Vẻ mặt đau khổ của anh khiến lòng tôi thắt lại và có chút không nhẫn tâm, nhưng ngay sau đó, vẻ nóng giận đùng đùng của anh khiến con tim tôi lại nguội lạnh trở lại.
"Em đừng nằm mơ, suốt đời anh chỉ yêu một mình em, nếu em cứ tiếp tục như vậy, anh sẽ ly hôn với cô ấy." cặp mặt hắn như hai đống lửa đang bùng cháy.
"Ly hôn?" toàn thân tôi rã rời, thốt lên những lời yếu ớt:"Anh đừng đùa nữa..."
"Em tưởng anh đang nói đùa à?" hắn ta quát tháo:"Khốn kiếp! Anh bỏ mặc người anh yêu đi kết hôn với một người hoàn toàn không có chút tình cảm, em tưởng con tim khốn kiếp này của anh vui vẻ được sao? hạnh phúc được sao?"
"Anh hà tất phải làm như vậy chứ?" tôi không cầm được nước mắt, hai hàng nước mắt như đang tuôn ra lăn dài trên mặt. Anh thấy tôi như vậy, hai khoé mắt cũng ửng đỏ.
"Thật khốn kiếp! tại sao chúng ta lại ra nông nổi này chứ?" Anh buông một câu chửi, rồi chúng tôi đã ôm nhau khóc oà lên như hai đứa bé. Tình cảm của con người vốn dĩ rất yếu đuối. Đối với tôi, yêu anh chỉ cần một trong thoáng qua, nhưng muốn cắt đứt mối quan hệ này, tôi cũng không biết phải cần bao nhiêu thời gian mới có thể thực hiện được điều này?