Không gian riêng độc lập được chủ sở hữu trang trí thành môi trường mà đối phương quen thuộc, nhưng môi trường đối phương quen thuộc không đồng nghĩa người khác cũng thấy thích.
Lâm Dị rảo bước qua hành lang giăng đầy vết máu rồi dừng chân trước cánh cửa, giơ tay gõ.
Cửa mở.
Lâm Dị nhìn giá sách được xếp ngăn nắp, sau đó mới lia mắt sang người đàn ông đang đứng quay lưng với mình thưởng thức phong cảnh bên ngoài.
“Đến rồi à?” Châu Tông dập thuốc lá, quay đầu nhìn Lâm Dị: “Lá gan không nhỏ, dám một mình tới gặp tôi.”
“Đành chịu thôi, đã nhận lời nhờ cậy của người khác thì phải làm hết mình.” Lâm Dị bước vào phòng, bày trí bên trong ngăn nắp quá mức gần như không thấy được dấu vết riêng của chủ nhân, ngoại trừ khung ảnh trên bàn.
Lâm Dị cầm khung ảnh lên, thưởng thức tấm ảnh trong khung.
Đó là hai người trẻ tuổi kề vai bá cổ, tràn đầy nhựa sống tuổi trẻ. Người cao lớn cười trông ngốc nghếch, người gầy nhom thì cười rất đẹp trai. Bọn họ đều là những thanh niên ôm ấp dã tâm, chuẩn bị đi thách thức thế giới.
“Nhận lời nhờ cậy của người…” Châu Tông nhấm nháp câu này: “Cậu ấy có gì muốn nói với tôi không?”
Lâm Dị lật khung ảnh, dấu vết ở khung sau còn khá mới, cho thấy thời gian khung ảnh này được sử dụng cùng lắm là một tuần, mới đến mức còn thoang thoảng mùi gỗ.
Lâm Dị cười, đặt khung ảnh về lại bàn.
“Phó hội trưởng nói: may thay không phụ sứ mệnh.”
Châu Tông xoay cả người nhìn Lâm Dị.
Ngoại hình ông ta không có chỗ nào đáng để miêu tả đặc biệt, nhưng so với nét sương gió của Găng Tay Đen thì ông ta bảo dưỡng khá tốt, toát đầy khí chất đàn ông trưởng thành, vì ở địa vị cao lâu nên tự mang theo khí thế không giận tự oai.
Thời gian mang tới cho ông ta từng trải, quyền lực mang tới cho ông ta sự cường đại khiến ông ta có được sức hút đặc biệt dưới vẻ ngoài bình thường.
“May thay không phụ sứ mệnh?” Lông mày Châu Tông nhíu chặt, khí thế đột nhiên sắc bén: “Hay cho câu không phụ sứ mệnh, Xích Vân… không, tôi phải gọi cậu là Hứa Chính nhỉ?”
Rồi thân phận của mình đã bí mật dữ chưa? Chứ mới qua một đêm mà ai ai cũng biết rồi kìa!
Lâm Dị trộm thở dài, không bất ngờ khi thấy chuyện phát triển tới bước này, vào khoảnh khắc bị người mặc áo đen kia gọi tên thật thì anh ta đã biết đây là điều không thể tránh khỏi.
Kẻ địch sẽ không giúp bạn giữ bí mật.
“Hay cho Hứa Chính, hay cho Xích Vân, tôi thật không ngờ…” Châu Tông gằn đến chữ cuối thì nghiến chặt răng: “Tôi đưa cái thứ lòng lang dạ thú tới bên cạnh A Thái.”
“Người cũng đã mất, hội trưởng nén đau thương.”
Lâm Dị an ủi không chút thành ý, anh ta rút tờ giấy trên bàn rồi cầm cây bút gần đó, chậm rãi ghi chép.
“Trước khi tức giận trách móc tôi, muốn khiến tôi thấy áy náy thì chẳng bằng để tôi viết lại thứ ngài cần.”
Cảm xúc trên mặt Châu Tông thoáng biến mất, quay về vẻ điềm nhiên phẳng lặng: “Cậu muốn gì?”
Lâm Dị không dừng bút, thuần thục viết lại những kí hiệu chẳng hề có quy tắc kia.
“Nói ra chắc ngài cũng không tin, nhưng tôi thật sự chỉ đến để thực hiện điều mà phó hội trưởng nhờ cậy trước khi lâm chung.”
Châu Tông vẫn dửng dưng như cũ, bình thản hỏi tiếp: “Lừa tôi một lần chưa đủ? Còn muốn lừa lần hai?”
“Tin hay không tin, do ngài quyết định.” Lâm Dị dừng bút, nhìn Châu Tông: “Tôi chỉ phụ trách truyền lại câu nói kia và tờ giấy này cho ngài thôi.”
Anh ta đặt giấy bút lên bàn rồi lùi về sau, giữ khoảng cách an toàn với Châu Tông, tỏ vẻ vô hại.
“Vậy cậu cũng tốt bụng quá thể.” Châu Tông bước tới mở tờ giấy, vừa nhìn vừa mỉa: “Lúc này vẫn không quên chủ cũ?”
“Ngài nói đùa rồi, có người từng bảo với tôi.” Lâm Dị hơi ngừng, giọng điệu rập khuôn giờ đây đã xuất hiện chút chân thực: “Vi phạm lời hứa không phải là thói quen tốt.”
Ánh mắt Châu Tông nghi ngờ nhìn tờ giấy, nghe vậy thì tiếp lời: “Bác Sĩ?”
Chút chân thực ấy nhanh chóng tan biến thành dáng vẻ cứng ngắc ban đầu, Lâm Dị ngạc nhiên: “Hội trưởng cũng tò mò về Bác Sĩ sao?”
“Cậu quên rồi à?” Châu Tông vò tờ giấy, nâng mắt nhìn Lâm Dị: “Cậu từng dùng người của Niên La Hội điều tra lai lịch cậu ta.”
“Đúng là tôi quên thật.” Lâm Dị thẳng thắn bất ngờ: “Lúc đó điều tra Bác Sĩ tốn không ít công lẫn của, còn dùng lây sang cả Niên La Hội.”
“Xem ra thế lực phân tán của cậu cũng không mỏng.” Châu Tông bình tĩnh đánh giá: “Tôi thấy hơi bất ngờ, con chó nuôi không thân như cậu cũng có người dám tin?” “Niên La Hội nuôi cậu mấy năm? Những năm này Châu Tông tôi đối xử với cậu thế nào? Cậu tự nói đi.”
Lâm Dị đáp thật lòng: “Niên La Hội đối xử với tôi rất tốt, hội trưởng coi tôi như con như em, quan tâm từng chút, không gì chê trách.”
Châu Tông tức tới bật cười: “Tốt lắm, coi như cậu cũng rõ bản thân lòng lang dạ sói đến mức nào.”
Ông ta ngó đăm đăm Lâm Dị, giọng dần kích động: “Lúc đầu có vài lời bóng gió cậu là phản đồ, tôi không tin, các anh em cũng không tin, bảo rằng cậu vào sinh ra tử vì Niên La Hội, chúng tôi không thể vì vài tin tức không rõ thật giả mà khiến cậu buồn lòng.”
“Kết quả thì sao? Mẹ nó toàn một lũ ngu!” Châu Tông nhìn Lâm Dị gằn từng chữ: “Ai làm ai buồn lòng? Anh em đối xử với cậu như vậy, cậu không mang ơn thì thôi còn quay ngược đâm bọn tôi một dao?”
“Cậu dũng cảm quá nhỉ.” Châu Tông cắn răng cắn lợi: “Còn dám tới gặp tôi.”
Lâm Dị xấu hổ cười gượng, chẳng biết làm gì trước lời đối chất dài của Châu Tông: “Hội trưởng, đây là tốt chất cơ bản của người làm gián điệp, ông yêu cầu một gián điệp thật lòng thật dạ với tổ chức bị nằm vùng thì đúng là ép người quá đáng rồi đấy!”
“Thêm nữa, Niên La Hội đối tốt với tôi nhưng tổ chức cũng đối với tôi đâu tệ.” Lâm Dị thở dài: “Bàn lương tâm với một gián điệp thì đúng là vọng tưởng.”
“Giỏi! Giỏi lắm!” Châu Tông tấm tắc, cố giữ bình tĩnh: “Vậy tôi bàn thứ không vọng tưởng với cậu.”
“Nếu lương tâm cậu đã bị chó tha, quyết đoán phản bội bọn tôi như vậy, ít nhất chứng minh cậu cũng chân thành với tổ chức thật của mình…” Châu Tông mím môi: “Điều gì khiến cậu quyết đoán phản bội lại nó mà chọn Bác Sĩ thế?”
Khí thế lão làng của Lâm Dị dần lắng đọng, bộc lộ cẩn trọng: “Hình như mấy ông rất tò mò về vấn đề này?” “Bác Sĩ sẽ không đứng ngoài làm ngơ mãi.” Giọng Châu Tông lạnh tanh: “Đến ngày nào đó chúng tôi phải giáp mặt nhau, giờ tôi muốn điều tra cậu ta cũng không phải chuyện gì khó hiểu nhỉ?”
Lâm Dị gật đầu: “Quả thật không khó hiểu, nhưng tôi thấy đối với Niên La Hội mà nói thì không cần thiết.”
Sắc mặt Châu Tông hơi đổi, mẫn cảm bắt được ẩn ý trong lời anh ta: “Nghĩa là sao?”
“Đây là lý do thứ hai tôi tới gặp ông.” Giọng Lâm Dị đều đều: “Lời cảnh cáo nho nhỏ.”
“Niên La Hội đang ở rìa vực thẳm, cận kề tử vong, phải cẩn thận muôn phần mới đúng.”
Châu Tông im lặng đánh giá Lâm Dị, như nhìn một sự tồn tại không thể hiểu nổi.
“Đây là lòng tốt cuối cùng của cậu à? Hay một thứ lấy ra để đổi chát?”
“Đều không phải.” Lâm Dị đáp thành thật: “Do Bác Sĩ thích thôi.”
“Cậu đúng thật là… phản bội rất thẳng thắn.” Châu Tông bật cười: “Dốc lòng vì chủ mới đến vậy ư?”
Lâm Dị nhếch môi, không trả lời ông ta.
“Được rồi, nếu cậu ta đã có lòng thành thì tôi cũng nên trả lễ.” Châu Tông cầm bút viết gì đó lên giấy.
Lâm Dị vẫn giữ thái độ nghi ngờ với sự hào phóng của ông ta. Bất kể Châu Tông có biểu hiện gì, ông ta vẫn là kẻ đã nhẹ nhàng thong dong ép chết phó hội trưởng, ngoài ích lợi của Niên La Hội ra thì ông ta chẳng còn chút mềm lòng hay nghĩa khí dư thừa nào.
Châu Tông đưa giấy cho Lâm Dị, Lâm Dị đọc dòng chữ đầu thì nhếch mày: “Đây là phần tư liệu đó?”
“Tôi nghĩ thứ này sẽ có ích cho Bác Sĩ.”
“Hội trưởng muốn dùng nó…” Lâm Dị thoáng dừng, liếc Châu Tông.
“Coi như cảm ơn cậu ta…” Châu Tông nghiêng đầu ngắm khung ảnh: “Đã chuyển lời giúp tôi.”
“Hội trưởng và phó hội trưởng đúng là tình thâm nghĩa trọng.” Chất giọng lấy lệ của Lâm Dị còn chẳng thèm thêm tý xót xa nào. Hung thủ thật sự giế t chết Găng Tay Đen chẳng phải là người trước mắt đây sao? Giờ ra vẻ tiếc nuối buồn thương đúng là làm người ta thấy mỉa mai.
Lâm Dị không phán xét, bất kể xấu xí hay bẩn thỉu cũng đều có lý do của nó, phán xét ngoài việc khiến anh ta mất đi cái nhìn thấu đáo thì chẳng còn bất cứ tác dụng gì.
“Tôi biết cậu đang nghĩ gì.” Châu Tông cầm khung ảnh, vuốt v e gương mặt đã có chút xa lạ: “Chính tôi ép cậu ấy chết thật mau, cớ sao giờ còn ra vẻ xót xa không nỡ?”
“Tôi không nghĩ gì cả.” Lâm Dị đáp: “Hội trưởng đương nhiên có bất đắc dĩ của riêng mình. Người bên ngoài chỉ thấy xa hoa hào nhoáng, chứ đâu hiểu được cái khó ở bên trong.”
Châu Tông như không nghe thấy, tự mình lẩm bẩm: “Nhưng A Thái… bọn tôi cùng nhau trưởng thành, nương tựa dìu dắt nhau cho tới ngày hôm nay, gãy xương còn dính gân, anh em ruột cũng chỉ đến thế.”
Tôi đã nói tôi không nghĩ gì mà… Lâm Dị coi thời gian, đợi Châu Tông giãi bày hết.
“Tôi bắt cậu ấy chết, cũng như tôi tự chặt gãy một cánh tay.” Châu Tông nhìn hai thiếu niên không biết trời cao đất dày trong ảnh, giọng dịu dàng: “Nhưng cậu ấy nhất định phải chết.”
“Đối với cậu ấy mà nói thì đây là kết cục tốt nhất rồi.” Châu Tông bình tĩnh: “Chết dưới lệnh của tôi, chết khi Niên La Hội vẫn một tay che trời, cậu ấy không cần phải biết những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, không cần phải vì tôi mà vào sinh ra tử, từ bỏ mọi thứ rồi cuối cùng trở thành một kẻ thất bại hoàn toàn.” Xem ra ông ta đã ngửi thấy mùi mục rữa của Niên La Hội.
Đúng thật là tình anh em cảm động thấu trời xanh.
Lâm Dị chân thành: “Tôi hiểu, ngài làm mọi việc đều vì tốt cho ông ấy.”
“Cậu không hiểu.” Châu Tông đặt khung ảnh xuống, sự dịu dàng kia đột nhiên lui đi, thoắt cái biến mất khỏi người ông ta: “Nhưng cậu cũng không cần hiểu, tôi nói vậy chỉ là muốn nói ra thôi.”
Ông ta nghiêng đầu nhìn Lâm Dị: “Nó đã cứu mạng cậu.”
Lâm Dị cười ẩn ý.
“Cậu đi được rồi.” Châu Tông rảo bước về bên cửa sổ, quay lưng với Lâm Dị mà ngắm phong cảnh bên ngoài.
Lâm Dị trông theo chỗ Châu Tông đứng, ngoài cửa sổ là con phố nhỏ mang phong cách cũ, hơi thở của năm tháng khiến người ta như trôi dạt về những tháng năm ấu thơ vui đùa vô ưu vô lo trên con phố ấy.
Người sống có quyền hoài niệm quá khứ, người chết thì chẳng còn gì nữa cả.
Lâm Dị cười, cụp mắt bước ra ngoài, cắt đứt hết thảy mọi thứ.
…
[Tinh Ngục]
Giản Tư vẫn chưa quen, đương nhiên cậu ta rất khó để mà tập làm quen.
Sự tồn tại của Bác Sĩ mạnh như con dao sắc treo lơ lửng trên đầu, mũi nhọn ghim trước tim, hễ nhúc nhích là nguy cơ tử vong sẽ vụt bay tới.
Không phải ai cũng dễ dàng thoả hiệp để đồng hành cùng cái chết.
Mà nguy cơ chết chóc còn có thể giải trừ, nhưng sự tồn tại của Bác Sĩ thì không thể phớt lờ.
Bầu không khí đặc quánh bao trùm cả phòng giam, Giản Tư không biết Giang Dịch Dịch dùng cách gì mà Tinh Ngục chẳng hề thắc mắc chuyện phòng giam dành cho hai người nay lại có đến ba người ở. Nói sát nghĩa hơn, từ hôm cậu ta theo Giang Dịch Dịch rời khỏi phòng thẩm vấn thì toàn bộ Tinh Ngục đều đã thay đổi.
Đám tù nhân thường ngày tác oai tác quái nay đã biến mất, các phòng giam gần chỗ Bác Sĩ không có phạm nhân mới nào vào. Cả tầng lầu này, chỉ còn phòng giam của Bác Sĩ thôi. Những cảnh ngục ưa to tiếng quát nạt chẳng biết đã đi đâu, trừ Lâm Dị thì Giản Tư không còn thấy cảnh ngục nào khác xuất hiện trước mặt mình nữa.
Còn về mối nguy hiểm lẩn khuất khắp mọi nơi kia…
Giản Tư nhìn Giang Dịch Dịch đang bình thản đọc sách, cậu ấy chính là mối nguy hiểm lớn nhất của cả tầng bốn này.
Cơn bão mang sức uy hiếp nguy hiểm cực lớn, nhưng vùng trung tâm cơn bão lại an toàn và yên tĩnh.
Đúng vậy! Bọn họ đang ở trung tâm của cơn bão, mà bên cạnh Giang Dịch Dịch chính là khu an toàn tuyệt đối.
Giang Dịch Dịch nghiêng đầu, tuy cậu rất muốn phớt lờ tầm mắt của Giản Tư nhưng cậu ta nhìn lâu quá.
“Có chuyện gì?”
Giang Dịch Dịch đổi động tác dọa Giản Tư giật thót, cậu ta cụp mắt: “Không…” Lời phủ định vừa trôi ra phân nửa, cậu ta đã cắn răng sửa miệng: “Tôi hơi tò mò…”
Giang Dịch Dịch khép sách, ra hiệu cho cậu ta tiếp tục.
“Lâm Dị đáng tin không?”
Một Giản Tư cả người đều là câu đố, lai lịch bất minh, ngoài yếu ra thì không có bất cứ ưu điểm nào – đã hỏi như vậy.
Giang Dịch Dịch sửng sốt mất vài giây, thắc mắc hỏi lại.
“Cậu thấy cậu đáng tin không?”
Giản Tư bừng tỉnh: “Tôi hiểu rồi. Không phải có đáng tin hay không, mà là có dám phản bội Bác Sĩ hay không.”
Từ sau khi Giản Tư thay da đổi thịt, khả năng logic và tư duy giống như tăng thẳng một đường. Đương nhiên không loại trừ khả năng trước kia cậu ta giả ngốc.
“Đáng tin hay không còn phải dựa vào rất nhiều yếu tố khách quan ảnh hưởng, nhưng có dám phản bội Bác Sĩ hay không thì chỉ có một đáp án.” Giản Tư hiểu rất rõ đáp án này, rõ tới mức cậu ta dễ dàng nhớ lại từng cái chết vụt thoáng qua trước mắt.
Cậu ta hiểu sự hạn chế trong tư duy của mình ngày trước, cậu ta và Lâm Dị dùng tư duy bản thân để đánh giá Bác Sĩ, thấy khó hiểu về lựa chọn của Bác Sĩ, nhưng đối với Bác Sĩ mà nói thì mọi thứ đều rất đơn giản.
Bác Sĩ không cần đếm xỉa người khác có đáng tin hay không, vì Bác Sĩ có đủ khả năng để lấy lại cái giá của sự phản bội đó.
Sau khi hiểu được điều này, Giản Tư im lặng cuộn người vào góc, bỗng cậu ta dừng lại mà hỏi thêm câu nữa: “Bác Sĩ, nếu Lâm Dị không về…”
Cửa phòng giam kêu lạch cạch, Lâm Dị khó hiểu tiếp lời: “Không về? Ai không về thế?”
Giản Tư nhìn Lâm Dị đã thay đồng phục cảnh ngục, cuối cùng cậu ta cuộn hẳn vào góc.
Lâm Dị không để ý tới Giản Tư mà đi thẳng tới bàn sách, cầm bút viết chữ.
“Niên La Hội nhờ tôi gửi một món quà cho cậu.”
Giản Tư ngẩng đầu nhìn Lâm Dị.
Lâm Dị thong thả báo cáo: “Nói là quà cảm ơn vì đã chuyển lời cho bên đó.”
Giản Tư nghe vậy thì nhăn mày, ngó vẻ mặt bình tĩnh của Giang Dịch Dịch, không mở miệng cắt lời.
Giang Dịch Dịch không hứng thú với quà đáp lễ, cậu hứng thú với một chuyện khác: “Bên ngoài sao rồi?”
Lâm Dị sửng sốt bỏ bút xuống, quay đầu nhìn Giang Dịch Dịch, không chắc cậu hỏi bên ngoài rốt cuộc là ám chỉ cái gì.
Anh ta cân nhắc rồi nói: “Vẫn như cũ, chật chội tới không thể nhét thêm người, slogan khai thác ngoài không gian đã hét mấy năm rồi vẫn không có chút tiến triển nào, các nghị viên đứng ngồi không yên, hét các loại slogan khác nhau để tranh phiếu ủng hộ, đám người bận rộn bôn ba để có được tấc đất để sống…”
Lâm Dị nói tới đây, cuối cùng không nhịn được mà chế nhạo: “Thế giới vẫn nát bét như trước, chưa từng thay đổi.”
Miêu tả này nghe có vẻ lạ, Giang Dịch Dịch suy nghĩ một lúc, cậu không có bất cứ cảm xúc gì về nó, như đứng cạnh nghe một câu chuyện xa xôi huyễn hoặc.
Sự thật thì đây đúng là một câu chuyện xa xôi.
Dù là dân cày game trung thành, cũng không ai rảnh đi moi móc ra từng thiết lập trong trò chơi như thế.
Bối cảnh đơn giản không có gì đặc sắc, Giang Dịch Dịch gán cho nó cái mác rồi vứt ra sau đầu, đánh giá bâng quơ: “Tổ chức thần bí mà cậu tác nghiệp, cũng ôm kha khá cảm xúc với điều này.”
Sắc mặt Lâm Dị thoáng đổi xong thì mới muộn màng giật mình – trước mặt Bác Sĩ nói càng nhiều thì càng bại lộ nhiều thứ.
Giang Dịch Dịch làm như không thấy biểu cảm của anh ta, thản nhiên kết luận: “Anh là một cảnh sát tốt, điều này có thể thấy rõ, nên chắc không phải là một tổ chức vọng tưởng lật đổ liên minh lập chính phủ mới.”
“Lời anh nói ban nãy mang rất nhiều bất bình với liên minh.”
“Xét từ hành vi làm gián điệp hai mang ngày trước, anh nhằm vào tổ chức ngầm bẩn thỉu Niên La Hội. Tôi nghĩ, chân tướng đã đủ rồi.”
Giang Dịch Dịch đan tay vào nhau, mỉm cười: “Kỵ sĩ bóng đêm bảo vệ chính nghĩa, dũng sĩ âm thầm bảo hộ liên minh.”
Chỉ thiếu nước nói tên tổ chức của bọn họ ra nữa thôi, Lâm Dị cảm thấy dù Bác Sĩ nói toạc tên tổ chức ra thì cũng chẳng có gì lấy làm lạ.
Logic rất xuôi nhưng Bác Sĩ kết luận nhanh gọn lẹ như thế làm người khác phải đặt một nghi điểm, rằng so với quá trình quan sát, suy nghĩ và kết luận, Bác Sĩ lại đưa thẳng đáp án rồi sau đó mới quay ngược về kiểm tra quá trình.
Nhưng mặc kệ đáp án nào trong hai đáp án đó, Lâm Dị cũng không bất ngờ.
Bởi vì đó là Bác Sĩ mà.
“Hành động ngu xuẩn.” Giang Dịch Dịch buông câu phán xét cuối cùng.
Trong mắt Bác Sĩ, chắc chẳng có bao nhiêu hành động được gọi là khôn ngoan nhỉ?
Lâm Dị bình tĩnh lạ thường, hành vi xông xáo bảo vệ tổ chức nay đã biến mất. Cãi thắng Bác Sĩ thì có ích gì, muốn đổi cách khác để chết à?
Anh ta đưa tờ giấy viết kín chữ cho Giang Dịch Dịch.
“Nhưng luôn có những người đưa ra lựa chọn ngu xuẩn.” Giọng Lâm Dị đều đều: “Thế giới này cần những người ngu xuẩn như vậy.”
“Thế giới không cần, chỉ có các anh mới nghĩ thế giới cần.”
Lâm Dị có lời muốn nói nhưng không dám nói, anh ta lựa chọn im lặng.
Giang Dịch Dịch nhận tờ giấy, đọc lướt, chợt ngừng, đọc kĩ lần nữa.
“Xem ra đây là cho tôi?” Giang Dịch Dịch thấy hứng thú: “Không hổ là Tinh Ngục, danh bất hư truyền.”
Không hổ là thiết lập bối cảnh của trò chơi sinh tồn cấp địa ngục, hoàn toàn xứng đáng với quá trình bi thảm chơi lại vô số lần của người chơi.
Đây là văn kiện giải mã phần văn kiện trong tay Găng Tay Đen, cũng chính là văn kiện liên quan tới tầng chót Tinh Ngục trong lời đồn.
Phần văn kiện mà Giản Tư nói Tinh Ngục dùng để một mũi tên trúng ba đích, nhưng ngoài dự kiến là phần tư liệu này như lời mời của ai đó viết cho cậu.
[Nghe cậu đã tới, vui mừng khôn xiết, gửi thư chúc mừng!] Vào thẳng vấn đề quá mức khác biệt với thiết lập thế giới tương lai này, như biết lòng kiên nhẫn của người đọc thư có hạn, những lời tiếp theo đột nhiên thay đổi.
[Thời gian cậu đến tầng bốn dài hơn tôi nghĩ. Năng lực của cậu không có gì nghi ngờ, vậy điều gì khiến cậu mất nhiều thời gian như vậy? Có gì thu hút cậu à? Nghe tôi khuyên, đừng để ý tới lũ phế vật đó!]
[Cậu không giống bọn chúng, kẻ yếu có giác ngộ của kẻ yếu, mà kẻ mạnh cần có phong phạm của kẻ mạnh, nơi cậu thuộc về là nơi sâu nhất Tinh Ngục chứ không phải nhân gian. Mà này… thế giới này rất thú vị, đúng không?]
Đối phương luôn một mực ám chỉ bản thân rằng “Tôi có liên quan mật thiết tới việc cậu xuyên tới thế giới này”, nhưng bất ngờ thay Giang Dịch Dịch chẳng thấy kích động miếng nào, còn mang cảm giác về một sự quen thuộc kỳ lạ.
Không biết cảm giác quen thuộc này là vì cách dùng từ của đối phương, hay vì sự hiểu biết về cậu của đối phương trong từng câu chữ.
[Nhắc nhở nhỏ, đưa những kẻ vướng chân xuống tầng sáu là một lựa chọn rất tệ đó! Người bạn trung thành của cậu khuyên cậu một câu thật lòng: đừng làm chuyện dư thừa. Vì nó chỉ khiến độ khó trong game tăng vọt thôi, không giúp ích gì cho việc phá đảo Tinh Ngục đâu.]
Đối phương đã nói tới nước này rồi, Giang Dịch Dịch cảm thấy bản thân chỉ cần im lặng đọc hết đoạn cuối là được.
[Cuối cùng, bạn thân mến! Hãy nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ của cậu, tuy với cậu thời gian chẳng có ý nghĩa gì nhưng xin hãy tin tôi, tôi luôn mong ngóng được sớm gặp cậu, thậm chí chờ tới ngày dài như năm.]
[Người bạn cũ trung thành của cậu.]
Người bạn cũ? Giang Dịch Dịch cân nhắc sự tồn tại có thể được gọi như vậy, phạm vi đó thật sự rất hẹp, dù không cân nhắc cũng bay đến kết luận rồi.
Bạn ấu thơ của cậu…
Cậu ta tên là gì ấy nhỉ?
Bác Sĩ thình lình trở nên mơ hồ, ký ức bỗng chốc hóa thành vực sâu không thể thăm dò, nuốt chửng mọi thứ.
“Bác Sĩ?”
Giản Tư cân nhắc giây lát, do dự mở miệng: “Dựa trên phán đoán lúc trước của tôi, thời gian phần văn kiện này tới tay Găng Tay Đen là tầm lúc cậu vào Tinh Ngục. Cũng tức là trừ phi Tinh Ngục từ ban đầu đã biết sự đặc biệt của Bác Sĩ, đồng thời cố ý nhằm vào Bác Sĩ nên mới thiết kế phần tư liệu này, bằng không nó không nên gửi cho Bác Sĩ.”
Giang Dịch Dịch hoàn hồn, vân vê tờ giấy rồi cất giọng bình tĩnh: “Rõ ràng có người biết rõ hết thảy.”
Biết thời gian Giang Dịch Dịch vào Tinh Ngục, biết Giang Dịch Dịch sẽ tới tầng bốn, biết sự đặc biệt của Giang Dịch Dịch, thậm chí biết cả những thứ mà bản thân Giang Dịch Dịch còn đang thăm dò.
Tờ giấy nhăn nhúm vì động tác của cậu, ánh sáng bạc không biết từ lúc nào xuất hiện giữa kẽ ngón tay. Giang Dịch Dịch thả tờ giấy mỏng bay giữa không trung, con dao xoay vòng linh hoạt cắt tờ giấy ra thành hai nửa.
Lưỡi dao di chuyển rất nhanh, tờ giấy còn chưa kịp xẻ đôi đã bị cắt thành từng mảnh vụn nhỏ tung bay giữa không trung như tuyết nghịch mùa, rơi xuống lả tả.
Phòng giam im lặng.
Trái cổ Giản Tư trượt nhẹ, xác nhận một chuyện: hình như Bác Sĩ tức giận rồi.
Cậu ta không rõ nội dung phần tư liệu đó, nhưng… lời lẽ khiêu khích, hiệu quả quá vượt bậc.
Lâm Dị với tư cách là người chép lại nội dung phần tư liệu giờ đây im lặng dị thường, anh ta biết rõ nội dung nên càng không dám nói gì.
Anh ta xác nhận một điều: dù có là Bác Sĩ thì cũng chỉ là con cờ trên bàn cờ của người khác.
Nhưng có thể coi Bác Sĩ là con cờ thì bàn cờ đó lớn tới mức nào?
Giang Dịch Dịch không hề biết tư duy của gián điệp Lâm Dị lại bay đi đâu, cũng bắt đầu phát huy sở trường của mình: tự mình dọa mình.
Sau khi sự tức giận mỏng manh ban đầu biến mất, Giang Dịch nhanh chóng bình tĩnh lại. Từ đầu cậu đã biết con game này có vấn đề, giờ coi như xác nhận thêm mà thôi.
Giang Dịch Dịch nhìn giao diện nhân vật đã lâu không để ý tới, ánh mắt dừng ở kĩ năng tâm lý học (cấp bậc thầy) và phẫu thuật ngoại khoa (cấp bậc thầy) vài giây. Thân là người trong cuộc, cậu biết hai cấp bậc thầy này mang nghĩa gì.
Nhưng sửa kí ức? Đây tuyệt không phải chuyện mà kĩ năng có thể làm được. Dù là kĩ năng cấp bậc thầy cũng không thể.
Thay vì nói có ai táy máy tay chân trong ký ức của cậu, chẳng bằng đặt hoài nghi lên con game này.
Trong tình huống bình thường, dù là ai sau khi biết ký ức của mình đã bị sửa thì rất dễ nảy sinh các nỗi sợ. Ví dụ nếu ký ức đã bất ổn thì ai dám chắc những phần khác của ký ức cũng không có vấn đề chứ?
Mà nỗi lo lắng đó sẽ phát triển thành nghi vấn còn đáng sợ hơn: Đến ký ức còn không đáng tin, vậy tôi… rốt cuộc là ai?
Sao tôi dám chắc chắn thế giới mà tôi sống là thế giới thật chứ không phải là “The Truman show”* phiên bản tiến hóa?
Người bình thường luôn bị rơi vào vực sâu tuyệt vọng không đáy khi tự mình nghi ngờ tự mình suy nghĩ như vậy. Nhưng Giang Dịch Dịch không phải người bình thường, cậu là Giang Dịch Dịch.
Nên khi cơn giận rút đi và kéo sự tỉnh táo trở về, Giang Dịch Dịch kiểm tra ký ức mình lần nữa, suy đoán về quá khứ và trải nghiệm bản thân. Không quá bất ngờ, quá khứ và trải nghiệm của cậu đều ổn.
Có điều ký ức không bị thêm vào, mà là đã thiếu mất gì đó. Thiếu mất một đoạn ký ức “đặc biệt” liên quan tới “người bạn ấu thơ” lần nào xuất hiện cũng là để bóc phốt trò chơi này…
Giang Dịch Dịch bình tĩnh nhếch mép.
Nếu đã nôn nóng muốn gặp tôi như vậy, thôi thì cứ thành tâm mà cầu nguyện đi.
Cầu nguyện cho bản thân đừng chết quá sớm.
______
*The Truman Show kể về người đàn ông 30 tuổi bị biến thành nhân vật chính trong chương trình thực tế về cuộc đời anh mà anh không hề hay biết. Không chỉ là một tưởng tượng hoang đường, bộ phim đang trở thành sự thật trong thời hiện đại.