Truyền thuyết Thái Lan kể rằng: Cổ thuật còn được gọi là thuật Gong Tou hay ma cỏ, chỉ sống kí sinh trong cơ thể phụ nữ để hãm hại người khác. Những phụ nữ mang cổ trùng trong người được gọi là bà ma cỏ.
Nơi ở của các bà ma cỏ thường là những nơi mà âm hồn ác quỷ tụ tập. Ở Thái Lan, những ngôi làng như vậy thường chẳng có ai dám bước vào. Cũng có những bà ma cỏ ở ngay trong thành phố, trú ngụ trong những con ngõ tối tăm nhất, thường gọi là phố ma.
-------------------------------------
Chôn cất Suchin xong, Nguyệt Bính vài lần muốn bắt chuyện với tôi nhưng tôi đều không nói năng gì. Không chỉ bởi những câu nói của Suchin trước khi chết khiến tôi nghi hoặc mà tôi vẫn chưa thể nguôi được vết thương lòng do bị ăn cú lừa của Nguyệt Bính.
Không ai có thể bù đắp được một tội lỗi gây chết người.
Trên đường vào rừng, Nguyệt Bính đã đánh dấu cẩn thận nên chúng tôi trở ra rất dễ dàng. Dọc đường, chúng tôi cứ lầm lũi mà đi, chẳng ai thèm nhìn đến ai. Hết bắt xe bò hôi rình lại chuyển sang xe ba bánh xóc nảy lộn ruột, khó khăn lắm mới chen lên được chuyến xe buýt đường dài nhồi đủ cả lợn gà ngan vịt cuối cùng cũng lên tàu quay về được Chiang Mai.
Trở lại phòng, bầu không khí trong lành khiến tâm trạng tôi cũng nhẹ nhõm phần nào, có cảm giác như mình được tái sinh. Vừa vào phòng, Nguyệt Bính lập tức châm bếp cồn, hì hụi nấu mì ăn liền.
Tôi vẫn chưa hết giận, chỉ lặng lẽ ngồi hút thuốc. Đến khi mùi thơm sực nức xỗ vào trong mũi, bụng tôi bỗng réo lên òng ọc. Tôi miễn cưỡng cầm lấy chai rượu trắng nó đưa cho, cắm cúi ăn uống.
"Hai hôm trước ngày lên đường tới Thái Lan, Duang tới tìm tao." Nguyệt Bính sờ mũi. "Ông ta nói về cặp mắt đỏ của mày."
Tỗi vẫn húp mì xì xụp, tảnc lờ như không nghe thấy nhưng sự thực thì tai tôi dỏng lên còn dài hơn cả tai lừa. Thấy tôi vẫn cắm mặt vào bát mì, Nguyệt Bính thở dài, cũng gắp lấy một bát rồi lẳng lặng ngồi ăn.
Tôi chờ mà sốt cả ruột, lòng dạ để tận đẩu đâu nên sặc một ngụm nước mì, ho sặc sụa một hồi mới thở được, đành giục: "Cái thằng thái giám kia, mày thất đức vừa thôi, sao nói nửa chừng lại thôi thế? Mày post bài lên mạng mà theo cái kiểu này thì người ta cho mày ăn gạch đá chết luôn đấy thằng hoạn quan ạ."
"Tao đói mà." Nguyệt Bính thấy tôi giục giã thì lên mặt ngay.
Tôi lập tức lửa giận ngùn ngụt: "Nguyệt Bính! Nếu không phải tại mày lừa tao thì Duang sẽ không thể tìm thấy làng Rắn và những người đó... "
Không đợi tôi nói hết, Nguyệt Bính dằn mạnh cái bát xuống bàn: "Đừng nói nữa!"
Nguyệt Bính hiếm khi mất bình tĩnh như vậy. Kỳ thực thì tôi đã thừa nhận, Nguyệt Bính cũng là bị Duang lừa, nhưng cái chết của những người trong làng Rắn khiến lòng tôi day dứt đau đớn.
"Nếu không phải tại hai con mắt đoe của mày thì tao đã chẳng bị lừa." Nguyệt Bính cười méo xệch. "Nhưng tao cũng thừa nhận, khi thấy hắn biểu diễn cổ thuật cho tao xem, tao cũng thấy mê. Con người ta đúng là không nên có lòng tham."
"Mắt tao đỏ hay không thì liên quan quái gì đến chuyện mày bị lừa?" Tôi dửng dưng vặc lại.
"Duang nói, tại mày trúng cổ nên mắt mới đỏ ngầu như thế, nếu không chữa trị kịp thì mày khó sống hết năm nay. Người gieo cổ cho mày sống trong một ngôi làng thần bí trong rừng Vạn Độc. Lý do gieo cổ là vì muốn luyện mày thành cổ người. Đương nhiên, đầu tiên thì tao cũng chả tin đâu nhưng cổ thuật của Duang, mày biết mà, đúng là ảo diệu đến không thể tưởng tượng. Cũng tại vì tao tò mò nên đã tin lời hắn."
"Vì không thể để mày biết chuyện này cho nên hắn đã sắp xếp để chúng ta cùng tới Thái Lan. Tao đưa ra một điều kiện là phải dạy cổ thuật cho tao. Thực ra... thực ra là tao muốn chữa cổ trùng cho mày, mày là bạn thân nhất của tao mà. Tao học được cổ thuật rất nhanh. Sau khi mày bị tai nạn, Duang đưa tao đến bệnh viện, chữa cho cặp mắt của mày từ đỏ thành đen ngay trước mắt tao nên đươnc nhiên là lại tao càng tin sái cổ. Tất cả những chuyện sau đó, mày biết cả rồi. Tao đâu có ngờ tất cả đều là âm mưu bài bản của hắn."
Nguyệt Bính kể liền một mạch rồi ngồi ủ rũ trên giường hút thuốc. Tuy nó kể rất ngắn gọn nhưng câu "tao muốn chữa cổ trùng cho mày, mày là bạn thân nhất của tao mà" khiến tôi nghe mà mũi cay sè.
"Nguyệt Bính."
"Gì?"
"Mày đúng là đồ đại ngốc! Hắn bịa đặt thế mà cũng tin! Mày ham cổ thuật quá nên bỏ cả bạn bè phải không?"
"Tao sai rồi, mày chửa rủa tao thế nào cũng được!"
Lời nói của nó khiến tôi tắc họng. Ngồi im một lát rồi lại sực nhớ ra: "Thế cái bệnh truyền nhiễm trong giảng đường hôm ấy cũng là do cổ thuật của Duang gây ra à?"
Nguyệt Bính khẽ cười, điệu cười ma mãnh khiến tôi sởn cả gai ốc. Nó móc từ ba lô ra một thứ, chìa cho tôi. Đó là một bao General đỏ, loại thuốc mà tôi thích hút nhất.
Tôi châm một điếu, rít một hơi thật sâu. Thái Lan là đất nước Phật giáo nên cũng hạn chế thuốc và rượu, ngoài thị trường chủ yếu bán các loại thuốc Tây hiệu L&M, Marlboro, và Dunhill. Tôi vốn không thích hút thuốc ngoại nên thèm thuồng General đỏ từ lâu lắm rồi. Hút được vài hơi, cơn giận trong lòng tôi lại nguôi thêm đôi chút.
"Lúc ở làng Rắn, Duang có nói là cổ độc do hắn reo rắc. Nhưng nếu người gieo cổ độc chết đi thì cổ thuật tự dưng sẽ được phá giải. Còn lúc nãy, về đến trường, tao vẫn thấy có nhiều sinh viên trúng cổ trùng ra vào bệnh viện. Bí Ngô, mày nói xem thế là thế nào?"
"Thế thì lạ thật." Tôi nhíu mày nói.
Nguyệt Bính mắt sáng rực: "Giờ tao sẽ lập công chuộc tội vậy. Mày có muốn đi trừ cổ độc ma cỏ với tao không?"
"Ma cỏ là cái gì?" Tôi thấy từ này quen quen, hình như đã nghe ở đâu rồi thì phải. Nghĩ một lúc mới nhớ, cái hôm cổ độc phát tác trong giảng đường, rất nhiều sinh viên trong lớp đều hét lên "ma cỏ, ma cỏ".
Nguyệt Bính ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Trong phòng kế bên phòng mình từng có người chết, đúng không?"
"Wongsa ấy à?"
"Đúng vậy! Thú thực là lâu nay ta vẫn ở trong trường để theo Duang học cổ thuật. Khi mẹ Wongsa rời khỏi trường, tao có nhìn thấy. Nếu tao đoán không nhầm thì mẹ Wongsa chíng là bà ma cỏ. Loại cổ quái quỷ này chính là do bà ta gieo rắc để trả thù cho cậu con trai bị chết oan."
Bà ma cỏ? Tôi ngơ ngác trước thuật ngữ mới toanh này. Tôi thắc mắc: "Chiang Mai rộng lớn thế này, biết tìm bà... bà ma cỏ ở đâu?"
"Tất nhiên là tới những chỗ có bà ma cỏ."
"Thằng đần, nói thế thì bằng thừa à! Tao muốn ăn bánh chẻo thì tất nhiên cũng biết là phải tới quán bánh chẻo chứ không phải tới quán mì."
Nguyệt Bíng lại bắt đầu thu dọn hành trang: "Mày đến cũng lâu rồi, thế mày có biết con phố nào kỳ dị nhất Chiang Mai không?"
Vừa nghe nó nói vậy, tôi bỗng dựng tóc gáy: "Nguyệt Bính, mày đang nói đến phố ma đấy à? Mày định tới đó tìm lão ma cỏ?"
"Là bà ma cỏ, không phải lão." Nguyệt Bính sửa. "Với lại không phải tao đi mà là chúng ta."
Tay tôi run cầm cập, điếu thuốc rơi toẹt xuống đất, tôi cũng chẳng còn hồn vía nào mà nhặt: "Tao không đi, tao khuyên mày cũng đừng có đi. Con phố đó rùng rợn kinh khủng, xảy ra bao nhiêu chuyện quái gở rồi đấy. Nghe đồn đó là con phố bị ma ám, bao nhiêu người đẫ chết bất đắc kỳ tử ở đó, mà không chết thì cũng hóa điên."
"Tao phải đi!"
"Mày chắc chứ? Mày có khùng không, tự dưng đâm đầu vào chỗ chết."
"Tao không chắc nhưng tao muốn làm gì đó để chuộc lỗi!" Nguyệt Bính bỗng gào toáng lên. "Tao cũng có lương tâm chứ. Tao đang hối hận muốn chết đây này. Tao không muốn cả quãng đời còn lại phải sống trong dằn vặt."
Tôi thừa nhận, câu nói này đã khiến tôi lung lay.
Có lẽ tôi cũng giống Nguyệt Bính, đang muốn tìm một việc gì đó để giảm bớt nỗi day dứt của chính mình.