Tầng năm Tinh Ngục.
Khi Giang Dịch Dịch đặt chân lên mảnh đất này, chưa kịp ngắm nghía thì bỗng nhận được gói quà từ game.
Giao diện game nhấp nháy cùng vài cửa sổ nhảy ra chắn ngang tầm nhìn. Giang Dịch Dịch dừng bước, dòm màn hình lơ lửng giữa không trung.
[Chúc mừng bạn đã tới tầng năm Tinh Ngục! Hệ thống thành tựu đang khởi động, đang phát thành tựu.]
[Kiểm tra tiến độ công lược. Nhiệm vụ chính tuyến đang khởi động.]
[Đã cập nhật bổ sung xong. Hệ thống cập nhật hoàn tất.]
Giang Dịch Dịch nhìn dòng thông báo một lúc, đột nhiên có cảm giác bản thân đang ở trong game thật – nếu như không có mùi máu tươi gay mũi lượn lờ xung quanh.
Chết chóc, nguy hiểm là chủ đề không hồi kết của Tinh Ngục. Máu tươi, xác chết là vật trang trí không bao giờ mất đi của Tinh Ngục. Chúng nhuốm nơi này đẫm màu huyết tinh, cực kỳ chân thật, cực kỳ đáng sợ.
Nếu đây là game thì nó chắc chắn là một game tồi.
Với người bình thường là thế. Còn đối với Giang Dịch Dịch thì sự khác biệt duy nhất giữa game và đời thực, có lẽ chỉ là độ hoang đường được buff thêm phần kịch tính thôi.
Cậu đọc kĩ thông báo, sau đó tắt từng cái một.
Cuối cùng trước mắt cậu xuất hiện thêm thông báo mới.
[Chúc mừng bạn nhận được thành tựu: , , , <Ám ảnh tử vong>, …]
Thành tựu Giang Dịch Dịch đạt được rất nhiều, bảng thông báo xuất hiện cả hàng dài mà vẫn chưa thống kê hết nhưng cậu không còn kiên nhẫn nữa rồi, thò tay tắt bảng thông báo luôn. Thành tựu cuối cùng xẹt qua rồi chìm nghỉm giữa đống thành tựu, chẳng chút đặc sắc.
[Nhiệm vụ chính: Tầng chót Tinh Ngục dường như ẩn giấu một bí mật khó lường, có lẽ bạn cần chào hỏi Giáo Sư.]
Giang Dịch Dịch liếc chữ “Giáo Sư” rồi tắt thông báo.
[Hệ thống cập nhật hoàn tất. Kiểm tra được sự tồn tại của Giản Tư. Chế độ đã mở.]
Giang Dịch Dịch đọc xong thông báo thì nhìn Giản Tư kế bên.
Giản Tư đang đánh giá xung quanh, chợt phát giác ánh mắt của Giang Dịch Dịch nên cậu ta vội quay đầu ngó thử.
Đêm đen hắc ám từ đâu bủa vây tới, lôi Giản Tư quăng vào vực sâu. Giản Tư chết trân tại chỗ, hàng ngàn suy nghĩ trong đầu lập tức biến mất, chỉ còn sót lại sự tiếc nuối trong đôi mắt Bác Sĩ, khắc sâu vào tim cậu ta.
Bác Sĩ đang tiếc nuối vì đã không giết mình ư?
Tâm trí Giản Tư lặng lẽ trồi lên suy nghĩ này rồi thình lình tan biến, chừa chỗ cho khoảng không trống rỗng.
Không có suy nghĩ, không có cảm xúc, trống rỗng trắng xoá.
Phiền thật! Ý định kia chạy ngang não Giang Dịch Dịch, nhưng cậu chưa từng vi phạm ước hẹn với ai cả.
Nhấn mạnh lần nữa, tiêu chuẩn đạo đức quá cao đôi lúc sẽ gây vài phiền phức cho bản thân. Ví như lúc này, tuy Giang Dịch Dịch rất hứng thú với chức năng “lưu trữ”, nhưng do cậu đã ước hẹn với Giản Tư nên cậu đành tiếc nuối khắc chế và tạm biệt sự tò mò vừa trỗi dậy.
Giang Dịch Dịch không vội, vì ước hẹn rồi cũng đến ngày hết hạn, miễn Giản Tư cứ duy trì trạng thái như bây giờ thì ngày mà Giản Tư vi phạm ước hẹn không còn xa nữa.
Giang Dịch Dịch tắt nốt cửa sổ cuối cùng, hết vật cản tầm nhìn, cậu tiếp tục quan sát tầng chót Tinh Ngục.
Giang Dịch Dịch soi từng kiểu kiến trúc giống y hệt những tầng trên, không thể không thừa nhận: tầng năm tiếng tăm lừng lẫy nhưng cũng chẳng khác gì các tầng còn lại.
Ảo Thuật Gia không đưa bọn họ vào thẳng tầng năm, hắn đứng nhởn nhơ tại chỗ như đang đợi ai đó.
Khác với Giang Dịch Dịch, Lâm Dị khá quen thuộc Tinh Ngục, ít nhất anh ta có thể dễ dàng nhận thấy sự bất đồng giữa tầng năm và các tầng khác. Vị trí vốn ra phải là sân thể dục thì có một kiến trúc chìm xuống dưới nền của tầng năm, màu xám xịt khiến nó không hề nổi bật.
Nếu không phải anh ta quá quen với Tinh Ngục thì có lẽ cũng quên mất sự tồn tại của nó.
Tầng năm không có sân thể dục ư? Hay đó chính là sân thể dục của tầng năm?
“Sao giờ cậu mới tới?” Chất giọng khoa trương của Ảo Thuật Gia vang lên, con đường trước mặt xuất hiện một bóng người.
Lần đầu tiên Kẻ Điên chủ động dời ánh mắt khỏi Giang Dịch Dịch, chuyển lên trên bóng người đó, sau đó từ từ đứng thành tư thế phòng thủ. “Sao hắn ta biết có người tới?” Lâm Dị nhìn bộ đàm ẩn dưới tai của Ảo Thuật Gia, xác nhận trước khi bóng người đó xuất hiện thì bộ đàm không hề hoạt động.
“Vì hắn ta mạnh hơn các cậu.” Bóng người chưa đến thì âm thanh đã gần bên.
Lâm Dị tiếp tục hỏi: “Khoảng cách xa vậy, sao gã nghe được lời của tôi?”
“Vì ông ấy… rất mạnh.” Ảo Thuật Gia cười híp mắt nhưng không nhìn Lâm Dị mà quay ra ngó Giang Dịch Dịch, hắn đang rất muốn hoặc phải nói là cực kỳ muốn hỏi Giang Dịch Dịch: Bác Sĩ, thấy sao nào?
Tầm nhìn của Giang Dịch Dịch dừng trên bóng người ở xa một lúc, ba chữ “Người Gác Cổng” xuất hiện trong không khí, nhưng chưa hết, theo sau đó là một ký hiệu màu đỏ “Cực kỳ nguy hiểm”.
Chức năng mới hệ thống vừa cập nhật à?
Giang Dịch Dịch bỏ qua hắn ta, cậu liếc Ảo Thuật Gia.
Cùng với tên NPC “Ảo Thuật Gia”, ký hiệu màu đỏ “Cực kỳ nguy hiểm” cũng xuất hiện theo.
Giang Dịch Dịch suy tư nhìn sang bên cạnh.
Lâm Dị là ký hiệu màu vàng “Cảnh giác”; của Kẻ Điên là màu đỏ nhạt “Nguy hiểm”; Giản Tư…
Giang Dịch Dịch bỗng híp mắt, cậu nhìn chăm chú Giản Tư. Ký hiệu đỏ đậm “Siêu nguy hiểm” xuất hiện trên đỉnh đầu Giản Tư.
Siêu nguy hiểm…?
Giản Tư cúi đầu né ánh mắt Giang Dịch Dịch, ngoan ngoãn nhìn mặt đất dưới chân mình. Tuy không biết vì sao Bác Sĩ lại nhìn mình nhưng sự tiếc nuối vì không thể giết mình trong mắt Bác Sĩ ban nãy như vẫn còn lẩn quẩn ở tâm trí, dạy cho cậu ta cách ngoan ngoãn phục tùng.
Bản giải phẫu cảm xúc thành thực mà viết rõ tất cả cảm xúc của Giản Tư: căng thẳng, sợ sệt, áp lực, hãi hùng.
Chẳng những không có vấn đề, mà trình tự cảm xúc còn rất rõ ràng.
Nhưng đây là NPC nguy hiểm nhất Giang Dịch Dịch từng thấy.
Giang Dịch Dịch lần nữa tiếc nuối, hơn nữa cảm giác tiếc nuối này bỗng chốc đã phá vỡ đạo đức và lý trí. Mà trước khi cậu xuống tay, lời của Ảo Thuật Gia chợt cắt ngang suy nghĩ xúc động của cậu: “Bác Sĩ? Hình như cậu hơi im lặng?”
Hắn cười tủm tỉm nhìn bốn phía: “Là vì cảm nhận được gì à? Có muốn chia sẻ cùng tôi không?”
Giang Dịch Dịch chuyển ánh mắt sang Ảo Thuật Gia.
Hiệu quả lập tức rõ ràng.
Cảm giác bản thân sắp bị sự u tối kia kéo xuống đâu đó, Ảo Thuật Gia vội quay vòng tại chỗ né khỏi tầm nhìn của Giang Dịch Dịch.
“Bác Sĩ, bình tĩnh nào! Người Gác Cổng không thân thiện như tôi đâu.” Ảo Thuật Gia quay lưng với Giang Dịch Dịch, giọng điệu vẫn khoa trương như trước, chẳng nghe ra sự trầm trọng nào trong đó: “Điều luật người quản lý của tầng năm không giống các tầng trước, cai ngục có quyền tự vệ.”
“Nói cách khác, bọn tôi có quyền giết người.”
“Tôi phát hiện từ nãy tới giờ anh luôn cố gắng thăm dò hoạt động tâm lý của tôi.” Giang Dịch Dịch nhìn cái ót hình bầu dục trước mặt mình, điềm nhiên cảnh cáo đối phương: “Điều này rất nguy hiểm.”
Giang Dịch Dịch vẫn chưa nắm được hết toàn bộ kỹ năng , nhưng cậu khẳng định đây chắc chắn không phải tâm lý học theo lẽ thường.
Mà là một “Game of skill ” vượt ngoài sức tưởng tượng.
“Ở đây không có gì nguy hiểm cả.” Ảo Thuật Gia cười: “Trình độ cỡ như Bác Sĩ cậu, đối với tôi còn chẳng được tính là nguy hiểm.”
Miệng anh nói vậy nhưng sao anh vẫn quay lưng lại với tôi?
“Giang Dịch Dịch?” Chất giọng cứng ngắc từ đâu vọng tới, tựa như tảng đá lớn lạnh lẽo cứng đơ nện xuống nền đất.
Giang Dịch Dịch ngoái đầu thấy Người Gác Cổng không biết xuất hiện cạnh mình từ lúc nào. Người cũng như giọng, ngoài hình ông ta hết sức khắc kỷ, gương mặt chi chít những dấu ấn hằn sâu qua năm tháng.
“Người Gác Cổng?”
Giang Dịch Dịch nhìn thẳng vào mắt đối phương, ánh mắt Người Gác Cổng chợt cứng, né tầm nhìn của Giang Dịch Dịch rồi dừng ở cổ họng cậu.
“Cậu quen Giáo Sư à?” “Không quen.”
“Ánh mắt hai người có gì đó rất giống nhau.” Người Gác Cổng đánh giá đơn giản.
Giang Dịch Dịch nhếch mày: “Xem ra tôi quả thật nên gặp người đó một lần.”
“Tầng năm không giống các tầng khác.”
Người Gác Cổng giơ tay bóp cổ Ảo Thuật Gia, lôi hắn như lôi con gà con, ép hắn quay người lại. Cảnh tượng giống y chang Ảo Thuật Gia lôi xềnh xệch Lâm Dị khi trước. Người Gác Cổng hành động rất thoải mái nhẹ nhàng, chẳng phụ cái đánh giá cực kỳ nguy hiểm.
“Chúng tôi không sắp xếp phòng giam.” Người Gác Cổng hất cằm về một hướng: “Nếu mấy cậu muốn ở phòng đơn thì tự chứng minh bản thân đủ thực lực để vào đó.”
“Ngại quá, xin phép cắt ngang chút.” Giản Tư nhăn mày: “Ý ông là mấy ông ủng hộ việc phạm nhân tàn sát lẫn nhau hả?”
Người Gác Cổng nhìn Giản Tư, sau đó nhìn chỗ khác vì cơ thể gầy yếu của cậu ta.
“Quy tắc tầng năm rất nhiều, mấy cậu tốt nhất nhớ kĩ vài điều, nó liên quan tới việc các cậu có thể sống ở tầng năm bao lâu.”
“Một, trong bất cứ tình huống nào cũng cấm không được giết người. Hai, tuyệt không được tới khu phía Bắc. Ba, phục tùng mệnh lệnh của cai ngục.”
Giản Tư nắm được trọng điểm: “Điều 1 xung đột với câu ông vừa nói, nếu không được giết người thì sao chúng tôi lại chết?”
“Chết, có trăm ngàn cách. Đâu nhất thiết phải là bị giết.” Người Gác Cổng mất kiên nhẫn với câu hỏi trẻ con của Giản Tư, ông ta nhấc Giản Tư dậy ném cho Ảo Thuật Gia: “Canh chừng cậu ta.”
Ảo Thuật Gia bắt được Giản Tư, thuận tay bịt chặt miệng cậu ta.
Giản Tư giãy dụa muốn thoát nhưng bị hắn siết gọn hơn.
Tên này mà… Siêu nguy hiểm sao? Chả nhìn ra nổi.
Lâm Dị thấy vậy cũng buột miệng: “Nếu vi phạm ba quy tắc trên thì sẽ thế nào?”
Người Gác Cổng đáp thẳng: “Thì chết.”
Ông ta trả lời xong cũng hỏi han Lâm Dị: “Cậu là người trông giữ đặc biệt của Giang Dịch Dịch à?”
Lâm Dị gật đầu.
“Thế cậu nên tự lo cho bản thân đi.” Người Gác Cổng nói thản nhiên: “Ở đây cậu sẽ chết nhanh hơn họ.”
Tầm mắt Người Gác Cổng chuyển sang Kẻ Điên, ông ta đánh giá kẻ luôn duy trì cảnh giác và sẵn sàng ra tay với mình. Người Gác Cổng im lặng, cuối cùng nói với Giang Dịch Dịch.
“Cậu kéo theo lũ ngáng chân này, thật chẳng phải lựa chọn hay.”
Giang Dịch Dịch bật cười, đáp thành thật: “Ông nói chuyện với tôi lâu như vậy cũng chưa chắc là lựa chọn hay.”
Gương mặt nghiêm nghị của Người Gác Cổng khẽ thay đổi nhưng không đợi người khác soi ra đã biến mất, trở về dáng vẻ cũ.
“Tôi biết cậu rất tự tin vào năng lực bản thân.” Giọng Người Gác Cổng đều đều: “Việc này khá bình thường vì tôi đã gặp không ít kẻ như cậu. Nhưng nhanh thôi cậu sẽ hiểu thế giới này rộng cỡ nào và bản thân nhỏ bé ra sao.”
“Tôi rất mong chờ.” Giang Dịch Dịch chân thành: “Nói thật thì đó là lý do cốt lõi mà tôi muốn tới đây.”
Thế giới này, hay phải nói là “trò chơi” này, dưới máu tươi và chết chóc rốt cuộc đang ẩn giấu điều thú vị gì?
Giang Dịch Dịch nở nụ cười xán lạn hiếm có.
“Tầng bốn quá nhàm chán, mong rằng nơi đây đừng làm tôi thất vọng.”
Nét mặt Người Gác Cổng trước sau như một, bất kể cậu nói gì, làm gì hay lời lẽ ngông cuồng đến đâu thì ông ta vẫn như hòn đá im lìm bất động.
Mà Giang Dịch Dịch vẫn đang thăm dò bản giải phẫu cảm xúc của ông ta, nó vẫn đơn giản lẻ loi một từ “bình tĩnh”.
Đương nhiên, nếu hứng thú với bản giải phẫu cơ thể của Người Gác Cổng thì trên đó cũng độc một màu trắng xoá. Đúng vậy, bất kể mặt cắt mạch máu hay xương cũng đều không có, trống trải một vùng.
Hoặc là đối phương mạnh tới nỗi vượt cả kỹ năng này, hoặc là vì nguyên nhân đặc biệt nào đó khiến kỹ năng không thể hoạt động.
Mà Giang Dịch Dịch chẳng hề âu lo. Vì dù bản giải phẫu có phân tích rõ ưu nhược điểm thì cậu cũng không thắng được Người Gác Cổng.
Người Gác Cổng im lặng dẫn đám người Giang Dịch Dịch đi vào trung tâm tầng năm. Tầng năm rất yên tĩnh, đây là suy nghĩ đầu tiên sau khi đám người bước chân vào bên trong.
Trên con đường thẳng tắp quy củ chẳng có bóng người, đìu hiu trống trải.
Lâm Dị vừa đi vừa quan sát tình huống khác thường này, anh ta thắc mắc: “Sao không có ai vậy?”
Ảo Thuật Gia đang bịt miệng Giản Tư, vui vẻ đáp lời: “Vắng tanh thì mới bình thường mà? Đây là Tinh Ngục đó.”
Lâm Dị rất dè chừng Ảo Thuật Gia. Dù là ai khi bị hắn ta lôi xềnh xệch trong lúc bị thương nặng đều mang tâm trạng như vậy, đều muốn xa cách với gã đàn ông trông cà lơ phất phơ này.
Vì sao chỉ dè chừng mà không phải cảnh giác thì…
Lâm Dị nhìn Giang Dịch Dịch đứng bên cạnh, có Bác Sĩ ở đây, bất kể đối phương muốn làm gì thì cũng là tự tìm đường chết.
Không sai, Lâm Dị khẳng định chắc nịch như vậy. Thậm chí còn thở phào vì nó.
“Chúng ta sắp vào sân thể dục à?” Lâm Dị hỏi khi thấy kiến trúc màu xám ở nơi xa: “Ở đây không có thời gian hóng gió sao?”
“Có chứ.” Ảo Thuật Gia vẫn giữ giọng điệu khoa trương: “Tù nhân của chúng tôi hóng gió suốt cả ngày luôn ấy.”
“Ở chỗ kia hả?”
Tòa kiến trúc màu xám trông từ bên ngoài đúng là khó nhìn ra được gì, sau khi tiến vào Lâm Dị mới nhận thấy điểm khác thường. Tất cả kiến trúc ở tầng năm đều được xây bằng vật liệu đặc biệt, hiệu quả cách âm và độ kiên cố cực kỳ cao, cho nên khi bọn họ tới trước cửa rồi mà chẳng nghe tý âm thanh nào lọt ra ngoài.
Ở đây quá mức rộng rãi và im lặng, làm người ta có cảm giác chẳng còn người sống.
“Tò mò như thế thì vào xem là biết ngay mà?” Ảo Thuật Gia dừng bước, nhìn Người Gác Cổng.
Người Gác Cổng rút thẻ quét vào khóa cảm ứng ngay cửa, cánh cửa đóng chặt dần mở, phơi bày tình trạng bị giấu bên trong.
Khu nhà màu xám tối giản hai tầng, vì diện tích khá rộng nên đứng bên ngoài người ta sẽ nghĩ các phòng giam bên sẽ được xếp liền nhau, lầm tưởng nó là một dãy nhà giam. Mà cảnh tượng phía sau cánh cửa lớn đã nhanh chóng xóa bỏ suy nghĩ đó.
Đằng sau cánh cửa là một không gian rộng lớn vô ngần, bên trong không có bất cứ tường phân chia nào, từ cửa tới các vách tường đều trống trơn. Đồ ăn, cống thoát nước rải rác xung quanh, cùng với phòng vệ sinh độc lập.
Đám tù nhân chia phe rồi túm tụm theo từng nhóm, bọn họ còn dựng cả lều trại đơn sơ trải sàn lót tồi tàn.
Nên hình dung cảnh tượng này như nào nhỉ?
Thôi vầy đi, bỏ Tinh Ngục mà thay bằng bối cảnh sinh tồn nơi hoang dã, sinh tồn tận thế đều khá hợp.
Vì chỉ cần liếc sơ là có thể biết được một sự thật từ đám người đó: Đây là hình thái xã hội được hình thành khi vật tư có hạn.
Lâm Dị nhìn cảnh này mà muốn điêu đứng.
Anh ta là kiểu người theo chủ nghĩa lý tưởng ngu dốt, điều này có thể thấy rõ thông qua tổ chức anh ta từng ở và những việc anh ta từng làm. Nên anh ta có thể thản nhiên bán đứng Niên La Hội và Tinh Giám Hội, nhưng lại không thể thản nhiên đối mặt với cảnh tượng người bị biến thành thú vật trước mắt.
Các phạm nhân ở đây bị hạn chế những nhu cầu cơ bản nhất, rồi lại bị đặt trong hoàn cảnh cực kỳ khốc liệt gần như chẳng cần suy nghĩ cũng thấy được câu trả lời sắp sửa trồi ra.
Bọn họ sẽ không ngừng cắn xé lẫn nhau, không ngừng ẩu đả vì thức ăn, nước uống hay thậm chí chỉ là một vị trí tốt hơn. Bọn họ dốc hết sức để sống sót, mà điều này cũng mang nghĩa sẽ có một bộ phận chết vì thất bại.
“Bọn họ…” Lâm Dị mới thốt được hai từ đã bị Giang Dịch Dịch vỗ vai nên nín bặt.
Lâm Dị ngậm miệng quay đầu nhìn Giang Dịch Dịch, sau đó im lặng đứng sang một bên.
Ảo Thuật Gia rất thất vọng với phản ứng của anh ta: “Tôi từng nghe vài câu chuyện về cậu, ít nhiều gì cũng là người có tiếng tăm…” Vậy mà trước mặt Giang Dịch Dịch, trên người Lâm Dị chỉ còn sót lại một truyền kỳ đang bị vùi lấp.
Ảo Thuật Gia chưa nói hết câu đã ngó qua Giang Dịch Dịch: “Bác Sĩ, cậu thấy sao?”
Cửa vừa mở thì ánh mắt đám tù nhân đã đổ dồn về đây, nhác thấy Người Gác Cổng và Ảo Thuật Gia thì vội vàng dòm chỗ khác, vài người lười biếng ngồi tại chỗ, vài người thì đang ẩu đả trong im lặng.
Nói chính xác thì mấy cuộc ẩu đả đó đang diễn ra khắp ngõ ngách trong căn phòng, nhìn chung lại khá hoà hợp.
Nơi đây có quy tắc của riêng nó.
“Còn tệ hơn tôi nghĩ.” Giang Dịch Dịch hết sức bình tĩnh: “Còn thấp kém nữa.”
“Đương nhiên với Bác Sĩ thì đây chẳng có gì vui.” Ảo Thuật Gia chẳng mấy bất ngờ trước sự bình tĩnh đó: “Nhưng quy tắc chính là quy tắc. Dù Bác Sĩ là ai, khi tới tầng năm rồi thì cũng phải vào chỗ này thôi.”
Lâm Dị ngẩng đầu với khóe miệng giật liên hồi, Kẻ Điên luôn ghim chặt tay Người Gác Cổng không nhúc nhích, nay lại ngoảnh đầu liếc anh ta.
Lâm Dị bị hắn âm thầm cảnh cáo, đành ngậm miệng lần nữa. “Dằn mặt sao?” Giang Dịch Dịch suy đoán.
“Không, dằn mặt như này thì coi thường Bác Sĩ quá.” Ảo Thuật Gia thành thật nói: “Đây là lời chào từ tầng năm.”
Ảo Thuật Gia ra hiệu vào trong phòng: “Chứng minh cho tầng năm thấy, cậu nên ở một căn phòng như nào.”
“Không dối gạt Bác Sĩ, phòng ở tầng năm chia làm nhiều loại.” Ảo Thuật Gia dựa vào tường, bình thản bổ sung thông tin: “Chỉ có kẻ vô dụng nhất mới không có phòng để ở, đành phải ở nơi đây.”
Nên, những người này, trong miệng Ảo Thuật Gia, chính là lũ vô dụng nhất.
Giang Dịch Dịch quét qua đám tù nhân, ngón tay đột nhiên xuất hiện ánh sáng bạc: “Tôi phải nói cho anh một chuyện.”
Ảo Thuật Gia nhếch mày.
Giang Dịch Dịch nghiêng đầu nhìn Người Gác Cổng đang tận tình im lặng: “Tôi không thích.”
“Vậy thì tiếc quá.” Giọng điệu Ảo Thuật Gia vẫn lố lăng như cũ: “Nếu may mắn thì tôi hiểu được, cậu không thích cái gì?”
Hắn nhìn đám tù nhân lười biếng kia: “Đãi ngộ của bọn chúng sao? Hay là yêu cầu của chúng tôi? Hay là… tất cả?”
“Tôi phát hiện các anh rất hứng thú với suy nghĩ của tôi.” Giang Dịch Dịch xoay lưỡi dao cực kỳ lành nghề.
Tầng bốn nhàm chán là do lời hứa với Diệp Vương đã trói buộc cậu. Đó cũng là kinh nghiệm nhắc nhở cậu rằng đừng nên vội hứa hẹn điều gì, nhất là khi biết rõ tiêu chuẩn đạo đức của mình quá cao.
Nhưng hiện tại vừa khéo, nơi chốn, môi trường, bầu không khí thậm chí là cảm xúc của Giang Dịch Dịch cũng vừa khéo, nỗi khao khát hưởng thụ lâu rồi không thấy đã bùng lên trong cậu.
Ảo Thuật Gia nhạy bén cảm nhận được sự thay đổi của Giang Dịch Dịch.
Nếu như ban nãy Giang Dịch Dịch là vực sâu ẩn dưới bóng đêm, khiến tất cả những ai nhìn vào đều vô thức rơi vào sợ hãi tột độ. Thì giờ đây Giang Dịch Dịch như mới bò ra khỏi vực sâu, không còn lặng thầm quan sát thế giới mà đang trắng trợn chạy nhảy trên mặt đất, để lại dấu chân ở mọi nơi cậu bước qua.
Cậu ta… đang hưng phấn ư?
Quái lạ, cậu ta đang sung sướng cái gì thế?
Chết chóc? Máu tươi? Hay là cơn khủng hoảng của người khác?
Tư duy trong đầu Ảo Thuật Gia không ngừng xoay chuyển, thử định nghĩa trạng thái hiện tại của Giang Dịch Dịch. Hắn dường như đã hiểu ra gì đó, cái cách nói không biết bắt đầu từ đâu trên tư liệu ấy.
Không phải người quản lý của mấy tầng đó quá vô dụng, mà là Giang Dịch Dịch đúng là như thế. Mâu thuẫn, xung đột, không thể xây dựng khung tư duy và tiêu chuẩn logic, khiến họ không thể xác định phân tích điểm cuối của những việc Giang Dịch Dịch làm.
“Nhưng suy nghĩ không thể chứng minh được gì, chỉ có hành động mới là chứng cứ phán định mọi thứ.”
Giang Dịch Dịch rảo bước vào căn phòng. Đám người sau lưng cậu cũng đồng loạt nhấc chân, theo sát vào trong.
Kẻ Điên buông tha Người Gác Cổng, hắn ta bắt đầu ghim đám tù nhân vì hành động soi mói vượt giới hạn của chúng.
Lâm Dị nhăn mày nắm chặt cảnh côn, tuy mặt khiên cưỡng nhưng động tác chẳng
Giản Tư… Giản Tư giãy khỏi tay Ảo Thuật Gia, chạy riết theo bọn họ vào trong phòng.
Trông thấy bọn họ, đám người lười biếng, đám người đang ẩu đả đều dừng tay rồi từ từ đứng dậy.
Khi chúng đứng lưa thưa xé lẻ thì trông khá ít ỏi, nhưng khi chúng đứng dậy, các nhóm nhỏ tụ thành một nhóm lớn thì mới thấy biết số lượng đã vượt ngoài tưởng tượng.
Bên Giang Dịch Dịch chỉ có bốn người, đối diện với đám tù nhân đông nghìn nghịt chen chúc.
Cảnh tượng đối đầu vốn không tồn tại do số lượng quá mất cân bằng, tới mức chúng có thể dễ dàng bao vây bốn người họ.
Ảo Thuật Gia đứng tựa cửa chờ coi diễn biến, cũng sẵn sàng ra tay khi có người vi phạm quy tắc.
Chẳng qua hắn thất vọng rồi.
Hành động của Giang Dịch Dịch, những ai biết giới hạn bản thân thường sẽ hiểu, trong tình huống vũ lực không phải là cách hay để giải quyết vấn đề thì lấy 1 chọi đông là hành vi ngu xuẩn cỡ nào.
Bất cứ ai hiểu về Giang Dịch Dịch đều biết, sở trường thật sự Giang Dịch Dịch là gì.
Mà tình hình trước mắt có vẻ cậu ta lựa chọn cách dùng vũ lực ngu xuẩn nhất – thứ cậu ta không hề giỏi để chứng minh bản thân.
Không nghi ngờ gì đây là biểu hiện của việc quá sức tự tin. Những tầng trước thuận buồn xuôi gió khiến cậu ta hiểu lầm về khả năng của mình. Có điều đây là tầng năm, đối thủ của cậu ta là lũ người dùng nắm đấm để sinh tồn bao lâu nay ở tầng năm.
Kiến không thể giết được voi, nhưng kiến đủ nhiều để ăn sạch một con voi sống trong chớp mắt.
Từ những hành vi của Giang Dịch Dịch sau khi tới tầng năm, Ảo Thuật Gia chỉ để tâm duy nhất một điều. Đó là mặc kệ Giang Dịch Dịch có làm chuyện ngu dốt đến đâu thì đám ngáng chân cậu ta vẫn lựa chọn phục tùng cậu ta vô điều kiện. Ít ra nó chứng minh sự thống trị của Giang Dịch Dịch đã vượt qua cả sự uy hiếp tới từ ngàn tù nhân.
Bấy giờ Ảo Thuật Gia đứng ở nơi cao nhìn xuống phán định Giang Dịch Dịch, có lẽ hắn không ngờ được chỉ mấy phút nữa thôi hắn sẽ phải vả vào suy nghĩ của mình, đồng thời cũng hiểu rõ được ý nghĩa sau câu nói kia của Giang Dịch Dịch.
Suy nghĩ không thể chứng minh được gì, chỉ có hành động mới là chứng cứ phán định mọi thứ.