến câu tiếp theo thôi!"
Giọng Amamori hạ xuống trong một chốc sau khi nhắc đến chuyện tiền bạc. Chắc hẳn đó cũng là vấn đề nhạy cảm đối với chị ấy. Tôi gắng không để tâm đến điều đó, tiếp tục hóng chờ câu hỏi.
"Ừm, để xem để xem! Giờ là vào điểm chính trong cuộc hẹn đi xem phim! Nói đến phim thì không biết có bao nhiêu là thể loại. Phim tài liệu, tình cảm hài hước, kinh dị, chiến đấu, kịch tính. Vậy vấn đề là, trong buổi hẹn đầu tiên, xem phim thể loại gì thì sẽ cơ hội thành công nhất?"
"Lại một câu hỏi kiểu đó nữa nhỉ."
Dựa theo khuynh hướng nãy giờ, có lẽ cách xác định câu trả lời đúng là dựa vào suy nghĩ của Amamori.
Thể loại nào sẽ khiến bà Senpai lệch lạc này vui đây? Tôi dốc sức lắc não thử xem.
Ừ thì nếu nghĩ theo cách bình thường thì câu trả lời chính xác sẽ là tình cảm hài hước… nhưng câu trả lời ngây thơ đó có áp dụng được với bà Senpai này không? Đương nhiên là KHÔNG rồi.
Và từ đấy, tôi đã đặt ra một giả thiết. Amamori-senpai là người khác thường. Vậy chẳng phải mấy bộ phim không thích hợp nhất trong buổi hẹn đầu tiên sẽ gần với câu trả lời chính xác nhất sao.
"Em biết. Câu này dễ. Là nó đúng không. Mấy bộ phim khó hiểu của mấy ông đạo diễn Pháp ấy. Cái thể loại phim nặng nề hút khách bằng cách đặt vào nội dung cả tá lời nhắn nhủ ấy."
"... Hả? Mấy thứ cậu kể còn chẳng được coi là một thể loại nữa… Cho đối phương xem mấy bộ kiểu đó ngay từ buổi hẹn đầu để lôi kéo... Aoki-kun, cậu thật sự nghĩ vậy à?
"Hở? Đùa thôi chứ làm gì có thật hả chị."
Tôi đánh trống lảng đi, còn trong đầu thì nghĩ "mình còn chẳng hiểu nổi cái trò hỏi đáp này nữa chứ nói chi".
"Thế? Câu trả lời chính xác là?"
"Là phim kinh dị đó. Vì có thể lợi dụng hiệu ứng cầu treo."
"Sao lần này câu trả lời nghe thất vọng quá chị ạ!!"
Vả lại một đứa nhát cáy ba cái thể loại đó như tôi thì không thể tham khảo được. Trời ạ, cái hỏi đáp phong cách Amamori này. Cơ mà hiệu ứng cầu treo là cái quái gì?
"... Khoan… vụ hồi hộp hôm qua, không chơi được…"
Amamori thì thầm gì đó nhưng tôi không nghe rõ. Hình như nội dung khá xấu hổ hay sao mà cô ta ho khan một cái, hẳn là cố tính.
"Khụ! Ừm, cũng đũng, tôi cũng không khoái phim kinh dị cho lắm."
"Vậy ư? À, đừng bảo là… Paisen sợ phim kinh dị nhá?
"Không, tôi không sợ. Lần sau mà còn hỏi mấy câu dở người nữa là ăn bàn long cước đấy."
Cứ tưởng vừa tìm được đồng chí sợ phim kinh dị nhưng xem ra sai rồi. Không biết mắm này theo chủ nghĩa hòa bình ở chỗ nào nữa.
"Ừ thì, thật ra… tôi chỉ không thích mấy cái ý tưởng sai trái kiểu hồi sinh người chết thôi. Ghét là đằng khác, thây ma hay vong linh ấy. Trước sau gì người chết cũng không thể sống lại, sao không để họ yên nghỉ kể cả trong phim nhỉ."
Amamori vặn nắp lọ nước dinh dưỡng trong khi giải thích một cách tẻ nhạt.
Âm giọng cô có đôi chút sáng sủa nhưng biểu cảm lại đượm màu tăm tối.
Không hiểu sao Amamori hôm nay cứ nửa này nửa nọ thế nhỉ.
Hay là do còn trăn trở vụ tai nạn hôm qua. Theo tôi thấy cô ta cứ theo kiểu tràn đầy tự tin có vẻ dễ chiều hơn.
Thế nên tôi quyết định đổi chủ đề sang tám nhảm chuyện thường ngày như một thằng đàn em ga lăng.
"À, hóa ra là vậy. Cơ mà Paisen hay xem phim lắm sao? Trông chị hiểu khá là rõ."
"Hừm. Câu hỏi hay đấy. Bố tôi từng hay thuê phim về nên tôi xem cùng, mặc dù chỉ là mấy bộ cũ. Thứ bảy loại đó được giảm giá nên vậy."
Amamori tiếp lời, chị ta tiếp tục luyên thuyên về những bộ phim yêu thích. Đặc biệt là về bộ "Kramer vs. Kramer" (phim kể về ông bố vùi đầu vào công việc thì phải).
Sẵn tiện được giới thiệu phim, tôi cũng đáp lại bằng mấy bản nhạc mà mình hay nghe.
Trong lúc chuyện trò vui vẻ, tiếng chuông đã reo vang, báo hiệu còn mười phút nữa là bắt đầu vào giờ.
"... Giờ nghỉ trưa đã kết thúc rồi sao?"
Amamori ngừng kể về sự uyên thâm của âm nhạc điện ảnh và câm nín như vừa bị xối cho gáo nước lạnh dẫu cho nãy giờ ba hoa đủ điều. Cô thở thật sâu để trấn tĩnh và trưng ra bộ mặt vô cảm quen thuộc.
"Vậy à. Thế thôi Aoki-kun, hẹn gặp lại tuần sau. Thứ bảy tôi sẽ nghe thử bài mà cậu giới thiệu."
"Ừm. Nếu có cơ hội tôi cũng sẽ xem phim chị kể. Thôi nha, hẹn gặp lại vào buổi nghỉ trưa tiếp theo."
"Ừ. Lần thảo luận này có hơi lạc đề nhưng từ lần sau sẽ tiếp tục hành trình giúp làm thân với lớp. Mong cậu hoàn thành "thử thách" rồi phắn khỏi khu trước sân thượng này càng sớm càng tốt."
"Dù chị có mong vậy…"
Vừa nói, tôi vừa từ từ bước xuống cầu thang. Nếu như ngày nào cũng có khoảng thời gian trò chuyện vui vẻ thế này, đến trường cũng không hẳn là tệ. Thật lòng đấy.
── Giờ mới để ý.
Đó giờ nghỉ trưa đầu tiên mà Amamori không động tay vào điện thoại hay máy chơi game.
※
※
※
Sáng thứ bảy. Dù có ở nhà tôi cũng không có gì làm. Kết cục tôi đã nghe lời bà sư phụ dị hợm và đến chỗ hẹn trước hai tiếng đồng hồ.
"..."
Lúc tôi ngắm nhìn dòng người trong khi đứng tựa vào bức tường của sảnh chờ nhà ga, tôi nhớ về thời bỏ học. Đó là những chuỗi ngày tiêu xài thời gian một cách hoang phí (mặc dù đến hiện tại vẫn vậy).
Nhỏ lớp trưởng phản diện tự xưng đó không lẽ xem vụ luẩn quẩn quanh thị trấn là bí mật của tôi? Mặc dù không có cơ hội nhắc đến nhưng tôi cũng đâu giấu giếm gì cái thời kỳ thất bại đó đâu.
Tay tôi theo thói quen lướt lướt màn hình điện thoại. Còn gần hai mươi phút nữa là đến giờ hẹn. Tôi bắt đầu cất bước ra quảng trường trước ga, điểm hẹn của chúng tôi.
… Cơ mà không biết Kusano có đến không nhỉ? Chắc là không rồi.
Sau khoảng mười phút.
"Đ-để cậu phải chờ rồi…! Hả, tớ đến trễ, rồi sao? Chào buổi sáng."
Trái với dự đoán của tôi, Kusano đã đến. Tôi hơi loạn nhịp thở.
"Đến đúng giờ đấy. Cô không trễ đâu."
"T-thế à. Chuẩn bị này nọ tốn thời gian hơn tớ nghĩ. A ha ha, thật ra tớ định đến sớm hơn cơ."
Hôm nay là ngày nghỉ nên Kusano mặc thường phục chứ không phải đồng phục, âu cũng là chuyện đương nhiên.
Một chiếc đầm một mảnh nữ tính màu cà phê sữa. Bèo nhún vắt quanh ngang qua phần trên ngực trông không quá phô trương. Nhìn xuống chân, phía trên đôi giày có đính chiếc nơ nhỏ màu đen.
"Hình như tớ đang được đánh giá thời trang thì phải… C-Cậu thấy sao?"
Kusano một tay xoa xoa dây đeo của chiếc túi đựng đồ lặt vặt, tay kia nâng nhẹ mép váy và ngước lên nhìn tôi. Động tác rõ ràng là cố tình nhưng vẫn toát lên vẻ dễ mến."Ờ… ừm, được đấy chứ, hợp với cô lắm, bộ đồ ấy..."
Nói nửa chừng, tôi mất tự tin, đảo mắt xuống nền quảng trường.
Đập vào mắt tôi là trang phục của mình. Quả áo phông quá cỡ không mấy đặc sắc kèm quần tây tôi mua theo lựa chọn của nhân viên bán hàng. Đôi giày thể thao mang muốn sắp hỏng và cộng thêm sợi thắt lưng mỏng của ông anh để lại trước khi bỏ nhà. Sự chênh lệch thời trang giữa hai chúng tôi chắc chẳng cần phải nói nữa.
"Thật ư? Tuyệt vời. Fu fu, tớ vui lắm. Ừm, trang phục của Aoki-kun cũng đẹp lắm."
"Ơ, thôi, thôi… khen tôi làm chi. Không cần bận tâm mấy cái phép tắc xã giao đâu."
"Ơ? Tớ thật lòng mà!"
Kusano xua tay tỏ ý tổn thương.
"Vậy ra Aoki-kun khen tớ cũng là phép xã giao thôi sao?"
"Đâu… mà, tôi nghĩ gì nói đấy thôi."
"Thế giống tớ rồi. Thật lòng thật lòng thật lòng đấy. Thôi vậy là được rồi. Với tớ thì biết Aoki-kun mặc thường phục đến là mừng rồi."
Tôi nhận được nụ cười mỉm sau lời ấy. Ngại chết được. Tôi không nói gì, chỉ xoa xoa cằm mình. Mẻ này tinh tế thật. Chán thiệt chứ, ừm, chán cái tính hay ngờ vực này quá.
"Ừm, chúng ta đã gặp nhau rồi vậy vào chương chính. Đi tới rạp thôi! À mà từ giờ đến lúc chiếu vẫn còn dư chút thời gian."
"A, ừ… cơ mà sao ta phải đi xem phim? Chỉ cần nói cái bí mật gì gì đó của tôi ra là được mà."
"Chuyện đó để sau! Tớ nhớ không lầm là hồi trước đã bảo có một bộ phim sắp công chiếu muốn đi xem cùng Aoki-kun rồi mà nhỉ."
"Hồi trước đã bảo…"
Ủa tự dưng. Không hiểu sao tôi có dự cảm không lành.
"Ừ. Lúc tớ cúp tiết thể dục ấy. Bộ phim hôm nay tớ muốn xem là phim kinh dị, nghe nói cực kỳ đỉnh luôn! Bên nước ngoài đánh giá tốt lắm. Hôm nay tớ muốn chứng minh rằng mình không sợ mấy thứ kinh── Ơ, Aoki-kun sao thế. Tự dưng đổ mồ hôi mô kê."
"Hử? Chuyện đó, ừ thì. Hè sắp đến rồi, mấy nay thêm nực nữa ấy mà. Chắc vậy rồi. Chứ còn gì nữa."
Tôi làm mặt lạnh, tay đút túi quần. Con trong đầu thì "Thôi sập bẫy rồi".
Nghe mỗi cái phần mở đầu mà Kusano kể dọc đường thôi là tim gan muốn rớt hết ra ngoài, không biết lúc vô rạp có són ra quần luôn không.
※
※
※
"Oa. Đông quá."
Đó là một khung cảnh thường thấy ở rạp chiếu phim vào ngày nghỉ. Già trẻ lớn bé, nói chung là người người tấp ra tấp vào.
Tiếng nói chuyện rôm rả vang lại từ tứ phương tám hướng. Đoạn trailer cho bộ phim hành động hoành tráng nào đó đang được trình chiếu với âm lượng lủng màng nhĩ. Cơ mà tôi không ghét chuyện hòa chung vào không gian nhộn nhịp thế này.
"Xem ra, ừm, chắc sẽ tốn kha khá thời gian đây… Cậu tính sao? Chia việc ra làm nha?"
"Chia việc? Ý cô là người mua đồ ăn, người kia xếp hàng mua vé ấy hả."
"Đúng rồi. Thật lòng tớ muốn cùng nhau xếp hàng, nhưng thế này thì đông quá. Aoki-kun muốn làm bên nào?"
"Nào cũng được."
Tôi trả lời mông lung.
"Ừm. Tớ cũng thế!"
Kusano cười khúc khích sau cuộc trao đổi kiểu sao cũng được. Tôi đảo mắt đi theo phản xạ vì bản năng phòng vệ loại không-rõ-tên đang hoạt động. Mắt tôi hướng thẳng đến quầy bán vé.
Đằng ấy có một hàng dài uốn lượn, nhưng lượng người đầu ra cũng không phải ít. Gần đây rạp chiếu phim được nâng cấp sử dụng công nghệ cao, trang bị máy bán vé tự động. Và tôi là một thằng phải nói là tệ trong khoản sử dụng các loại máy móc không quen thuộc đó.
"Vậy nhớ cô đi mua vé vậy. Tôi sẽ đi mua nước với bỏng."
"Ừm, vậy đi, cứ giao cho tớ! Còn đồ ăn giao cho khiếu lựa chọn của Aoki-kun nhé."
"Cũng được. Nhưng đừng quá trông chờ đấy."
"Ơ. Chắc tớ sẽ trông chờ thôi."
"Đã bảo đừng mà…"
"Fu fu, được rồi được rồi. Để tớ giả vờ không làm vậy vậy. Lát nữa gặp lại nha.
Kusano vẫy vẫy tay chào. Tôi để cô ấy lại và đi đến quầy bán đồ ăn.
"..."
Mà thôi… cứ hưởng thụ vậy. Thế này vui hơn quanh quẩn một mình nhiều (nếu cái tôi sắp xem không phải phim kinh dị thì còn vui hơn nữa).
Cơ mà tôi có được phép thụ hưởng niềm vui thế này không ta. Tôi có cảm giác nếu mình lơ là thì sẽ thoát lực ngồi bệt xuống đất mất. Thật bồn chồn──không hiểu sao, trong lòng cứ lâng lâng bất ổn.
Trong bầu không khí ngào ngạt mùi bỏng ngô, tôi nhớ lại gương mặt trẻ con của cô nàng gác cửa sân thượng.
Sau khi xếp vào hàng và chờ đợi, tôi đã mua bỏng ngô và Coca theo số người, bỏ qua lời dạy của Sư Phụ. Đương nhiên rồi, ví tôi không cho phép mua năm phần đâu.
Nhiệm vụ tiết kiệm tiền tiêu vặt vậy là hoàn tất. Nhanh chân quay lại thôi──
"Dá hô Teru-chan, thật ngẫu nhiên, cứ như sợi dây định mệnh đang nối kết hai ta vậy!"
Thì tôi đã bị ai đó gọi tên bằng chất giọng vui tươi sáng sủa.
"Hả…?
Là Hatoda. Tôi bưng khay đồ ăn bằng một tay, tay còn lại dụi dụi mắt nhưng bóng hình cô ta không biến mất. Xem ra tôi không bị ảo giác hay gì rồi.
"Côôôôôô? Thiệt tình luôn, sao xuất quỷ nhập thần thế. Đến đây làm gì?"
"Ơ, đây là rạp chiếu phim, không đến xem phim thì làm gì? A, tui không phải bám đuôi theo ông đâu mà sợ. Hổng phải hổng phải đâu."
Cô nàng cao ráo với phong cách giản dị nhí nhố chào hỏi bằng giọng địa phương, nói rồi ngoặm cây xúc xích chiên.
Đôi chân lộ ra khỏi quần bò ngắn thon dài dư sức thu hút ánh mắt người qua lại. Tỉ lệ chân dài quá khác với người bình thường.
"Thôi nào. Thật ra nãy giờ tui đứng với chị gái ở đằng kia. Teru-chan cao lêu nghêu luôn nên nổi bật dữ lắm. Thấy cậu cái là tui để mặc chị chạy ngay đến đấy!"
Tôi nhìn theo hướng Hatoda chỉ tay. Đứng đằng ấy là một cô gái đáng tuổi đại học, xinh xắn, phong cách khỏi chê. Mắt nhìn vào điện thoại trông có vẻ chán chường. Bầu không khí sành điệu tỏa ra từ những món đồ đeo trên người làm người ta tưởng nhầm cô ấy là người mẫu cũng không lạ.
"Tìm tôi làm chi. Với lại đừng gọi tôi bằng giọng thân thiết đó. Sao không ở yên với chị mà quẩy đi."
"Hỏ? Ác thế ba. Tui cũng muốn quẩy với Teru-chan nữa chứ đâu phải mình Ama-senpai đâu. Nè nè, lát nữa ông rảnh chứ? Rảnh thì để tui giới thiệu làm mai với chị gái cho. Mà chắc chị ấy sẽ làm muối mặt mấy cha cấp ba nghèo khó cho xem."
"Khỏi khỏi. Mắc gì tôi phải lao đầu vào bể muối chứ… Mặn quá thì huyết áp tăng cao đấy, biết không. Lỡ tôi sốc lăn ra rồi xe cấp cứu đến bế đi thì làm sao?"
"A ha ha, ăn nói trí đấy! À ra thế, Teru-chan thiếu ý chí vượt khó quá nha!"
"Thôi cô im đi, đúng mà không hay thì cũng bé bé cái mồm lại. Không cần cô lo lắng thừa thãi đâu."
"Mà… xem ra cậu cũng có người đi cùng rồi đúng không? Thôi đành bỏ kèo này vậy."
Hatoda chú ý đến hai phần đồ ăn vặt trên khay và đoán trúng tôi có người đồng hành dù đang không có mặt.
"Thế thế thế, Teru-chan đi cùng ai zợ. Lẽ nào, là hẹn hòòò?"
"Không phải… chắc vậy. Cơ mà liên quan gì đến cô."
"Eo, lạnh lùng khiếp. Đáng sợ quá. Cơ mà đã buồn rồi, thấy thêm cái điệu lên mặt của ông tui thêm cười nữa mất, khu ha ha ha."
Xem ra cái kế hoạch tác chiến Nhân vật cu-te của Amamori có hiệu quả phết. Oải thật.
Tôi chậc lưỡi, thấy thế Hatoda còn cười lớn hơn nữa. Oải, oải, oải quá.
"Ha↗Ha↘Ha↗. Mòa, Teru-chan đi chơi với người khác cũng đâu liên can đến tui đâu nhỉ. Hôm nay là ai thế, lẽ nào là Ama-senpai?"
"Không."
"À à, tiếc thế. Nay là ngày nghỉ, biết đâu gặp lại rủ đi chơi được…"
Hatoda thất vọng tràn trề. Ôi thôi tôi chẳng biết đường nào lần.
"Cơ mà thôi. Vấn đề của Ama-senpai mà giải quyết được nhanh thì tui với hội trưởng đã không phải phát cực rồi."
"Hả? Hội Trưởng là ai? Người nước nào?... À, hay là Hội trưởng Hội học sinh ấy hả?"
Tự mình nói tự mình nhận ra. Dạo gần đây hay nghe thấy cái tên đó quá. Hội trưởng Hội học sinh trường tôi không biết có duyên nghiệp gì với cô nàng gác cửa sân thượng đó nhỉ.
Hội trưởng Hội học sinh và Amamori-senpai. Tấm gương sáng của học sinh và học sinh cá biệt theo nghĩa rộng. Một tổ hợp không được hay cho lắm nhỉ.
"Nè, mọi chuyện đều là do ông Hội trưởng đó giật dây đúng không. Anh ta bảo cô thu máy chơi game này."
"Mà, ông nghĩ thế à? Anh ta đang để ý Ama-senpai đấy, và đang làm theo cách của mình… ôi thôi chết, để mặc chị nãy giờ bả sắp bốc khói rồi kìa!"
Chị của Hatoda đang bắn ánh mắt lạnh toát về hướng này. Đọc khẩu hình miệng của chị ta, tôi nhận ra ý cổ là "Nói. Nhanh. Nhanh. Đê". Hiện có một tên nhát cáy đang run rẩy. Là tôi. Nhãn lực của người đẹp khi nóng cũng đáng sợ khiếp.
"Chà, chị tui mới đây vừa bị một tên khốn đá xong nên thế đấy. Cực kỳ cáu gắt luôn đúng không. Thế nên tui phải đi cùng để xài cái vé đã đặt hôm trước."
"Ai mượn cô giải thích tường tận đâu… mà thôi cứ tận hưởng đi, miễn vui là được."
"Ồ, nói hay lắm. Vậy tui đi quẩy khô máu luôn! Vậy nha, hẹn gặp lại!"
"Lâu lâu gặp nói chuyện thì được chứ đừng vác mặt tới lớp tìm tôi đó. Phiền lắm."
"U ha ha! Xin lỗi vì mang phiền phức đến cho cậu. Tha tui nhé… a, đúng rồi."
Hatoda nói ra lời trơ trẽn đó xong sáp lại gần tôi. Cô ta hơi rướn người lên, đặt mặt gần như chạm vào mặt tôi rồi thì thầm như thể đang tiết lộ bí mật.
"Tui sẽ giấu chuyện ngày hôm nay giúp ông, không nói cho Ama-senpai đâu."
"Hả…? Giấu gì cơ, cô làm tôi cảm thấy như vừa làm chuyện gì đó xấu xa lắm vậy."
"Có lẽ không tự nhận thấy mình được đối xử đặc biệt là xấu đấy. Thôi nha, khi nào rảnh lại nói chuyện nhé."
Hatoda rời đi trong khi vẫy vẫy tay và chạy về phía chị của nhỏ. Không khí huyên náo bủa vây tôi nhạt đi hẳn. Xem ra chúng tôi đã đứng nói chuyện hơi lâu cho một cuộc gặp gỡ tình cờ rồi.
Cơ mà không biết bên quầy bán vé ra sao rồi.
Khi tôi quay mặt sang hướng đó, đập vào mắt tôi là Kusano đang đứng lờ đờ bên cạnh.
"Ù ôi!? Ku-Kusano? Cô đứng đó từ lúc nào vậy.
Cô ta đang cúi mặt xuống, do góc độ nên tôi thấy cặp mắt cô trũng sâu. Chưa vào xem phim đã gặp cảnh thót tim rồi. Chắc chết quá.
"Cũng được một lúc rồi đó… à mà, kiểu này người ta gọi là hẹn trùng giờ đúng không nhỉ. Ừm tớ hiểu mà. Đằng nào người hẹn sau cũng là tớ. Cậu không cần giải thích đâu, ừm, không cần đâu…"
"K-không, hiểu nhầm rồi. Đừng tự giải thích theo kiểu dị hợm đó. Chỉ là trùng hợp thôi, thiệt đó!"
"Ha ha ha. Được mà, cậu không cần giấu giếm đâu. Tớ không bận tâm đâu, không sao, tớ cũng đã chuẩn bị tinh thần rồi… đằng nào giờ vẫn mới đang ở vạch xuất phát… vẫn còn cơ hội làm lại từ đầu…"
Lời của Kusano nghe sao thật khó hiểu. Ý cô ta làm lại là sao? Làm lại với ai cơ? Tôi á? Hình như lời tôi không được để vào tai thì phải… cơ mà sao tôi lại cuống lên thế này.
Khoảng lặng tệ hại phủ xuống trong vài giây.
"──Ừm. Aoki-kun, sắp đến giờ chiếu phim rồi. Chúng ta đi thôi."
Nhỏ ngẩng mặt lên. Bầu không khí xung quanh một lần nữa dịu nhẹ hẳn, hệt như lúc nhỏ rời đi.
"Ư, ừ…?"
Ơ. Không hiểu sao nhỏ cứ sát sát lại gần tôi ấy nhỉ, tôi bước sang ngang một bước để tìm chỗ thở. Ngay sau đó Kusano lại sấn tới gần hơn nữa.
"Đi thôi."
"V-Vâng ạ."
Tôi đã vô tình dùng kính ngữ.
※
※
※
Sau khi làm một pha khiến bản thân tiều tụy đi trông thấy, tôi được Kusano dẫn vào một quán ăn gia đình trong thành phố.
Ban đầu Kusano định rủ vào một tiệm cà phê trang nhã, nhưng tôi đã lấy hết sức bình sinh ra cản lại. Vì tôi biết cà phê trong mấy cái tiệm kiểu đó, đến cái nước pha thôi cũng đắt đến độ không dám uống rồi.
"Ưn, ha. Aoki-kun chọn món gì?"
"Ừm… tháng này tôi hơi kẹt nên xà lách thôi."
"Ơ? Cậu nên ăn uống đàng hoàng hơn đi. Hôm nay tớ bao, nhé?
"Không cần đâu. Để con gái bao thì tôi còn mặt mũi gì nữa."
"Không được. Tớ sẽ bao. Cậu không chịu ăn thì mới không còn mặt mũi ấy. Cứ chọn món trong thực đơn ăn trưa đi. Suất ăn kèm tôm chiên này trông được đấy. Chọn nha?"
"E. Mà, ừm…"
"Vậy chọn món này nha. Tớ cũng đặt luôn. Anh gì ơi."
Kusano kêu nhân viên lại để gọi món. Tôi đến tuổi này rồi mới biết cảm giác ăn bám là thế nào. Muốn chui xuống hố quá. Tôi nhất định sẽ trả lại khi nhận tiền tiêu vặt
Cơ mà ở cùng nhau tôi mới thấy rõ, Kusano đúng là một người mạnh mẽ từ trong ra ngoài. Lúc xem phim cô không chút run rẩy. Còn tôi giữa chừng giả vờ ngủ quên đến khi kết thúc (rác rưởi chưa).
"Bộ phim đó tuyệt hơn tớ mong chờ nữa. Không chê chỗ nào được. Aoki-kun thấy sao?"
"Ừ.Hay đến ngất luôn. Chắc kiếp này tôi không thể tìm thấy phim nào hay hơn nữa đâu."
Ngoài tỏ vẻ mạnh mẽ, tôi vơ lấy cốc nước đá nhân viên đem ra và nốc cạn.
Sáng tới giờ gặp biết bao chuyện căng thẳng, cơn khát ở cuống họng ấy thế không hề tan biến.
"Đ-đến mức đó ư? Vậy là tốt rồi. Hay nhất chắc ở đoạn giữa nhỉ? Khúc Tutankhamun bị nguyền rủa vừa đập bệ xí trong nhà lao vừa nhảy breaking đúng chất luôn."
Ủa kịch bản kiểu gì vậy. Chết tiệt, dù sợ thì cũng banh mắt ra mà xem đi chứ. Vầy có khác nào ném tiền ra ngoài cửa sổ đâu. Đã mất tiền rồi phải lấy lại vốn chứ.
"Tôi không biết ramen hay cà ri bị nguyền gì đâu, nhưng chúng ta vào vấn đề chính luôn được không? "
"Ủa, vấn đề chính?"
"Thì cô bảo đang nắm bí mật của tôi đấy chi, Kusano."
"A, à, chuyện đó à… ừm. Nhắc mới nhớ."
"Ê."
Hình như con nhỏ này quên luôn mục đích chính rồi. Kusano lắc lư cốc làm nước bên trong sóng sánh trong im lặng, sau đó cô nở nụ chơi tươi như để đánh lạc hướng.
"Được rồi. Để tớ kể. Chắc Aoki-kun không nhớ đâu, nhưng tớ và cậu từng học chung trường cấp hai á."
"Quả nhiên là cùng trường cấp hai."
Trí nhớ của tôi thật vô dụng nhưng quả nhiên đằng ấy biết mặt tôi. Không, nếu vậy thì có chuyện quan trọng hơn cần hỏi trước.
"Vậy chắc hẳn cô biết vụ CLB bóng rổ đúng không."
"Ừ thì, ừm. Ngược lại, tớ nghĩ chắc không ai trong trường lúc đó không biết đến vụ ẩu đả đấy đâu. Trong lớp chúng ta hiện giờ lâu lâu cũng có người nhắc lại chuyện đó nữa.
Gọi là "vụ việc" hay "ẩu đả" đều là do có người phóng đại lên, chứ thật ra chỉ là mâu thuẫn nội bộ nhạt phèo. Chỉ đơn giản là do tôi nhe nanh hướng vuốt tới đám đàn anh thôi. Kết quả là gánh thương tích tốn vài tuần mới lành. Đúng là một trang sử đen tối.
"Kusano này, cô đã biết tôi hồi xưa ra sao rồi mà còn cố ý tiếp cận? Chi vậy? Chẳng phải cứ tránh xa tôi như mấy đứa khác yên ổn hơn à."
"Ơ, ừm…. Chuyện đó, ừ thì… tớ luôn tìm cơ hội để bắt chuyện với cậu… nhưng gần đây hành động của Aoki-kun, hơi lạ…"
Kusano ngả đầu hướng ánh mắt vào cốc nước trong khi nói. Sau đó, cô ngẩng lên nhìn tôi bằng cặp mắt đâu đó hòa lẫn sắc màu ám muội. Cuộc trò chuyện chứng lại. Kusano Marika trông như đang lưỡng lự.
Bản nhạc nền phát trong cửa tiệm hòa tấu giai điệu dịu êm điềm tĩnh. Ngược lại hoàn toàn với bản tiết tấu trong lồng ngực tôi đang hợp âm với khúc cao trào. Rốt cuộc chuyện gì sẽ đến đây.
Kusano do dự trong khoảng tầm một phút rồi nói:
"Thật ra… tớ, từng tìm hiểu về Aoki-kun nhiều hơn người khác."
"Ủa, trăn trở cho đã xong lảng sang chuyện khác đấy hả. Với lại, ý cô là sao?"
"Ừm. Hồi xưa, tớ là thành viên của CLB báo chí kiêm cán sự thư viện──nhân tiện cậu có nhớ chuyện đó không?"
"Hả? Không, tôi còn chả biết mình có nhớ gì về chuyện hồi xưa không nữa."
"Vậy à. Thế thôi vậy. Ừm, để xem. Là một thành viên của CLB báo chí, hồi đó tớ đã đi điều tra về vụ ẩu đả đó và đã phát hiện Aoki-kun ra tay là để cứu một đàn em cũng gia nhập CLB bóng rổ."
"... Cứu gì chứ. Cô cứ nói quá."
Tôi đấm nhau với tụi nó chủ là do chọn sai cách giải sầu thôi. Chẳng lý do gì tôi lại động tay động chân vì thằng đàn em nhát cáy đó cả. Aoki-kun đâu phải đồng minh của chính nghĩa.
"Nhưng mà, nghe tớ này. Đứa đàn em ấy… à, cậu nhóc ấy cao to dữ ha. Cậu ta khi nhận phỏng vấn của tớ đã bảo là muốn trả ơn cho Aoki-senpai trong lúc sụt sịt đấy. Lúc tớ phỏng vấn, xung quanh cậu ta là các bạn cùng CLB thủ công, trông vui lắm."
"Thế, ừ thì tốt chứ sao."
Tôi thật lòng nghĩ vậy. Tên nhóc năm nhất rụt rè đó đã tìm được một nơi an toàn cho mình rồi. Xem ra đằng sau cái bản mặt khó coi luôn đem lại phiền phức này, tôi cũng biết suy nghĩ tích cực một chút.
"Thế nhưng có Senpai lại muốn viết về sự kiện theo chiều hướng xấu nên đã trì hoãn kế hoạch phỏng vấn. Cho nên chuyện của Aoki-kun bị ảnh hưởng theo ý kiến cá nhân nhiều lắm."
"Ha. Thế à. Tinh thần xuyên tạc đỉnh cao đấy. Thật tuyệt vời."
Tôi lỡ thốt ra lời mỉa mai. Mặc dù không hẳn là tôi giữ bí mật nhưng cũng không phải là tôi cố gắng để cho người ta biết. Kusano vẫy vẫy tay trước ngực, trông cực kỳ hoảng loạn.
"X-xin lỗi… Nhưng dẫu vậy, tớ vẫn rất tò mò… Thê nên tớ đã đi hỏi các nhân chứng ở nhiều nơi. Có người bảo cậu đi vào mấy cửa tiệm mờ ám, nhưng ngược lại cũng có người bảo thấy cậu đi làm tình nguyện. Mặc dù không ai biết cụ thể cậu định làm gì… Thế nên khi lên cấp ba, tớ đã rất ngạc nhiên khi biết chúng ta học cùng lớp, và cũng rất mừng nữa. Cứ như được chứng kiến một sinh vật huyền thoại bước chân đến thế giới này vậy. K-kiểu kiểu thế. A ha ha."
Hình như Kusano tự cảm thấy xấu hổ vì cách lựa chọn từ ngữ, cô bối rối nghịch lọn tóc yêu kiều của mình. Sinh vật huyền thoại… bộ Aoki-kun này là kỳ lân hay rồng à.
Khi tôi định cằn nhằn lần nữa, Kusano đã hạ quyết tâm và nói:
"Tớ, thật ra. Tớ, tớ không thích mọi người trong lớp nghĩ xấu về Aoki-kun đâu… Vì tớ biết bí mật của cậu."
"Chuyện đó thì tôi cũng biết rồi. Cốt lõi cái bí mật đó sớm muộn gì cũng sáng tỏ thôi."
"Vậy hiện tại! Aoki-kun đang lườm tớ bằng vẻ mặt đáng sợ nhưng thật ra không đáng sợ đến mức đó đúng hông."
Kusano mỉm cười đùa giỡn như tiểu quỷ. Gương mặt tươi tắn đến lạ thường như sắp phát ra cầu vồng. Kusano đặt tay phải lên trên bàn. Năm ngón tay xinh xắn chìa ra, như đang mời gọi tôi nắm lấy.
"Nè Aoki-kun. Cậu cho phép tớ giúp cậu nhé?"
"Hả? Giúp…?"
"Tớ muốn giải quyết hiểu nhầm của mọi người. Và nếu được thì, tớ mong cậu tham gia với nhóm bạn của tớ nữa. Thế nên, tớ mới đưa ra lời đề nghị đó… đ-được không."
Tôi nhìn vào bàn tay đưa ra trước mặt mình.
Tôi… có thể tin vào Kusano được không?
Khoan, hiển nhiên là có thể rồi. Cử chỉ của nhỏ lúc nào cũng đáng ngờ nhưng có lẽ đó đơn giản là do tính cách thôi.
Tôi đã thấu được ý định thật sự của Kusano. Cô ta chắc chắn đang đưa ra lời đề nghị với một tấm lòng thiện chí.
Dẫu thế, tôi… không nắm lấy tay Kusano. Tôi… không thể.
Chỉ là do ngại nắm tay gái thôi sao? Hay là do tôi đã có sư phụ ở bên rồi──chính tôi cũng không biết nguyên nhân.
"A, a ha ha. Vậy, có lẽ không được rồi… cậu, đâu cần thân thiết với tớ làm chi đâu."
"Không. Thật ra… xin lỗi."
Đến cả tự biện minh cũng không xong. Bàn tay không được hồi đáp ấy thu về, giấu mình dưới gầm bàn.
"Không, Aoki-kun đâu cần phải xin lỗi… Tớ chỉ quan sát nên đã chậm trễ ngay từ phút giây ban đầu rồi, là lỗi của tớ mới phải…"
Bầu không khí chết lặng. Muốn về quá. Hay đúng hơn là muốn bỏ chạy. Tôi hướng ánh mắt ra những đám mây ngoài cửa sổ. Tiền tôm chiên chắc phải ứng trước tiền tiêu vặt ra trả rồi...
"Cho dù Aoki-kun bảo không cần, tớ vẫn sẽ tự ý hỗ trợ cậu đấy nhé!"
"Hả."
"Được chứ? Cho dù mọi chuyện có tệ đi, từ bây giờ tớ vẫn sẽ bắt chuyện với cậu! Được chứ!"
Kusano trông có vẻ như đang giận, hoặc là giận thật. Một bên má cô phồng lên như đang tự nói rằng "mình đang giận đấy" theo nghĩa rất dễ hiểu.
"R-rồi, kệ cô…"
Bị áp chế bởi khí chất ấy, tôi ngậm ngùi gật đầu. Thấy thế, Kusano không giận nữa mà nở cụ cười tươi như hoa hướng dương.
Ánh mắt tôi một lần nữa bay ra ngoài cửa sổ và ở mãi ngoài đó. Đúng là một thằng tệ hại nhỉ, tôi ơi?
Sau đó chúng tôi vừa dùng bữa, vừa tán gẫu về những chuyện trên lớp và bộ phim mới nãy.
Vờ rằng cần có chuyện phải làm, tôi cùng Kusano rời khỏi cửa tiệm và nhanh chóng tạm biệt.
"Ưm. Hôm nay vui thật. Hẹn gặp lại ở trường nhé. Từ giờ tớ sẽ tích cực bắt chuyện với cậu bất cứ khi nào có thể đấy nhé!"
Đến lúc chia tay, Kusano vẫn luôn giữ nụ cười trên khuôn mặt.
Kusano Marika là người tốt. Còn tôi thì rõ ràng không phải (tiền cơm để cho người ta trả hết cơ mà).
Tôi muốn mình tốt hơn. Không phải tiếp tục lẩn quẩn mãi nữa, tôi muốn bước đi theo hướng tốt đẹp hơn.
Mong ước là thế, nhưng tôi phải làm sao bây giờ.
Tôi chẳng biết cách nào cả, cách nào cũng được, trừ vụ hóa thân thành "Nhân vật dễ thương" ra.