Gái bán hoa, trẻ lang thang kêu ré lên bỏ chạy tán loạn, chỉ còn lại đám trẻ trâu nằm rên hừ hừ dưới đất.
Nguyệt Bính châm thuốc hút, vưa hút một hơi liền chau mày, ngẩng đầu lên khịt khịt mũi, hình như đã đánh hơi thấy thứ gì đó.
Tôi đang ngơ ngác, Nguyệt Bính bỗng quát tướng lên: "Lùi lại!"
Tôi đã nhìn thấy, phía cuối ngõ phố vừa bước ra ba người ăn mặc dị hợm, trang phục giống như của người Miêu, người Choang. Họ vừa lọt vào tầm mắt, khắp người tôi bỗng túa mồ hôi lạnh
Đi bên trái là một người béo phục phịch, quanh mình quấn một sợi dây thắt lưng sặc sỡ ngoe nguẩy, nơi khóa thắt lưng là cái đầu rắn thè lè lưỡi. Trên mình rắn vảy xanh vảy vàng đna xen loang lổ, trên da có thứ gì đang nhúc nhích. Nhìn kỹ mới nhận ra đó là một đàn dòi nung núc đang chen chúc nhau tạo thành một hình đầu lâu.
Đi giữa họ là một bà già héo hắt. Người đàn bà đó, tôi đã từng gặp mặt.
Đó chính là bà mẹ của Wongsa, cậu bạn bị Chalerm giết chết.
Trên cổ bà ta có một vết chàm màu đỏ máu, trông giống như bị móc mất một mảng thịt, để lại một cái lô đẫm máu liên tục co bóp như tim đập.
Tôi từ từ hít ngược một hơi. Nguyệt Bính đã đoán đúng, căn bệnh quái ác trong trường tôi chắc chắn là do bị họ reo rắc cổ trùng.
"Mày biết giải cổ?" Mẹ Wongsa hỏi.
Nguyệt Bính nhâng nháo đáp: "Phải!"
"Mày là người Hoa?" Mẹ Wongsa có vẻ ngạc nhiên. "Là người Miêu hay người Choang."
"Người Hoa!" Nguyệt Bính nhún vai. "Lạ lắm à?"
"Không phải phí lời với nó!" Người béo lắc hông một cái, con rắn rơi xuống đất, ngóc đầu thè lưỡi nhìn chúng tôi như sẵn sàng tấn công.
Nguyệt Bính chẳng thèm đếm xỉa đến con rắn, chau mày ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới nói: "Wongsa là do Duang giết, không liên quan đến người khác. Duang đã chết rồi, bà đừnh reo rắc cổ thuật trong trường nữa."
"Duang? Không thể nào!" Mẹ Wongsa hét lên, lỗ thủng hình trái tim trên cổ đập dồn dập. "Nếu không phải Wongsa hạ độc, ba người bạn cùng phòng của thằng người tộc Rắn Chalerm đã không chết, cũng không thể cô lập Chalerm khiến nó phải quay về làng. Tuy Chalerm không biết là ai hạ độc nhưng nó biết có điều mờ ám nên vẫn nhất quyết không chịu về làng, kiến tộc Cổ chúng ta không có cơ hội bám theo. May sao chúng ta đã tìm ra được kẻ mang con ngươi đỏ. Wongsa đã hạ độc nó, buộc Chalerm phải đưa nó về làng chữa trị. Chính Chalerm đã giết chết Wongsa. Mà mấy hôm trước, Duang còn nói với ta, chỉ vài hôm nữa sẽ quay lại, đem cho chúng ta bí mật về bất tử."
Hai chúng tôi ù đặc. Sự việc tưởng chừng đã kết thúc, nào ai ngờ vẫn còn nhiều nội tình phức tạp thế này. Hẳn là Duang muốn một mình nắm giữ bí mật bất tử nên đã giết chết Wongsa không còn giá trị lợi dụng khiến mẹ cậu ta gieo cổ cho cả trường, rồi lại dùng điều đó để lừa Nguyệt Bính giục tôi quay trở lại rừng Vạn Độc.
Thật đúng là một kẻ tàn độc nguy hiểm!
Tôi lại sực nghĩ đến một chuyện khủng khiếp hơn nữa. Một kẻ mưu ma chước quỷ thâm độc đa đoan thế này liệy có chết dễ dàng như thế được không? Tôi hoang mang nhìn sâu vào ngõ phố như sợ Duang sẽ thình lình xuất hiện.
"Huyết cổ mà ta đã gieo, chỉ có một cách phá giải! Wongsa có từng ấy kẻ tùy táng, cũng được an ủi rồi! Đợi khi Duang trở lại, ta sẽ hỏi rõ đầu đuôi." Mẹ Wongsa huýt lên một tiếng lanh lảnh, con rắn bắn vọt lên như cái lò xo, lao thẳng về phía Nguyệt Bính, quấn quanh cánh tay nó rồi há miệng đớp.
Máu tươi bỗng chốc đen đặc, nanh rắn có nọc độc cực mạnh.
Mẹ Wongsa cười nhạt: "Sao không đánh trả? Mày nghĩ rằng làm thế thì ta sẽ tha cho mày chắc?"
Bầy dòi trắng nhợ trên mình người gầy bỗng mọc ra những cánh tay dài hẹp, bay ùa cả lên, vo ve lao vào người Nguyệt Bính.
Cả người Nguyệt Bính run lên bần bật, nó nghiến răng không nói lấy một lời.
Tôi sợ hãi đến bủn rủn. Nguyệt Bính lúc này với Nguyệt Bính lúc nãy cứ như hai con người khác hẳn. Tôi giục rối lên: "Nguyệt Bính, mày đánh trả đi chứ!"
"Hừm!" Mẹ Wongsa lạnh lùng nhìn tôi. "Đừng tưởng con mắt đỏ của mày bị cổ thuật che lấp thì ta không nhận ra. Đừng lo, rồi sẽ tới lượt mày!"
Con rắn đớp Nguyệt Bính liền mấy phát, nguyên một cánh tay đã châm đen. Bầy dòi bâu kín trước ngực nó, đang hùng hục gặm cắn da như muốn chui vào bên trong.
"Người học cổ thuật không bao giờ được phép đánh lại tiền bối." Câu nói của mẹ Wongsa đã giải thích cho tôi biết lý do tại sao Nguyệt Bính lại đứng im. "Nếu không, sẽ bị cổ trùng giết chết."
Tôi nghe mà hãi hùng trong dạ. Nguyệt Bính điên thật rồi, chắc chắn nó đã biết rõ quy định này, thế mà vẫn đòi đi bắt bà ma cỏ, chẳng phải tự tìm đường chết? Tôi cuống lên, chẳng nghĩ được gì nữa, mặc kệ lũ dòi bọ gớm ghiếc, vội thò tay chụp lấy cổ con rắn. Nào ngờ con rắn lanh lẹ khác thường, thoắt cái đã né được rồi ngoắt đầu cắn tôi! Cái răng nanh đầy nọc độc của nó đã sắp bập vào da tôi đến nơi rồi. Bỗng một tia sáng lướt qua, chém đứt phăng cái nanh của con rắn.
Người béo rú lên đau đớn, ngón trỏ và ngón giữa tay trái đứt phăng từ gốc móng...