Hôm đó Lý Na ngủ đến giờ chiều mới dậy, vệ sinh xong liền chạy qua phòng tôi:
"Anh đến Tô Châu đã lâu rồi, có lẽ vẫn chưa được ăn các món ăn đặc sản của Tô Châu. Đi! tôi dẫn anh đến quán ăn nổi tiếng nhất ở đây!"
Quán ăn nổi tiếng nhất mà cô ta nói chính là quán "Tùng Hạc Lâu", nằm trong khu sầm uất nhất Tô Châu, tương truyền rằng khi vua Càng Long vi hành Giang Nam đã từng ghé qua quán này. Cô ta kêu vài món đặc sản và vài chai rượu. Chúng tôi vừa ăn vừa nói về những giai thoại khi Vua Càng Long hạ Giang Nam. Cười cười nói nói rất vui vẻ. Chính lúc đó, tôi thấy Trương Nhuệ. Tôi vẫn luôn hoài nghi, không lẽ đây chính là sự sắp đặt cố ý hay sự tình cờ của ông trời?
Có lẽ hắn không thấy tôi, lâu ngày không gặp, giường như hắn ngày càng đẹp trai hẳn ra, ngồi trên bàn tiệc với phong thái ung dung tự tin. Lúc này, hắn rất phong độ ngồi trong bàn tiệc với hai người đàn ông khoảng tuổi, ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy, khiến tôi không thể nào khống chế ánh mắt mình thôi không nhìn sang bên đó. Lý Na nhìn sang bên đó rồi quay qua nhìn tôi:
"Người đó anh quen à?"
Không những quen biết, mà hắn chính là người tôi ngày nhớ đêm mong, tôi gật đầu, ánh mắt vẫn không thể tự chủ mãi mê nhìn sang bên đó, Lý Na khẽ đá tôi một cái, lúc đó tôi như vừa bừng tỉnh trong cơn mê, tôi nhìn cô ta:
"Chuyện gì vậy?"
"Anh thích anh ta?" cô ta tiếp lời.
Thích? đương nhiên là tôi thích hắn rồi, với cô ta tôi không cần giấu giếm gì cả: "Đúng! tôi thích anh ta!" tôi ngập ngừng: "Nhưng anh ta không giống tôi, đã có bạn gái rồi!"
"Cho nên anh mới chạy trốn đến đây?"
"Đúng! chính là vì anh ta!"
"Nhưng tại sao anh ta lại đến đây?"
"Có lẽ đi công tác, ký hợp đồng với khách hàng chăng!" tôi nói: "Anh ta là sale manager."
Cô ấy nhìn tôi rồi hỏi: "Anh tính sao?"
Tôi cũng không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, quay sang bên kia tiếp tục nhìn hắn, không ngờ hắn cũng vừa quay sang bên đây, ánh mắt chúng tôi chạm vào nhau, tôi như bị sét đánh, hắn cũng rất bất ngờ. Sau đó hắn nháy mắt với tôi, có nghĩa là đã nhìn thấy tôi và chút nữa hắn sẽ qua đây chào hỏi sau, tôi gật đầu, không nhìn hắn nữa, tiếp tục ăn với Lý Na, tôi thầm nghĩ trong lòng không biết khi đối mặt với hắn nên nói gì đây! Trong khoảnh khắc khi nhìn thấy hắn, ngược lại tôi lại rất bình tĩnh, trước đó khao khát muốn gặp hắn bao nhiêu! muốn nói cho hắn biết tôi yêu hắn bao nhiêu! Nhưng khi hắn xuất hiện sờ sờ trước mặt tôi, tôi mới phát hiện muốn nói ra điều đó không phải dễ dàng, tôi thật sự không đủ can đảm để làm điều này!
Lý Na xem ra đã biệt được điều đó: "Anh ta không biết anh thích anh ta?"
Tôi chỉ gượng cười và khẽ gật đầu. "Chút nữa anh tính sao? nếu không, nhân cơ hội này anh dốc hết can đảm nói rõ ràng với anh ta xem sao!". Tôi lắc đầu, cô ta lườm tôi với ánh mắt thật sắc: "Mẹ kiếp! Anh có biết anh đang dày vò chính bản thân mình không? nếu anh không dám nói, chút nữa tôi sẽ nói giúp anh!"
Tôi hoảng hốt, cô ta là người nói được làm được nên tôi liền mở lời ngăn cản: "Đừng! tôi đã quyết định rồi, mãi mãi sẽ không cho ta biết!"
Cô ta thở dài ngao ngán, có lẽ cô ta phần nào cũng hiểu được những gì tôi đang suy nghĩ. Cũng đúng thôi! nói hay không cũng đâu khác biệt gì. Nói ra, chỉ khiến hắn thêm phiền não, đối với tôi vẫn không thể nào vơi đi nỗi thống khổ trong lòng. Hơn nữa, tình bạn giữa chúng tôi sẽ không được trong sáng như ngày nào, thậm chí ngay cả tình bạn cũng sẽ bị đổ vỡ. Không nói, đối với hắn tôi vẫn là một người bạn, một người anh trai tốt. Với tôi, tuy nhiên có chút ân hận, nhưng tôi vẫn có thể tiếp tục ở bên cạnh hắn, cảm nhận sự tồn tại của hắn, chúng tôi vẫn là đồng nghiệp tốt có thể đi uống vài ly hoặc đi đâu đó sau giờ làm việc.
Với suy nghĩ như vậy, tôi đã buông xuôi. Tôi có cảm giác mình có chút khuynh hướng tự phụ, đôi khi lại ép buộc mình làm những việc trái với suy nghĩ của chính bản thân mình.
Hắn tiễn vị khách ra về và tiến đến bên tôi, tôi với hắn đều có những biểu hiện xúc động, thậm chí hắn còn bắt tay tôi, kéo tôi vào lòng và ôm lấy tôi. Nhưng tôi đã quyết tâm vùi chôn tình cảm ấy trong lòng, chì dám cố tỏ ra vẻ giống như bạn bè lâu ngày không gặp lại. Hơn nữa, khi hắn dùng ánh mắt chất vấn nhìn về phía Lý Na đang ngồi đối diện, tôi lại phát ngôn ra lời nói dối thật động trời:
"Bạn gái tôi, Lý Na, thấy sao? xinh đẹp chứ?"
Tôi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, ngoại trừ chút kinh ngạc thì sắc mặt không có gì chuyển biến, nụ cười trên mặt vẫn còn hiện rất rõ và tỏ ra lễ phép chìa ta về phía Lý Na:
"Nói như vậy thì nên gọi là chị dâu rồi!"
Tôi dùng ánh mắt mong chờ và cầu cứu nhìn phản ứng của Lý Na, cô ta cũng nhìn tôi với ánh mắt mang đầy sự thương hại: "Tôi còn chưa biết nên xưng hô anh sao đây?"
"Tôi tên Trương Nhuệ! Tiểu Hải là anh trai tôi!" hắn lại giở giọng xu nịnh: "Quả là một người đẹp, chắc là người Tô Châu bản xứ. Thì ra Tiểu Hải đến đây vì thăm chị!"
"Được rồi! đã nhìn đủ chưa?" tôi cười nói và rót rượu cho hắn, hắn nâng ly lên mời chúng tôi và uống một ngụm: "Sao anh không gọi điện cho tôi?"
Tôi nghĩ bụng anh cũng không gọi điện cho tôi mà, sao lại trách tôi? nhưng khi trả lời tôi lại... "Tôi sợ làm phiền anh với Lưu Giai thôi!"
"Ha... ha... chuyện này anh cũng biết rồi à?"
Nghe xong tôi có chút giận dỗi, người khoa trương như vậy, ngay cả người bị điếc còn nghe huống chi là tôi: "Anh thì đắc ý rồi, cướp đi lá ngọc cành vàng bên cạnh tôi bấy lâu nay, xem ra bữa cơm này anh phải chiêu đãi rồi!"
"Anh nói như vậy không sợ chị giận à? ở đâu ra người đẹp hơn chị nữa đây?"
"Miệng lưỡi anh cũng ghê thiệt!" Lý Na cười nói: "Hèn chi bao nhiêu ngưởi thích anh...!"
Nói xong bèn quay qua nhìn tôi, tôi thật sự hốt hoảng trước lời nói của cô ta, cứng họng không biết nói gì, chỉ ngồi chỗ không dám động đẩy.
"Còn có người thích tôi nữa à?" khuôn mặt hắn vẫn đang là nụ cười khiến tôi không thể nào khống chế nhịp đập của trái tim: "Người đó là ai vậy? sao chị biết?"
Tôi muốn ngăn cản nhưng đã không kịp, Lý Na đã buột miệng nói ra:
"Anh đi mà hỏi Âu Tiểu Hải kìa, anh ta là người biết rõ hơn ai hết..."