Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi – Beta: ChiNhớ đến những tấm ảnh nhìn thấy trên Qzone của Thích Phong, Lăng Khả hơi dao động. Ngoài Thích Phong ra, đúng là cậu không quen ai sống trong biệt thự cả.
Hiện giờ, Thích Phong chủ động mời mọc. Sau khi xác nhận không gây phiền toái cho đối phương, Lăng Khả liền thu dọn hành lý để lên đường.
Đương nhiên, cậu nói dối người nhà là quay lại trường học sớm.
Thích Phong mong gặp người kia đến sốt ruột, vừa nghe đối phương đồng ý đã định lái xe đi đón. Nhưng ngay sau đó, hắn bị Lăng Khả dạy dỗ: “Đừng làm to chuyện lên như vậy, có phải tôi mù đường đâu.”
Ý tốt bị người ta gạt phắt, hắn cũng cảm thấy không vui, sự hăng hái ban đầu nhanh chóng xẹp đi một chút.
Ở bên này, Lăng Khả có thể cảm nhận được, lại nói vào điện thoại: “Tôi lo tự cậu lái xe sẽ không an toàn. Chẳng phải cậu nói tái xế nhà cậu về quê ăn Tết rồi sao? Cậu mới học lái xe bao lâu, thật sự coi mình là dân chuyên nghiệp chạy khắp đường ngang ngõ dọc đấy à?”
Cậu vốn muốn dỗ dành Thích Phong một chút. Kết quả, lời vừa nói ra khỏi miệng lại nghe như đang dạy dỗ con nhà người ta, còn chẳng bằng không dỗ!
Thích Phong báo địa chỉ nhà, tức giận cúp điện thoại.
Lăng Khả cảm thấy bất đắc dĩ. Lúc đi trên đường cậu thức thời báo cho hắn vị trí của mình. Mãi đến khi tàu điện ngầm sắp vào nhà ga, Thích Phong mới không nhịn được mà nhắn lại một câu: “Tôi chờ cậu ở cửa số .”
Lăng Khả đeo ba lô trên lưng, tay còn cầm mấy túi hoa quả vừa mua ở trên đường. Ra khỏi nhà ga, cậu lập tức trông thấy Thích Phong mặc áo len đen, bồn chồn đứng ở cách đó không xa. Hắn một tay cầm di động, một tay dắt chó, vừa thấy Lăng Khả, hai mắt đã sáng bừng lên. Trong phút chốc, hắn liền nở một nụ cười ngây ngô y hệt con cún bự ngồi bên cạnh.
“Cậu đến rồi…” Thích Phong nhanh chân bước tới. Chẳng màng đến chuyện xung quanh có người qua lại, hắn vươn tay ôm chặt lấy đối phương. Ngay khi gặp được người yêu, giận dỗi trong tâm tưởng hắn liền tan biến hết.
Lăng Khả cảm thấy mặt mũi nóng lên. Cậu chăm chú nhìn Thích Phong khoảng hai giây, xong mới chuyển rời tầm mắt sang con cún bự ở bên chân hắn.
“Đây là… Em Gái Tuyết?” Lăng Khả hỏi.
Thích Phong sửng sốt: “Sao cậu biết tên nó?”
Lăng Khả: “…”
Ngay sau đó Thích Phong lại vỗ vỗ vào gáy của mình, cười nói: “Quên mất, hình như tôi đã đăng ảnh nó lên mạng xã hội…”
Lăng Khả nhanh chóng gật đầu: “Đúng vậy.”
Thích Phong xoa đầu Em Gái Tuyết. Em Gái Tuyết lập tức híp mắt nhếch miệng cười ngây ngô. Lăng Khả không ghét động vật, thấy cảnh trước mặt thì lòng cũng nhũn cả ra, đưa tay sờ sờ đầu nó, hỏi: “Giống chó gì thế?”
Thích Phong đón lấy cái túi to trong tay Lăng Khả, vừa dẫn đường cho cậu, vừa đáp: “Samoyed ().”
() Samoyed: Hình minh họa
“Nuôi mấy năm rồi?” Lăng Khả còn nhớ, lần đầu vào Qzone của Thích Phong hồi cấp hai, cậu đã nhìn thấy ảnh chụp con chó này, hẳn là đối phương đã nuôi nó rất lâu rồi.
“Sắp mười năm.” Thích Phong lại vò vò cái tai của Em Gái Tuyết, cười cười: “Gái lỡ thì đấy.”
Lăng Khả nhẩm tính trong đầu, mười năm, đúng lúc Thích Phong học lớp ba. Chẳng lẽ lúc hắn và anh trai tách ra thì liền nuôi con cún này?
…
Nhà của Thích Phong ở ngoại thành. Phong cảnh xung quanh rất đẹp, tầm nhìn rộng rãi, khắp nơi đều trải đầy cỏ xanh. Không giống khu vực nội thành mà Lăng Khả sinh sống, đâu đâu cũng là nhà cửa.
Đi bộ khoảng lười lăm phút thì tới khu biệt thự nhà Thích Phong. Hắn giới thiệu qua loa với Lăng Khả về hoàn cảnh xung quanh một chút.
Hắn nói rất đơn giản thoải mái, nhưng Lăng Khả nghe vào lại liên tục giật mình. Bởi vì sống ở nơi này đều là người nổi tiếng. Ngoài nữ MC danh tiếng Khương Oánh ra, còn có nhiều doanh nhân ưu tú và những nhân vật có chức có quyền khác, chẳng qua Lăng Khả không biết đến nhiều.
“À đúng rồi, nhà bọn Thẩm Nhạc Triết cũng ở gần đây!” Thích Phong chỉ về một hướng khác, nói: “Là dãy nhà gần phía Nam nhất ấy, chờ bọn họ về nước tôi sẽ dắt cậu sang chơi.”
“Được…” Lăng Khả quan sát xung quanh một lượt, không khỏi cảm khái về sự chênh lệch giữa người với người.
Có điều, giờ đã trưởng thành, cậu sẽ không tự ti như lúc nhỏ, ngược lại còn sinh ra một loại kích động muốn nỗ lực vươn lên.
Đến nhà Thích Phong, mẹ hắn đang đi làm nên không có mặt. Thích Phong giao Em Gái Tuyết cho cô giúp việc rồi hớn hở đưa Lăng Khả đi tham quan.
“Lầu một là phòng khách và nhà ăn, lầu hai có phòng sách, phòng đàn, phòng chơi… Đây là phòng của anh tôi, có muốn vào xem một chút không?” Thích Phong quay đầu hỏi Lăng Khả.
“Ặc.” Lăng Khả hơi sửng sốt, xong lại hùa theo ý chủ nhà, đáp: “Có.”
Thích Phong mở cửa, nghiêng người cho Lăng Khả đi vào, tiếp tục nói: “Một năm anh tôi mới về một lần, nên phòng của anh ấy đa phần là để trống, thỉnh thoảng cô giúp việc mới vào dọn dẹp.”
Liếc thấy cái hộp đựng đàn vi-ô-lông dựa vào một góc tường, Lăng Khả chợt giật mình. Nhưng khi cậu định hỏi Thích Phong về vấn đề này thì tầm mắt lại bị bức ảnh treo trên tường hấp dẫn.
Thích Phong nhìn theo ánh mắt của đối phương, cười cười, giải thích: “Đây là ảnh của gia đình tôi hồi trước. Vốn nó được treo trong phòng ba mẹ, nhưng sau khi bọn họ ly hôn, mẹ liền chuyển nó sang phòng của anh tôi, có thể là sợ nhìn thấy sẽ buồn.”
Ảnh hẳn là được chụp khi anh em Thích Phong còn bé. Mà thời điểm nhìn thấy hai đứa bé giống hệt nhau ở trên tấm hình, Lăng Khả vẫn hoảng sợ không thôi — Thế mà cậu lại không nhận ra… người nào là Thích Phong!
Thích Phong liếc Lăng Khả một cái, cũng đang quan sát biểu cảm trên mặt cậu.
Còn nhớ khi bọn họ vừa kết thúc chương trình quân sự, Thích Phong có nhắc đến anh trai khi nằm nghỉ trong ký túc xá. Lúc ấy, Lăng Khả còn hỏi hắn có ảnh của anh mình hay không. Kế tiếp, Thích Phong liền nói dối là không có. Thực ra là hắn sợ bị anh trai giành hết nổi bật theo bản năng thôi.
Nhưng hiện giờ mọi thứ đã khác rồi. Lăng Khả đã thuộc về hắn. Do đó, Thích Phong không còn băn khoăn như trước nữa. Ngược lại, thấy Lăng Khả nghẹn họng nhìn trân trối, hắn còn cảm thấy rất buồn cười.bg-ssp-{height:px}
Kế tiếp, hắn liền lấy một ít ảnh chụp chung của mình và anh trai ra, chỉ vào một đứa bé trong hình, nói: “Đây là tôi, đây là anh tôi.” Thích Phong ôm cổ Lăng Khả, ép hỏi một cách cực ký bá đạo: “Thế nào, có phải tôi đẹp trai hơn anh ấy hay không?”
Lăng Khả: “… …”
Chỗ nào đẹp? Đẹp chỗ nào?
Lăng Khả hoàn toàn mờ mịt, hai người này… căn bản được đúc ra từ một cái khuôn!
Thích Phong hơi xiết cánh tay, hung hăng thúc giục: “Nói mau.”
Lăng Khả giật giật khóe miệng: “Cậu đẹp, cậu đẹp.”
Thích Phong vui vẻ, nghiêng đầu hôn Lăng Khả một cái rồi mới nói: “Thực ra nếu tôi và anh tôi không nói chuyện, đến ba mẹ cũng không phân biệt được chúng tôi, ha ha ha…”
Lăng Khả: “Giọng nói của các cậu khác nhau à?”
“Không, là giọng điệu không giống… Tôi cũng chẳng biết miêu tả thế nào.” Thích Phong ho nhẹ một tiếng, bắt chước cách nói chuyện của anh mình: “Dù sao tôi cũng cảm thấy anh ấy thích giả ngầu hơn!”
Lăng Khả lại nhìn về phía chiếc đàn vi-ô-lông đặt ở góc tường, hỏi: “Anh cậu… biết chơi vi-ô-lông à?”
“Ừ, khi còn bé mẹ bảo chúng tôi học nhạc, tôi chọn dương cầm, anh ấy chọn vi-ô-lông… À đúng rồi, nhạc nền định dùng khi chúng ta chơi bốn tay lúc trước, phần vi-ô-lông là do anh ấy kéo.” Thích Phong giải thích thêm.
Lăng Khả bị trúng một đòn quá nặng. Không cần hỏi thêm gì nữa, cậu cũng có thể xác định, người mình gặp ở đài truyền hình chính là anh trai của Thích Phong!
Nhớ lại thì, thời gian diễn ra cuộc thi tuyển năm ấy vừa vặn gần sát với lễ Giáng sinh. Căn cứ vào những thông tin Thích Phong cung cấp, đúng là anh trai hắn rất có khả năng xuất hiện tại hiện trường.
Chẳng trách khi đó cậu cảm thấy ánh mắt của “Thích Phong” vô cùng xa lạ. Hóa ra đối phương căn bản chẳng biết cậu là ai… Còn cậu, lại vì một người không quen biết lỡ “quên mất mình” mà hờn dỗi nhiều năm như vậy. Thậm chí, cậu còn không tiếc đeo lên một lớp mặt nạ kiêu ngạo khi gặp lại Thích Phong, chỉ để trả thù chuyện đối phương không coi trọng mình.
Quả thật, Lăng Khả cũng chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa…
Tóm lại, cậu vì một hiểu lầm nho nhỏ mà hừng hực ý chí chiến đấu suốt nhiều năm, cuối cùng lại tiến tới với Thích Phong?
“Cậu làm sao vậy?” Thích Phong phát hiện Lăng Khả ngẩn người, không nhịn được mà nhéo nhéo mặt cậu: “Thấy tôi và anh tôi quá giống nhau liền ngu luôn đấy à?”
“Hơi hơi…” Lăng Khả vừa tiêu hóa thông tin mới, vừa điều chỉnh tâm tình mình.
Thích Phong ghen tị mà kéo mặt người kia sang, buộc cậu phải đối diện với mình: “Từ nay về sau cậu chỉ được nhìn tôi thôi, dù anh ấy có giống tôi, cậu cũng không được suy nghĩ linh tinh đấy!”
Lăng Khả cười cười. Chuyện này hơi phức tạp, có một giai đoạn cậu cũng hiểu lầm. Mặt khác, cậu ý thức được chuyện mình thích nam sinh và trở thành fan cuồng lặng lẽ trên mạng xã hội của Thích Phong, một phần cũng nhờ hiệu ứng từ sự kiện đài truyền hình. Thế nhưng, căn nguyên của tất cả vẫn là Thích Phong — vì cậu coi người kia thành hắn cho nên mới thế.
Nếu như nói, ngày xưa cậu mến Thích Phong vì vẻ bề ngoài, thậm chí còn không phân biệt được hắn và anh trai, vậy thì hiện tại, từ ngoại hình, tính cách cho đến linh hồn, có thể khiến cậu yêu thương, cũng chỉ duy nhất một người trước mặt này…
“Tôi biết.” Lăng Khả vòng tay ôm cổ Thích Phong, nhìn hắn bằng ánh mắt hết sức dịu dàng.
Biết Thích Phong không quên mất mình, Lăng Khả bỗng thấy áy náy vì lỡ đeo mặt nạ lạnh lùng với người ta.
Sớm biết thế, lúc vừa khai giảng cậu đã thân thiện với Thích Phong hơn, không cần thường xuyên tránh hắn, bơ hắn, thậm chí là mặt nặng mày nhẹ với hắn…
Lăng Khả ngẩng đầu hôn lên môi Thích Phong một cái, thấp giọng nói: “Về sau chỉ nhìn một mình cậu thôi…”
Thích Phong: “…”
Một người ngày thường rất lý trí và xa cách, bỗng nhiên lại lãng mạn đến mức này. Thích Phong suýt nữa thì chịu không nổi!
Bên tai quanh quẩn lời đường ý mật thốt ra từ miệng Lăng Khả, Thích Phong vươn tay giữ chặt vùng gáy của cậu, ra sức hôn đáp lại. Hắn đẩy đầu lưỡi vào trong khoang miệng người kia, vừa kịch liệt triền miên, vừa xiết chặt vòng tay như muốn để đối phương hòa làm một thể với mình.
…
Lăng Khả đón nhận nụ hôn của Thích Phong một cách gian nan, lại hoảng hốt mà nghĩ: may là Thích Phong không hay biết gì. Trên thực tế, nếu tính toán cẩn thận thì trước khi gặp nhau ở trường Đại học, bọn họ chỉ đối mặt một lần trong phòng chờ thi của Học viên Âm nhạc mà thôi. Sáu năm trôi qua, mình thay đổi nhiều như vậy, người kia không nhớ cũng hết sức bình thường… Thôi thì, cứ để Thích Phong nghĩ rằng bọn họ mới quen biết đi.
Nếu đối phương không hy vọng giữa bọn họ tồn tại một nhân tố bất an, vậy thì cậu liền coi những ký ức ở đài truyền hình thành đoạn lịch sử đen tối cần phải chôn vùi. Làm thế cũng tránh bình dấm chua này luẩn quẩn trong lòng. Dù sao thì anh trai của hắn cũng ở nước ngoài, về sau chắc gì có cơ hội gặp mặt…
Nụ hôn kéo dài khoảng mười mấy phút đồng hồ. Khi Thích Phong buông Lăng Khả ra, hơi thở của hai người đều hỗn loạn. Bọn họ chạm trán vào nhau mà cười ngây ngô.
Lăng Khả liếc nhìn tấm ảnh gia đình của Thích Phong, bỗng cảm thấy hơi xấu hổ… Cứ như thể hai người bọn họ hôn môi ở chỗ này bị toàn bộ người nhà đối phương bắt gặp vậy.
“Khi nào mẹ cậu trở về?” Lăng Khả đẩy Thích Phong ra, đứng thẳng người, cất tiếng hỏi.
“Tầm chiều tối.” Thích Phong quyến luyến mà đuổi theo mổ lên môi cậu hai cái nữa: “Tôi đã nói với mẹ về cậu rồi.”
“Nói thế nào?” Lăng Khả lo bọn họ không thể khống chế bản thân…
Thích Phong chớp chớp mắt, nói thẳng: “Tôi bảo tôi đang hẹn hò với bạn trai, sẽ đưa bạn trai về nhà ở mấy ngày.”
—
N hạc dạo:
Sau khi Thích Dự đi Mĩ, Thích Phong cảm thấy rất cô đơn. Hắn cả ngày chán nản không vui, còn thường xuyên gọi điện thoại đường dài cho anh mình vào lúc nửa đêm.
Thích Dự không muốn bị quấy rầy. Nghỉ lễ trở về, hắn liền quyết định mua chó cho em trai. Quả nhiên Thích Phong đã vui vẻ hơn nhiều lắm.
Nhưng mà, một năm sau trở về, Thích Dự lại cảm thấy có cái gì đó là lạ.
Tại sao hắn lại thấy cách em trai mình cười ngày càng giống với con chó kia? Rõ ràng lúc trước nhìn thằng nhóc không ngu như vậy, chẳng lẽ đã bị chó đồng hóa mất rồi?
Thích Dự sờ cằm, nhìn em trai cứ cười ngây ngô cả ngày, quyết định không suy nghĩ về vấn đề kỳ diệu ấy nữa. Dù sao thì, cuộc sống của mấy đứa thiểu năng cũng vui vẻ hơn mà, tốt, tốt lắm.