Vòng giải trí không thiếu trai xinh gái đẹp, nhưng phong cách đặc biệt như Thích Vãn Liên vẫn khá hiếm. Cô ta không được xem là cực đẹp, nhưng giống như một đóa sen trắng động lòng người, ánh mắt ẩn tình cho dù nhìn đôi đũa cũng thâm tình. Mà lúc bạn bị sự thâm tình của cô ta làm cảm động, lại lơ đãng thoáng cảm thấy chút hơi thở nguy hiểm trên vẻ mặt của cô ta.
Trước đây Bàng Tâm Hạo từng hot, từng gặp vô số người đẹp mà nhìn thấy Thích Vãn Liên vẫn sững sờ, hồn vía bị ngọn nến tản ánh sáng mờ ảo trong tay cô ta hấp dẫn. Không chỉ Bàng Tâm Hạo, hai diễn viên nữ ngồi bên cạnh cậu ấy cũng ngây người, là con gái thích cô gái xinh đẹp thì không cần ngại, hai người cứ nhìn chằm chằm vòng eo thon thả của Thích Vãn Liên, rồi không nhịn được so sánh với eo của mình.
Thích Vãn Liên chú ý tầm nhìn của ba người, cô ta khẽ cười, ngồi thẳng vào giữa hai diễn viên nữ và Bàng Tâm Hạo.
Bàng Tâm Hạo vừa mừng vừa sợ, cậu ấy lập tức ngồi thẳng người, trái tim suýt nữa nhảy ra ngoài.
Chung Cửu Đạo chú ý tới vị trí Thích Vãn Liên ngồi, bèn giơ tay gõ nhẹ lên bàn hai cái.
Thích Vãn Liên lập tức uất ức mà đứng dậy, chậm rì rì dời đến bên cạnh Chung Cửu Đạo, thái độ không tình nguyện, trước khi đi cô ta còn nháy mắt với Bàng Tâm Hạo.
Người xuất hiện tiếp theo chính là Phó Nguyệt mặc âu phục cổ xưa, cô ta giống kiểu "cô nàng ngang ngược", có hơi buông thả, nhưng ngoại hình xinh đẹp, cũng thật sự có tính tùy hứng.
Phó Nguyệt khác Thích Vãn Liên, cô ta không hề lễ phép, nói tên xong thì không để ý mấy diễn viên con người nữa. Phó Nguyệt đi đến bên cạnh Thích Vãn Liên, chẳng hề khách sáo mà đạp Thích Vãn Liên một cái: "Cút! Tôi mới là nhân vật chính."
Thích Vãn Liên nhẹ bẫng, bị Phó Nguyệt đá lăn quay. Phó Nguyệt ngồi ngay bên cạnh Chung Cửu Đạo, tham lam liếc mắt nhìn động mạch chủ của đạo diễn Chung. Năm đó chia pháp lực của thiên sư, Phó Nguyệt ra tay nhanh nhất nên cướp được nhiều nhất, đạo hạnh của cô ta cao nhất trong đám ma, cũng là kẻ không biết từ bỏ nhất.
Chung Cửu Đạo có pháp lực mạnh mẽ như vậy, nếu như độc chiếm pháp lực của anh, Phó Nguyệt sẽ có thể tu được cơ thể máu thịt, đi lại trên trần gian.
Cho dù sức mạnh kém rất xa Chung Cửu Đạo, Phó Nguyệt vẫn là con ma không bỏ cuộc, luôn lăm le ra tay.
Đóng phim chỉ vì tiếp cận Chung Cửu Đạo, sẽ có nhiều cơ hội đánh lén anh, không phải muốn đóng phim đâu! Phó Nguyệt âm thầm nghĩ.
Mặc dù Phó Nguyệt xinh đẹp, nhưng quá ngang ngược, nên Bàng Tâm Hạo không có thiện cảm với cô ta.
Sau khi hai nữ chính ra sân, tiếp theo là diễn viên lão làng thím Dương, đi theo sau là một anh chàng đẹp trai nho nhã.
Trong chuyện ma cổ luôn có một hình tượng anh học trò ngây ngô, ngoại hình tuấn tú nho nhã, còn có hơi cố chấp cổ hủ, phong thái tri thức học thuộc Tứ thư Ngũ kinh [] mà người bình thường không thể bắt chước, anh học trò như vậy luôn làm ma nữ động lòng chìm đắm, từ đó đi ngược lại lập trường làm ma của mình, quay sang giúp đỡ anh học trò.
[] Tứ thư: Đại Học, Trung Dung, Luận Ngữ, Mạnh Tử, Ngũ kinh - kinh điển Nho giáo: Thi, Thư, Dịch, Lễ, Xuân Thu
Anh chàng đẹp trai trước mặt tên Thẩm Lạc Sơn tự xưng nam chính, là một người như vậy.
Áo dài xám cũng không thể che đậy phong thái cả người của Thẩm Lạc Sơn, chỉ thấy anh ta đang khiêm tốn giới thiệu, sau đó đi đến bên khác của Chung Cửu Đạo, nhẹ nhàng vén áo dài, thái độ tao nhã ngồi bên cạnh Chung Cửu Đạo.
Bàng Tâm Hạo là nghệ sĩ từng nổi tiếng, trước khi nam chính xuất hiện, cậu ấy khó tránh xuất hiện tâm lí tốt, không nhịn được mà nghĩ "mình kém anh ta chỗ nào", nhưng sau khi gặp Thẩm Lạc Sơn, Bàng Tâm Hạo không khỏi cảm thấy mình thua rồi.
Thẩm Lạc Sơn lễ độ mà chào hỏi mấy diễn viên con người, một diễn viên nữ tên Tiểu Nghiên rất tò mò về anh ta, cô ấy không khỏi hỏi: "Sao anh lại đeo găng tay?"
Từ lúc Thẩm Lạc Sơn xuất hiện, hai tay đã đeo găng tay màu trắng, cổ áo cũng thắt chặt, ngoài gương mặt ra thì không lộ tí miếng da nào.
Nghe được lời của Tiểu Nghiên, anh ta khiêm tốn cười cười, giải thích: "Lúc còn trẻ tôi quá nóng lòng tiến thủ, từng lên đường đi xa, trước khi chết bị tay sai của quân phiệt lột da, ngoài lớp da trên gương mặt thì từ cổ trở xuống toàn là máu thịt lẫn lộn. Đạo diễn Chung sợ tôi dọa người khác, bèn bảo tôi đeo găng tay vào, găng tay này do cô Phó Nguyệt làm đấy, cảm ơn."
Lúc Thẩm Lạc Sơn nói chuyện, từng luồng gió lạnh thổi qua, cây nến trên tay Thích Vãn Liên lập lòe, khiến một hàng diễn viên ngồi cùng Chung Cửu Đạo mang vẻ mặt u ám, phòng khách tối om lập tức dày dặc quỷ khí. Rõ ràng là đêm mùa hè, nhưng mấy con người vẫn lạnh đến mức xoa cánh tay.
Nghe anh ta nói, Chung Cửu Đạo không khỏi đỡ trán. Cho dù ký bao nhiêu khế ước, những con ma này vẫn cố tình gây chuyện.
Không đợi Chung Cửu Đạo lên tiếng giải thích, Lạc Hòe đã nghĩ ra đáp án cho Thẩm Lạc Sơn: "Tôi biết rồi, con ma mà anh diễn trong phim đã chết như vậy đúng không? Anh diễn thật tốt, vừa nãy suýt hù tôi. Có phải tay của anh đã hóa trang, cho nên mới đeo găng tay, sợ dọa chúng tôi đúng không?"
Bầu không khí trong phòng khách phút chốc dịu xuống, Bàng Tâm Hạo cảm thấy ngón tay lạnh cóng dần lấy lại độ ấm, không khỏi sáp gần Lạc Hòe, cứ cảm thấy bên cạnh Lạc Hòe mới ấm áp.
Chung Cửu Đạo cười nhẹ với Lạc Hòe, xem như là cảm ơn cậu.
Lạc Hòe là cậu bé ngốc, không chỉ dễ bị lừa, còn tự có một đống lý do bị lừa. Rất nhiều lúc Chung Cửu Đạo không cần nói gì, cậu đã có thể cho ra lời giải thích. Lạc Hòe sống được đến bây giờ, chỉ có thể cảm thán thời đại hòa bình thật tốt.
Thời gian của một bộ phim có hạn, không chứa được nhiều nhân vật chính, ba vai ma chính của bộ phim này là Thích Vãn Liên, Phó Nguyệt và Thẩm Lạc Sơn, con ma còn lại bao gồm thím Dương đều là vai phụ, thời gian xuất hiện có hạn, thời gian ở đoàn làm phim cũng ít, Chung Cửu Đạo bèn nhốt họ ở phòng xem phim, không cho ma ra ngoài, lúc cần thì sẽ thả từng con.
Nếu không phải thím Dương cần quét dọn phòng mỗi ngày, lại từng lộ mặt trước Tiền Đa Quần và Lạc Hòe, hôm nay số phận của bà ấy cũng sẽ bị nhốt ở trong phòng xem phim.
"Diễn viên còn lại tạm thời không ở phim trường, đợi đến cảnh quay của mình thì mới đến, thành viên chủ yếu của đoàn làm phim là mấy người chúng ta." Chung Cửu Đạo chỉ mấy con người đáng thương nói: "Mọi người tự giới thiệu vai của mình đi."
Bắt đầu từ diễn viên con người, Lạc Hòe nói: "Tôi là một sinh viên đại học bình thường, có quan hệ người yêu với Tiểu Nghiên, tôi rất yêu bạn gái của mình, có một ngày Tiểu Nghiên gọi tôi đến nhà bạn cô ấy chơi, tôi đã gọi thêm bạn tốt của mình."
Người đóng bạn tốt của Lạc Hòe tất nhiên là Bàng Tâm Hạo, cậu ấy nhìn kịch bản nói: "Tôi là bạn của Tiểu Lạc, Tiểu Vân là bạn gái tôi, nhưng thật ra người yêu cũ của tôi là Tiểu Nghiên, tôi và cô ấy còn có chút vương vấn không dứt, Tiểu Vân và Tiểu Lạc đều không biết chuyện này. Ngoài ra, Phó Nguyệt gọi chúng tôi đến chơi cũng là người yêu cũ của tôi... sao vai của tôi khốn nạn thế!
"Phim điện ảnh mà, luôn phải kịch bản hóa một chút." Lạc Hòe vỗ bả vai của Bàng Tâm Hạo an ủi, "Hơn nữa nhân vật này có cảm giác cấp độ, có thể rèn giũa diễn xuất."
Hôm nay Bàng Tâm Hạo mới đến đoàn làm phim, vừa đến đã bị Lạc Hòe túm đi ấn dấu vân tay, chụp hình bấm máy, mãi đến bây giờ mới có cơ hội xem vai của mình, nhìn cái vai thật sự trợn trắng mắt, thầm nghĩ có lẽ mình lại sắp bị cư dân mạng mắng rồi.
Mặc dù Bàng Tâm Hạo đã lâu chưa đóng phim, nhưng vẫn có một nhóm anti-fan truy lùng mắng cậu ấy. Có lúc hận lâu dài hơn yêu, fan của cậu ấy đều chạy hết rồi, chỉ có anti-fan, chỉ cần Bàng Tâm Hạo xuất hiện thì sẽ đuổi đến tài khoản xã hội của cậu ấy chửi mắng.
"Cậu khốn nạn, tôi không thua kém cậu." Tiểu Nghiên đóng vai bạn gái của Lạc Hòe nói: "Rõ ràng tôi đã có bạn trai dịu dàng hiền lành, nhưng trong lòng luôn nhớ đến người yêu cũ bắt cá hai tay, còn âm thầm ghen ghét Tiểu Vân. Ôi, bạn trai bây giờ còn là người năm đó tôi cướp từ tay của Phó Nguyệt, ngoài miệng Phó Nguyệt nói là bạn tôi, thật ra có thù với tôi。"
Tiểu Vân kể: "Tôi cũng không tốt đẹp chỗ nào, tôi biết rõ Bàng Tâm Hạo vẫn chưa chia tay với Tiểu Nghiên mà đã ở bên cậu ấy, sau đó giả vờ không biết cậu ấy có bạn gái. Lúc Bàng Tâm Hạo chưa chia tay với Phó Nguyệt, tôi còn gửi thư đe dọa cho cô ấy, lén lút theo dõi cô ấy, dọa Phó Nguyệt đến nỗi tinh thần thất thường."
Phần của diễn viên con người là thiết lập của kịch bản gốc, Chung Cửu Đạo không thay đổi quá lớn, anh chỉ sửa tình tiết của ma, còn quan hệ của bốn người rắc rối phức tạp, mũi tên tình cảm nối thành mạng nhện, chỉ có Lạc Hòe là lương thiện vô tội."
Ba con người cùng nhìn về phía Lạc Hòe, Bàng Tâm Hạo lấy kịch bản của Lạc Hòe hỏi: "Không phải chứ, cậu không hề có mặt tối nào sao?"
Lạc Hòe ngại ngùng cười cười: "Có lẽ là diễn xuất của tôi không tốt, không diễn nổi nhân vật phức tạp như thế, nên cho tôi một vai đơn giản nhất."
Ba diễn viên: "..."
Lẽ nào diễn xuất của chúng tôi rất tốt sao? Nếu chúng tôi có diễn xuất tốt đến mức được tung hô, không phải bây giờ đã được đạo diễn lớn chọn trúng diễn phim kinh phí lớn rồi?
Phó Nguyệt cười khẩy: "Đều là vai phụ, mấy người tranh giành cái gì? Đây là bộ phim do tôi đóng vai chính, nữ chính sống lại báo thù! Mấy người hại chết tôi, tôi hóa thành ma quay về báo thù, một người cũng đừng mong chạy thoát! Tất cả đều chết ở đây cho tôi!"
Cô ta mang vẻ mặt hung ác, trong mắt chứa đầy thù hận, con ngươi thoáng chốc biến thành màu đỏ chiếu ra gương mặt của mỗi con người, giống như mấy diễn viên con người thật sự làm chuyện có lỗi với cô ta.
Chỉ là cùng đọc kịch bản, mà đã dọa mấy diễn viên hoảng sợ, Tiểu Nghiên và Tiểu Vân sợ tới nỗi ôm lấy nhau. Dưới sự quan sát của đôi mắt này, họ không khỏi bắt đầu cẩn thận nghĩ xem có phải mình từng thật sự vô ý hại người khác."
Bàng Tâm Hạo cũng không nhịn được mà nghĩ: "Trước đây lúc mình từng hot, cũng từng có mấy bạn gái, khi đó mình chưa bắt cá hai tay đúng không? Không đúng, lần nào người bị đá cũng là mình, họ nói cho rằng mình có tiền đồ phát triển nên mới ở bên mình, ai ngờ mình là tên ăn hại, không hề có triển vọng, cho nên đá mình đi. May mà mình là tên ăn hại, không có sức bắt cá hai tay."
Nghĩ đến đây, cậu ấy không nhịn được véo mình một cái, nghĩ gì đó, vậy mà lại tự khen là tên ăn hại!
Lạc Hòe lại nhìn chằm chằm đôi mắt của Phó Nguyệt, nghĩ rất lâu cũng không nghĩ ra cô ta đeo kính áp tròng từ lúc nào, tốc độ cũng quá nhanh.
Phó Nguyệt có thực lực đáng sợ, nói ra một câu mà đã kéo theo độ thù hận của phi nhân loại ở đây.
Thích Vãn Liên che mặt cười, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Nguyệt chị nói đùa rồi, chị là vai chính chỗ nào, vai chính rõ ràng là tôi. Tôi là một người mẹ hiền lành dịu dàng, thích cứu vớt thiếu nữ lạc đường nhất, mặc dù da của chị đã lão hóa không được xem là thiếu nữ, nhưng đã đến trước mặt tôi, sao tôi có thể không cứu chị chứ? Đúng không, 'con gái' đáng thương của tôi."
Cô ta nói xong thì giơ quạt tròn nhỏ trong tay lên, nhẹ nhàng che gương mặt, đợi buông quạt tròn xuống, cùng là một gương mặt nhưng đã già đi hai ba mươi tuổi.
Cô ta đứng lên đi đến bên cạnh Tiểu Nghiên, cánh tay mảnh khảnh vòng qua vai cô ấy, dùng giọng nói nhẹ nhàng nhất mà bảo: "Tiểu Nghiên đừng sợ, sẽ có một ngày, cô cũng sẽ thành 'con gái' của tôi."
Tiểu Nghiên chỉ cảm thấy một cơn ớn lạnh truyền từ bả vai đến khắp người, cơ thể khó chịu giống như bị đông cứng, răng trên răng dưới không thể khống chế mà run cầm cập, chưa bắt đầu quay phim, đã cảm nhận được đau khổ bị dọa đến suýt tinh thần thất thường.
"Vẫn chưa bắt đầu quay phim, đến đây là được rồi." Chung Cửu Đạo ngăn cản Thích Vãn Liên đúng lúc.
"Được." Tay của Thích Vãn Liên trượt xuống từ bả vai của Tiểu Nghiên, đặt lên mặt bàn.
Sau đó cái bàn ngăn cản tầm mắt của Chung Cửu Đạo, cô ta thuận thế mò tay sang đùi của Bàng Tâm Hạo.
Bàng Tâm Hạo lập tức giật mình, một cảm giác không biết là ớn lạnh hay tê dại lan từ đùi lên đến đỉnh đầu, cậu ấy nhìn về phía Thích Vãn Liên.
Thích Vãn Liên nâng chiếc quạt tròn, chắn nửa gương mặt quay về phía Chung Cửu Đạo, nở một nụ cười nhẹ với Bàng Tâm Hạo, sau đó cô ta mới duyên dáng mà quay về chỗ ngồi, một tay chống gò má, cử chỉ tao nhã nhìn Chung Cửu Đạo.
Ác ma ở trong ngôi nhà này, ai lại không muốn chiếm đoạt máu thịt và pháp lực của Chung Cửu Đạo chứ?
Họ chịu trói buộc của thiên sư đời trước quá lâu, muốn rời khỏi ngôi nhà ma khỉ ho cò gáy này, cần có một thiên sư mạnh mẽ khác phá bỏ ràng buộc trước
Chung Cửu Đạo là thiên tài hiếm có, chắc chắn anh có sức mạnh đưa bày ma rời khỏi đây. Điểm khác là chọn nghe theo mệnh lệnh của anh, sau khi rời đi sẽ thành con ma cho anh sai khiến, hay là cắn trả thiên sư, hấp thu hết công lực của anh để lấy lại tự do?
Đương nhiên là cái sau rồi, có con ma nào đều sẽ chọn cái trước.
Có điều Thích Vãn Liên thông minh hơn Phó Nguyệt, chỉ dựa vào sức mạnh của bầy ma, ba mươi ma con cộng lại, không phải vẫn bị Chung Cửu Đạo cho làm nguồn điện dự bị đóng gói sử dụng. Sức mạnh của ma không đủ, thì phải ra tay từ con người.
Một là âm thầm ám lên cơ thể của con gái mê hoặc đạo diễn Chung, hai là mê hoặc con trai khiến kẻ đó nổi điên tấn công đạo diễn Chung, giành lấy máu của anh. Cho dù là cách nào, đều hiệu quả hơn cách trực tiếp đánh lén đạo diễn Chung của Phó Nguyệt.
Chung Cửu Đạo làm quá nhiều ràng buộc lên người họ, nên họ không thể chủ động quấy rối con người, nhưng không có nghĩa là không thể khiến con người chủ động tìm họ.
Hai nữ chính thể hiện bản lĩnh, Thẩm Lạc Sơn lập tức tỏ ra hơi kém cạnh, anh ta cũng chỉ có thể bình thản nói: "Tôi diễn vai vợ chồng chủ nhà với Thích Vãn Liên, bình thường không có sở thích gì, chỉ thích làn da mềm mại, dù sao bản thân tôi không có da, nên chỉ có thể chuẩn bị thêm mấy bộ "quần áo", không giới hạn nam nữ.
Anh ta chậm rãi liếc qua làn da lộ ra bên ngoài của mấy diễn viên con người, chỉ là ánh mắt thôi, đã khiến mọi người có cảm giác đau đớn bị lột da.
"Đến đây thôi." Chung Cửu Đạo nói: "Mọi người quay về nghỉ ngơi, sau này chúng ta cố gắng quay vào ban ngày."
Ban đêm sức mạnh của ma quỷ tăng lên gấp bội, gây tổn thương rất lớn với diễn viên con người. Căn nhà u ám này, chỉ cần kéo rèm cửa sổ che ánh mắt trời, thì ban ngày cũng có thể quay cảnh ban đêm. Thật sự cần quay đêm tối, cũng có thể quay vào lúc chạng vạng. Tóm lại mỗi ngày trước chín giờ tối, nhất định phải kết thúc cảnh quay, nhốt tất cả diễn viên chính vào trong phòng xem phim.
Lúc mọi người đứng dậy, Chung Cửu Đạo nghe thấy tiếng "tách tách".
Anh quay đầu nhìn, Tiền Đa Quần làm tròn trách nhiệm ngồi trong góc ghi chép chụp hình, đang chụp mấy diễn viên chính.
"Sao tất cả hình đều mờ vậy?" Tiền Đa Quần lo lắng nói: "Có phải tối quá không, chúng ta cũng không cần vì tạo bầu không khí mà tắt hết đèn chỉ đốt nến đâu nhỉ? Mở đèn, anh chụp mấy tấm hình."
"Anh chụp làm gì?" Chung Cửu Đạo nhìn máy ảnh trong tay Tiền Đa Quần, máy ảnh này không có bùa hiện hình, ma quỷ được chụp đều sẽ mơ hồ, Thích Vãn Liên ở trong hình là một bóng trắng mờ nhạt.
"Ảnh tạo hình, hậu trường, tin tức, tuyên truyền!" Tiền Đa Quần nói với Chung Cửu Đạo: "Chú phụ trách quay phim, anh phụ trách tuyên truyền, một dàn trai xinh gái đẹp thế này, không tuyên truyền trên mạng thì phí lắm. Đừng nhìn máy ảnh mãi nữa, cái này là của anh, không cần tiền."
Tiền Đa Quần từng làm rất nhiều nghề, cũng biết dùng điều kiện tiện lợi của bản thân, chụp vài tấm hình xuất hiện của ngôi sao rồi chỉnh sửa đăng lên mạng, nhờ đó kiếm được lượng fan và tiền, nghề này gọi là "trạm tỷ[]".
[]: Người đứng đầu của fansite, hay theo chân thần tượng ra sân bay, đến địa điểm làm việc, quay phim của họ để chụp ảnh rồi đăng lên mạng
Bộ phim này của họ không tuyên truyền, thì không thể có trạm tỷ đăng tin, chỉ có thể dựa vào Tiền Đa Quần tự lực cánh sinh.
"Rượu ngon nào cũng sợ ngõ nằm sâu, phim điện ảnh phải tuyên truyền. Cho dù là Phó Nguyệt và Thích Vãn Liên ghép bách hợp trên mạng trước, thì cũng phải tạo độ hot trước khi quay! Nếu không chú cho rằng một bộ phim nhất định phải quay vào ban đêm, dựa vào cái gì để thu hút người xem?" Tiền Đa Quần vỗ bàn nói.
Chung Cửu Đạo nhìn mấy con ma u ám, thầm nghĩ quay phim cũng phải xuất hiện trên ống kính, tuyên truyền trước chắc không sao.
"Có phải máy ảnh bị hỏng không? Đưa tôi xem xem." Chung Cửu Đạo giơ tay nói.
"Sao máy ảnh của anh có thể hỏng được, với lại chú biết sửa không? Đừng làm hỏng máy ảnh." Tiền Đa Quần cẩn thận đưa máy ảnh cho Chung Cửu Đạo.
Chung Cửu Đạo âm thầm vẽ bùa hiện hình lên máy ảnh, sau đó vỗ nhẹ lên thân máy, nói với Tiền Đa Quần: "Chắc không sao nữa."
Tiền Đa Quần nhận máy ảnh: "Chú thật sự cho rằng vỗ một cái là có thể sửa tất cả đồ điện à, ế? Thật sự sửa được, có thể chụp rồi. Phó Nguyệt và Thích Vãn Liên đứng cạnh nhau, tạo dáng, tôi chụp một tấm ảnh chụp chung."
"Chụp ảnh với cô ta." Phó Nguyệt tức giận nói: "Không thể nào!"
Chung Cửu Đạo: "Ánh sáng hơi yếu, mở hết đèn lên."
Phó Nguyệt lập tức đổi giọng: "Nhưng ánh sáng hơi yếu, mặt mày hơi không rõ cũng không phải khó chấp nhận, chụp!"
"Tách, tách" mấy tiếng, dưới ống kính không chuyên nghiệp của Tiền Đa Quần, Thích Vãn Liên và Phó Nguyệt dựa vào nhau, chụp mấy bức hình không cần sửa cũng dày đặc quỷ khí.