Tôi rùng mình, một cơn ớn lanh chạy dọc sống lưng lên tận đỉnh đầu, cảm giác như có một bầy kiến đang bò lâm râm dưới chân tóc. Từng sợi tóc bỗng như dựng ngược, chọc vào nhưng dây thần kinh yếu ớt.
Đêm mưa lạnh lẽo. Tôi duỗi các ngón tay đưa lên miệng hà hơi. Ca khúc Uncbained Melody đã đến câu cuối phảng phất ngân nga trong quán cà phê, dội vào mỗi góc tường như những u linh ai oán đang chậm rãi kể lể về tình yêu và sự giày vò của cái chết.
Dư âm kết thúc, quán nhỏ lặng phắc như tờ, trống trải vô cùng vô tận. Những người cô đơn đã về từ lâu, chỉ còn lại một mình tôi và người con gái sau lưng tôi nữa. Và tôi nghe thấy tiếng khóc thút thít.
Cô ta đang khóc!
Tiếng khóc rời rạc đứt quãng như từng sợi tơ xuyên vào tai tôi, phá vỡ linh cảm vừa hiện hữu. Tôi bực bội ngẩng đầu, nghiêng người đi, như vậy, tôi có thể nhìn thấy cô gái qua ô cửa kính. Đập vào mắt tôi là một cảnh tượng khiến tôi run rẩy.
Trên ô cửa kính, tôi thấy người còn gái kia đứng thù lù sau lưng mìng, đang cúi nhìn tôi, tóc dài rũ rượi kín mặt, thõng xuống vai tôi.
Người tôi bỗng cứng đờ, chân ta lạnh ngắt. Trên gáy tôi hình như đã cảm nhận được cái nhột nhạt khi ngọn tóc sượt qua còn thấy phả vào từng hơi nóng hổi.
Một giây, hai giây, ba giây.
Cả hai chúng tôi đề bất động trong câm lặng. Nhưng dường như tôi đã nghe thấy tiếng gào rú khiếp đảm của linh hồn mình.
Bàn tay tôi bám chặt vào cạnh bàn, chắc vì mạnh quá nên bàn rung nhẹ khiến màn hìng máy tính cũng run lên bần bật. Ánh huỳnh quang trắng bợt cũng lắc lư theo. Trên lớp cửa kính, hình bóng hai chúng tôi thoắt sáng thoắt tối trông như đang không ngừng chao lắc.
Tôi gắng gượng đè nén cơn kinh hãi, trong nhịp tim thùm thùm như trống, tôi cố nhúc nhắc cần cổ cứng đờ, từ từ quay đầu lại, khớp sống cổ kêu lên lục khục.
Sau lưng tôi, trống trơn!
Tôi lại nhìn về chỗ ngồi kia. Chẳng có ai cả!
Tôi vội vàng quay sang nhìn vào ô cửa kính và trông thấy người con gái tóc dài rũ rượi đã ngồi xuống bên tôi, sát sạt, mặt chìm dưới tóc nhưng ánh mắt xanh âm u vẫn xuyên qua màn tóc, chiếu thẳng vào khuôn mặt méo mó của tôi. Tôi như thể hóa đá. Thậm chí tầm nhìn cũng bị co rút lại, đóng đinh trên khuôn mặt rùng rợn đó.
Khuôn mặt trắng bệch như giấy, hốc mắt tối sầm như hai lỗ thủng đen ngòm đục trên mặt giấy, không thấy con ngươi đâu nhưng trong khoảnh khắc đó, tôi vẫn cảm nhận thấy ánh mắt cô ta đang nhìn tôi chằm chằm. Hai luồng sáng trắng bệch rọi ra từ trong hốc mắt, từ từ xuyên qua bóng đen, chiếu thẳng vào trong mắt tôi. Hai bên hốc mắt ngoằn ngoèo hai vệt máu đỏ sậm, giống như một thứ dây leo gớm ghiếc, kéo dài lên gò má phẳng lì. Những vệt tóc dài ướt đẫm dính sát vào má. Sau mớ tóc rong rêu, đôi môi xanh lét khe khẽ nhếch lên, dường như đang mỉm cười với tôi. Trong miệng cô ta từ từ lộ ra những cái răng xanh thẫm, tỏa ánh sáng âm u dưới ánh đèn...
"Anh không sao chứ?"
Tôi từ từ ngẩng đầu lên khỏi bàn phím, lờ mờ nhìn thấy khuôn mặt đầy quan tâm của cậu phục vụ. Âm nhạc đã chuyển sang ca khúc "My heart will go on" trong bộ phim Titanic. Cà phê trên bàn đã lạnh ngắt. Đưa mắt nhìn quanh, trong quán cà phê chỉ còn lại mình tôi và cậu ta.
"Tôi vừa ngủ quên phải không?"
"Vâng, anh vừa ngồi một lát đã ngủ. Giờ bốn giờ rồi, quán tôi phải đóng cửa."
"Cái gì? Đã bốn giờ rồi sao?" Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường cũ kỹ, quả cầu vẫn lắc lư không biết mệt mỏi, kim phút đang nhích dần đến số .
"Kenh! Keng! Keng! Keng!"
Hay nói cách khác, tôi đã ngủ thiếp đi những ba tiếng đồng hồ! Tôi đứng bậ dậy, cảm giác người ra rời sau giấc ngủ quá lâu trong tư thế ngồi. Cơn xây xẩm đến khiến tôi suýt ngã.
Cậu phục vụ vội vàng đỡ lấy tôi: "Anh có bị ốm không thế?"
Tôi lắc đầu nhưng vừa lắc, đầu đã đau như muốn vỡ tung. Tôi đưa tay ấn mạnh huyệt Thái Dương. Một tấm áo từ trên vai tuột xuống, rơi trên ghế sofa.
Tấm áo khoác ngoài của phụ nữ! Chính là chiếc áo khoác mà người con gái kia đã mặc!