Quả nhiên tối hôm đó hắn đến, còn đem theo món cơm chiên trứng nóng hổi, trong lúc tôi ăn, hắn hỏi:
"Người đàn ông hồi trưa đến thăm anh là ai vậy? có vẻ người thân nhau lắm à?"
Tôi hơi bất ngờ, trả lời qua loa cho qua chuyện: "Một người bạn..." May mà hắn không còn hỏi thêm điều gì nữa. Tôi ăn xong, hắn cũng đã dọn dẹp xong mọi thứ trong phòng.
Hắn vừa ngồi xuống, đột nhiên tôi có cảm giác muốn đi vệ sinh, hơn nữa lần này lại là... nên tôi hơi ngại, miệng lắp bắp:
"Chuyện này... À... Trương Nhuệ! Tôi muốn..."
"Muốn gì?" hắn liền hỏi.
"Muốn đi vệ sinh!" Tôi buột miệng nói ra.
"Chỉ có như vậy thôi mà cũng ấp a ấp úng!" Vừa nói xong hắn liền cầm lấy bình nước biển.
"Nhưng... nhưng... lần này tôi muốn đi..."lớn"!"
"Ha... ha...ha..." Hắn phì cười: "Lớn nhỏ gì cũng như nhau thôi, đứng dậy đi! tôi đỡ anh!"
Tôi bước xuống giường và đi đến nhà vệ sinh. Đáng lẽ tôi muốn đóng chặt cửa lại, nhưng cái chốt có vấn đề nên tôi loay hoay mãi vẫn không xong, hắn có vẻ bực mình:
"Cứ để vậy đi! không lẽ đóng chặt cửa lại thì "thơm" hơn sao?"
Tôi hơi ngại và hết cách, đành để cửa như vậy. Có lẽ do mấy hôm nay toàn ăn thức ăn đảm bạc, nên tạo ra âm thanh rất lớn. Hắn liền bịt mũi lại:
"Khốn kiếp! Anh đang bắn súng AK à?" mặt tôi nóng bừng bừng và cả đều cười ồ lên.
Hắn luôn bên cạnh tôi trong suốt những ngày nằm viện, khiến tôi càng ngày càng ỷ lại. Nói gì thì nói, tính tình của hắn thật sự rất tốt, tôi nhờ việc gì hắn cũng vui vẻ đáp ứng. Tôi rất muốn cứ như vậy mà nằm viện để ngày nào hắn cũng lo lắng quan tâm chăm sóc cho tôi, như vậy không phải rất hạnh phúc sao? Cứ như trong mơ vậy!...
Mặc dù không muốn xuất viện, nhưng cuối cùng ngày xuất viện cũng đã đến, hắn đến phụ tôi thu dọn đồ đạc. Về đến nhà, cái cảm giác thân quen đó khiến lòng thôi thoải mái hẳn ra. Còn hắn thì lo tham quan khắp nơi, không ngờ hắn lại thấy hình của Lưu Khải trong phòng tôi khiến tôi một phen hú vía. Cũng còn may tấm hình chỉ có một mình Lưu Khải, nếu hắn mà thấy hình tôi và Lưu Khải ôm nhau chắc lúc đó tôi chỉ biết điên lên và độn thổ thôi:
"Người này hôm đó đến bệnh viện thăm anh phải không? Anh ta tên gì vậy?"
"Lưu Khải!" tôi buột miệng trả lời: "Có lẽ tấm hình này lúc trước anh ta đến chơi và bỏ quên lại đây!"
"Ha... Ha... căn nhà này cũng không tồi, của anh mua à?" xem xong mọi thứ trong nhà hắn hỏi.
"Không! của ba tôi. Hiện giờ ba tôi ở nhà bên kia rồi!" Nói xong tôi mở tủ lạnh lấy lon bia: "Muốn uống một chút không?"
Hắn nhìn tôi rồi nói: "Anh chưa khỏe hẳn, sao lại uống bia?"
Tôi nhún vai: "Vậy nghe nhạc nhé!"
Hắn gật đầu. Tiếng nhạc du dương phát ra, cả đều không nói gì, lặng lẽ thưởng thức những giai điệu Chopin...
Một lúc sau, có lẽ hắn thấy đói bụng, quay sang nói với tôi: "Buổi tối anh thường ăn gì?"
Tôi suy nghĩ rồi nói: "Hình như trong nhà không còn gì để ăn, chỉ còn mì gói thôi!"
Hắn lắc đầu và chạy vào bếp: "Anh muốn ăn gì thì cứ nói, hôm nay tôi sẽ trổ tài!"
Tôi suy nghĩ một lúc: "Mấy bữa nay giống như ăn chay vậy, hôm nay chắc phải ăn thịt thôi!"
Hắn cười nói: "OK! Anh ở nhà chờ nhé! tôi đi mua thức ăn. Đúng rồi! gần đây có siêu thị nào không?"
Tôi chỉ chỗ cho hắn, hắn liền nhanh chóng rời khỏi nhà. Một lúc sau, hắn mua thức ăn về, nhìn bộ dạng hắn đang loay hoay, hì hục trong bếp, trong lòng tôi dâng trào một thứ cảm giác lạ thường, khác với cảm giác lúc trước khi còn ở bên Lưu Khải. Có lẽ do ở bên Lưu Khải trong khoảng thời gian dài, hơn nữa, tôi cứ nghĩ là sẽ được như vậy mà ở bên anh suốt đời. Cho nên, khi thấy Lưu Khải loay hoay trong bếp, cảm giác lúc đó của tôi là "an phận thủ thường", là một thứ hạnh phúc đơn sơ mà giản dị. Còn với Trương Nhuệ thì khác hoàn toàn, mỗi khi hắn làm một điều gì đó cho tôi, tôi có cảm giác cứ như là lần cuối cùng hắn vì tôi, và có cảm giác một ngày nào đó hắn sẽ rời xa tôi. Bởi vì chúng tôi không cùng một con đường, cũng chính vì vậy, tôi rất trân trọng những gì hắn đã làm cho tôi. Muốn đem những giây phút tốt đẹp ấy mãi mãi khắc sâu trong lòng!
Bữa cơm hôm nay tôi cảm thấy rất vui và ngon miệng, tài nấu nướng của hắn cũng không đến nỗi tồi. Ăn xong chúng tôi vừa xem Tivi vừa trò chuyện. Một lúc sau, thời gian cũng không còn sớm, hắn phải trở về ký túc xá. Thật ra, lúc đó tôi rất muốn giữ hắn ở lại, nhưng lí trí lại mách bảo với tôi rằng không nên làm như vậy. Cho nên khi hắn chuẩn bị đi về tôi cũng không dám viện lí do gì để giữ hắn ở lại. Tuy nhiên, khuôn mặt hắn thoáng chút ẩn hiện sự thất vọng, nhưng cuối cùng tôi cũng để hắn ra đi. Khi cửa đóng sập lại thì tôi lại cảm thấy hối tiếc, tại sao lại để hắn đi? Mình không có ý đồ xấu, hơn nữa, nhà này có đến phòng, mình chỉ muốn hắn bên cạnh bầu bạn, trò chuyện thôi mà, hay là chỉ muốn gần gũi thêm một chút để cảm giác được sự tồi tại của hắn mà thôi!
Vậy mà tôi đã im lặng, dù chỉ một lời giữ chân hắn lại, không lẽ tôi thật sự tàn nhẫn với chính bản thân mình đến thế sao?