Máu tươi nóng hổi phun đầy mặt tôi, Suchin nâng cánh tay mềm rũ vươn về phía tôi nhưng rồi toàn thân mềm nhũn, ngã nhào vào lòng tôi.
Nguyệt Bính cuống quýt lục tìm thứ gì đó trong ba lô. Suchin lắc đầu, lại thổ ra một bụm máu nữa: "Vô ích thôi. Bản thể của ta đã chết rồi, ta chẳng còn sống được bao lâu nữa. May sao... "
Cơ thể bà lạnh đi nhanh chóng trong lòng tôi. Lúc này tôi mới nhận ra, Suchin, người con gái khổ mệnh của một nghìn năm trước sắp chết thật rồi. Người con gái ôm trong lòng mối hận thù bị người yêu phản bội, chưa một phút giây nào được sống hạnh phúc, giờ đang lịm đi trong tuyệt vọng. Chắc bà muốn ngủ yên từ rất lâu rồi nhưng số phận không buông tha cho bà, khiến bà tiếp tục phải chịu đựng nỗi đau khổ bất tận.
Giờ đây, Suchin đã sắp được giải thoát khỏi nỗi khổ ải ngàn năm nhưng trong người bà lại mang dòng máu tà ác của Duang, không biết rồi sẽ lên thiên đường hay xuống địa ngục?
"Cậu... "Suchin thì thầm bên tai tôi, "cậu... hãy nhớ... Duang không phải lag achan áo đen cuối cùng. Sau này phải hết sức cẩn thận... "
Nước mắt tôi nhỏ xuống mặt bà, đọng đầy trên gò má trắng muốt.
"Đừng bận tâm đến thân thế của mình, hãy để khổ đau chìm vào quá khứ, vui vẻ tin vào tương lai." Suchin hít vào một hơi, sắc mặt bỗng hồng lên.
Đó là thời khắc hồi quang phản chiếu.
Tâm hồn tôi cũng nguội lạnh theo thân xác bà.
Suchin ngoẹo đầu sang một bên rồi từ từ khép mắt nhưng khóe miệng vẫn đọng một nét cười, cất giọng yếu ớt: "Tuy ta không biết cậu nhưng ta tin cậu. Nếu có thể, hãy giúp ta tìm lại em trai. Tóc... tóc nó... "
Tôi không nghe rõ mấy từ cuối cùng, đành phải ghé sát vào miệng bà nhưng vành tai tôi chỉ chạm phải sự giá lạnh chết chóc.
Suchin đã chết!
Tôi lại chìm vào hoang mang. Suchin không biết tôi, vậy cô gái giống nà như lột trên máy bay là ai? Sai bà lại còn em trai gì nữa? Tóc... tóc gì kia?
Tôi cứ đờ đẫn ngồu ôm Suchin trong nắng vàng rực rỡ.
Bởi vì tôi không biết phải làm gì.
"Bí Ngô, chúng ta... " Nguyệt Bính ngập ngừng, "chúng ta hãy chôn cất cho bà ấy."
"Mày cút đi!" Tôi gầm lên như muốn trút hết cơn giận dữ âm ỉ trong lòng.
"Tao biết mày không tin tao nhưng mày phải nghe tao giải thích." Nguyệt Bính châm một điếu thuốc, nhét vào miệng tôi.
"Tao không lừa mày đâu, tao cũng bị lừa cơ mà." Nguyệt Bính xách ba lô lên, một tay đút túi, ánh nắng sớm khiến cái bóng nó đổ dài lê thê.
"Hãy tin tao! Giờ thì mày phải mai táng cho bà ấy. Ra khỏi rừng Vạn Độc, quay về trường, tao sẽ giải thích rõ ràng với mày." Nguyệt Bính lùi lũi đi ra phía cổng. "Lúc ấy có làm bạn nữa không, tùy mày quyết định."
Tôi bế thi thể lạnh ngắt của Suchin lên, thẫn thờ bước theo nó. Tôi tự nhủ với lòng, tôi sẽ không bao giờ đặt chân vào rừng Vạn Độc nữa!
----------------------------------------
Xin chân thành cảm ơn các bạn đã ủng hộ và theo dõi bộ truyện suốt thời gian qua.
Truyện đến đây là hết, mời các bạn đón đọc tập trong series Những miền linh dị về đất nước Nhật Bản nhé!