Thành phố nào cũng có những con phố tối tắm khuất nẻo, ẩn tàng đủ loại mầm mống tội ác như ma tuý, mại dâm, cướp giết hiếp... các nhà xã hội học gọi hiện tượng này là "hiệu ứng Samimos". Các nhà phong thủy học cho rằng, những con phố kiểu này thường nằm ở góc Tây Bắc, nơi âm khí nặng nhất tronh thành phố. Nếu khi quy hoạch thành phố không có biện pháp bổ cứu phong thủy thích hợp, lâu dần sẽ khiến nơi này trở nên tối tăm u ám, là chốn tụ tập của tệ nạn, tội phạm cũng như tà ma âm khí. Người đi qua đây thường cảm thấy lạnh lẽo. Người sống ở đây chịu ảnh hưởng của trường khí, lâu dần cũng bị ma ám, sinh lòng tà ác, rất dễ trở thành tội phạm.
hiệu ứng Samimos: vì trên mạng không có và mình cũng chưa nghe thấy bao giờ nên tạm thời chưa biết nó là gì.
Hiện chúng tôi đang đứng trong một khu phố như thế này. Tuy tôi đến Chiang Mai đã một thời gian nhưng rất ít khi ra khỏi trường. (Nếu ai trải qua những chuyện như tôi thì chắc cũng chẳng còn tâm trí nào mà ra ngoài đi dạo). Bởi vậy, tôi không bao giờ tưởng tượng được rằng Chiang Mai lại có một nơi như thế này. Trong không khí tôi tăm ẩm thấp phảng phất mùi xác động vật thối rữa, vỉa hè ngập ngụa rác rưởi, hôi thối lợm giọng. Những con chuột cống to tướng chạy nhoay nhoáy trên phố, những đứa trẻ gầy trơ xương bới rác kiếm đồ ăn, mở những cặp mắt tròn lô lố nhìn chúng tôi.
Mấy cô gái rất trẻ chỉ độ mười lăm, mười sáu, mặt bự phấn, ăn mặc hở hang đứng tựa tường, cười lẳng lơ ngoắc tay khều chúng tôi. Cách đó không xa, một đám thanh niên choai choai tóc nhuộm lòe loẹt như lông gà, cánh tay xăm trổ chi chít những vết kim tiêm cũng nhìn chúng tôi chòng chọc. Một thằnh khoát tay rồi ngông nghênh tiến đến trước mặt chúng tôi, móc ra một con dao lò xo.
"Nhìn tao nhé!" Nguyệt Bính thì thầm với tôi rồi mặt vác lên trời tiến lên: "Sawatdee khap!" (Xin chào!)
Thằng nhóc ngẩn người, ngoái nhìn đồng bọn rồi phá lên cười sằng sặc.
Tôi loáng thoáng thấy phía sau thằng nhóc có một cái bóng lờ mờ nhô lên khỏi đỉnh đầu nó rồi thụt ngay vào. Chẳng lẽ nó cũng trúng cổ trùng?
Thoạt tiên, tôi hơi sợ hãi nhưng tôi biết Nguyệt Bính có tự tin đến mấy cũng không thể đùa giỡn với tính mạng. Có một người đồng hành kiên cường như vậy, tôi cũng thấy vững tâm ít nhiều.
Thế là tôi cũng bắt chước Nguyệt Bính, ưỡn ngực vênh váo nhưng vẫn đứng im sau lưng nó, cẩn tắc vô áy náy mà.
Có một thành ngữ Hán Việt "cẩn tắc vô ưu" thì từ trên cũng tương tự như vậy. Trước khi làm điều gì cần suy nghĩ thật kĩ càng mọi mặt, tránh cho sau này phải áy náy hối hận vì hành động đã làm của mình.
Thằnh nhóc kia càng cười dữ hơn nữa, tưởng như cái miệng nó đã ngoác rộng đến tận mang tai, trên hàm răng đen sì còn dính một mẩu gì loe ngoe như cái dây. Tôi vừa nhìn đã ruột gan nhộn nhạo. Đó là nửa cái đuôi chuột.
Nguyệt Bính thì thào với tôi: "Mồm miệng người thường không thể rộng thế được, chắc là nó trúng cổ ếch cổ nhái gì đó, chuyên ăn xác động vật và côn trùng. Mày nhớ kĩ đấy nhé."
Thật là một bài học trực quan sinh động, thằng nhóc kia cứ như tiêu bản cơ thể người để Nguyệt Bính dạy tôi. Thằng nhóc trợn mắt nhìn Nguyệt Bính, tôi thấy trong cái miệng há ngoác của nó đúng là có cái đầu cóc thập thò trong cổ họng.
Một con ruồi vo ve bay qua, con cóc thè lưỡi đánh tách, díng ngay lấy con ruồi. Thằng nhóc lại cười sằng sặc, hai mép đã kéo đến tận mang tai thật. Mặt nó bắt đầu biến dạng, đằng sau hàm răng cải mả của nó từ từ nhô lên một hàm răng nữa dày sít, khấp khểnh, da mặt cứ xanh mét đi, giữa trán có một đường nứt chạy loằng ngoằng. "Bụp" một tiếng, một con mắt bật ra khỏi trán, được dính với hốc mắt bởi một dải thịt, lõng thõng xuống tận chóp mũi, đảo qua đảo lại như bi...
Tôi than thầm, lần này đúng là tự đưa đầu vào rọ! Thằng Nguyệt Bính kia hung hăng đòi đi bắt bà ma cỏ nhưng giờ mặt mũi bà ma cỏ như nào còn chưa thấy, hai cái mạng của chúng tôi đã khó bảo toàn.