Điều đầu tiên mà tôi nhận thức được sau giấc ngủ nông chính là tiếng mưa rơi đập vào cửa sổ.
"Lộp bộp lộp bộp - ồn ào quá."
Cơ thể tôi vẫn muốn nướng tiếp, nhưng hôm nay là cái ngày mà thiên hạ gọi là thứ hai.
Giống loài theo tập tính xã hội mang tên người tinh khôn chúng ta phải biết kìm nén cái ham muốn thốt lên rằng: "Chết con bà mày đi Thứ Hai, hay để tao đi thủ tiêu mày nhỉ?", để đi thực hiện nghĩa vụ trong xã hội của mình.
Tôi chậm chạp tỉnh dậy khỏi cơn ngái ngủ rồi bật điện thoại lên với đôi mắt lờ đờ.
“Ư!”
Tôi lừ đừ nhấc tấm thân mình dậy, cố mở đôi mắt ngái ngủ nhìn vào màn hình di động.
"Ẹc."
9 giờ 30 phút. Báo thức được tôi đặt trước giờ đi ngủ đã bị cánh tay của kẻ đang yên giấc tắt mất. Vậy đây là lần thứ 27 đi trễ à… trời ạ, nản thật sự…
Tôi uỳnh uỵch chạy xuống cầu thang và lao ngay vào phòng khách, nhưng ở đấy không có bóng dáng nhưng người thân sẽ mắng tôi vì tội ngủ dậy muộn, không ai ở đó cả. Ông bà già nhà tôi có lẽ giờ này đã an tọa ở công ty rồi. Tiện kể, anh trai tôi đã biệt vô âm tín từ vài năm trước.
Vô thức nhìn lên bàn ăn, tôi thấy tờ mười ngàn yên. Đó là tiền ăn kiêm tiền tiêu vặt cho những ngày phải đến trường của tháng sáu. Nói cách khác, đây chính là nguồn sống của tôi cho đến đầu tháng bảy.
"Cám ơn nhá."
Dẫu quan hệ gia đình với nhau đã nguội lạnh, tôi vẫn nói lời cảm ơn. Vớ lấy tờ mười ngàn, tôi đút vào túi bộ đồ ngủ.
Sau đó, tôi từ từ sửa sang lại tóc tai trang phục. Thì đằng nào chẳng trễ rồi. Giờ có ráng chạy cũng chẳng tích sự gì.
Lề mề hoàn tất công tác chuẩn bị đến trường xong, tôi đeo đôi giày da đồng phục của trường được đặt ở lối ra vào. Mang thêm cây dù nhựa nữa là chuẩn bị hoàn tất. Giờ chỉ việc bước ra khỏi nhà Aoki được xây từ sáu năm về trước là xong.
Nhưng trước lúc bước ra, tôi đã sững lại. Không hiểu sao đôi chân thật nặng nề. Cơ thể đang chống đối vì không muốn đi.
"..."
Để xua tan cái cảm xúc ảm đạm ấy, tôi mạnh dạng mở toang cánh cửa như muốn vồ lấy nó. Một phát một, tôi đã lao thẳng ra khỏi căn nhà của mình.
Hiuuuuuuu!
Những hạt mưa hòa vào làn gió vả lẹp bẹp vào mặt. Lạnh dữ.
… Vừa phải thôi chứ. Người ngợm thì rũ rượi muốn chết đến nơi rồi, ít nhất thời tiết cũng sáng sủa cho người ta đến trường cái đi chứ. Cái Thứ Hai đáng nguyền rủa này.
※
※
※
Tiếng chuông báo hiệu tiết tư kết thúc vang lên, bà giáo môn Văn học cổ điển hối thúc học sinh hô hiệu lệnh.
Cả lớp đứng - nghiêm - chúng em cám ơn cô ạ. Chúng tôi tuân theo chỉ thị của Lớp trưởng như cái máy.
Và thế, giờ nghỉ trưa đã đến. Cái tập hợp những con người mang điểm chung là cùng lớp bắt đầu tách ra thành từng cá nhân riêng lẻ. Người đi mua đồ, người xuống nhà ăn, người qua lớp khác, vân vân mây mây.
Dẫu vậy trong lớp tôi, lượng người ở lại lớp dùng bữa áp đảo số còn lại.
Chúng ghép bàn cùng đồng bọn lại tạo thành một chốn riêng tư nhỏ. Nếu muốn biết bè phái trong lớp này thế nào thì từ trên cao nhìn xuống phát chắc biết gần như toàn bộ.
Để xem, ai thân với ai, và kẻ nào đang bị cô lập?
Thường thì tôi sẽ chơi trò 'nhìn nhau xem ai cười trước' với mặt bàn, nhưng lâu lâu nắm bắt tình hình xung quanh cũng không tệ. Tôi lén lút xoay đầu đảo mắt, quan sát toàn cảnh lớp học.
Theo kết quả của cuộc điều tra bí mật đó, 'những' người bị cô lập trong lớp này chỉ có mình tôi.
"Hả? Giỡn nhau à?"
Tôi lỡ mồm thốt ra lời độc thoại. Sau khi nhận ra tình hình hiện tại của bản thân, tự dung tôi cảm thấy lạnh gáy. Tất cả ngoại trừ tôi đều thuộc nhóm nào đó trong lớp.
Kh-khoan… bình tĩnh nào tôi ơi… Aoki Teru [note34540] không thể nào là tên đơn côi duy nhất trong lớp được. Chắc rồi, tôi có một đồng chí chung cảnh ngộ cơ mà!
Không lầm thì mấy bữa trước thằng Yoshizawa cũng bị cô lập. Thằng đó đâu? Nó giờ sao rồi?
Tôi quét quanh lớp tìm quả đầu có phần tóc mái dài luộm thuộm bê tha của Yoshizawa.
A, kia rồi. Ở phía cuối lớp, Yoshizawa đang quây xung quanh bàn cùng mấy tên trong nhóm Otaku.
"Điều phải nhắc đầu tiên trong mấy bộ anime mùa này ấy, số lượng tác phẩm có nhân vật em gái ngon ghẻ nhiều vãi chưởng, tuyệt không cơ chứ."
"Ừ. Theo tao thấy, chất lượng mấy bộ chủ đề em gái mùa này cao kinh khủng. Ví dụ như bộ "Tôi muốn ăn cục cơm nắm bốc mùi được em gái nắm bằng nách", cách làm việc tỉ mỉ của đạo diễn diễn hoạt Kanzaki phải công nhận đỉnh cao. Phân đoạn cô em gái đã hóa thây ma muốn nắm cơm bằng phần nách thối rữa trong tập 4 ấy, kể ra thôi mà tôi muốn rơi nước mắt. Bộ phim tái hiện cuộc sống thường nhật hòa trộn giữa yếu tố đời thực và viễn tưởng ấy không chê vào đâu được. Tao đoán họa sĩ diễn hoạt mới vào nghề Inoue sẽ được chú ý đến sau khi đảm nhận bộ phim đó."
"Á đù! Yoshizawa-kun biết chi tiết thế!"
Thật hả Yoshiazwa… chú mày hòa nhập vào nhóm đó hơi nhanh thì phải. Vả lại trông như được tôn trọng nữa là đằng khác. Mặc dù tôi chẳng hiệu bọn họ đang nói chuyện gì.
Yoshizawa trước giờ lệch pha thế thôi, hóa ra là dạng ăn nhập với hội Otaku à. Mà, ừ, tốt ha. Sống tốt nhé. Tôi thầm gửi lời chào tạm biệt với đông chí cô lập đã từng thấy cảm thấy gần gũi.
"Ê, xem cái này đi. Múa phèn như cái video này chắc tụi mình cũng làm được."
"À, này xem rồi. Hình như dạo này bản nhạc đó nổi lắm. Èo, biên đạo sơ sài thế mày mà tận 200k lượt xem? Rõ ràng ngắm mặt là chính chứ múa gì."
Người duy nhất không thể tham gia vào nhóm nào hết tập trung vào ăn bánh kẹp.
"Nè. Video này được 200k lượt xem, vậy chắc chúng ta làm tự làm có khi được cả triệu ấy nhỉ."
"A, há. Phải ha."
Nhóm bọn con gái đánh phấn dày cộm không hợp với tuổi ngồi gần chỗ tôi rôm rả nói chuyện. Ồn quá, nói mãi nói miết.
Khó chịu thiệt sự. Không thể chịu nổi. Tôi lục lọi cặp mình lấy ra cái tai nghe chụp tai rẻ tiền. Đeo lên xong, tôi liền bấm nút phát nhạc trên điện thoại.
Bản giao hưởng số 9 của Betthoven, đoạn 4 “Khúc hoan ca”. Sống trên đời này chắc ai cũng đã từng nghe thấy ca khúc nổi tiếng này một vài lần qua phương tiện truyền thông.
Tôi thích ca khúc này ở phần điệp khúc, sự kết hợp giữa giọng nữ cao và vô vàn nhạc cụ đem lại cảm giác phấn chấn cho người nghe. Mà, tôi chẳng rành lắm đâu. Nhưng thưởng thức âm nhạc cổ điển cơ bản là vậy. Quan trọng là bầu không khí ấy, bầu không khí.
Nghe khúc nhạc quen tai này giúp con tim tôi lắng xuống. Phù, cuối cùng cũng có thể bình lặng thưởng thức bữa trưa.
Xém nữa thì có thể an tâm được như vậy… bỗng nhưng có gì đó chọt nhẹ nhẹ vào tay tôi.
"Hả?"
Tôi cảnh giác quay đầu sang. Đứng đó là lớp trưởng - Kusano Marina.
Đầu hơi nghiêng sang. Trên gương mặt là nụ cười nhẹ nhàng. Mái tóc nâu suôn dài chảy trên bờ vài, đung đưa theo mỗi lần cử động tay phải. Đáng chú ý nhất là nốt ruồi gọn ghẽ điểm dưới khóe mi hôm nay cũng trông thật lém lỉnh.
"────"
Kusano Marina đang lắp bắp miệng. Nhưng bản giao hưởng số 9 đã chễm chệ tai tôi nên tôi không nghe thấy gì hết (hệt như đang thưởng thức một bộ phim câm vậy).
Rốt cuộc cô ta muốn gì đây. Đắng thay, tôi không thể làm ngơ một cô gái nổi nhất nhì lớp vừa bắt chuyện mình được. Tội vội vã tháo tai nghe mình ra.
- Und Wer’s Nie Gekonnt, der stehle Weinend sich aus diesem Bund! [note33786]
Tôi nghe thấy bản hợp xướng vui tươi đang được phát. Ê, giỡn mặt à. Mấy bay hát nhỏ xíu không được sao, làm phiền láng giềng quá đấy!
"Qua qua, ôi. Giật cả mình. A ha ha… ừm, xin lỗi vì làm phiền lúc cậu đang thưởng thức âm nhạc nhé."
Kusano cười buồn tiếc nuối. Những kẻ xung quanh bị tiếng nhạc lớn gây chú ý, kéo mắt hết về phía này. Cái này, lỗi tôi rồi. Xin lỗi. Tôi cúi đầu xin lỗi trong nội tâm trước hàng chục ánh mắt khiển trách đang xiên xỏ tôi, trong khi nhanh chóng hạ âm giọng hát của dàn ca sĩ ngoại quốc.
"Có chuyện gì?"
Vờ như không có chuyện gì xảy ra, tôi vô vấn đề chính (quan trọng là phải tỏ ra không quan tâm).
"A. À. Chuyện là, hôm nay Aoki-kun đến trễ đúng chứ? Tớ đến lấy tài liệu hồi sáng phải nộp."
"Hả? Nộp?──"
Sao tôi phải nộp cho Kusano? Dăm ba lớp trưởng mà thích xía vào chuyện người khác quá nhỉ.
Trước khi đáp trả như vậy, tôi đã nuốt lại lời. Nghe mùi máu quá. Chẳng biết từ lúc nào cái tật xấu này đã ăn vào tôi rồi.
Nhưng có lẽ sự hoài nghi của tôi đã lẫn vào vài từ vừa thốt lên rồi. Kusano vẫy tay trong khi cười khổ.
"A, xin lỗi. Không như cậu nghĩ đâu. Không phải tớ can thiệp vào chuyện của cậu, chỉ là, giáo viên nhờ… Aoki-kun hay dửng dưng bỏ qua, không chịu nộp tài liệu dù là quan trọng đúng chứ? Thế không được đâu."
Lần này, Kusano nở nụ cười thân thiện dễ gần. Còn về tôi, do cơ mặt đã căng cứng hết rồi nên chỉ có thể chưng ra bộ mặt nghiêm nghị.
"Ừm. Giáo viên bảo dù mắng Aoki-kun thì cậu cũng không tỏ vẻ hối lỗi, nên từ giờ sẽ giao cho tớ thu bài vì cùng lớp với cậu. A ha ha, làm lớp trưởng cũng không dễ dàng gì nhỉ."
"À thế à."
Tôi trả lời bâng quơ rồi lấy ra tập tài liệu đưa cho Kusano. Do không có cơ hội lấy con dấu (chữ ký) của phụ huynh nên dù quá hạn tôi vẫn không thể nộp bài được.
"Cám ơn! Vậy tớ đi nghe, lần sau nhớ nộp bài đúng hạn nhé."
"Hử…"
"N-nhưng đôi khi nộp trễ cũng không sao đâu. … Ừm, vậy thôi, chào cậu?"
Tôi chưa kịp trả lời cho đàng hoàng, Kusano đã quay lại chỗ của đám bạn đang đợi. “Ổn chứ bé?” “Sợ lắm phải không?” - Những lời an ủi ấy vọng đến tai tôi.
Kusano đáp lại rằng “Không có chuyện đó đâu” bằng giọng sáng sủa, nhưng cô nghĩ gì thì ai mà biết. Riêng tôi chẳng muốn biết.
Tôi đeo tai nghe lên lần nữa để dẹp đi đống tạp âm xúi quẩy xung quanh. Nhưng lần này tôi không thể cho qua những ánh mắt soi mói từ ai đó. Nhìn cái gì mà nhìn. Aoki-kun không phải hàng trưng bày đâu.
"……"
Tôi đắn đo một lúc rồi đứng dậy khỏi chỗ. Bằng điệu bộ tự nhiên nhất có thể, tôi rời khỏi lớp học.
Ăn uống gì được trong lớp tầm này nữa. Hay đúng hơn, bỏ luôn cái giấc mơ ăn trong lớp đó luôn là vừa.
Bị cho ra rìa bởi Yoshizawa sau khi hắn lén lút tìm được đồng bọn xem ra khó chịu hơn tôi tưởng. Ừ ừ, tôi là một thằng trông như côn đồ không thể hòa nhập với nhóm nào cả, được chưa.
Hầy. Có chỗ nào yên tĩnh ngồi ăn trưa không ta.
Bước đi trên hành lang ít người qua lại, tôi nghĩ đến các nơi trong khuôn viên nhà trường. Từng nơi hiện lên trong tâm trí tôi...
"A."
Póc, một ý tưởng tuyệt vời vừa xuất hiện. Đúng rồi. Sân thượng được không nhỉ?
Gần cầu thang trên tầng ba của khu học xá phía đông dẫn lên sân thượng chỉ có phòng vật lý và phòng chuẩn bị. Có nghĩa là ít người qua lại. Trong giờ nghỉ trưa, chắc chắn không có học sinh nào đi qua chỗ đó cả.
Chắc chắn nơi đó là chốn thanh bình để ăn trưa, không ai nhìn hay gây khó chịu.
Tiến lên, đến sân thượng! Tôi phấn chấn tiến bước trên hành trình dài (phòng học năm nhất ở tầng một phía tây).
※
※
※
"Bii bii… Học sinh không được lên sân thượng đâu."
"H-!?"
Tôi giật mình nảy vai.
Một giọng nói bằng bằng đột nhiên vọng lại. Cả tiếng bip bíp cảnh báo đó nữa, khiến tôi suýt nữa ngã ngào xuống từ bậc cao nhất.
Chứ còn gì nữa? Chỗ này là ngay trước lỗi ra sân thượng, hay chỗ nghỉ ngơi, sao tôi đoán được đã có người ở đây trước cơ chứ.
Ngay góc chết mà đứng từ phía dưới không nhìn thấy được là một bậc thềm hẹp hơn chiếu nghỉ.
Phía trên đó là chủ nhân của tiếng bíp cảnh bảo đang ngồi xổm ngay trước cửa ra sân thượng.
"Thật tiếc nếu cậu tính đi ra sân thượng. Được rồi, để tôi giải thích cho. Vài năm trước trên sân thượng trường chúng ta đã từng có học sinh lặn tự do xuống mặt đất, từ đó trường đã phong tỏa sân thượng, trên tinh thần phòng tránh những mối nguy hiểm và những thứ không tốt cho sức khỏe. Tránh nhảy lầu. An tâm an toàn. Trường ta rất quan tâm đến việc quản lý, tuyệt lắm đúng không?""…… Ơ. A, chắc thế?"
Nghe bài giải thích lưu loát ấy xong, tôi mất một lúc mới phản ứng lại được.
Cô gái đó ngồi ngay cạnh cửa như thể đang làm nhiệm vụ canh cửa. Gương mặt tuy có phần trẻ con nhưng thanh cao không thể chê được điểm nào. Nhỏ đang mặc bộ đồng phục của trường chúng tôi, nhưng phong cách biến tấu khiến tôi liên tưởng đến những người cosplay học sinh trung học.
Mái tóc cột đuôi ngựa phía sau chóp đầu trông y như đuôi ngựa thật sự, dài sắp chạm đến nền sàn. Và cả đường cong vòng một không hợp vơi tầm vóc lộ rõ trên chiếc áo khoác có mũ.
… Thế? Sao có một nữ sinh xinh tươi ngồi ở nơi tăm tối chật hẹp thế này?
Tôi chú ý đến chiếc túi trên tay cô gái. Bên trong là vài tai bánh mì phủ đường chiên giòn [note33787]. Một loại bữa trưa không thường thấy cho lắm.
"Lạnh lùng quá nhỉ."
Cô gái cắn bánh mì, nhai nuốt xong liền tu ừng ực bình nước. Sau khi hít thở vài hơi, thấy tôi không chút cử động, cô liên thốt ra một câu thế này:
"Cậu mắc hội chứng “sơ-thiếu-bạn-ăn-trưa” đang nổi lên dạo này à?"
"… Hả?"
Con nhỏ này vừa nói thế? Hình như là tên chứng bệnh, lạ tai quá, nghe như đùa ấy.
"Gì… tự nhiên, nói gì chả hiểu."
"Vâng. Nếu sợ ăn trưa một mình ở trong lớp hay nơi làm việc, thì cậu mắc hội chứng sơ-thiếu-bạn-ăn-trưa. Xin không chúc mừng. Hãy liên hệ bác Wikipedia để biết thêm thông tin chi tiết."
"Không. Cám ơn cô đã giải thích… nhưng, tự dưng đi phán người ta mắc hội chứng là sao? Từ khi nào cô là bác sĩ của tôi vậy?"
Cơ mà, đó không phải là chuyện đùa để cho cô cười nhạt như thế đâu. Tôi vô thức đảo mắt đi, do đã thiếu tính chống chịu phái nữ từ thời trung học.
"Từ nãy đến giờ tôi chẳng biết nói sao với cô nữa, nhưng cái… gì ấy nhỉ? Sao cô nghĩ tôi mắc hội chứng sợ thiếu giấy lót đĩa [note34602] ?
"Là hội chứng sơ-thiếu-bạn-ăn-trưa. Trên đời này chắc không có ai sợ mất mảnh vải lót đĩa đâu."
Vừa sửa lại lỗi sai của tôi, cô gái vừa lấy một mẩu bánh mì đặt lên miệng. Trông cô như đang bắt chước thám tử phè phởn điếu thuốc (còn đồ dùng để bắt chước là đồ ăn rẻ gấp 2000 lần).
"Còn phải hỏi. Một người có tướng mạo không phải con nhà lành vào giờ nghỉ trưa một mình đi lên sân thượng chẳng phải rất lạ sao. Vả lại, một tay còn cầm cái bánh kẹp đang ăn dở. Từ đó có thể suy ra không bạn ăn cùng. Và rõ ràng nhất chính là biểu cảm đặc trưng của người bị đồn vào đường cùng kia. Kiểu không chịu được cô đơn nên chạy khỏi lớp học ấy."
"H-Hả? Làm gì có. Mới gặp nhau lần đầu mà đã xúc phạm người ta rồi à. Tôi không có chạy, chỉ là muốn dời chiến trường ra đây thôi… u, chết tiệt, không nhìn thẳng vào mắt được, bị chọt trúng tim đen rồi!"
Tôi lỡ phản ứng như tên tội phạm bị dồn vào thế bí. Nhưng mà, tôi cũng biết chuyện đó chỉ cần lắc não một lát là phát hiện thôi. Nhưng đừng có suy luận ngay trước mặt đương sự chứ...
Có lẽ do bối rối, tôi vô thức siết chặt tay phải. Cô gái nhìn tôi không chút hứng thú, với tay lấy mẩu bánh cuối cùng và bảo:
"Mà, chuyện đó chẳng đáng xấu hổ lắm đâu. Thời buổi này người như cậu không hiếm."
"Ủa, thiệt hả. Ra vậy."
"Ừ. Trong thời đại mạng xã hội phát triển vượt bậc này, con người chúng ta trở nên cực kỳ mẫn cảm với ánh mắt người khác là chuyện bình thường. Sợ người ta biết mình lẻ loi… kiểu như vậy ấy?"
Mẩn cảm với ánh nhìn của người khác. Đúng thật những năm gần đây tôi hay như thế. Nguyên nhân thì tôi đoán được vài cái. Ngay lúc này đây, tôi cũng đang ái ngại không biết cô gái đang nhìn gì.
"Thế thì, cô ăn trưa ở một nơi như thế này, chắc cũng bị hội chứng, gì, sợ sợ ánh mắt đó hả?"
"Đã bảo là hội chứng sơ-thiếu-bạn-ăn-trưa, Không, tôi khác. Một người sở hữu sắc đẹp tuyệt trần như tôi đây không quen với việc bị người khác chú ý cho lắm."
Thiệt hả trời, biết vậy khỏi hỏi. Tôi chậc lưỡi trước con nhỏ tự luyến bằng gương mặt bất mãn không đổi, nhưng nhỏ đó không lộ chút e ngại nào.
Quạ, quạ. Tiếng quạ kêu từ đâu vọng đến. Có lẽ tụi nó đang đứng trên hàng trào chặn nhảy lầu. Khí trời lạnh lẽo sau cơn mưa tràn vào khe của cánh cửa nối sân thượng với phần còn lại của trường học, làm cho da tôi lạnh toát. Cô gái đang ngước lên nhìn tôi bỗng hướng lòng bàn tay xuống sàn và nói:
"Mà, cậu cứ đứng thế chắc không bình tĩnh được đâu nhỉ. Mời chàng trai mặt mày nhìn như sắp chết đến nơi ngồi xuống dùm cho."
"Ờ, được thôi. Đứng nãy giờ chân sắp tê rồi. Vậy xin p──"
"Mặc dù tôi muốn nói thế lắm nhưng, vâng, mời cậu rời đi cho."
Nhỏ lật bàn tay lại, hướng về phía cầu thang.
Giọng điệu có chút thân thiện cũng bị lật ngược lại thành thái độ không mẩy may quan tâm.
"Ơ…? Khoan, cái con này? Phán đúng hết hoàn cảnh của người ta rồi thì cứ làm theo mạch truyện đi không được hay sao?"
"Thật đáng tiếc, nơi đây là lãnh thổ chỉ của mình tôi thôi… Bibii bibii. A, hình như chuông báo khu trước sân thượng đầy khách vang lên rồi."
"Chứ không phải cô làm nó reo à."
"Quý khách ồn quá đấy. Mời quay gót về cho."
Đó là thái độ khi trả lời khách hàng đấy à. Tiệm kiểu đó sập có ngày đấy.
"Mà kệ, không cho ra sân thượng cũng được thôi. Nhưng một đứa mắc hội chứng sợ gì gì đấy từ giờ phải ăn trưa ở đâu mới được đây."
Tôi vứt bỏ liêm sỉ đi và hỏi. Thật sự thì tôi bí lắm rồi. Cô nàng kia, người không biết những cảm xúc đó, đặt tay lên môi như thể đang suy nghĩ, hai giây sau liền bảo:
"Ừm. Để xem. Cậu thấy phòng trang điểm được không?"
"Ồ, phòng trang điểm à, biết rồi. Cám ơn vì thông tin…… Hả? Nói giảm nói tránh tốt đấy, nhưng thế chẳng phải ăn trưa trong phòng vệ sinh à?"
Nhỏ gãi gái má, không có vẻ như sợ sệt chút nào cả.
"Ừ thì sao?"
"Ừ thì sao? Cái đách, cô đề xuất cho tôi cái chỗ ấy ấy hả. Xém xíu nữa tôi gật đầu và lao vào nhà vệ sinh rồi đấy!"
"A, ngừng ngừng, hội ý. Cấm nổi giận. Cấm dọa nạt nữa. Tôi tốt bụng lắm mới đề cử đấy chứ.☆"
"Nhây vãi..."
Tôi đáp lại trò đùa lầy lội đó bằng hai chữ. Cô gái tóc đuôi ngựa tỏ vẻ mặt giả nai có ý đồ rõ rệt, nhưng sau khi biết rằng không có hiệu quả liên trở lại vẻ vô cảm ban nãy.
"Này này. Tôi không phải trêu chọc gì đâu. Xin đừng hiểu nhầm."
"Hả? Chẳng phải nãy giờ cô làm tôi hiểu nhầm à."
"Không không, đối với người không có bạn cùng ăn trưa thì ăn trong phòng trang điểm là lựa chọn không tệ đâu. Muốn kiếm một không gian cá nhân có thể bình lặng thưởng thức bữa trưa trong trường học thì chỉ có trên bệ xí thôi đúng chứ. Nào là vừa được ăn trưa, vừa có thể từ từ nghỉ ngơi thư giãn!"
"Ồ, thật ư..."
Tương phản với một tôi vừa xuống tinh thần, cô nàng lưu loát giải thích.
Với những lời phát biểu rành mạch rõ ràng, tôi đã có cái nhìn tích cực hơn về việc ăn trưa trong nhà xí. Không biết con nhỏ tướng học sinh ngực phụ huynh này lấy đâu ra động lực để nói nữa.
"Nhưng mà nhưng mà, cái gì mạnh quá cũng phải trả giá… Tất nhiên ăn trưa trong phòng trang điểm cũng có điểm trừ. Đúng! Âm thanh vật rơi và mùi hôi tấn công đến từ phòng bên cạnh. Dẫu vậy, trước sự thoải mái mà một không gian cá nhân mang lại, mấy thứ đó chỉ là vấn đề tí tẹo thôi đúng không."
"Lớn là đằng khác đó. Thoải mái và không thoải mái không thể đi đôi đâu."
"Hờ….."
Trước vị khách không mời nhất quyết không xách dép đến phòng trang điểm, cô đành trút một hơi thở dài. Ê, thôi đi má, xuống tinh thần phô trương quá đấy. Coi cừng người ta hiểu lầm mấy thằng không ăn trong nhà xí mới là bên có lỗi đấy. Có khi lắm.
"Tóm lại là, nói vậy đủ chưa? Ngõ cụt này là của tôi thôi. Không thừa chỗ cho người không liên quan mướn đâu. Mời đi chỗ khác cho, bibii!"
Bà chị Gác-cửa-sân-thượng bắt chéo hai tay tạo thành dấu X lớn - một biểu tượng đứng lại đơn giản dễ hiểu. Có vẻ như con đường lên sân thượng là ngõ cụt theo hai ý nghĩa.
"Ùi. Mà, có gì đâu… không cho đi thì không đi thôi."
Tôi nhận lời cảnh báo và nhanh chóng di chuyển.
Tôi ngồi xuống lưng chừng cầu thang, lấy bậc thang làm ghế. Cảm giác cứng và lạnh lẽo truyền vào da qua quần đồng phục.
"Thế cho tôi ngồi ở cầu thang ăn nhé."
"Ư… Cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện rời khỏi chỗ này sao?"
"Thì tại ngoài chỗ này ra tôi còn chỗ nào đâu, ngoại trừ bệ xí ra nhé. Chỗ đó tôi xin kiếu. Thấy tôi chướng mắt thì cứ bơ nhau mà sống đi."
Bơ nhau. Tôi thấy đây là lựa chọn chính xác. Cố tình chắp nối quan hệ với nhau chỉ tổ bỏ công tốn sức. Cứ coi như không có ai ở đó ngay từ ban đầu đi là được.
Cô gái không hồi đáp lại đề xuất của tôi. Ý nghĩa của sự im lặng đó vừa là khẳng định cũng vừa là phủ định. Nhưng sao chẳng được.
Tôi bỗng muốn ăn nên cắn xé cái bánh kẹp như con chó đói. Vị xà lách khô khan mờ nhạt trong vòm họng. Trong không gian tối mờ mịt, chỉ có tiếng nhai sồn sột vang vọng.
Tai có chút nhàn rỗi thì phải.
Tôi vươn tay cầm lấy cái tai nghe đã lánh nạn xuống cổ và kéo nó lên để tự đóng bản thân vào thế giới của riêng mình.
“Ục………. ụccccccccccc…….”
Khi đó, tôi bỗng nghe thấy tiếng bụng reo như của con quái vật vọng đến từ phía trên đầu mình
"…."
"…."
"A, không… nghe nhầm đó. Là nghe nhầm thôi. Không có chuyện đó đâu đấy."
Sau một hồi lặng thinh, cô gái phía sau lưng tôi biện minh.
"Mới nãy là giỡn thôi đấy? À, nãy là giọng của tôi đấy! À mà không phải, ờm, đấy là chuông báo khẩn cấp ở đại tràng reo khi tôi đau bụng đấy!"
"Thôi thôi, biện minh gì tầm này nữa..."
Chắc là không thể nào bơ được vụ này rồi. Không biết từ lúc nào ông trời đã bắt chúng tôi nói chuyện với nhau.
Thế nên tôi lần nữa bươc lên bậc thềm trước lối ra sân thượng. Cô gái ngồi cạnh cửa dịch dần vào góc, mặt trông như đang xấu hổ.
"Ha. Thôi đi, nếu cái tiếng sấm rền khủng khiếp mới nãy là do đau bụng thì chắc giờ cô đã gục luôn trong phòng trang điểm rồi."
Tôi nói thế để trả lại mối thù mới nãy.
"Sssss-sấm gì chứ! Pipii, biết tế nhị một chút đi!"
"Hả? Ra đứa nói chuyện về bệ xí lúc đang ăn cũng biết tế nhị là gì à."
"Đừng liên tục động chạm vào nỗi đau của người khác. Ừ, đúng đó, là tiếng bụng tôi reo đó, được chưa, đồ ngốc."
Cô gái vội che mặt đi để lấp liếm sự xấu hổ nhưng tiếc là không có công hiệu.
Tiếng bụng réo mới nãy là từ cô gái chỉ ăn phần tai bánh mì, không phải cơm hộp tự làm hay mua ở cửa hàng tiện lợi. Tôi nghĩ có lẽ là do hoàn cảnh kinh tế gia đình.
Do để tâm đến cách biệt đó nên mới rời khỏi lớp trong giờ ăn trưa… kiểu kiểu vậy sao. Tôi bỗng nghĩ đến cái kịch bản hay có mà lứa tuổi nào cũng có thể dự đoán được.
Cô gái tóc đuôi ngựa (có lẽ) đang cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh chỉ tay vào tôi và nói:
"A, trời ạ! Rốt cuộc cậu muốn cái gì. Năm nay học năm mấy? Trong xã hội giai cấp mang tên cao trung này, nhân viên được xếp hạng theo chế độ thâm niên. Tôi thấy đã đến lúc chúng ta cần phân rõ quan hệ trên dưới rồi đấy!?"
"Ơ. Chuyện đó..."
"Đó?"
"Ừ thì… tôi năm nhất."
Tôi lí nhí đáp lại. Kiểu này thì tôi chỉ có nước hòa hoặc thua, nên khó nói là phải.
"Ngon, thắng rồi! Thắng rồi nha, Yes! Tuyệt, vời!"
Cô ta dốc sức tạo tư thế chiến thắng. Tôi thấy chuyện đấy có đáng mừng lắm đâu.
"Ôi, sinh sớm một năm đúng thật tốt quá. Cám cơn papa đã phối giống sớm nha. Lên mặt với đàn em làm con hạnh phúc lắm đó. Con yêu papa nhiều lắm."
"Ê, đừng dùng từ phối giống như thế. Cô cảm tạ cha mẹ kiểu gì thế hả? Bắt bẻ đến mệt luôn rồi này."
"Tôn trọng tôi hơn đi."
"Hả?"
"Cư xử với tôi như là đàn anh đàn chị đi xem nào. Đầu tiên là cấm lấy danh nghĩa bắt bẻ để đánh động chỗ đau bằng từ ngữ không hay. Phải tuân thủ triệt để chế độ thâm niên. Tôi trên, cậu dưới."
"Ể…."
"Từ giờ hãy nhớ gọi tôi là Amamori-senpai. Ama (mưa) và Mori (rừng), Amamori. Rõ chưa, tên khách khó tính. Nhân tiện, cậu có thể thêm -sama nếu thích."
Thấy bản mặt tự mãn cùng khóe môi nhếch lên đó, tôi không muốn gọi con mắm này là senpai đâu.
Senpai này senpai nọ, cái “Quan hệ” kiểu đó tôi đã chán bỏ từ ba năm về trước rồi.
Gọi thẳng tên nhau cũng có mất gì đâu. Con nhỏ này lạ thật, tràn trề tự tin thế kia, chẳng biết nhỏ thuộc loại vô cảm hay giàu cảm xúc nữa.
Ầy, nhưng mà...
Từ cái nguyện vọng từ bỏ lớp học ban đầu, có lẽ bây giờ chính là cơ hội cuối cùng để biến chỗ trước sân thượng này thành nơi lui tới. Ở một góc nào đó trong đầu tôi đang nghĩ như vậy.
Chậc, thật hết cách. Nhập gia tùy tục vậy.
"Vâng vâng… được thôi, thích thì chiều, Amamori-senpai. Từ giờ em sẽ hết lòng kính trọng chị. Siêu kính trọng luôn. Thiệt sự đấy, ngưỡng mộ chị đến chết mất."
"Hử? Sao tôi không cảm nhận được chút thành ý nào trong lời của cậu hết vậy, do tôi tưởng tượng à?"
"Chắc chắn rồi, làm sao có chuyện đó được. Amamori-paisen."
"Vậy à. Thế thì tốt. Vậy tới đây, trong giờ ăn trưa tôi sẽ cho phép cậu ghé thăm khu trước sân thượng. Xin đừng quên cái hiện thực là cậu đang ở kèo dưới. Nhớ mài dũa năng lực đàn em đi nhé."
Cô nàng gác cổng đứng trước cửa chỉ tay về phía tôi như đang chĩa họng súng.
Nét mặt nhìn chẳng khác gì vai phản diện. Do cổ xinh nên tôi mới chấp nhận thôi, nhưng tôi sẽ giữ im lặng để giữ danh dự cho Paisen.
Xem mặt mày con mắm Senpai đó ngạo nghễ thấy ớn chưa kìa. Tôi trông thế này thôi chứ giỏi vụ đó lắm. Mới hai năm về trước tôi đã làm trong ngành hỗ trợ Senpai lên mặt mà. Lương 0 yên, làm việc quanh năm không nghỉ.
"Vậy đầu tiên, ra cừa hàng tiện lợi mua cho tôi cái bánh mì yakisoba đi, Kouhai. Nhanh lên nhé."
Trên lòng bàn tay giơ ra trước mặt tôi là hai đồng 100 yên.
"À, nhớ trả lại tiền thừa đấy?"
"Cái đ-... e hèm, tôi coi cô là senpai nhưng không có nghĩa là làm chạy vặt cho cô đâu."
"Thế ư. Hứ, thế thôi, đồ vô dụng. Hôm nay đừng nói chuyện với tôi nữa."
Amamori rút lại tiền, hình như không còn hứng thú với tôi nữa. Cô lấy ra chiếc điện thoại đời cũ không chút điểm nhấn và cắm mặt vào. Đúng là cái thái độ ỷ là senpai nên thích làm gì thì làm, vì đằng nào chẳng được tha thứ.
Tôi thật sự không thích kiểu người đó, nhưng đâu đó trong tôi lại cảm thấy thoải mái hơn.
Bởi vì, nếu cứ thế này thì tôi sẽ không được ai công nhận, rơi vào cảnh bị cô lập hoàn toàn và lại bỏ học giữa chừng một lần nữa… Chuyện đó mà xảy ra, có lẽ tôi sẽ không ngóc đầu dậy được nữa cho xem.