Ngủ! Việc đầu tiên phải làm khi đến Tô Châu hình như là ngủ. Tiểu Huy bỏ tôi ở nhà và đi khỏi. Trong sự mơ màn, có cảm giác như có người đang nằm bên cạnh tôi, nằm co ro ở một gốc giường, tôi khẽ cười, lôi đầu hắn đặt lên gối trong bóng tối bao phủ khắp căn phòng. Tôi đi tìm nhà vệ sinh trong cơn mê ngủ, trên lầu không có, nên phải đi xuống dưới nhà, và cũng không biết công tắc nằm ở đâu. Ánh sáng trong căn nhà nhỏ này hơi mờ nhạt, vừa đi được bước, tôi bị vấp phải cái gì đó té lăn đùng xuống đất. Lồm cồm bò dậy, cuối cùng cũng đã tìm được nhà vệ sinh. Tiểu xong lại cảm thấy khát nước, thấy bàn bên kia có ly nước liền qua đó cầm lên vừa định uống, giọng nói ai đó cất lên:
"Ly nước nguội rồi, bên cạnh đó có phích nước nóng, anh rót nước nóng mà uống!"
Nhìn khắp nơi trong nhà, thì thấy trên sofa có người đang nằm ngủ,
"Cám ơn!".
Nghe lời hắn rót nước nóng vào ly, quay qua nhìn thì hắn đã kéo mền đắp qua đầu rồi. Vật và vật vờ tôi bước lên lầu, tiếp tục ngủ bên cạnh Tiểu Huy. Hôm sau dậy đã là giờ sáng rồi, trên lầu và dưới nhà đều không có một bóng người. Tiểu Huy để lại mảnh giấy nhỏ chỉ chỗ để thức ăn và chỗ để bia. Vệ sinh xong tôi ra ngoài dạo chơi. Mùa đông ở Tô Châu rất lạnh, được vài phút tôi liền quay về nhà.
Bữa cơm, cũng chỉ là ít lương khô đại loại như bánh ngọt, không có gì để ăn cả. Tôi bước xuống nhà tìm phích nước nóng hôm qua, quả nhiên vẫn còn nước nóng. Đổ nước vào ly mì, ngồi nhăm nhi với vài lon bia. Nhức đầu! lại lên lầu ngủ tiếp. Khi thức dậy đã hơn giờ, trời đã tối. Xuống dưới tìm nhà vệ sinh, lại có người bên trong, chờ thật lâu mới chịu ra. người chỉ nhìn nhau mà không nói gì, đó là một thanh niên cỡ tuổi tôi, hắn vừa ra là tôi vào liền. Khi tôi ra hắn đã quấn mền nằm trên sofa rồi, chính là người hôm qua. Tôi thấy bên cạnh có violin, nên tôi hỏi:
"Anh biết chơi violin à?"
Hắn chỉ gật đầu và nhìn tôi chằm chằm, và cũng không nói gì, tôi có chút ngại ngùng nên cố tìm chuyện để nói:
"Anh ăn gì chưa? có gì ăn được không?"
ngày nay tôi chỉ ăn mì gói, quả thật là rất đói bụng.
"Anh chờ chút!"
không ngờ hắn chạy vào trong bếp, loay hoay một hồi thì bưng ra chén cơm chiên trứng nóng hổi đặt lên bàn:
"Ăn đi!" hắn nói.
Tôi cũng không khách sáo. Khi đang ăn, hắn nhìn tôi hỏi:
"anh là Gay à?"
Xuýt nữa tôi phun ra, tôi gật đầu theo phản xạ vô điều kiện. Hắn tiếp tục cắm cúi ăn, tôi do dự một lúc:
"Sao anh nhìn ra?" tôi không hiểu trên người tôi có biểu hiện gì giống Gay!
"Khốn kiếp! bạn của Tiểu Huy có mấy thằng không phải Gay!" hắn nói chắc nịch
"Vậy... vậy... anh cũng là...?" tôi hoàn toàn bị bất ngờ, lại lọt vào ổ Gay nữa rồi.
Hắn lại "Mẹ kiếp!" thêm một câu: "Ở đâu ra mà nhiều Gay vậy!" nói xong còn nhìn tôi cười. Hắn không thuộc dạng đẹp trai, tôi chỉ cười hi hi... và tiếp tục ăn!
Tiểu Huy trở về sau giờ tối mỗi ngày, vừa gặp hắn tôi liền hỏi:
"Anh đang bận việc gì mà mỗi ngày đều vể trễ vậy?"
"Sao? ở một mình buồn à?" hắn cười nói.
"Vớ vẩn! tôi đến đây để đi chơi chứ không phải ngày nào cũng bị anh nhốt trong nhà để ngủ!"
"Ha... ha... yên tâm đi! ngày mai mọi người đều rãnh, tôi giới thiệu bạn bè tôi cho anh làm quen!"
"Vậy thì còn nghe được!" tôi cười và tiếp lời: "Đúng rồi! người nằm ở sofa dưới nhà là ai vậy?"
"Sao? anh thích hắn à?"
Tôi cười lắc đầu: "Anh tưởng tôi đến đây để tìm BF à?"
"Không phải vậy thì tốt! hắn là "straight", còn có cô bạn gái rất đẹp nữa là đằng khác!"
"Vậy tại sao anh ta lại ngủ sofa một mình?"
"Bạn gái hắn có việc đã rời khỏi mấy ngày trước, hắn dọn ra đây để nhường căn phòng cho Âu Dương. Hắn tên Bang Khánh, chơi violin kiếm sống, nghe nói hắn còn tốt nghiệp học viện âm nhạc nữa, chơi violin rất hay. Nhưng hắn cũng là một người kỳ quái, rất nhiều bang nhạc mời mà không chịu hợp tác, chỉ thích kiếm sống trong khác quán bar, phòng trà!"
"Sao anh quen biết anh ta?"
"Tôi đâu quen biết anh ta..." Tiểu Huy lắc đầu: "Do anh ta tự tìm đến đây thôi!"
Sau đó chúng tôi chuyển đề tài, hắn đột nhiên hỏi tôi: "Tiểu Hải! Lưu Khải gì đó của anh đâu rồi?"
"Anh chưa biết gì à?" tôi gượng cười: "Anh ấy đã cưới vợ rồi!"
"... Cho nên anh đến đây tìm quên?" tôi ngây người trước câu hỏi của hắn: "Thôi! bỏ qua đi!".
Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì hay biết mấy! Bỏ qua, không nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đó nữa, tôi bèn chuyển đề tài sang anh ta: "Còn anh? vẫn như xưa à?"
"Tôi?" hắn phá lên cười: "Thì vẫn như trước, phụ nữ! tôi không thích, đàn ông! thì cảm thấy tội lỗi, có phải tôi bị bệnh gì không?"
"Tôi cũng không biết! nhưng tôi rất ngưỡng mộ anh." Nếu tôi cũng được như vậy có phải hay hơn không? không phát sinh tình cảm với bất kì ai, chỉ có thế giới của tình bạn không phải tốt hơn sao?
"Ha... ha... nếu anh thật sự giống tôi, vậy thì anh đã không phải là anh rồi!" hắn cười mỉa mai.
"Anh nói vậy nghĩa là sao?"
Hắn ôn tồn nói: "Anh? có phải tình cảm quá dạt dào? nếu không thì quá hiền lành, cho nên bất kể quen ai thì cuối cùng người bị đau khổ chắc chắn là anh!"
Tôi không biết nói gì hơn, miễn cưỡng đáp lại một câu: "Có lẽ vậy..."