Suốt chặng đường, chúng tôi không nói một lời nào. Không có giống trùng quái dị nào chặn đường, cũng không có yêu ma quỷ quái gì gây sự, chúng tôi thuận lợi đi đến trước cửa hang Dơi. Nhưng sự thuận lợi khác thường lại khiến tôi thấy hơi bất an. Nguyệt Bính chau tít đôi mày: "Mặt biển trước bão tố luôn yên lặng nhất."
Tôi gật đầu thừa nhận. Nhớ tới một tuyệt chiêu mà bà cô trong cô nhi viện đã dạy cho tôi khi còn nhỏ. Tôi thấm một ít nước bọt, bôi lên mí mắt, nghe nói như vậy có thể tăng thêm dương khí, khi đi đường đêm sẽ không nhìn thấy những thứ âm tà.
Tôi cứ nghĩ rằng hang Dơi phải rộng lớn lắm, không ngờ khi tận mắt nhìn thấy mới thấm thía sự chí lý của câu nói "trăm nghe không bằng một thấy". Miệng hang hình tròn, rộng khoảng hai mét vuông, nhìn vào tối đen hun hút. Nguyệt Bính bật đèn pin soi vào trong, chùm sáng chìm nghỉm trong bóng tối, chẳng nhìn thấy bên trong thế nào.
Giờ thì tôi hối hận sâu sắc vì đã nhận lời Nguyệt Bính đến cái hang ma quái này. Tôi luôn có một nỗi sợ khó tả đối với những không gian tối om, đen đặc. Khi đứng trong đó, tôi luôn có cảm giác ai đó đứng ngay trước mũi hoặc bám sát sau lưng, chỉ nháy mắt nữa thôi sẽ vươn tay kẹp chặt lấy cổ tôi.
Nguyệt Bính quay sang nhe răng cười với tôi rồi lấy ra mấy que huỳnh quang vứt vào trong hang. Nhờ thứ ánh sáng lờ nhờ xanh lét, có thể nhận ra trong hang chẳng có gì đặc biệt, có lẽ lâu ngày không có ai lui tới, nền hang phủ một bụi đất dày, vách hang chằng chịt dây leo. Tôi bắt chước Nguyệt Bính như một cái máy, dùng dây giày buộc chặt ống quần để tránh bị trùng độc chui vào rồi thấp thỏm bước vào trong hang.
Cứ mỗi bước chân lại thốc lên một đám bụi dày, xộc vào mũi ngứa ngáy khó chịu. Tôi chỉ muốn hắt xì hơi nhưng lại cảm thấy trong hang tràn ngập một sức mạnh ma quái nên lại sợ sệt cố nhịn, chỉ dụi mũi liên hồi.
"Bí Ngô, tao quên chưa nói với mày," Nguyệt Bính chậm rãi nói, "trong hang này, người ta từng phát hiện ra hai xác chết bị hút kiệt máu mà không rõ nguyên nhân nên đã hai chục năm nay chẳng có ai dám mò vào."
"Sao mày không nói sớm?" Tôi chỉ muốn cho Nguyệt Bính một vả. "Nguyệt Bính! Mày có còn là con người nữa không?" Còn chưa dứt câu, chân tôi đã thụt vào trong một đám bụi dày, lòng bàn chân giẫm trúng một thứ gì cưng cứng.
Trên vách hang bỗng vang lên một tràng kẽo kẹt nặng nề giống như một chiếc xe bỏ không rất lâu giờ mới được khởi động, có tiếng ma sát khô rít khi bánh răng nghiến vào nhau. Đám dây leo rung lên lào xào, hình như có thứ gì đó bay vọt ra.
Nguyệt Bính lập tức ấn cổ tôi ngã ụp mặt xuống nền hang. Tôi trở tay không kịp, cạp một miếng đất bụi. Chỉ nghe thấy những tiếng rít gió vèo vèo sát sạt trên đầu. Ghé mắt nhìn lên, thấy vô số bóng đen dài khoảng ba tấc bay qua bay lại chằng chéo vào nhau, cắm phầm phập vào vách hang đối diện.
Có mấy bóng đen lao trúng nhau giữa không trung, tóe ra ánh lửa sáng lòe, rơi rụng xuống đất.
Là tên nỏ!
Tôi nhìn mà rủn hết chân tay, trừng mắt nhìn Nguyệt Bính. Nguyệt Bính lắc đầu nhăn nhó, tỏ vẻ nó cũng có biết đâu. Cứ nằm bẹp tại chỗ chừng hơn một phút, dàn cung nỏ hai bên coi như đã bắn sạch tên.
Nguyệt Bính đứng dậy, phủi bụi trên người, nhặt lấy một mũi tên lên xem. Lúc này tôi mới thở hắt ra: "Cái thằng chết toi kia, mày liều lĩnh vừa thôi. Bố mày suýt nữa thì thành con nhím rồi đấy. Ít nhât mày cũng phải nói vài câu hối lỗi với tao chứ."
Nguyệt Bính chẳng nói gì, nhét mũi tên vài tay tôi, lại rút một mũi tên trên vách hang, thủng thẳng: "Cẩn thận chỗ mũi đấy, có độc!"
Tôi giật bắn mình, nhìn đầu mũi tên, thấy lấp lóe màu lam sẫm. Thân tên cứng rắn như kim loại, đen kịt, còn chạm khắc hoa văn hoa cỏ uốn éo phức tạp, chế tác khá là tinh xảo. Hoa văn kéo dài đến giữa thân tên, rất tự nhiên kết thành hai con chữ "Hồng Vũ".
Niên hiệu của Minh Thái Tổ Chu Nguyên Chương
Chu Nguyên Chương là vị hoàng đế khai quốc của vương triều Nhà Minh trong lịch sử Trung Quốc, cai trị từ năm đến . Các sử gia gọi thời kỳ cai trị của ông là Hồng Vũ chi trị (洪武之治). Ông được xem như là một trong các hoàng đế vĩ đại nhất của Trung Quốc nhờ các công trạng to lớn của mình với đất nước.
"Cái hang Dơi này chắc chắn không đơn giản như chúng ta tưởng tượng đâu." Nguyệt Bính búng vào thân tên, phát ra tiếng lanh canh vang vọng.
"Huyết cổ, dơi, cánh cửa tội ác, xác chết bị hút máu, bây giờ lại lộ ra cạm bẫy tận thời Hồng Vũ, còn đơn giản thế nào được nữa?" Trí tò mò của tôi bắt đầu bị kích thích.
Có lẽ do lượng pin đã hao hụt quá nhiều trong rừnh Vạn Độc, quay về Chiang Mai lại chưa kịp sạc nên ánh đèn pin trong tay Nguyệt Bính yếu dần đi, từ sáng trắng ngả sang vàng nhạt, quầng sáng cũng thu nhỏ lại, cuối cùng thì từ từ tắt lịm. Trong hang chỉ còn lại mấy cái que huỳng quang xanh lét, trông như từng đốm lửa ma trơi.
"Soạt!" Đám dây leo bên cạnh đột nhiên rung động. Tim tôi thót lại, chưa kịp phản ứng đã có thứ gì rơi phịch xuống vai. Tôi hét lên một tiếng rùng rợn, bật ngửa về phía sau. Gáy tôi va phải một đám gì mềm mềm nhũn nhũn, mùi hôi thối phụt ra nồng nặc, một dòng chất lỏng dính nhem nhép chảy dài xuống cổ.
Ngay sau đó là một trành tiếng kim loại cọ sát vào nhau nghe mà ghê buốt cả răng, bên trên miệng hang bỗng "uỳnh uỳnh" như sấm động, rồi một khối đá to tướng rơi ầm xuống, bít kín miệng hang, cú chấn động khủng khiếp khiến tôi suýt rách màng nhĩ.
Tôi chết lặng trong cơn khiếp đảm cùng cực. Còn Nguyệt Bính chỉ đờ ra một lát rồi trấn tĩnh ngay lại: "Mày đứng im."
Lúc này, tôu mới nhận ra cái gáy tôi vẫn dính chặt với cái đống nhũn nhoét kia, tuy rất ghê sợ nhưng không dám cục cựa nữa. Nguyệt Bính trông rất căng thẳng, thận trọng bước lại gần, túm lấy tóc tôi, xuống tấn kéo tôi ra cứ như nhổ củ cải. Tôi sờ gáy, trong lòng bàn tay nhớp nháp thứ chất lỏng vàng nhờ nhợ, hôi thối khủng khiếp.
"Mày đừng quay lại nhìn!" Nguyệt Bính vốc một nắm đất vội vã chà sát hai tay.
Câu này đúng là thừa thãi, một thằng tò mò như tôi làm gì có chuyện không nhìn? Kết quả vừa quay đầu lại, tôi đã hối hận nặng nề vì đã không nghe lời Nguyệt Bính.
Ngay sau lưng tôi là một xác chết thối rữa.
Đằng sau vài cọng dây leo, cái xác bị vô số mũi tên sắt đóng đanh lên vách đá, không biết đã chết bao lâu rồi. Thịt da đã khô quắt, dính bết vào xương, dịch phân hủy chảy nhễ nhại khắp cơ thể. Thứ vừa rơi xuống vai tôi lúc nãy là một bàn tay. Cái đầu của cái xác chết lõm vào thàng một hốc lớn, bên trong da thịt bầy nhầy nhung nhúc những con dòi trắng ởn.
Vừa nhìn thấy vậy, tôi đã "ọe" một tiếng, nhảy cẫng lên rối rít phủi khắp người, vỗ bồm bộp vào đầu, có tiếng dòi bị đập lép bép làm tôi sởn cả tóc gáy.
"Hang Dơi có lẽ là một ngôi mộ cổ." Nguyệt Bính nhặt lấy một mũi tên mang hoa văn đơn giản, là mộ tùy táng, thiết lập rất nhiều cạm bẫy để ngăn chặn dân trộm mộ. Tầng thứ hai chính là hang thứ hai, mới là mộ chính, không biết là chôn ai trong đó. Không hiểu tại sao lại xuất hiện ám khí của triều Minh nhỉ? Liệu có phải là mộ của người Hán không?
Tôi cố gắng kìm nén cơn buồn nôn: "Nhưng làm gì người Hán nào lại xây mộ ở tận Thái Lan? Với lại mày đã bảo trong hang Dơi thờ tượng Phật, trước khi có người bị hút máu trong hang, du khách ra vào nhiều lắm cơ mà, có nghe nói ai chạm vào cạm bẫy nào đâu? Tại sao đến lượt chúng ta lại toàn bẫy là bẫy thế? Làm gì có chuyện bao nhiêu xui xẻo chỉ nhăm nhăm đổ lên đầu chúng ta?"
"Không chừng hai người đó phát hiện ra bí mật của hang nên mới chết. Sau đó, kẻ canh mộ liền tung tin đồn thất thiệt để khiến người ta sợ hãi không dám bén mảng, còn khởi động cả cạm bẫy để phòng ngự.
Tôi trợn mắt: "Này, mày đọc nhiều tiểu thuyết trộm mộ với phim Conan quá nên bị ngáo phải không?"
Từ sâu thẳm trong lòng hang bỗng thốc ra một luồng gió lạnh. Trước ánh sáng yếu ớt từ những que huỳnh quang, chúng tôi nhìn thấy vô số đốm sáng xánh lét lóe lên từ sâu trong bóng tối, rào rào bay tới.
Dơi!